Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 706: NGÂN THỦ TIẾN CUNG


Dịch giả: Luna Wong


Bả Tử cũng từ phủ nha trở về, mọi người ở phòng khách ngồi xuống, Ngân Thủ đánh giá mọi người, cười nói: “Thế nào ta ly khai mấy tháng, cảm thấy mỗi một người đều là mặt mày hớn hở.”

“Phảng phất ngày trôi qua đặc biệt tư nhuận.”

Tầm mắt của mọi người, bá một chút nhìn về phía Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta là rất tư nhuận, ” Quế vương một chút cũng không khiêm tốn, “Mặt mày hồng hào, đường làm quan rộng mở nói chính là ta.”

Ngân Thủ nín cười nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta còn tốt.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mặt, không chuẩn bị trò chuyện loại sự tình này, “Tiểu tử lại cao lên, thế nào lớn như vậy còn cao được nữa?”

Nàng như thế đã ngừng.

“Từng cao sao?” Ngân Thủ đứng dậy dạo qua một vòng, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, gầy teo thật cao, so với trước đây càng thêm tuấn tú, “Ta cảm thấy ta là gầy đen.”

Bả Tử nói: “Bái sư chưa?”

“Bái rồi, Phan tiên sinh thu ta làm đồ đệ. Ta nói với các ngươi, Phan tiên sinh thực sự thật lợi hại.” Hắn nói chuyện hơi ngừng, nói, “Nói chuyện thuỷ lợi, hắn cái gì cũng hiểu. Mặc kệ đê đập gì, chỉ cần ta mở đầu, hắn có thể dự đoán được tất cả tình huống, phảng phất hắn đích thân tới vậy.”

“Ta chưa từng có gặp qua người lợi hại như thế.” Ngân Thủ nói tới Phan Hữu Lượng, là đầy mắt sùng bái.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phan đại nhân ở nơi nào?”

“Hắn ở tại khách điếm, ta một hồi còn theo hầu hạ. Một mình hắn tới, người nhà cũng không có theo cùng nhau.” Ngân Thủ nói, “Cửu ca, các ngươi có muốn cùng đi với ta hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.

“Ta không đi, các ngươi đi lại vô phương.” Quế vương nhìn về phía Ngân Thủ, “Hắn sắp nhập chức, đối với ngươi an bài thế nào?”

Ngân Thủ trả lời: “Ta làm thường tùy, thư đồng đều có thể. Phản chính chỉ cần đi theo Phan tiên sinh, ta đã rất cao hứng. Hắn còn nói nếu nhập chức thuận lợi, hắn muốn đi khắp nơi xem, mang ta đi mấy đập lớn kiến thức một phen.”

Quế vương gật đầu: “Ngươi chăm chú học, ở phương diện này ngươi tìm không được lão sư tốt hơn hắn.”


“Chúng ta đi bái kiến sư phụ của ngươi, cảm tạ hắn thu Ngân Thủ của chúng ta làm đồ đệ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử.

Bả Tử gật đầu: “Đi thôi.”

Mấy người Tam Xích đường không đi, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử từ vương phủ cầm vài túi làm lễ vật, ba người đi khách sạn.

Phan Hữu Lượng ở phía sau khách sạn mướn một tiểu viện tử, không ở chủ nhai rất an tĩnh.

Sau khi Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, liền thấy trong viện có nam nhân đứng, đang đătk đầu mặt chôn ở trong chậu rửa mặt mà rửa mặt, Ngân Thủ hô một tiếng, “Sư phụ!”

Phan Hữu Lượng nâng mặt lên, tóc ướt nhẹp, hắn tiện tay lau một cái nhìn về phía bọn họ.

Thân cao tầm trung, da hơi đen, mắt rất lớn khóe mắt đã có tế văn, chừng bốn mươi tuổi, mặc trường sam vải thô nhiều nếp nhăn, vạt áo nhét vào đai lưng, vừa nhìn không giống một người đọc sách, như một nông dân mới lặn dưới ruộng lên.

“Ngân Thủ, ” Phan Hữu Lượng cũng đánh giá Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử, “Vị này chớ không phải là Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử ngươi nói sao?”

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử chắp tay hành lễ, giới thiệu bản thân.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Phan Hữu Lượng vui tươi hớn hở nới, “Ngân Thủ thường nhắc tới các ngươi. Ta cũng vẫn ngưỡng mộ, muốn bái kiến vị nữ tụng sư đầu tiên của Đại Chu, và Bả gia!”

“Hôm nay rốt cuộc gặp rồi, hạnh ngộ!”

Không giống như là người đặc biệt chất phác, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta và Bả gia cũng là ngưỡng mộ đại danh của người đã lâu, phàm là biết thuỷ lợi, đều tôn sùng đầy đủ với người, nói người là nhân vật thần tiên.”

“Có thấy được thần tiên như ta vậy sao? Nhị vị mới là thần tiên bản thân chính là nhân vật.” Phan Hữu Lượng nói.

Ngân Thủ bưng cái ghế đến, vui tươi hớn hở đi pha trà, lại qua đây bồi tọa nghe bọn hắn nói.

Hắn thấy Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử cùng Phan Hữu Lượng nhất kiến như cố đặc biệt cao hứng. Bọn họ là người nhà, Phan Hữu Lượng là sư phụ.

Cuộc đời của hắn thật là hạnh phúc mỹ mãn.

“Ở trên đường tới nghe nói Nhâm Duyên Huy đã chết, tra được hung thủ chưa?” Phan Hữu Lượng hỏi.

“Vẫn chưa, đầu mối chặt đứt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đại Lý tự chắc còn đang tra.”

Phan Hữu Lượng gật đầu, “Chết tốt lắm. Người như hắn vậy ở lại triều đình, chính là chuyện đáng buồn nhất.”

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, bỗng nhiên có chút minh bạch chất phác của Phan Hữu Lượng đến từ chính đâu.


Hắn nói thẳng, muốn nói cái gì nói cái đó, không có quẹo cua càng không có tân trang.

Bookwaves.com.vn

Nàng đánh giá dung mạo của Phan Hữu Lượng và dung mạo của Ngân Thủ, nói thật, không cảm thấy giống!

Xem ra là nàng nghĩ lầm rồi, Ngân Thủ cũng không phải hậu nhân của Phan gia?

“Đỗ tiên sinh nhìn ta làm gì?” Phan Hữu Lượng nhìn trên dưới, “Có vấn đề sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Cảm thấy người rất mộc mạc.”

“Ta mặc y phục không được tốt.” Phan Hữu Lượng cười nói, “Vẫn là loại vải thô này hợp với ta.”

Bả Tử hỏi: “Khi nào người đi iện thánh, trước là không phải phải đi bái kiến Lỗ các lão sao?”

“Nếu các ngươi không đến ta đã đi rồi, bằng không chúng ta cùng đi Lỗ phủ?” Phan Hữu Lượng nói chuyện, lại nói, “Đỗ tiên sinh là ngoại tôn nữ của các lão, đều là người một nhà, vậy tốt hơn.”

Hắn nói chuyện đứng dậy, vỗ vỗ y phục trên người, “Ngân Thủ, lấy đồ của ta mang đến đây.”

Ngân Thủ xác nhận, đi mang hai túi đặc sản Dư Hàng đến, hai người đứng chung một chỗ, Đỗ Cửu Ngôn thiếu chút nữa bật cười. . . Không phải nàng ghét bỏ Phan Hữu Lượng, là bởi vì hắn thật sự là quá thư sinh nhà nghèo.

Là quan viên keo kiệt không cứu vãng nhất nàng từng gặp.

“Cửu tỷ, ” Phan Hữu Lượng và Bả Tử đi ở phía trước, Ngân Thủ thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Sư phụ ta có phải rất đặc biệt hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên gật đầu: “Tương đương đặc biệt.”

“Hắn ở nhà đến hài cũng không mang, đi chân trần xuống đất lên nóc nhà. Lần đầu tiên ta thấy hắn, còn tưởng rằng hắn là thường tùy của sư phụ.” Ngân Thủ nói, “Thế nhưng hắn đặc biệt có học vấn, thực sự.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Thâm tàng bất lộ là được. Cực có tài hoa, rất nhiều người đều không chú ý dáng vẻ, Phan tiên sinh như vậy tốt vô cùng.”

Buổi tối ở Lỗ phủ, mọi người cùng nhau ăn cơm tối, uống vài chén rượu.

Ngân Thủ đỡ Phan Hữu Lượng có chút say quay về khách sạn, Phan Hữu Lượng đi lảo đảo, nói với Ngân Thủ: “Ta năm đó từ quan quy điền không oan, mặc kệ Nhâm Duyên Huy có phải hãm hại ta hay không, ta đều khó tránh sai lầm.”

“Ta nhát gan nhu nhược không dám lấy cái chết tạ tội, nhưng tuyệt không mặt mũi yên tâm thoải mái lưu ở trong triều, hưởng thụ quan to lộc hậu.”


“Ta ngươi nhất kiến như cố, ” Phan Hữu Lượng nhìn Ngân Thủ, nói, “Sư nương ngươi cũng thích ngươi, đối đãi ngươi dường như thân sinh.”

“Hôm nay nói câu tri kỷ với ngươi. Nếu ngươi muốn có một phen thành tựu, vẫn là phải đọc sách. Chỉ có đi khoa cử vào quan trường có quyền lợi, ngươi mới có thể làm chuyện ngươi muốn làm, thực hiện giấc mộng và lý tưởng của ngươi.”

“Sáng sớm ngày mai ta vào trong cung, ngươi cùng đi với ta.”

Ngân Thủ rất cảm động, đời này vận khí của hắn thật tốt quá, đỏ mắt nói: “Ta nghe người, ta đọc sách.”

“Ân, ” Phan Hữu Lượng nói, “Bất quá, ngươi cũng không có thể nghe một mình ta, trở về cùng Đỗ tiên sinh thương nghị một phen, hỏi một chút ý kiến của nàng.”

“Vâng.” Ngân Thủ nói, “Cửu tỷ và Bả Tử ca là thân nhân quan trọng nhất của ta, sư phụ người cũng thế. Có thể quen biết các ngươi, là phúc khí lớn nhất đời này của ta.”

Phan Hữu Lượng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đa tạ tạ ơn Đỗ tiên sinh, từ khi có nàng, vận mệnh của ngươi mới bắt đầu chuyển ngoặt. Bằng không, ngươi bây giờ sợ rằng còn là một mao tặc a.”

Đúng vậy, nếu như không phải quen biết Đỗ Cửu Ngôn, đêm hôm đó theo nàng vào thành, theo nàng thuê nhà, bị nàng buộc đọc sách học chữ không cho phép trộm nữa, được nàng lưu lại Diêm sơn xử lý công chuyện, được nàng đề cử đi giám đê đập, được nàng dẫn tiến Lỗ các lão bái sư phụ. . .

Ngân Thủ hắn, bây giờ còn là mao tặc.

“Ta không sao, tự ta có thể trở về.” Phan Hữu Lượng ở cửa khách sạn ngoài xua tay, “Ngươi khó có được trở về, trở về cùng mọi người tụ đi, chỗ ta không cần ngươi chiếu cố, huống chi, ta cũng muốn một mình nhớ chút chuyện.”

Ngân Thủ xác nhận, nhìn theo Phan Hữu Lượng vào cửa, hắn đi vòng một đường chạy đi vương phủ.

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử vừa tới cửa, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Bookwaves.com.vn

“Sư phụ nói, bảo ta đọc sách thi khoa cử.” Ngân Thủ thở gấp nói, “Ta nên thi không?”

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau, Bả Tử nói: “Mới mười tám, còn kịp.”

“Được chưa a?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không bỏ vở nửa chừng kêu trời trách đất nói mệt chết đi được?”

Ngân Thủ nói: “Các ngươi đồng ý chứ?”

“Cũng không phải tiêu dùng tiền của ta, ta há có thể ngăn cản ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của hắn, cười nói, “Dù là tiêu tiền của ta, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.”

Ngân Thủ nhếch miệng cười, mắt hồng hồng, “Ta đây học!”

Đỗ Cửu Ngôn thật cao hứng Ngân Thủ có thể tạo mục tiêu cuộc sống chính xác. Nhân sinh mặc kệ giai đoạn gì, đều phải có một mục tiêu rõ rệt, phấn đấu đến chết mới thôi, mới không phụ thời gian tốt.

“Nếu quyết định làm, phải làm tốt nhất.” Bả Tử nói.

Ngân Thủ gật đầu: “Ta khẳng định nỗ lực.” Lại nói, “Sư phụ bảo ngày mai hắn phải vào cung diện thánh, muốn dẫn ta cùng đi.”

“Ta sắp gặp được thánh thượng, ” Ngân Thủ rất kích động, “Cửu tỷ, thái độ làm người của thánh thượng thế nào, nghiêm khắc sao?”

Ba người vừa nói vừa vào phủ.


Đỗ Cửu Ngôn vốn có muốn nói, thỉnh Quế vương cùng đi, nhưng vừa nghĩ cảm thấy không thích hợp, Quế vương đêm nay cũng không có cùng bọn họ đi ăn cơm, có thể thấy được là muốn mặt ngoài xa cách một chút.

“Không cần sợ, ngươi nhu thuận đứng ở một bên, thánh thượng hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó là được.”

Ngân Thủ gật đầu, “Vậy, ta đây mặc quần áo gì?”

Ba người đi lựa y phục cho Ngân Thủ thiêu, dạy hắn nói thế nào.

Ngày thứ hai thần chính, phía trước tan triều xong Phan Hữu Lượng thụ tuyên tiến cung diện thánh.

Cách nhiều năm hắn đứng ở cửa cung, hít một hơi thật sâu bình phục tâm tình, lại quay đầu lại nhìn Ngân Thủ, nói: “Một hồi không nên chạy loạn, đi theo phía sau ta.”

Ngân Thủ đánh giá chung quanh, không yên lòng.

Phan Hữu Lượng lại hô một lần.

“Sư phụ, ” Ngân Thủ nói, “Ở đây ta hình như đã từng tới.”

Phan Hữu Lượng không có để ý: “Có phải theo vương gia còn có Đỗ tiên sinh tới hay không?”

“Không phải, ” Ngân Thủ nói, “Ta không có cùng Cửu tỷ tới hoàng cung.”

Phan Hữu Lượng đang muốn nói, tiểu nội thị ở cửa đang hướng về phía bọn họ ngoắc, hắn bước nhanh đi vào, đi theo phía sau tiểu nội thị một đường đến ngự thư phòng.

Ngân Thủ đi theo phía sau hắn, không dám nhìn chung quanh, nhưng đường đi qua hắn cảm thấy có chút quen thuộc, trong trí nhớ, từng có hình ảnh như vậy. Hắn cũng đi theo phía sau một người, tiểu tâm dực dực đi, vừa kích động lại chờ mong, dùng dư quang khóe mắt đánh giá bốn phía.

Chờ đến ngự thư phòng, hắn theo Phan Hữu Lượng đi vào, dập đầu hành lễ đứng dậy cúi thấp đầu đứng ở một bên.

“Phan ái khanh mấy năm này không có thay đổi gì, trẫm nghe nói ngươi còn ở nhà làm ruộng?” Triệu Dục hỏi.

“Vâng, trong nhà vi thần có đất cằn sáu mẫu, một năm ăn uống mễ lương đều dựa vào vi thần.”

Triệu Dục nở nụ cười, “Không nghĩ tới ngươi không chỉ biết trị thủy, còn có thể trồng trọt, thật đúng là một nhân tài khó được a.”

“Trồng trọt rất thú vụ, cũng có rất lớn học vấn. Mấy năm này vi thần mới biết được, nông dân từ lúc ươm mầm xuống đất đến thu được kho thóc ăn vào trong miệng, là gian khổ và không dễ dàng cỡ nào.” Phan Hữu Lượng nói.

Triệu Dục gật đầu, “Đúng vậy, nông dân quả thực không dễ dàng.”

“Vị này chính là. . .” Triệu Dục thấy được Ngân Thủ.

—— lời nói ngoài ——

Ngân Thủ tiểu ca tiền đồ rộng lớn a!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận