Đại Tụng Sư

Q1 – CHƯƠNG 70: CÓ MỘT ĐÁNH MỘT

Editor: Luna Wong

Cười vang!

Tất cả mọi người nhìn Tiêu Thanh Phong, xì xào bàn tán nói chuyện bị đánh lần trước.

“Ngươi có ý gì, nói cho rõ ra.” Mặt của Tiêu Thanh Phong đỏ lên, liền nhớ lại lời lần trước Đỗ Cửu Ngôn đánh hắn từng nói, hắn lập tức rập khuôn nguyên thoại, “Nói cứ nói, ngươi mắng chửi người thì không được. Ta phải đến chỗ tiên sinh cáo ngươi.”

“Tiên sinh, nàng mắng người!” Tiêu Thanh Phong biết, hắn đánh không lại Đỗ Cửu Ngôn, do đó quyết định, nhất định phải túm cái đuôi này của nàng, đuổi nàng ra ngoài.

Lưu Vanh Cần ngưng mi, nói: “Trường thi không cho phép mắng người, nếu còn vi phạm, thủ tiêu tư cách.”

“Sư huynh. Lần này thi lễ, hắn mở miệng nói bẩn, vũ nhục người khác. Người như vậy không nên cho hắn thêm một cơ hội.” Vương Đàm Linh cau mày nói.

Lưu Vanh Cần không nói gì.

“Hắn không có mắng người!” Phương Hiển Nhiên nóng nảy, hỏi, “Cửu Ngôn mới vừa nói gì, các ngươi nghe chưa, nghe chưa.”

“Là Tiêu Thanh Phong nghe lầm, hắn cũng không nói gì thô tục.” Lúc nói chuyện, Phương Hiển Nhiên nóng nảy kéo kéo cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, ra hiệu nàng không nên ngồi, “Ngươi mau giải thích với tiên sinh a.”

Hiện tại nàng đã có mười lăm điểm, kéo thêm một hồi, trận này nàng thắng.

Chu Nham đi tới, cười lạnh nói: “Tiện nhân chủy tiện! Nói thế, phân minh chỉ tang mắng hòe.”

Lưu Vanh Cần không vui nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.

Tiêu Thanh Phong nghễnh đầu thị uy nhìn nàng, “Lưu manh vô lại, cút ra ngoài!”

(Luna: Cái này mới là chửi người nè, sao không nghe ai nói đuổi đi???)

“Người đến.” Chu Nham không kịp chờ đợi muốn đuổi Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, không đợi thư đồng đi qua, Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu trả lời: “Gặp chuyện không tra liền phỏng đoán võ đoán, vu khống bịa đặt, có phải tiện nhân hay không?”

Nàng đứng lên, liếc nhìn Tiêu Thanh Phong. Lại nhìn chằm chằm Chu Nham, “Vu khống bịa đặt xong, lại không chịu trách nhiệm lan truyền, có phải chủy tiện hay không?”

Tiêu Thanh Phong ngẩn ra, đầu lông mày hơi nhíu.

Sắc mặt của Chu Nham cấp tốc trầm xuống.

“Nên, người tiện nhân, chủy tiện, trượng một trăm đã là khách khí rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, chắp tay đứng thẳng hỏi ngược lại, “Tiêu công tử ngươi cứ nói đi.”

Sắc mặt của Tiêu Thanh Phong biến mấy lần, đáp: “Còn nói không phải mắng người, luật lệ Đại Chu, cũng không có điều này, ngươi đem lời nói rõ ràng, mơ tưởng lừa dối qua ải.”


Mọi người cũng kỳ quái nhìn nàng.

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Trời mưa, nói vậy mưa rơi rất lớn, cá nhảy lên, Trương Tam thắng lợi trở về nên vui mừng lộ rõ trên nét mặt.”

Mọi người như có điều suy nghĩ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy vì sao hắn bị đánh, đã nói gì?” Có người hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mưa rơi rất lớn, cá trong nước sôi sục bất an, chắc là kỳ lũ, hồng thủy mãnh phồng. Trương Tam gặp nhân tiện nói, hồng thủy tăng, sẽ lụt, khiến cho bách tính khủng hoảng.”

“Y theo công luật điều thứ ba mươi bốn, gặp công trình trị thuỷ khẩn yếu, người dẫn đến hoặc truyền bá lời đồn, trượng một trăm!”

“Các ngươi nói, Trương Tam. . .” Đỗ Cửu Ngôn nhìn đảo qua Chu Nham, nhìn Tiêu Thanh Phong, “Có phải tiện nhân, lại chủy tiện hay không?”

Tất cả mọi người không nín được cười, vẻ mặt Phương Hiển Nhiên bội phục, Đỗ Cửu Ngôn chính là Đỗ Cửu Ngôn, trả lời câu hỏi của người khác, còn có thể mắng đối phương một trận.

Tiêu Thanh Phong đây không phải là tìm mắng sao?

“Ta còn câu hỏi!” Tiêu Thanh Phong không phục, ném một thẻ bài lên bàn, đang muốn nói, Chu Nham nói: “Ta tới!”

“Chu sư huynh, ta tới.” Tiêu Thanh Phong híp mắt, cắn răng nghiến lợi nói: “Một tên lưu manh vô lại, không đáng ngươi hao tâm tốn sức.”

Chu Nham lắc đầu, “Đều phải thi, cùng ai có quan hệ gì đâu!”

Hình dạng sư huynh đệ tình thâm.

bookwaves.com
“Cùng lên đi.” Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được vỗ, “Còn có ai, cùng lên. Không phải nói huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim sao?”

Lúc nói chuyện, nàng tiến lên, vỗ vỗ vai Tiêu Thanh Phong, “Tiểu huynh đệ, ta rất thưởng thức đoàn kết của các ngươi, ủng hộ các ngươi!”

“Ngươi không nên quá không nên quá.” Tiêu Thanh Phong nhịn khổ cực, lời này của Đỗ Cửu Ngôn phân minh chính là đang cười nhạo bọn họ kết hợp cũng không phải là đối thủ của nàng.

Người này, quá đáng ghét!

“Đều vây ở chỗ này xem náo nhiệt? Xem nơi này là chợ bán thức ăn?” Lưu Vanh Cần quát lạnh: “Không muốn thi, thì ra ngoài!”

Mọi người chắp tay, đều tự tản ra.

“Đỗ Cửu Ngôn.” Chu Nham cười nhạt nhìn nàng, đề này của hắn là bẩy rập, nhìn giản đơn lại khó giải nhất, hắn muốn nhìn Đỗ Cửu Ngôn đáp thế nào, “Hoa Mộc Lan, thỉnh đáp!”

Vương Đàm Linh và Lưu Vanh Cần cũng liếc nhau, đề này có chút xảo quyệt.

Hai người nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn chỉ nghe nàng nói: “Cân quắc anh hùng, có vấn đề?”


“Sai!” Chu Nham trả lời: “Nàng phạm vào tội khi quân, y theo luật chém đầu!”

Chu Nham lấy thẻ bài của nàng, bỗng nhiên tay bị đè một cái cứng phân nửa, “Gấp cái gì, khi vội khỉ vội.”

“Câm miệng.” Chu Nham cảm thấy, người này mặc kệ nói cái gì, đều như đang ngấm ngầm hại người, đều đang mắng người, “Ngươi làm thua thiệt người đọc sách, mất mặt.”

Đỗ Cửu Ngôn quét tay hắn, vỗ, ba một tiếng, Chu Nham đau thu tay về, nàng cười nói: “Là ta mất mặt, hay là ngươi bẩn thỉu sẩy chân!” Lại nói: “Phán định có tội không, bất quá y theo pháp, y theo tình, y theo lý, y theo đức!”

“Hoa Mộc Lan phạm pháp sao??”

“Khi quân chi tội!” Chu Nham nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Thế nào là quân?”

“Quân là quốc chi chủ.”

“Thế nào là quốc?”

“Khổng Tử viết: Người có quốc có nhà, không sợ ít chỉ sợ không công bằng. Có giới có nhà, là quốc!”

“Thế nào là giới?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Chu Nham bất duyệt, ngưng mi đáp: “Là giới hạn của quyền, là những gì binh sĩ bảo vệ, là những gì quân nghĩ, là những gì nhà làm!”

“Hay!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, “Ta hỏi ngươi, Hoa Mộc Lan có tội không?”

Sắc mặt Chu Nham nặng nề, túc thanh nói: “Khi quân chi tội!”

“Ngộ tính quá kém.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ lắc đầu, “Có quốc mới có quân, có giới có nhà mới là quốc. Hoa Mộc Lan làm gì, nàng tòng quân vệ quốc, là trung, nàng thay phụ tòng quân là hiếu, người trung hiếu lưỡng toàn có tội gì?”

“Đại sự không để ý cẩn thận, đại lễ không chối từ nhỏ nhường, trung hiếu tiết nghĩa đầy đủ, nàng vô tội càng không sai!”

“Ngươi đây là thâu hoán khái niệm.” Chu Nham rốt cục nghe ra rồi, cả giận nói: “Chúng ta chỉ nói luật!”

“Luật không rời tình!”

“Nghe nhìn lẫn lộn, đề này không phục!” Chu Nham cả giận nói.

“Không phục thì nhịn a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Chu Nham nộ trừng nàng một mắt, quay đầu nói với Lưu Vanh Cần: “Tiên sinh, đề này thế nào?”

“Đề là ngươi nói, ngươi cảm thấy nàng đáp sai, lại nói không nên nàng sai ở nơi nào, nên ngươi sai.” Đôi mắt của Lưu Vanh Cần hơi rũ, nhàn nhạt nói.

Chu Nham không ngờ Lưu Vanh Cần không giúp hắn, hắn quay đầu đưa cho Đỗ Cửu Ngôn một thẻ bài điểm, nói: “Cho ngươi năm điểm, ngươi cũng chưa thắng ta.”

Nói xong, hắn phất tay áo muốn đi.

“Dô?” Chân của Đỗ Cửu Ngôn nhấc lên ngăn cản Chu Nham, “Không hỏi nữa?”

Chu Nham chỉ có một tấm thẻ bài năm điểm, hắn không dám dây dưa với Đỗ Cửu Ngôn nữa.

“Như vậy, đến phiên ta!” Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cười, hướng về phía Chu Nham một đầu lông mày nhướng lên.

Chu Nham không tự chủ được run lên.

Đỗ Cửu Ngôn giũ một tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết hai câu hỏi, nàng đọc một lần ghét bỏ cau mày, lại thu về, nhìn Chu Nham, hỏi: “Phàm Phô Binh đưa thư, đi suốt đêm 300 dặm, dừng lại một khắc đánh 30 roi, công văn đến không lập tức đưa đánh 20 roi, công văn bị nhăn một góc đánh 30 roi, nhăn ba góc trượng 60 roi, hư hao một góc đánh 40 roi, mỗi hai góc tội nhất đẳng trượng 80 roi, mất một góc trượng 60 roi, mỗi một góc tội thêm một bậc đánh 100 roi. Nếu cơ mật không câu nệ đếm góc, luận theo trọng lượng.”

Miệng lưỡi của nàng lưu loát, ngữ tốc cực nhanh, nghe đến Chu Nham mục trừng khẩu ngốc.

Đây là nội dung của《 Chu Luật, Binh Luật, Bưu Dịch 》, nhưng nàng đọc lên, lại làm cho tâm tư của người nghe táo loạn, phiền hoảng không hiểu.

“Hỏi, nghe cho kỹ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phạm tội trên, làm sao không bị phạt.”

Chu Nham sửng sốt, bật thốt lên: “Đưa công văn không có chữ?”

“Công văn không có chữ còn cần chuyển phát sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho thêm ngươi một cơ hội.”

Chu Nham trầm mặt, đầu óc chuyển thật nhanh, Tiêu Thanh Phong nghe được, chạy tới nói: “Trốn!”

“Ngươi đáp hay hắn đáp?” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay, sắc mặt Chu Nham trắng bệch, nắm năm điểm còn sót lại, cả giận nói: “Vấn đề này của ngươi vốn cũng không đúng, đáp lại như thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, “Ta học theo, đa tạ nhị vị chỉ giáo.” Nàng vốn không biết quy củ, vẫn là hai bá câu hỏi của bọn hắn gạy nàng biết.

“Bài điểm, ân?” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay, Chu Nham lạnh lùng nói: “Ngươi nói đáp án trước đi.”

bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, “Phô Binh chết, nên không phạt!”

“Ngươi đây là quỷ biện, hắn đã chết, tự nhiên không cần phạt. . .” Hắn nói phân nửa, chợt phát hiện nói không được nữa, người đã chết, quả thực không cần phạt.

Đỗ Cửu Ngôn lấy thẻ bài điểm cuối cùng của hắn, “Đa tạ.”

“Chu sư huynh.” Thư đồng thở dài, tiến lên đây thỉnh Chu Nham, “Theo quy củ, còn xin ngươi ra ngoài.”

Mâu quang của Chu Nham chớp động, phất tay áo đi ra cửa.

Hắn vừa ra, ngoài cửa nhất thời sôi trào, có người hô: “Chu Nham sao ngươi ra đây, không có khả năng a!”

“Là Đỗ Cửu Ngôn?” Có người hỏi.


Chu Nham trầm mặt gật một cái, đang muốn nói, bỗng nhiên cửa lần thứ hai mở, Tiêu Thanh Phong mặt như giấy vàng, lảo đảo nghiêng ngã lảo đảo nghiêng ngã đi ra, cửa lần thứ hai đóng lại, bên ngoài một mảnh tĩnh mịch.

“Lại. . .lại là Đỗ Cửu Ngôn?” Có người hỏi.

Tiêu Thanh Phong giận không kềm được, quay đầu lại đạp cửa một cước, quát: “Tiểu nhân gian trá.”

“Mã Nghị.” Tay của Chu Nham run một cái, chỉ thấy Mã Nghị cũng từ bên trong đi ra, mà đi theo phía sau hắn, còn có Thái Tịch Nhiên, Lỗ Chiêm Phong. . .

Bên trong trường thi thí sinh Tây Nam cùng tất cả mười sáu người, cho tới giờ khắc này đã có năm người mất điểm.

Lỗ Chiêm Phong cố ý đẩy cửa ra, nhìn tình cảnh bên trong trường thi một cái không xót gì.

“Đó là Hồ sư đệ.” Mã Nghị kích động nói: “Hắn muốn làm gì?”

Chu Nham lạnh lùng thốt: “Hắn đang muốn báo thù hôm qua, người này lòng hẹp, có thù tất báo!”

“Tiểu nhân.” Tiêu Thanh Phong nói: “Vậy hắn cũng phải có bản. . .” Nói nói phân nửa, Hồ Nhất Kỳ ủ rũ cúi đầu đi ra.

Ngay sau đó lại thêm ba người đi ra.

Bên ngoài ông ông truyền đến tiềng ồn ào, tất cả học sinh Tây Nam đều rất tức giận, càng kích động. Bên trong còn có bảy tám thí sinh ngoại lai, hắn cư nhiên nhìn chằm chằm người của Tây Nam bọn họ mà hỏi, ép tất cả sư huynh đệ bọn họ đi ra.

Nếu như mười sáu người, đều là 0 điểm, đây là trước nay chưa có.

Một chén trà nhỏ qua, bên trong chỉ còn một người.

“Tiên sinh.” Tiêu Thanh Phong ở ngoài cửa lo lắng hô: “Ngươi mặc kệ sao, Đỗ Cửu Ngôn thật là quá đáng.”

Lưu Vanh Cần nhìn hắn một cái, như trước long tay, nhắm mắt dưỡng thần.

“Thời gian sắp hết.” Thái Tịch Nhiên nói: “Mau, Dư sư đệ nhất định có thể chống đỡ.”

Bọn họ liền thấy Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít, đi bộ, vóc dáng của Du Dược không cao thận trọng chui trong đám người, cố ý trách nàng ra, không muốn tranh với hắn.

“Trong tay Du sư đệ có bao nhiêu điểm?” Mã Nghị hỏi.

Hồ Nhất Kỳ trả lời: “Lúc ta đi ra hắn còn mười lăm điểm. Nên hắn nhất định không có vấn đề.” Dù là Đỗ Cửu Ngôn hỏi, cũng chỉ có thể hỏi hắn hai câu, dựa theo quy củ, là không thể hỏi liên tục một người hai vấn đề.

Như vậy chí ít Du Dược còn có năm điểm, không đến mức bị đuổi ra ngoài.

Tây Nam không đến mức toàn quân bị diệt.

“Không tốt!” Lỗ Chiêm Phong hô: “Hắn. . .Hắn ngăn chặn Du sư đệ.”

Mọi người nín hơi nhìn, hận không thể đi vào hỗ trợ.

(Luna: Công nhận, có cùng 1 địch nhân mấy anh hợp tác đồng lòng ghê)

—— lời nói ngoài ——
Còn có một chương, có đầy đủ thời gian đoạt lâu! Kỳ thực sốt ruột là ta, ta thôn cảo a. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận