Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 701: GÁNH VÁC KHÔNG NỖI


Dịch giả: Luna Wong


“Đậu ca ca.” Lưu Kiều giậm chân, kéo Đậu Vinh Hưng gần hơn, dán nàng, “Ta là nữ hài tử, đều đối xử với ngươi như vậy rồi, ta cũng rất xấu hổ.”

“Ngươi không thử một chút, làm sao biết ngươi không thích ta?”

“Ta không dễ nhìn sao?”

Đậu Vinh Hưng lắc đầu.

“Ta không ưu tú sao?”

Đậu Vinh Hưng như trước lắc đầu.

“Tính cách của ta không tốt sao?”

Tính cách? Tính cách tạm được, chỉ là có chút quá chủ động. . . Hắn ăn không tiêu.

“Vậy ngươi hôn ta.” Lưu Kiều nói, “Chúng ta thử xem, nếu như hôn một cái không hài lòng, sau này coi như chuyện gì cũng không có phát sinh.”

“Ta lặng lẽ rời đi, ngươi quên chuyện này.”

Lưu Kiều nhỏ giọng nói chuyện, ngữ khí mê hoặc, “Mau tới.”

Đậu Vinh Hưng ở trong thanh âm của nàng, chậm rãi cúi đầu, môi chạm trên môi của Lưu Kiều, kiều mềm thơm ngát, như là có cái gì từ nơi tiếp xúc tản ra, trong nháy mắt mang đi tất cả lý trí của hắn.

Tay chân hắn tê dại nhũn ra, đầu óc nhét vào gót chân.

Đầu ngón chân của Lưu Kiều nhón lên, để cái chạm này càng sâu.

Nàng cũng không biết hôn môi, nhưng cứ đụng như vậy, khẳng định là được rồi.

“Cảm giác thế nào?” Lưu Kiều lui về sau một bước.


Đậu Vinh Hưng buồn vô cớ nhược thất, nhìn nàng nói: “Rất, rất kỳ diệu.”

“Ta cũng cảm thấy không tệ.” Lưu Kiều phất phất tay, “Vậy Đậu ca ca sớm nghỉ ngơi, ta cũng trở về ngủ.”

Nàng nói chuyện cũng không quay đầu lại đi.

“Lưu, Lưu tiểu thư.” Đậu Vinh Hưng hô.

Lưu Kiều quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”

Đậu Vinh Hưng căn bản không biết vì sao lại gọi Lưu Kiều, tép tép miệng nói, “Vì, vì sao ngươi làm như vậy?”

“Hiếu kỳ mà, bởi vì ta thích, cho nên muốn hôn người mình thích.” Lưu Kiều nói, “Nhưng ta tự tiến cử nhiều như vậy, Đậu ca ca cũng không thích ta.”

“Nên, hôn một cái ta đã đủ hài lòng. Ngươi phải giúp ta bảo mật, dù sao tương lai ta vẫn là phải gả người, bị phu quân tương lai biết, khẳng định không tốt, hắn sẽ tức giận.” Lưu Kiều nói, “Đậu ca ca, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết, ta cũng sẽ giúp ngươi bảo mật.”

Lúc nói chuyện, cười tủm tỉm đi.

Gả người? Hôn đều hôn rồi còn muốn gả? Đậu Vinh Hưng đầy mặt phát mộng. . . Nhưng nàng không gả người, lẽ nào hắn phải thú sao?

“Đậu ca ca.” Lưu Kiều lại chạy trở về, nhảy đến trước mặt hắn, “Tối mai ngươi còn muốn hôn không?”

Đậu Vinh Hưng lại a một tiếng.

“Nếu như tối mai ngươi còn muốn hôn, giờ này ở chỗ này chờ ta nga.” Lưu Kiều nói xong, liền đi.

Đậu Vinh Hưng đỡ cây, đứng cũng không vững.

Lưu Kiều trở về, Hạ Thanh kéo nàng vào trong phòng, đóng cửa lại nói: “Ngươi điên rồi sao? Sau này ngươi còn có muốn làm người hay không?”

“Ta hôn phu quân tương lai của ta, không sao cả.” Lưu Kiều nói.

Hạ Thanh bị tức cười khổ: “Đây đều cái gì với cái gì, Đậu Vinh Hưng căn bản không thích ngươi, hắn thích Bùi tỷ tỷ a.”

“Trước đây ta không xác định Bùi tỷ tỷ có thái độ gì với hắn, nên ta không ra tay. Hiện đã xác định, ta ra tay hắn trốn không thoát.” Lưu Kiều nói, “Ngươi tin tưởng ta, hắn nhất định là phu quân của ta!”

“Ngươi tự tin hơn đi nữa, nhưng. . . nhưng như ngươi vậy, sau này hắn cũng sẽ khinh thường ngươi.”

Lưu Kiều lắc đầu, “Hắn để mắt ta khinh thường ta, lại sao có thể càng có quan hệ lớn hơn đến hậu hôn của ta, quan trọng nhất, nhà nương ta lớn hơn gia thế của hắn, hắn không dám không tốt với ta!”


“Còn nữa.” Lưu Kiều nói, “Hắn nhát gan, ta có biện pháp thu thập hắn.”

Hạ Thanh đỡ trán, lắc đầu nói: “Nếu như hắn khinh địch như vậy đã bị ngươi câu. . . câu dẫn, vậy cũng thấy hắn cũng không được tốt lắm, nếu như sau này hắn lại bị nữ tử khác câu dẫn, làm sao bây giờ?”

“Hạ tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều.” Lưu Kiều nói, “Loại sự tình này chỉ có thể nhìn trước mắt, hắn không xấu biết lo cho gia đình là được. Về phần sau này có thể bị người khác câu dẫn hay không . . . ai cũng không thể bảo đảm.”

“Sống không nỗi nữa thì hòa ly a! Hắn là tụng sư, ta và hắn giấy trắng mực đen nói rõ ràng.”

Bookwaves.com.vn

Hạ Thanh mục trừng khẩu ngốc, nàng biết Lưu Kiều luôn luôn có chủ ý, không nghĩ tới chủ ý của nàng lớn như vậy, còn linh hoạt như thế.

Quả thực có chút kinh thế hãi tục.

“Việc này ngươi đừng để Nhạc Hiểu Nghiên biết, nàng nhất định sẽ nói ngươi.”

Lưu Kiều che mặt cười, “Ngươi cho rằng ta không biết sao? Nàng thêu hoa trên y phục của Tiền tiên sinh, lặng lẽ chiếu cố hắn. Cũng không tốt hơn ta bao nhiêu a.”

“Các ngươi kém xa lắc.” Hạ Thanh vẫn sợ Lưu Kiều có hại, dù sao Đậu Vinh Hưng thích Bùi Doanh, “Ngươi không nên làm loạn, quay đầu lại thua thiệt vẫn là ngươi. Đậu tiên sinh là một nam nhân, mặc kệ làm qua chuyện gì, đều không trở ngại tương lai hắn thú thê sinh tử. Nhưng ngươi lại không giống, tương lai ngươi phải làm sao gả người.”

“Yên tâm đi.” Lưu Kiều cười nói, “Chỉ cần đêm mai hắn tới, hắn chính là của ta.”

“Nếu như không đến thì sao?”

“Sẽ không, hắn nhất định sẽ tới.” Lưu Kiều rất rõ ràng, sau một ngày suy nghĩ, đêm mai Đậu Vinh Hưng đến, nhất định là xin lỗi nàng cộng thêm làm rõ quan hệ.

Bất quá, chỉ cần người đến là được.

Ngày thứ hai đến buổi tối, Đậu Vinh Hưng quả nhiên ở chỗ cũ chờ nàng, vừa nhìn thấy nàng đã hô: “Lưu cô nương, ngày hôm nay ngươi không cần nói, hãy nghe ta nói.”

Tối hôm qua một đêm hắn không ngủ, ngày hôm nay hoảng hốt một ngày.

Đậu Vinh Hưng nói: “Tối hôm qua là ta quá càn rở, ta bồi tội với ngươi. Tất cả đều là lỗi của ta!”

Hắn nói xong, hành lễ với Lưu Kiều.


“Việc này, cuộc đời này của Đậu mỗ sẽ không nói nửa chữ ra ngoài.” Hắn nói câu này, bỗng nhiên một cái tay nhỏ ấn trên môi của hắn, hắn sửng sốt, liền thấy mắt của Lưu Kiều hàm nhiệt lệ nói, “Đậu ca ca ngươi đừng như vậy, đều là ta tự nguyện ý.”

“Vì thích người, cho dù chết ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“Còn nữa.” Nước mắt của Lưu Kiều rơi xuống, “Ngươi một chút cũng không càn rở, ngươi là người tốt nhất trên đời này.”

Ngón tay ấn ở trên môi, cảm giác này để đầu của Đậu Vinh Hưng cháng váng não phồng, hắn cố nén để cho mình thanh tỉnh, ho khan một tiếng, lấy tay của Lưu Kiều xuống, “Không đúng, ta. . . Trong lòng ta. . .”

“Còn có muốn hôn hay không?” Lưu Kiều hàm chứa lệ nhìn hắn.

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Không, từ bỏ. Như vậy sẽ hại ngươi.”

“Nga.” Lưu Kiều nói, “Ngươi không nên quá khổ não, bởi vì ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này. Chúng ta tới mấy tháng rồi, cũng không thể cứ ở tại chỗ này.”

“Ngày mai sẽ đi nói với vương phi nương nương, muốn cáo từ về nhà.”

“Sau này, Đậu ca ca phải bảo trọng nga.”

Lúc nói chuyện liền đi.

Đậu Vinh Hưng bị lời của nàng kích tinh thần hỗn loạn, “Ngươi, ngươi sắp đi?”

“Ân.” Lưu Kiều nói, “Người ta thích không thích ta, ta lại không cứu vớt được thương tâm của ngươi, ta ở tại chỗ này không có ý nghĩa.”

Đậu Vinh Hưng muốn nói cái gì, nhưng không thể mở miệng.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi đừng vì chuyện tối ngày hôm qua mà ảo não, ” Lưu Kiều lôi kéo ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng phe phẩy, nhỏ giọng nói, “Đậu ca ca tạm biệt, đời này. . . Chúng ta có thể đều không gặp lại nữa, ngươi phải chiếu cố thật tốt cho bản thân, thú một tỷ tỷ thích ngươi, ngươi cũng thích tỷ tỷ đó.”

Lưu Kiều nói chuyện, hai mắt đẫm lệ lưng tròng không thôi sâu liếc hắn một cái.

Vốn có Đậu Vinh Hưng không cảm thấy cái gì, nhưng lúc này không rõ đã cảm thấy luyến tiếc, đau lòng như cắt, bật thốt lên lên nói: “Lưu tiểu thư. . .”

“Là ta bởi vì thích ngươi mà làm chuyện sai lầm.” Lưu Kiều nói, “Kỳ thực không phải ngươi càn rở, là ta!”

Lúc nói chuyện, cúi thấp đầu đi.

Đậu Vinh Hưng nghĩ tới nàng sắp đi, nghĩ tới cả đời đều không gặp được, nghĩ đến có nữ hài tử tốt như vậy thích hắn, nghĩ đến hắn làm thương tổn nàng đã cảm thấy vừa ngượng ngùng lại đau lòng.

Lưu Kiều vào viện tử, động tác chậm rãi đóng viện môn, chờ viện môn khép lại, nàng lập tức che miệng lại len lén cười, ghé vào trong khe cửa nhìn hướng ra phía ngoài.

“Thành rồi?” Hạ Thanh bất đắc dĩ hỏi.

“Suỵt.” Lưu Kiều nói, “Ta câu dẫn sắp thành công rồi. Ta lấy lui làm tiến còn lấy mỹ sắc mê hoặc thêm lấy nhu nhược ôm đồm lệch lạc, nếu như hắn còn không trúng chiêu, đêm mai ta sẽ đến phòng hắn.”


Hạ Thanh che miệng, “Ngươi điên rồi sao?”

“Đến một Đậu Vinh Hưng ta đều không giải quyết được, ta thật mất mặt bao nhiêu!” Lưu Kiều nói chuyện, hướng về phía Hạ Thanh giậm chân, làm nũng nói, “Tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta bảo mật đi.”

Hạ Thanh run một cái, gật đầu nói: “Phỏng chừng Đậu tiên sinh sẽ chịu không nổi.”

Một cái giậm chân này ba đào cuộn trào mãnh liệt thiên kiều bá mị, ai có thể chịu nỗi?

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương trốn ở phía sau bàn đu dây, Bả Tử bất đắc dĩ nhìn bọn họ, chờ Đậu Vinh Hưng đi rồi, hắn bất đắc dĩ nói: “Các ngươi thật muốn tiếp tục nghe lén như thế?”

“Để ngươi học tập một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử, “Chu Tiếu và vị Lưu cô nương này đều là cao thủ, ngươi học tập một chút, không có chỗ xấu với ngươi.”

Bả Tử không thể tránh được, Quế vương nói: “Ta cũng là cao thủ.”

“Vương gia cũng là cao thủ.” Đỗ Cửu Ngôn phủng Quế vương, “Bả gia, ngươi phải học tập.”

Bả Tử không muốn để ý hai người bọn họ, phất phất tay, nói: “Ta đi, các ngươi tiếp tục đi.”

Quá nhàm chán.

“Người đoán, Đậu Vinh Hưng còn trở lại không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quế vương.

Quế vương lắc đầu, “Sẽ không, ngắn ngủi một buổi tối, hắn nghĩ không thông.”

“Người cảm thấy, Đậu Vinh Hưng và Lưu Kiều xứng không, nếu như xứng, chúng ta trợ giúp một chút, vừa lúc nhàn rỗi, chúng ta quản chút nhàn sự giết thời gian.”

Luôn tốt hơn trở lại trong phòng cùng Quế vương chà đạp nhau.

Nói chung, nam nhân trẻ tuổi là mãnh thú, không phải nàng có thể ứng phó khống chế.

Có chuyện cao hứng là cao hứng, nhưng mệt cũng là mệt thật.

Nàng cần nghỉ ngơi lấy lại sức bảo dưỡng hai quả thận.

“Còn xứng hay không?” Quế vương ghét bỏ không ngớt, “Chỉ bằng Đậu Vinh Hưng, có thể thú được tức phụ nhi chính là phần mộ tổ tiên của hắn bốc khói xanh, hắn còn muốn xoi mói xứng hay không?”

“Có đạo lý.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, “Đi, chúng ta đến phòng của Đậu Vinh Hưng ngồi một chút.”

Quế vương nói: “Làm gì?”

“Trợ giúp, thêm củi!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương đi viện tử của Đậu Vinh Hưng, viện cửa không khóa, liền thấy Đậu Vinh Hưng đang đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn trăng, thần sắc mê man vừa ưu thương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận