Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 708: MỘT CÁI SUY ĐOÁN


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi ăn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Đúng, ta ăn. Đó vốn là cái đĩa lúc nãy ta vừa ăn, bên trong còn có mấy khối.” Ngân Thủ nói, “Hắn hỏi ta là con cái nhà ai, ta nói. . . Ta nói cái gì?”

Hắn không nhớ rõ, lắc đầu nói: “Sau đó hắn nói có một chỗ chơi rất vui, mang ta đi chơi, để ta đi trước chờ hắn.”

“Ta đi.” Ngân Thủ che miệng, nước mắt tràn mi ra, “Đúng, đúng, đúng. . .”

“Cửu tỷ, ” Ngân Thủ nắm thật chặt tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu tỷ, ta, ta, ta theo hắn xuất cung, sau đó hắn, hắn đánh ta. . . ném ta vào trong sông.”

“Nước kia đặc biệt lạnh, ta ngộp nước.”

“Chờ lúc tỉnh ta lại, trời đã tối rồi, ta theo nước không biết chảy đi nơi nào. Ta không biết người, từ đó về sau ta là một người ở bên ngoài.”

“Ta biết sư phụ, hắn dạy ta trộm đồ. Ta biết Hắc Đầu bọn họ, ta từ bắc đến nam, ta ăn rau dại vỏ cây đói quá ta còn ăn nước thiu trong thùng ở quán cơm.”

Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy ôm hắn, Ngân Thủ tựa ở trong ngực nàng rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Chính là người kia, hắn mang ta ra ngoài. Cửu tỷ. . . Cửu tỷ ta là ai, ta không nhớ rõ.”

“Sao ta đần như vậy!”

Đỗ Cửu Ngôn vuốt đầu của hắn, ôn nhu nói: “Khi đó ngươi còn nhỏ, có thể đi vào cung chơi có thể thấy được gia thế không tệ, quan chức của phụ thân cũng không thấp.”

“Như vậy nhân gia có hài tử, bảo vệ đều rất tốt. Ngươi không có tâm phòng bị là bình thường. Ngươi không ngu ngốc, một chút cũng không đần, nếu như đổi thành người khác, đã sớm chết rất nhiều lần rồi.”

Quế vương khoanh tay, đầu lông mày chăm chú nhíu lại.

Tạ Hoa cũng khiếp sợ tột đỉnh, run rẩy nói: “Thanh Nham tán nhân. . . Tại, tại sao muốn hại ngươi?”

“Nghe được lời không thể nghe.” Quế vương lạnh lùng thốt.


Tạ Hoa che miệng, ở sát vách ngự thư phòng, nói cái gì, có thể bảo mật đến trình độ này. Một hài tử nghe được đều phải diệt khẩu?

Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa.

“Thanh Nham tán nhân là dung mạo gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tạ Hoa.

Tạ Hoa nói: “Nô tài nhớ kỹ, vóc dáng của hắn không tính là cao, nhưng đặc biệt ốm, mặc bào giống như cái giá treo quần áo đang chạy, hốc mắt rất sâu lúc nhìn người, ánh mắt rất khôn khéo, phảng phất có thể thấy trong lòng ngươi.”

“Ta thử vẽ ra xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tạ công công người nói.”

Tạ Hoa xác nhận.

“Ngươi đừng khóc, bây giờ có thể nhớ c là chuyện tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chúng ta giúp ngươi tìm ký ức, tìm nhà.”

Ngân Thủ lau nước mắt, “Ta, ta suy nghĩ lại một chút, bọn họ nói gì đó.”

Đỗ Cửu Ngôn tìm than giấy bút, Tạ Hoa miêu tả bên ngoài, nàng ở một bên vẽ.

Quế vương dựa vào ghế, khí tức quanh thân là lạnh lùng ở trên người hắn rất hiếm thấy, lộ ra một cổ sát ý khó nén.

“Là thế này phải không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tạ Hoa.

Tạ Hoa chỉ vào mũi, “Mũi . . . nhỏ chút nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn lại vẽ hai bút, Tạ Hoa lại suy nghĩ một chút, “Cái cổ, cái cổ dài chút nữa, lông mày rậm chút.”

“Như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn sửa đổi xong hỏi.

Tạ Hoa gật đầu, “Đúng, chính là như vậy, có tám chín phần giống!”

Đỗ Cửu Ngôn đưa cho Ngân Thủ.

“Phải!” Ngân Thủ cọ địa một chút đứng lên, “Chính là người này!”

“Chính là hắn mang ta đến bờ sông, đánh ta ngất xỉu ném xuống nước.” Tạ Hoa nói, “Hắn nói, là mạng ta không tốt, trời sinh quỷ đoản mệnh.”

“Ta nhớ kỹ, ta đều nhớ.” Ngân Thủ cầm bức họa càng không ngừng run, “Là hắn, không sai, khẳng định không sai.”


Quế vương hỏi Tạ Hoa, “Thanh Nham tán nhân lúc nào không vào trong cung nữa?”

“Cũng liền tầm tháng sau, nô tài nhớ kỹ cuối năm Ngọc đạo nhân lại đến nữa, nháo để thánh thượng luyện đan. Ngọc đạo nhân và hắn không quen nhau.” Tạ Hoa nói: “Lúc đó hoàng hậu nương nương, cũng chính là thái hậu nương nương bây giờ, còn nói Ngọc đạo nhân vừa nhìn chính là một tên lường gạt, nào có đạo sĩ lớn lên mập như vậy.”

“Còn không giống bằng Thanh Nham tán nhân.”

“Ăn bánh đậu xanh, lại hợp với thời tiết lúc đó.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thiên Hóa năm thứ hai mươi tư, tầm tháng năm tháng sáu, trong kinh có vị triều thần nào, trong nhà mất hài tử hay không!”

Tạ Hoa bỗng nhiên cất cao thanh âm, “Nô tài biết.”

“Lúc tiên đế ở, là có một năm, có một hài tử lạc đường trong cung. Hài tử kia tự xuất cung, sau này thế nào cũng tìm không được.” Tạ Hoa nhìn Ngân Thủ, “Chính là Phan đại nhân, lúc đó hắn mang theo nhi tử, mới từ Giang Nam đốc công trở về, bởi vì gia quyến còn chưa tới, hắn liền mang theo nhi tử cùng nhau tiến cung hồi bẩm.”

Trong phòng, ba người đều mục trừng khẩu ngốc.

“Tạp gia khẳng định nhớ không lầm, ” Tạ Hoa cho là bọn họ không tin, “Lúc đó là đại sự, tiên đế còn sinh khí, đánh hoàng môn mỗi người ba mươi côn.”

“Nói một hài tử đều trông không tốt.”

“Phan đại nhân còn vì thế nghỉ ngơi một tháng.” Tạ Hoa nói, “Nếu các ngươi không tin, có thể đi hỏi Phan đại nhân.”

“Ta. . . Ta theo ta Phan đại nhân, một mực giám công ở Giang Nam?” Ngân Thủ hỏi.

“Phải. Thiên hóa năm thứ hai mươi ba, mực nước của Tứ Hồng dâng lên lợi hại, sắp nguy cấp tổ hoàng lăng, nên tiên đế phái Phan đại nhân đi, vừa đi chính là một năm, năm thứ hai lúc trở lại, đúng lúc là qua lũ định kỳ, đầu tháng sáu.”

“Hắn có đưa hài tử tiến đến hay khôn, nô tỳ không nhìn thấy. Thế nhưng sau hài tử của hắn quả thực đã làm mất, chuyện này vừa hỏi sẽ biết.”

Quế vương hướng bên ngoài hô: “Cố Thanh Sơn, đi mời Phan Hữu Lượng tới!”

Đỗ Cửu Ngôn nói bổ sung, “Tiện đường thỉnh Bả gia trở về.”

Cố Thanh Sơn xác nhận đi.

Ngân Thủ khẩn trương nắm tay của Đỗ Cửu Ngôn, tay hắn lạnh lẽo, mãn nhãn kinh khủng và bất an.


Chờ mong lại sợ hơn.

Quá khứ cùng thân thế như một nước xoáy to lớn, hắn không biết phía dưới kia là cái gì, cũng không biết còn có cái gì chờ hắn. . . Hắn thấp thỏm lại chờ mong.

“Đừng sợ, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chúng ta không phải vẫn còn đoán, ngươi rất có thể là hậu nhân Phan thị sao. Ngày hôm qua trên đường trở về, ta còn thảo luận với Bả gia, thế nào ngươi và Phan đại nhân không có quen biết nhau, vì sao một chút cảm giác cũng không có.”

“Nếu như phải, đó không phải là vừa lúc sao? Ngươi sùng bái hắn như vậy, nếu như là phụ thân của ngươi, đó là chuyện giai đại vui mừng.”

Ngân Thủ rất khẩn trương, “Nếu, nếu không phải thì sao?”

“Ta không dám xác định ký ức của ta là thật, cửu tỷ. . . Ta rất sợ.”

Sợ nhất không phải thất vọng, mà hy vọng và chờ mong thất bại.

“Tám chín phần mười.” Tạ Hoa rất khẳng định nói, “Nếu người không nói, nô tài cũng không nghĩ ra chuyện này.”

Bookwaves.com.vn

“Người nói việc này, lấy tuổi của người mà nói, nhất định là không biết.” Tạ Hoa nói, “Nếu đã biết, đây tuyệt đối là chuyện thực.”

Ngân Thủ nhìn Tạ Hoa, gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn cũng rất khẩn trương, nàng cầm lấy bức họa đánh giá, ngưng mi nói với Quế vương: “Vương gia, người nói Thanh Nham tán nhân này, có phải hay không là. . .”

“Vô Vi đạo nhân?” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mười hai năm trước hắn năm mươi chưa tới, như vậy lúc hắn đi Hoài vương phủ, cũng chính là năm mươi mấy gần sáu mươi.”

“Vậy đưa bức họa cho Hoài vương nhận thử.” Quế vương nói.

“Còn có Ninh vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lúc đó, tra được Vô Vi đạo nhân có liên quan đến Ninh vương, nhưng Ninh vương nói hắn không biết Vô Vi đạo nhân.

“Hàn Đương.” Quế vương gọi Hàn Đương tiến đến, đưa bức họa cho hắn nói, “Hoài vương và Ninh vương tất cả xem một chút.”

Hàn Đương cầm bức họa đi.

Bốn người ở bên trong thư phòng lo nghĩ mà chờ.

Một khắc đồng hồ sau Bả Tử đã trở về, gõ cửa tiến đến thấy tất cả mọi người ở, khẽ run xong nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Chính chờ ngươi đấy, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với hắn, “Thân thế của Ngân Thủ có mi mục.”


Đầu lông mày của Bả Tử cau lại nhìn hắn, “Ta cũng có chuyện nói với các ngươi. Trước tiên là nói về chuyện của Ngân Thủ.”

Đỗ Cửu Ngôn đem sự tình cùng Bả Tử nói một lần, Bả Tử trầm mặc nghe, chờ Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hắn lên tiếng nói: “Nếu như lúc đó hắn nghe được chuyện không nên nghe, vậy nên là về nguyên nhân cái chết của tiên đế.”

Trong phòng không khí cứng lại.

“Cái gì?” Tạ Hoa nhảy dựng lên, che ngực hầu như săó ngất đi, “Bả, Bả gia, người, người nói cái gì?”

“Cái gì nguyên nhân cái chết của tiên đế? Đây, lời này không thể nói lung tung.”

Bả Tử mặt không thay đổi nhìn Quế vương, “Vương gia nói.”

“Vương gia, ” Vành mắt của Tạ Hoa đỏ lên, “Đây là có chuyện gì, thái hậu nương nương có biết hay không?”

“Tại sao phải có nguyên nhân cái chết, người, người đừng dọa nô tài a.”

Tạ Hoa là lão nhân trong cung, từ năm đó hoàng hậu chính là thái hậu bây giờ tiến cung, hắn vẫn ở Khôn Ninh cung hầu hạ.

“Hắn nói không có sai, có người nói cho ta biết.” Quế vương nói, “Việc này đợi khi tìm được vị đạo sĩ này lại nói.”

“Người của ta tìm được Vô Vi đạo nhân.” Bả Tử nói, “Ta trở về, chính là cùng các ngươi nói chuyện này.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở địa phương nào, sống hay là chết?”

“Còn sống, ” Bả Tử nói, “Ở Bồng Lai, đã nhìn chằm chằm chạy không thoát.”

Đỗ Cửu Ngôn thở phào, “Chúng ta đây cần phải biết một chút về người này.”

Quế vương gật đầu.

“Phan đại nhân đến.” Tạ Hoa hít một hơi thật sâu, mở cửa, hoàn toàn không có dấu hiệu, ngày hôm nay hắn thoáng cái đã biết chuyện lớn như vậy, đối với hắn mà nói, lúc này phảng phất ở trong chảo dầu nóng, thật sự là gian nan.

“Quế vương gia, Đỗ tiên sinh, Bả gia.” Phan Hữu Lượng không biết tình huống gì, hắn thấy mọi người sắc mặt ngưng trọng, “Không biết tìm Phan mỗ lai, có chuyện gì?”

Cố Thanh Sơn ở bên ngoài coi chừng, Tạ Hoa đóng cửa.

“Ngươi nói.” Quế vương ra hiệu Tạ Hoa nói.

Tạ Hoa xác nhận, chắp tay nói với Phan Hữu Lượng : “Thiên Hóa năm thứ hai mươi bốn, người từ Phượng Dương trở về, có. . . Bị mất nhi tử không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận