Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 698: TRÚNG ĐỘC MÀ CHẾT


Dịch giả: Luna Wong


Mười bốn tháng bảy Thuận Thiên năm thứ mười một, thứ phụ đương triều Nhâm Duyên Huy nhiều tội phạt chung, bị xử trảm lập quyết, sung công tất cả gia sản tiền phi pháp trước đó.

Lúc đầu bãi triều, do chủ quan tam ti chủ trì, vào Nhâm phủ xét nhà.

Truy tầm hiện ngân ba vạn sáu nghìn lượng, vàng sáu nghìn lượng, ngân phiếu các loại tổng cộng bảy trăm sáu mươi tám vạn lượng, đồ ở các trân bảo dự tính giá trị một trăm tám mươi vạn lượng, mười mấy tư trạch ở các châu phủ tổng cộng mười hai gian, cửa hiệu ba mươi gian, điền trang to nhỏ không đồng nhất các mười một gian, ruộng tốt khế đất nhất thời khó đếm. . .

Triệu Dục liếc nhìn sổ sách, nói với Tiết Án: “Ngày xưa, trẫm cũng biết hắn sẽ không sạch sẽ, cũng chưa từng nghĩ, không sạch sẽ là không sạch sẽ như vậy.”

“Xem ra, sau này trẫm nghèo khổ, liền phải phạt hai người. Soát nhà một lần, trẫm có thể lấp đầy quốc khố một lần, phát một khoản tiền của phi nghĩa.”

Tiết Án nhưng không dám tiếp lời, hắn đứng ở một bên không nói chuyện.

“Tiết Án, ” Triệu Dục mệt mỏi dựa vào ghế, bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi cảm thấy, trẫm là một vị hoàng đế tốt sao?”

Tiết Án nói: “Vâng! Người là một vị hoàng đế tốt.”

“Vậy tại sao bọn họ còn đối xử với trẫm như thế?” Triệu Dục nói, “Trẫm tự nhận không có bạc đãi bọn hắn, cũng không bá đạo độc đoán như các tổ tiên, mặc kệ chuyện to nhỏ đều là thương lượng, bọn họ có đạo lý, trẫm cũng cho đủ mặt mũi, nhưng vì cái gì cuối cùng biến thành như vậy?”

“Là bởi vì trẫm dễ khi dễ?”

Tiết Án trả lời: “Thánh thượng, người chia tốt xấu gian trung, là chuyện của bọn họ, không có vấn đề gì với người. Coi như là tiên đế tổ tông còn trên đời, cũng là có tiểu nhân gian nịnh.”

“Ngươi nói có đạo lý, là bọn hắn gian nịnh, không phải lỗi của trẫm.” Dứt lời, hắn lại nở nụ cười, “Bọn họ đều cảm thấy, trẫm nên sớm giết Nhâm Duyên Huy một chút.”

“Trẫm không phải là không nỡ, mà là không ai dùng tốt hơn hắn a.”

Tiết Án hiểu, bưng trà cho Triệu Dục, “Bọn họ không hiểu khó xử của người, không trách bọn họ càng không phải là lỗi của người.”

Chỗ dễ dùng của Nhâm Duyên Huy, chính là hắn nghe lời Triệu Dục vô điều kiện, hắn sẽ không khuyên nhủ chia rõ xấu lợi và hại trong quyết định của Triệu Dục, chỉ cần là Triệu Dục ám chỉ và nói, hắn cũng sẽ cẩn thận tỉ mỉ làm tốt.

Thí dụ như hai năm trước, Dương Châu phủ Huy Thương náo loạn một hồi, kháng nghị muối dẫn trông chợ mức hỗn loạn, tăng giá áp thị, làm cho bọn họ không đường có thể đi. Ý của Lỗ Chương Chi, một lần nữa ban bố điều lệ, triệt để chỉnh đốn. Nhưng Triệu Dục không cho là như vậy, hắn cảm thấy một lần nữa ban bố hao phí thời gian và tinh lực quá nhiều, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết sự tình, phía sau lại ban bố điều lệ chậm rãi chỉnh đốn.

Nhưng cả triều hơn một nửa người tán thành, cùng tán thưởng biện pháp của Lỗ Chương Chi tốt.


Hắn cũng biết là tốt, nhưng quá chậm, hơn nữa, hắn không muốn nghe Lỗ Chương Chi.

Nên, Triệu Dục ám hiệu Nhâm Duyên Huy. Lập tức Nhâm Duyên Huy ra khỏi hàng phản đối, một hai ba điều nêu ví dụ nói rõ, mang theo vây cánh của hắn, lâm triều cãi nghiêng trời lệch đất với Lỗ Chương Chi.

Cuối cùng, hai biện pháp đều gác lại, nhưng Nhâm Duyên Huy riêng tư viết thư cho Dương Châu diêm tuần sử, lấy thế sét đánh, bắt được mấy người đi đầu gây chuyện, hành hung một trận, đánh tới những người gây chuyện này hấp hối treo một hơi thở.

Kết quả giết gà dọa khỉ, là tình thế trong nháy mắt bị áp chế.

Sau, Lỗ Chương Chi chất vấn Nhâm Duyên Huy. Nhâm Duyên Huy không có phủ nhận, thái độ cũng vô cùng tốt lui về sau một bước, đồng ý cho Lỗ Chương Chi một lần nữa ban bố điều lệ.

Nhâm Duyên Huy như vậy, Triệu Dục quả thực luyến tiếc.

Không phải tìm không được, mà là còn phải mệt mỏi bồi dưỡng, ma sát tâm ý đôi bên, còn phải để đối phương nhạy bén.

“Quên đi, ” Triệu Dục cười khổ nói, “Đã như vậy, lưu lại nữa trẫm cũng là lẫn lộn đầu đuôi.”

Tiết Án xác nhận.

“Người nội các.” Triệu Dục hỏi, “Ngươi cảm thấy để Vương các lão bù chỗ thế nào?”

Tiết Án hiểu, Triệu Dục chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, cũng không phải thực sự hỏi hắn.

“Lỗ các lão chọn hai người, để Mã các lão bù vào vị thứ phụ, người phía sau vị trí bất biến, thêm Tiền Vũ đi vào.” Triệu Dục nói: “Lỗ Chương Chi tốt thì tốt, nhưng chỉ có quá chính!”

Lỗ Chương Chi vô luận chuyện gì, cũng sẽ suy tính từ đại cục. Cả triều văn võ không có người nào trung thành hơn Lỗ Chương Chi.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như mọi chuyện Lỗ Chương Chi nói đều đúng.

Lỗ Chương Chi đều đúng, hắn vô luận suy tính từ phương diện nào đều nên nghe Lỗ Chương Chi, nhưng cứ nghe, thời gian lâu dài ai còn biết hắn là quân nữa?

Có thể nghe, nhưng thể cứ nghe, cái đó không quan hệ với đúng sai.

“Bằng không.” Tiết Án cẩn cẩn dực dực chỉ một vị khác trong nội các, “Lưu các lão?”

Bookwaves.com.vn

Đầu lông mày của Triệu Dục khẽ nhếch, Tiết Án vội quỳ xuống, nói: “Nô tài đáng chết.”


“Đứng lên đi, ” Triệu Dục nói, “Ngươi cũng là khó có được!”

Tiết Án lau mồ hôi trên trán, hai đầu gối nhũn ra đứng dậy, khoanh tay đứng ở một bên, không dám nói nữa.

Triệu Dục do dự, muốn cho Tiền Vũ tiến đến, nhưng lại không muốn thoáng cái phá hỏng đường lui của mình.

“Trẫm đã quên một việc. Quế vương và Ninh vương ba người đi tiêu diệt chưa?”

Tiết Án xác nhận, “Ngày hôm nay trời mới sáng liền đi rồi.”

“Không có gọi Mạnh Giao cùng đi, không có mang binh?” Triệu Dục hỏi.

Tiết Án lắc đầu, “Mạnh đô đốc không có đi, đoàn người bọn họ chỉ bàn tay trần mà đi.”

Triệu Dục bất đắc dĩ lắc đầu, không nói chuyện.

Buổi chiều hạ nha, Tiền Vũ đi nhà Lỗ Chương Chi, hai người ở thư phòng, Tiền Vũ nói: “Đại nhân, hiện tại đề cử hạ quan tiến các, có phải là quá sớm hay không?”

“Thử xem ý của thánh thượng.” Lỗ Chương Chi nói, “Án tư lịch cả triều cũng không có mấy người nếu ngươi. Hiện tại chỉ xem thánh thượng đối với chúng ta là thái độ gì.”

Nhâm Duyên Huy đã không còn, Triệu Dục đối với bọn họ dù là không có oán, một chốc cũng sẽ không vui mừng.

Thế nhưng trình độ có bao nhiêu, liền xem Triệu Dục lúc này đây đồng ý cho ai tiến nội các.

“Hạ quan cảm thấy, khả năng tương đối nhỏ.” Tiền Vũ nói.

Lỗ Chương Chi gật đầu, cũng không thể nói là, “Từ xưa lời thật thì khó nghe, trung thần khó làm!”

“Người không nên nổi giận, lập tức tình thế sẽ càng ngày càng tốt, người nên cao hứng mới đúng.” Tiền Vũ nói.

Lỗ Chương Chi gật đầu, nhưng mơ hồ cảm thấy, sự tình sẽ không nếu đơn giản như bọn họ nghĩ vậy, nhưng cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại hắn cũng khó mà dự liệu được.

Chỉ có thể đi một bước xem một bước, từng bước ứng đối.

“Vương gia và Đỗ tiên sinh ra khỏi thành rồi?” Tiền Vũ hỏi.

Lỗ Chương Chi gật đầu, “Ngày hôm nay phải xử Nhâm Duyên Huy, ba vị vương gia chắc là muốn đi ra ngoài tránh một chút. Tránh cũng tốt, miễn cho có chuyện dính dáng đến vương gia nữa.”


“Vâng!”

Lỗ Chương Chi lại nói: “Nhâm Duyên Huy còn ở, ngươi dặn người trong tù trông giữ chặt hơn.”

“Vâng!”

Tiền Vũ không có dừng lâu lắm, liền cáo từ đi về nhà.

Lỗ Chương Chi trở về nội viện, củ cải nhỏ đêm nay muốn ở lại, trong nhà đang bận một lần nữa đổi trải giường chiếu đệm chăn cho Lỗ Niệm Tông, buổi tối người một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo ăn cơm xong, Lỗ Chương Chi và Lỗ Niệm Tông ngồi đối diện chơi cờ, củ cải nhỏ ở một bên quan chiến, Lỗ phu nhân vội vàng xem vải vóc từ Giang Nam bố trang mang tới, định chế hỉ phục cho Đỗ Cửu Ngôn, chọn vài loại nàng đều không hài lòng.

. . .

Trong nhà giam của Đại Lý tự, Nhâm Duyên Huy đang tựa tường nghỉ ngơi, bỗng nhiên có tiếng bước chân không nhanh không chậm đi tới, hắn cảnh giác mở mắt ra, nhìn đối phương một mắt, lại lần nữa khép mắt lại.

Người nọ dẫn theo siêu, rót nước lướt qua từng gian từng gian qua đây, có người tỉnh uống xong nước ngủ tiếp, có người không có tỉnh, người rót nước mới vừa đi, con chuột liền lặng yên không một tiếng động bắt đầu chạy lên lén nước uống.

Người dẫn theo siêu tới gian của Ngô Văn Quân, rót một chén để dưới đất, lại sang chỗ Nhâm Duyên Huy, rót một chén, cũng không quay đầu lại xoay người đi.

Nhâm Duyên Huy vốn không muốn uống, nhưng ngày hôm nay trời tối, trong tù không có đưa nước đến.

Nên lúc này thấy nước, hắn vẫn đứng dậy bưng uống. Đối diện Ngô Văn Quân cũng đang bưng nước, hai người liếc nhau, đều tự khinh bỉ chuyển đường nhìn, đều tự uống nước.

Một chén nước uống xong, vừa trở lại chỗ nằm, Nhâm Duyên Huy phù phù quỳ gối trên đất, hắn đỡ bụng quay đầu nhìn Ngô Văn Quân.

“Người đến!” Ngô Văn Quân cũng ôm bụng trên mặt đất, hướng về phía bên ngoài rống một tiếng.

Lập tức có người tiến đến.

Nhâm Duyên Huy đau đầu đầy mồ hôi lạnh nói không ra lời, hắn té trên mặt đất, có thể nghe được tiếng bước chân lảo đảo nghiêng ngã do xa tới gần, hắn nhìn ba năm bước xa, Ngô Văn Quân cũng đang diện mục nữu khúc nhìn hắn.

Bookwaves.com.vn

Hắn bỗng nhiên muốn cười, bọn họ là bạn tri kỉ cuối cùng lại phản bội, phản bội xong vốn tưởng rằng chết già không vãng lai, lại thật không ngờ, cư nhiên sẽ chết cùng một ngày.

Ngô Văn Quân cũng nở nụ cười, cách lan can xa xa chỉ vào hắn, đau thất thanh, một lúc lâu tay ngã trên mặt đất không một tiếng động, chỉ còn lại trắng bệch dưới gương mặt nữu khúc.

“Buồn cười, ” Nhâm Duyên Huy cảm thấy buồn cười, trước ngày hôm nay, hắn cũng sẽ không dự đoán được, có một ngày hắn đến chết, cũng không biết chết ở trong tay ai.

Hắn không cam lòng!

Nhâm Duyên Huy phun ra một búng máu, trợn tròn hai mắt, nuốt khí.

Mang mang lục lục bất tri bất giác bóng đêm sâu, củ cải nhỏ ghé vào trên đùi Lỗ Niệm Tông ngủ, Lỗ Chương Chi thả cờ, nói: “Quá muộn, ngươi dẫn hắn quay về ngủ đi.”


“Ân, ân!” Lỗ Niệm Tông ôm củ cải nhỏ, “Cha, người cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”

Lỗ Chương Chi tiễn hai người ra ngoài, vừa trở lại phòng ngồi xuống, thường tùy của hắn vội vả tiến đến, nói: “Lão gia, đã xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?” Lỗ Chương Chi thả chung trà, đầu lông mày hơi ninh, lập tức liền nghĩ đến Nhâm Duyên Huy.

Thường tùy thấp giọng nói: “Một khắc đồng hồ trước, Nhâm Duyên Huy và Ngô Văn Quân chết ở trong tù.”

“Chết như thế nào?” Lỗ Chương Chi đứng lên, thường tùy trả lời, “Thạch tín bỏ trong nước, hai người uống nước xong, tại chỗ thất khiếu chảy máu bị mất mạng.”

Lỗ Chương Chi trầm mặt lại ngồi trở xuống.

Thường tùy hồi bẩm tiếp, “Tiền đại nhân vừa đến nha môn, bắt hết tất cả người đang làm nhiệm vụ đêm nay, tinh tế thẩm vấn. Còn chưa tấu lên trên, nhưng người quả thực đã chết, muốn giấu diếm là không thể nào.”

“Đồ Đáp thì sao?” Lỗ các lão hỏi.

“Đồ Đáp không sao.”

Lỗ Chương Chi phân phó nói với thường tùy, “Nói vởi Tiền đại nhân, làm thêm một phần thuốc tương tự, cho Đồ Đáp dùng, không nên xảy ra mạng người, khống chế lượng thuốc.”

“Vâng!”

Thường tùy lĩnh mệnh đi Đại Lý tự, Tiền Vũ tuân lệnh, cấp tốc phái người làm, cho Đồ Đáp dùng thuốc, lại cấp tốc giải độc cho hắn, Đồ Đáp mặc dù hôn mê, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.

Trời vừa sáng, Tiền Vũ lại khiển người vào trong cung hồi bẩm, Triệu Dục rửa mặt xong đang muốn ngồi xuống dùng bữa, chợt nghe Tiết Án nói chuyện này, hắn sửng sốt một chút thả thìa, giọng nói vô cùng lạnh: “Nhâm Duyên Huy và Ngô Văn Quân đều chết hết?”

“Vâng! Trúng độc mà chết.” Tiết Án nói.

Triệu Dục cười lạnh, kéo kéo khóe miệng nói: “Lỗ các lão không tin tưởng trẫm như thế, người mới vừa vào tù, lập tức không kịp chờ đợi mà giết rồi.”

“Rất sợ trẫm đổi ý, lại cất nhắc Nhâm Duyên Huy?”

Tiết Án thêm trà, dừng một chút mới nói bổ sung: “Trong tấu của Đại Lý tự, cùng nhau trúng độc còn có Đồ Đáp.”

“Đồ Đáp?” Triệu Dục ngẩn ra, “Ngươi nói Đồ Đáp cũng trúng độc?”

Tiết Án gật đầu.

Lẽ nào hắn hiểu lầm, Nhâm Duyên Huy không phải Lỗ Chương Chi giết? Dù sao Lỗ Chương Chi muốn giết Nhâm Duyên Huy, là không có khả năng giết luôn cả Đồ Đáp.

Còn có người khác?

Đầu lông mày của Triệu Dục khẩn túc, như có điều suy nghĩ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận