Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 707: ĐOẠN NHỎ KÝ ỨC


Dịch giả: Luna Wong


Phan Hữu Lượng giới thiệu: “Đây là Ngân Thủ. . .” Hắn giới thiệu phương diện lý lịch trị thủy của Ngân Thủ qua một lần.

“Trẫm biết ngươi, ” Triệu Dục nhìn Ngân Thủ, “Lúc trước đê đập ở Thiệu Dương, chính là ngươi trông coi?”

Ngân Thủ tiến lên đây đáp: “Vâng, lúc đó tiểu nhân vẫn là người mới, tỉnh tỉnh mê mê chẳng biết giá thị trường nội bộ. Không có làm tốt công việc, thật sự là xấu hổ.”

“Ngươi làm rất khá, không nên tự trách. Những người đó chỉ lo tham từ không cố kỵ sống chết của bách tính, ngươi coi như là tinh hơn về đạo này đi nữa cũng khó tránh khỏi sẽ bị lừa bịp. Ngươi đã rất tốt, chưa từng rơi vào nước bùn thông đồng làm bậy, không tệ!”

Ngân Thủ tạ ân.

“Ngươi bây giờ cùng Phan ái khanh, đối với tương lai có tính toán gì không?”

Ngân Thủ trả lời: “Ta chưa từng chăm chú đọc sách, cũng chỉ là biết chữ mà thôi. Nên kế tiếp ta dự định theo Phan tiên sinh đi học cho giỏi, tương lai có cơ hội thi khoa cử, nếu cuộc đời này có thể vì thánh thượng vì Đại Chu dâng lên chút lực non nớt, cuộc đời này liền túc hĩ.”

“Tốt, tốt! Lúc nào bắ đầu đọc sách, bắt đầu làm việc cũng không muộn.” Triệu Dục nói, “Trẫm chờ ngươi đến.”

Ngân Thủ rất được cổ vũ, hận không thể lập tức vén tay áo lên làm một cuộc lớn, để báo đáp ơn tri ngộ của tất cả mọi người.

“Vâng!” Ngân Thủ nói, “Ta nhất định học cho giỏi, tương lai có cơ hội nhìn thấy thánh thượng.”

Ấn tượng của Triệu Dục đối với hắn trái lại rất tốt, gật đầu: “Không tệ, rất tốt!”

Ngân Thủ biết Triệu Dục và Phan Hữu Lượng còn có lời, hắn nhân tiện nói: “Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”

Triệu Dục gật đầu.

Ngân Thủ ra ngoài ở ngoài cửa ngự thư phòng chờ.

“Ngân Thủ tiểu ca đu sát vách uống trà chờ Phan đại nhân đi.” Tiết Án cười khanh khách nói.

Ngân Thủ xác nhận, đi hai bước tới sát vách, Tiết Án để người dâng trà và gật đầu, liền lui ra ngoài.


Ngân Thủ ngồi ở cái ghế, đánh giá gian thiền điện này.

Nói là sát vách ngự thư phòng, nhưng trong thực tế ở giữa còn một gian phòng giải khát, nên hắn nghe không được tiếng nói chuyện của Triệu Dục và Phan Hữu Lượng. Thiền điện không lớn, bên trong xếp đặt kháng cũng bày giường la hán, còn có tám cái ghế, bốn bề tường có giá sách, mặt trên đều là sách.

Trừ cái này ra, thật không có thứ khác.

Hắn dựa vào ghế, trong đầu có một hình ảnh bỗng nhiên nhảy ra ngoài, hắn kinh ngạc vừa nhảy ngồi thẳng. . .

Hình như hắn cũng từng ngồi qua nơi đây, chờ ai.

Hắn nhớ kỹ lúc đó ăn một khối bánh đậu xanh, chắc là bánh đậu xanh. . . Bởi vì ăn thật ngon.

Ký ức thật lâu xa, hình ảnh rất mơ hồ, phảng phất ném ở trong góc phủ một lớp bụi thật dày, hắn mất rất lớn khí lực, mới quét sạch ra một khối, nhưng lại không dám xác định.

“Tại sao ta tới đây?” Ngân Thủ cảm thấy kỳ quái, “Lẽ nào khi còn bé ta là người trong cung?”

“Thái giám?” Ngân Thủ sợ hết hồn, một tay bịt đũng quần, “Không đúng, ta không phải thái giám, ta là hảo nam nhân.”

“Vậy tại sao đến? Đi theo aii?”

Một tiểu hài tử, có thể cùng ai vào trong cung.

Hắn đứng dậy ở đánh giá thiền điện, nhìn chằm chằm giá sách sát tường, sờ qua từng quyển từng quyển, quẹo cái ngoặt hắn đứng ở sau tấm bình phong.

Mặt sau này là nơi rửa tay rửa mặt, bày nước và cái gương sạch sẽ, còn có một cây lược.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm phía sau cái giá rửa mặt, quỷ thần xui khiến hắn đi đẩy một cục gạch phía sau.

Cục gạch kia không có gây ra bộ phận then chốt gì, nhưng bởi vì lỏng lẻo hoảng động trước sau.

Ngân Thủ sợ ngồi dưới đất.

Bởi vì hắn nhớ kỹ cục gạch này có thể động, trong trí nhớ hắn từng ngồi chồm hổm ở chỗ này chơi thật lâu.

Sau đó thì sao. . .

Chuyện về sau hắn không quá nhớ kỹ.


Hắn đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên trong thiền điện truyền đến tiếng nói chuyện của hai người , “Phan đại nhân lúc đó đi, tạp gia còn muốn đi tiễn người nữa.”

“Đáng tiếc khi tạp gia đến, người đã đi rồi.

“Năm đó nếu không phải người, gia hương tạp gia cũng mất, người là ân nhân cứu mạng của mọi người chúng ta.” Tiết Án nói.

Phan Hữu Lượng xua tay, “Đều là bản chức nội sự, cũng là bản phận, Tiết đại gia người đừng khách khí.”

Hai người nói rất lớn, ở trong thiền điện ông ông, nghe vào trong lỗ tai Ngân Thủ ngồi ở sau tấm bình phong, tựa hồ cách rất xa nhưng lại cách rất gần, mang theo hồi âm không chân thiết.

Bookwaves.com.vn

“Cảm giác này. . . Cảm giác này. . .” Ngân Thủ từ sau tấm bình phong chạy đến, hốt hoảng nói, “Sư phụ.”

Tiết Án và Phan Hữu Lượng nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Phan Hữu Lượng kỳ quái nhìn Ngân Thủ, hắn một đầu mồ hôi, có vẻ rất khẩn trương, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiết Án cũng kỳ quái nhìn hắn.

Ngân Thủ thấy Tiết Án, ý thức được bản thân thất thố, nhất thời lau mồ hôi trên đầu, chỉ vào bên trong nói: “Ta, ta ấn sai một cục gạch.”

“Ngươi hài tử này, ” Phan Hữu Lượng dở khóc dở cười, giải thích với Tiết Án, “Trẻ tuổi, lần đầu vào trong cung, để công công chê cười.”

Tiết Án cũng nở nụ cười, “Cục gạch phía sau giá rửa tay là lỏng, đã hơn mười năm, bởi vì không có gì đáng ngại nên không có tu bổ.”

“Ngươi đừng lo lắng, không có vấn đề gì với ngươi.”

Ngân Thủ rất xấu hổ, gãi đầu nói: “Xin, xon lỗi a, ta nhất thời hiếu kỳ, chung quanh nhìn loạn sờ loạn.”

“Không có việc gì, thanh niên nhân chính là hiếu kỳ mà!” Tiết Án nói.

Phan Hữu Lượng bất đắc dĩ, “Chúng ta đây liền cáo từ.”


Hắn mang theo Ngân Thủ ra cửa cung, Ngân Thủ một đường đi một đường quan sát, chờ ra cửa cung hắn nói, “Sư phụ, ta, ta phải về vương phủ một chuyến.”

“Đi đi, gạch là chuyện nhỏ, ngươi đừng sợ.”

Ngân Thủ xác nhận, một đường chạy trở về vương phủ.

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn ra cửa đi Tam Xích đường, cùng đụng đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Ngân Thủ thở hổn hển, “Xảy ra chuyện gì, chạy trốn một đầu mồ hôi?”

“Cửu tỷ, ” Ngân Thủ lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, nói năng lộn xộn, “Ta vừa vào trong cung diện thánh, ta nhớ lại từng chút chút, nhưng ta lại không xác thực nhận thức.”

Đỗ Cửu Ngôn khẽ run, “Ngươi từ từ nói?”

“Ta, ta cũng không xác định có phải là ảo giác hay không, dù sao lúc ta nhớ được là chỉ có một mình ở bên ngoài, bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái bảy tám tuổi có lẽ tám chín tuổi đi.”

“Hay là sớm hơn chút.” Ngân Thủ nói, “Nhưng là ta vừa tiến cung, đã cảm thấy giống như đã từng quen biết, còn có thiền điện sát vách ngự thư phòng, ta cũng thấy được nhìn rất quen mắt.”

“Phía sau cái giá rửa mặt kia có cục gạch, quỷ thần xui khiến ta ngồi xổm xuống, vừa ấn nó lắc lư, ta nhớ kỹ ta khi còn bé cũng từng ấn qua cục gạch kia.”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, lôi kéo hắn đi thư phòng, Quế vương đang xem thư, kỳ quái nhìn bọn họ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngân Thủ lại nói một lần, lúc này đây ăn khớp rõ ràng không ít, càng nói lại càng cảm thấy ký ức thay đổi rõ ràng.

“Ngươi từng tiến trong cung, cũng là ngươi đã từng xảy ra trong cung?” Quế vương nhìn hắn, “Ngươi lúc này mấy tuổi, mười tám hay là mười chín?”

Ngân Thủ nói: “Ta nhất định là không ở trong cung, bởi vì ta nhớ kỹ ta là theo chân ai tiến cung. Lúc đó cũng là ở thiền điện chờ, ta còn ăn bánh đậu xanh.” Hắn nhớ lại, “Ta không xác định năm nay ta là mười tám hay là mười chín, tóm lại chính là cái tuổi này đi.”

Bookwaves.com.vn

“Lui về phía sau mười một mười hai năm, đó chính là bảy tuổi hay sáu tuổi, vậy lúc đó phụ hoàng ta chắc còn ở.”

“Đúng, đúng!” Ngân Thủ nói, “Ta nhớ kỹ thánh thượng rất lớn tuổi. . . Ta cũng từng vào ngự thư phòng, người kia ngồi ở trên mặc màu vàng long bào, thế nhưng rất lớn tuổi, còn có râu mép.”

Quế vương gật đầu, “Phụ hoàng ta có râu.”

Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, nàng để Ngân Thủ ngồi xuống, nhìn hắn nói: “Ngươi đừng có gấp, ký ức bảy tám tuổi đều là đoạn thức ngắn. Ngươi chậm rãi hồi ức lúc đó còn có cái gì?”

“Ta ngồi xổm sau tấm bình phong chơi cục gạch kia, sau đó có người vào thiền điện, là hai người.”

“Bọn họ đang nói chuyện, nói cái gì ta không nhớ rõ, lúc đó cái loại ngồi xổm góc tường nghe người khác nói chuyện này, cảm giác thanh âm ở trên không trong đại điện mang theo hồi âm tiến lỗ tai, ta nhớ rất rõ ràng.” Ngân Thủ nói: “Sau đó ta chạy ra ngoài, nhìn hai người đứng ở phía ngoài. . .”

Ngân Thủ nhắm mắt lại, dùng sức hồi ức.

“Là hai nam nhân, bọn họ thấy ta xong rất kinh ngạc, trong đó có người thật cao gầy teo, xương gò má đặc biệt cao, nhìn đặc biệt dữ.” Ngân Thủ nói, “Y phục của hắn. . . Y phục là khoác lên người, như. . . Ta nói không được, nhớ không được.”


Khoác lên người? Ai có thể ở thiền điện khoác y phục chạy khắp nơi? Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Màu gì?”

“Hắc sắc viền trắng.” Ngân Thủ nói.

“Hắc sắc viền trắm?” Quế vương nhướng mày, “Đạo sĩ phục? Bởi vì phụ hoàng sau này tin đạo, nên trong cung từng có đạo sĩ xuất nhập, nhưng từ sau khi Ngọc đạo nhân đến, trong cung sẽ không có đạo sĩ nữa.”

“Nhưng Ngọc đạo nhân mặt trắng có râu, vóc dáng lùn lại béo, hẳn không phải là Ngọc đạo nhân.”

Ngọc đạo nhân là sư phụ của Mao đạo sĩ, ngay lúc đó niên kỷ cũng không nhỏ.

“Hẳn không phải là Ngọc đạo nhân, bởi vì niên kỷ không đúng. Mao đạo sĩ đều già như vậy, mười hai năm trước, sư phụ hắn khẳng định cũng có sáu mươi bảy mươi tuổi đi?” Ngân Thủ nói.

Quế vương gật đầu, “Nếu hắn còn sống, năm nay phải có bảy mươi lăm sáu. Mười hai năm trước đó cũng là hơn sáu mươi.”

“Người kia không có già như thế, nhưng ta nói nói không ra hắn mấy tuổi.” Ngân Thủ nói, “Trái lại mặc y phục màu đen viền trắng?”

Lúc đó tuổi của Quế vương cũng không lớn, nhớ kỹ không rõ ràng lắm, “Ngươi chờ một chút.”

Hắn ra cửa hô Tạ Hoa tiến đến.

Để Ngân Thủ hình dung một lần, Tạ Hoa ngẩn ra suy nghĩ một chút, nói: “Người nói không phải là Thanh Nham tán nhân chứ?”

“Nô tài nhớ kỹ hắn thích mặc y phục hắc y viền trắng, có hai tháng như vậy, hắn thường ra vào cung.” Tạ Hoa nói: “Lúc đó Thanh Nham tán nhân là tới truyền đạo, niên kỷ ở chừng năm mươi.”

“Năm nào?” Quế vương hỏi.

“Thiên Hóa năm thứ hai mươi bốn.” Tạ Hoa nói, “Chắc là hơn nửa năm, tầm tháng năm tháng sáu, cụ thể nô tài cũng không phải quá rõ ràng, lúc đó nô tài làm việc ở Khôn Ninh cung, chuyện đằng trước đa phần cũng là nghe nói, ngẫu nhiên ngay lúc đó hoàng hậu nương nương tặng đồ đi ngự thư phòng, nghe qua một hai.”

Tiên đế tại vị hai mươi lăm năm, nửa năm cuối Thiên Hóa năm thứ hai mươi bốn, thân thể tiên đế đã bắt đầu suy nhược, đứt quảng uống thuốc, ngay lúc đó thái tử Triệu Dục, cũng là từ cuối sáu tháng năm ấy bắt đầu, dần dần tiếp nhận chính vụ tiền triều.

“Ngân Thủ tiểu ca từng vào trong cung? Vậy lúc đó người có nhớ kỹ, một vị khác trong hai người nói chuyện là ai hay không?” Tạ Hoa hỏi.

Ngân Thủ lắc đầu, “Không nhớ rõ. Vì y phục của người kia có chút kỳ quái, hơn nữa hình dạng rất dữ, nên ta có chút ấn tượng.”

“Vào trong cung có thể đối với hắn mà nói, là một đại sự, nên ở trong trí nhớ của hắn vẫn giữ, tính là trí nhớ khắc sâu.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày hôm nay lại đi, dẫn phát bộ phận đã quên trong quá khứ.”

“Vậy phía sau thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ngươi làm sao xuất cung?”

Ngân Thủ liều mạng nhớ lại, Tạ Hoa tiếp trà cho hắn, hắn bưng uống, sắc mặt rất trắng trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, “Ta nhớ ra rồi.”

Hắn kinh rớt chung trà, “Ta nhớ ra rồi, người kia. . . Người kia cho ta ăn bánh đậu xanh.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận