Q2 – CHƯƠNG 693: GIÁ CỦA CÁI ĂN
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười: “Ta không muốn biết, người cũng không cần ép buộc bản thân, muốn nói thì nói không muốn nói cứ giữ lại.”
Nàng buông hắn ra, nhướng mày nói: “Nhân sinh trên đời, luôn có chút bí mật của mình, bằng không sẽ không cảm giác thần bí không có ý nghĩa.”
“Vẫn là Ngôn Ngôn hiểu ta.” Quế vương ôn nhu nói: “Để nó nát ở bụng của ta, thẳng đến ngày ta chết.”
Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, “Vậy còn không bằng quên, quên nó mới là dễ dàng.”
“Được.” Quế vương ôn nhu nói, “Quên hết thảy, chỉ cần nhớ kỹ nàng là tức phụ của ta là được.”
Đỗ Cửu Ngôn bỉu môi, thâm tình nhìn Quế vương, “Vương gia, thiếp thân thật là cảm động!”
“Cảm động là được rồi.” Quế vương nói: “Rèn sắt khi còn nóng, động phòng đi.”
Đỗ Cửu Ngôn đỡ trán, nghĩ đến cái gì, nói: “Vương gia, chúng ta lập công chuộc tội đi.”
“Nàng là nói binh phỉ tác loạn?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhâm Duyên Huy vừa đi, phía sau còn bão tố chờ.”
“Chúng ta tạm thời ly khai ba năm ngày, chờ bụi bậm lạc định rồi trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa lúc biểu hiện một chút, tiêu diệt hết binh phỉ mấy chỗ Thuận Đức.”
Quế vương gật đầu, “Có đạo lý.”
“Bất quá, nàng xác định không phải ngứa tay muốn đánh nhau?”
“Cũng có chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tìm một ít chuyện làm một chút, có vẻ chúng ta bề bộn nhiều việc, như vậy sẽ có loại quý khí để người đẽo gọt không ra.”
Quế vương nói: “Nàng cư nhiên cũng hiểu cái này?”
“Chúng ta quả nhiên là bạn đường, thần giao cách cảm.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, dắt tay của Quế vương, “Như vậy trước đây lúc vương gia làm bộ bề bộn nhiều việc, đều đang làm cái gì?”
“Có đôi khi tìm cây, nằm trên nhánh cây ngủ, có đôi khi ra cửa vòng một vòng len lén trở về phòng ngủ, có đôi khi tìm một miếu nghe tụng kinh thuận tiện ngủ gật.” Quế vương nói, “Nói chung, không để người khác biết hành tung của ta là được.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nghĩ tới Bả gia, hắn cũng thường thường như vậy, nói không chừng cũng đi vào miếu nghe tụng kinh.”
“Vậy khẳng định, không thôi từ đâu tới nhiều chuyện làm như vậy.” Quế vương nói: “Lại không làm việc làm quan, còn không có tức phụ.”
“Bất quá sau này ta không cần, dù sao ta cũng là người có tức phụ. Hắn là không thể so với ta!”
“Ta đây cho rằng người vẫn là vào trong miếu nghe tụng kinh tương đối khá.”
“Không đi, ta phải bồi tức phụ nhi.”
“Có cái gì để chơi, mắt lớn trừng mắt nhỏ?”
“Nàng chơi ta, hoặc là ta chơi nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn phi đầy mặt hắn, “Không nên không có việc gì bắt đầu toả ra khí tức tìm phối ngẫu, tướng mạo thực sự quá bỉ ổi.”
“Là sinh sôi nảy nở. . .” Quế vương nói ở bên tai nàng: “Rất gấp.”
Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, hướng về phía hắn kết kết thật thật trở liếc mắt, “Ác tâm!”
“Đây rất bình thường, chúng ta là phu thê.” Quế vương cà cà nàng, “Phản chính rất gấp.”
Đỗ Cửu Ngôn nín cười, “Đã biết đã biết, chọn một ngày hoàng đạo, ta bớt thời giờ làm ngươi.”
“Liền ngày hôm nay!”
“Được rồi. Một hồi uống chút rượu trợ hứng.”
“Nàng nói a, ” Quế vương cười hắc hắc, chạy bước nhỏ vào Khôn Ninh cung, “Đại cô cô, giúp ta nấu nước, ta tắm!”
Bookwaves.com.vn
Cung đại cô cô nghênh qua đây, thấy Quế vương cặp mắt đỏ lên, “Vương gia, người gầy như thế, có phải đồ ăn của tông nhân phủ không ngon không.” Lại nói: “Người chờ chút, nô tỳ đi chuẩn bị cho người.”
“Vương phi đâu, không có cùng người qua đây sao?”
“Ta ở chỗ này đây.” Đỗ Cửu Ngôn đi vào, “Nương nương và Tiền ma ma ở phía sau, người chuẩn bị nước tắm rửa cho vương gia trước, tự ta ngồi một chút.”
Cung đại cô cô xác nhận, hô Cung nhị cô cô qua đây, “Pha trà dâng điểm tâm cho vương phi.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Vương Bảo Ứng ôm một xấp hồ sơ qua đây, “Đỗ tiên sinh, mấy thứ này người còn giữ không?”
Vương Bảo Ứng cảm giác vô cùng tốt, không nghĩ tới sống hơn nửa đời người, lại còn làm một lần tụng sư. Cảm giác kia so với làm thái giám tốt hơn nhiều.
Làm thái giám phong cảnh hơn nữa rốt cuộc vẫn là người hầu hạ, có thể làm tụng sư lại không giống, mặc dù không có quan tước, nhưng đứng ở nơi đó, ai cũng không dám khinh thị. Nhất là hắn đứng ở bên người Đỗ Cửu Ngôn, cái loại vinh dự này, có thể để cho hắn lệ nóng doanh tròng, hận không thể khóc lớn cười to một hồi.
“Cho ta đi, xế chiều ta còn muốn đi thăm Nhâm Duyên Huy, có một vấn đề muốn hỏi hắn một chút.”
Vương Bảo Ứng đưa chung trà cho Đỗ Cửu Ngôn, “Vương phi nương nương, người thu đồ đệ đệ không?”
“Nô tài không làm tụng sư, liền làm tiểu lâu la của người, sau này người lên sân khấu đánh quan ti, nô tài cầm hồ sơ chứng cứ cho người.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Người đây là dự định đổi chức nghiệp? Bất quá ta mời không nổi người a, người là đại quản sự ngoại vụ của Khôn Ninh cung, theo ta, đó là đại tài tiểu dụng.”
“Hơn nữa, ta cũng nuôi không nổi người, tiền một tháng của người còn cao hơn ta nữa.”
Vương Bảo Ứng xua tay, “Nô tỳ tiết kiệm đủ bạc rồi, không cần người cho tiền lương. Chỉ cần có thể theo người đánh quan ti, nô tài hàng tháng hiếu kính người.”
“Bao nhiêu?” Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên.
Vương Bảo Ứng vươn một đầu ngón tay, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một lượng?”
“Sao có thể a.” Vương Bảo Ứng nói: “Nô tài hiếu kính người mười lượng, nhiều hơn, nô tài không có, mười lượng này nô tài vẫn có thể gánh vác được.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, đang muốn nói, chợt nghe Tiền ma ma nói: “. . . Còn làm tụng sư, ngươi đi Khôn Ninh cung làm sao bây giờ? Lược quang gánh ai chịu trách nhiệm cho ngươi? Nghĩ cũng không cần nghĩ.”
“Vương phi nương nương, người đừng nghe Vương Bảo Ứng, đời này hắn ngoại trừ Khôn Ninh cung, chỗ nào cũng không cho đi.”
Vương Bảo Ứng nhất thời mềm nhũn, cấp tốc sửa lời nói: “Không có đi, nô tài chỉ đùa giởn, nào nỡ đi a.”
Đỗ Cửu Ngôn cười tiền phủ hậu ngưỡng.
“Cho ngươi làm tụng sư một lần, ngươi còn phiêu, ” thái hậu liếc hắn một mắt, lôi kéo tay của Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, nói: “Ngươi vừa cứu Mặc Hề một mạng.”
Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt đề phòng chờ thái hậu nói tiếp.
“Cứu một lần lại một lần, duyên phận dày như thế, thật sự là không dễ dàng.” Thái hậu nói: “Hiện tại ai gia chỉ lo lắng, Mặc Hề không xứng với ngươi, nếu như ngày nào đó ngươi gặp phải người tốt hơn Mặc Hề, ngươi thay lòng làm sao bây giờ?”
Đỗ Cửu Ngôn nhếch miệng, “Không, không thể nào?”
“Đây nói không chừng, tình a ái a thứ đồ này chính là mới mẻ. Nhưng phu thê hai người sống, thời gian lâu dài sẽ không còn những tình ái này nữa, không đáng tin.” Thái hậu ngữ trọng tâm trường nói: “Ngươi cũng biết, pháp bảo duy nhất để hôn nhân kiên không thể phá là cái gì không?”
“Tiền?” Đỗ Cửu Ngôn thốt ra.
“Tiền cái gì a!” Thái hậu giận dữ, đây đều là hài tử gì, tức chết nàng. Nhưng nghĩ nghĩ phải nhịn, dù sao người còn chưa có lừa tới tay, nàng cười tủm tỉm ngữ khí hòa ái nói, “Là hài tử. Hài tử càng nhiều hôn nhân càng ổn.”
Nàng biết, thái hậu vừa mở miệng, chính là chuyện này!
Gừng già, nàng đấu không lại!
“Ân, ta đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đêm nay phải cố gắng.”
Thái hậu nhãn tình sáng lên, “Thực sự?”
“Ân, thực sự!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nương nương, chúng ta là củi khô lửa bốc, luôn sẽ có bắt đầu.”
Thái hậu gật đầu, “Cái ý nghĩ này ai gia ủng hộ ngươi.” Nàng nói chuyện nhớ tới cái gì, “Ngươi chờ chút!”
Nàng nói chuyện, tự mình trở về phòng, cũng không biết tìm cái gì, một lát sau đứng ở cửa phòng hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn ngoắc, thần thần bí bí nói, “Đến đây!”
Bookwaves.com.vn
Tiền? Tiền lì xì đêm động phòng? Đỗ Cửu Ngôn vui vẻ chạy tới, “Nương nương, chuyện gì?”
“Bảo bối ai gia cất ba mươi năm, ngày hôm nay truyền cho ngươi.” Thái hậu nói, “Không xuất bản nữa!”
Nàng nói chuyện, từ trong tay áo rộng rộng, lộ ra một góc sách.
Đỗ Cửu Ngôn còn kém mặt đen, chiến chiến nguy nguy nhận lấy, liền thấy bìa sách viết: Ba mươi sáu thức.
“Người đây, chiêu thức có chút ít a.” Đỗ Cửu Ngôn mở, khóe miệng thẳng run.
Hai mẫu tử tuyệt đối, một người bảy mươi hai thức, một người ba mươi sáu thức.
Không ngờ đều là luyện kỹ năng như thế.
“Ngươi có thể học ba năm thức cũng không tệ, vẫn còn chê ít!” Thái hậu liếc nàng một cái, “Không nên xạo, thử qua ngươi lại nói.”
Đỗ Cửu Ngôn hành lễ nói tạ ơn, “Đa tạ nương nương ban thưởng.”
“Không cần khách khí, buổi tối nỗ lực thật tốt. Một hồi ai gia bồi bổ cho Mặc Hề, miễn cho hắn đứt dây sên!” Lúc nói chuyện, phân phó Tiền ma ma, làm đại bổ hoàn cho Quế vương ăn.
Đỗ Cửu Ngôn choáng váng đầu não trướng, cảm thấy đấu không lại hai mẫu tử thái hậu.
Nàng cam bái hạ phong!
Nói cho tới trưa nói, hiện tại đã gần đến giờ Thân, trung gian chỉ ăn hai khối điểm tâm một chén trà, Đỗ Cửu Ngôn đã sớm đói trước ngực dán phía sau lưng.
Một bàn món ăn lên, hai người gió cuốn mây tan, chut chút công phu ăn nó đến dựa vào ghế, vuốt cái bụng thở dốc.
“Uống chút trà đậm tiêu thực.” Thái hậu tự mình châm trà cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngủ một lát, thức dậy sẽ tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn lăn lông lốc ngồi dậy, khoác tay nói: “Không uống trà, ta và vương gia ra ngoài đi một chút là được.”
“Vương gia, đi mau!”
Không đợi thái hậu nói nữa, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đã tiêu thất ở Khôn Ninh cung.
“Trong trà của ai gia lại không có độc.” Thái hậu lầu bầu nói: “Chỉ là trong cơm nước thả một chút mà thôi.”
Tiền ma ma đầy mặt kinh ngạc, “Nương nương, hạ người lúc nào, sao nô tỳ không biết?”
“Thì vừa nữa, bọn họ vùi đầu ăn, ai gia khảy một chút trên thức ăn bọn hắn ăn.” Thái hậu bĩu môi, “Phân lượng ít, nếu như bọn họ ăn ít một chút thì nhiều lắm nóng một hồi mà thôi.”
Tiền ma ma nhìn đĩa thức ăn trống rỗng, tép tép miệng.
“Chiếm tiện nghi còn được ăn. Phải trả giá thật lớn!” Thái hậu đứng dậy, đi ngọa thất, “Là thời gian bận rộn máy vá rồi, làm y phục cho tôn nữ.”
Tiền ma ma nhìn dáng vẻ vô tội của thái hậ, thật sự là nhịn không được cười.
“Cũng không có thể trách nương nương a, ” Tiền ma ma gọi người tới thu thập chén đũa, lầu bầu nói: “Là vương gia và vương phi quá có thể ăn.”
Nàng nói thầm ra ngoài, trở về phòng lấy mấy khúc vải đỏ dưới đáy rương của bản thân ra, vừa đo vừa vuốt, Cung đại cô cô tiến đến cười nói: “Nhan sắc này vương gia mặc sáng quá, người làm y phục cho vương phi nương nương sao?”
“Không phải.” Tiền ma ma cảm thấy vải này không được, tiểu hài tử mặc quá trơn trượt, vẫn là vải miên bố tương đối khá, “Ta nhớ kỹ chỗ ngươi có vải miên bố, cái loại xám trắng này.”
Cung đại cô cô gật đầu, “Đúng vậy, còn có hai khúc in toái hoa.”
“Ngươi mang tới cho ta, ta làm y phục cho quận chúa.”
Quận chúa? Cung đại cô cô đầy mặt không giải thích được. Quận chúa là có, quận chúa khả năng để Tiền ma ma làm y phục, vậy khẳng định là không có.
“Chớ không phải là vương phi nương nương có thai chứ?” Cung đại cô cô vẻ mặt kinh hỉ, “Thảo nào, vừa rồi ăn nhiều như vậy.”
Tiền ma ma cười nói: “Chuyện sớm muộn thôi.”
“Đây là đại hỷ sự, nô tỳ trở về lấy ngay, người làm y phục nô tỳ làm vớ.” Cung đại cô cô nói: “Còn có một nón hoa nhỏ, cũng làm mấy cái.”