Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 709: VÔ VI ĐẠO NHÂN

Dịch giả: Luna Wong

“Có!” Phan Hữu Lượng nhìn Tạ Hoa, “Tìm được rồi sao? Tìm được hài nhi của ta?”

Thanh âm của hắn hạ xuống, Ngân Thủ đằng một cái đứng lên, mắt hàm nhiệt lệ nhìn Phan Hữu Lượng.

“Làm, làm sao vậy?” Tâm của Phan Hữu Lượng thùng thùng địa khiêu, tựa hồ dự cảm được cái gì, nhưng lại không dám khứ tin tưởng, “Các vị, còn thỉnh nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Ngân Thủ nói: “Có phải người mang hài tử tiến cung, người đi hồi bẩm với thánh thượng, hài tử của người ở thiền điện sát vách chờ người hay không?”

“Phải!” Phan Hữu Lượng nói, “Hài nhi của ta bình thường nhu thuận, lại bởi vì ở trong cung, ta để hắn ở sát vách uống trà ăn điểm tâm chờ ta.”

“Nhưng là chờ lúc ta đi ra, bọn họ nói hài nhi của ta một mình xuất cung.”

“Ta dùng một tháng, lật nội ngoại kinh thành một lần, đều không có tìm được hắn.” Phan Hữu Lượng nói chuyện, vành mắt cũng đỏ lên, “Hắn mới sáu tuổi. . .”

Ngân Thủ nói: “Nhi tử của người, có bớt hay không?”

“Bớt?” Phan Hữu Lượng nói, “Đỉnh đầu hắn trên có hai xoáy.”

Nước mắt của Ngân Thủ ba tháp ba tháp rơi, kéo tóc của mình cúi đầu nói: “Cửu tỷ, giúp ta xem một chút ta có phải hai xoáy hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn vuốt tóc.

Phan Hữu Lượng không có đứng vững lảo đảo một chút, được Bả Tử đỡ.

“Hai xoáy.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Phan Hữu Lượng, “Sáng sớm hôm nay hắn cùng người vào trong cung, nghĩ tới lúc đó hắn đã từng tới. . .”

Bả Tử đỡ Phan Hữu Lượng ngồi xuống, hắn căn bản ngồi không yên, nghe Đỗ Cửu Ngôn nói.

Chờ nàng nói xong, hắn nhìn về phía Ngân Thủ, “Ngươi, thực sự là Dư nhi?”

“Ta không nhớ rõ ta tên gì, có thể ký ức trước đây, nhưng là bây giờ hoàn toàn nhớ không nổi.” Ngân Thủ lắc đầu nói, “Ta không biết có phải là hài tử của người hay không, hài tử của ngài còn có đặc thù gì không?”

Phan Hữu Lượng nói: “Hắn từ nhỏ theo ta lớn lên ở bờ nước, hắn biết bơi, một lặn xuống nước xuống phía dưới có thể giữ thời gian rất lâu.”

“Ta, ta có thể.” Ngân Thủ khóc nói, nghẹn ngào gián đoạn, “Ta, ta, bơi rất lợi hại, lặn xuống nước một cái, so với một số lão hà công cũng không kém.”

Phan Hữu Lượng cũng khóc lên, “Tay hắn rất khéo, một mình ngồi ở trên đê bóp tượng đất, bóp cái gì giống cái đó.”

“Ta, ta có thể.” Ngân Thủ nói, “Tay của ta vẫn rất khéo, lúc ta học trộm đồ, sư phụ cũng khen ta học mau, khéo tay.”

Tay của Phan Hữu Lượng run run đi bắt tay của Ngân Thủ, “Hắn. . . Nói hắn trưởng thành rồi cũng muốn đọc sách thi công danh, làm một hậu nhân đỉnh thiên lập địa của Phan Ấn Xuyên.”

Ngân Thủ quỳ xuống, gào khóc.

Hắn không biết hắn khi còn bé có từng lập chí hay không, thế nhưng hắn nhìn thấy nước xong cảm giác quen thuộc, hạ bút thành văn phảng phất trời sinh cũng biết trị thủy chi niệm. . . Nếu như không là theo chân Phan Hữu Lượng từ nhỏ kiến thức, hắn làm sao biết chứ.

“Đạp phá thiết hài vô mịch xử, bỗng nhiên xoay người, hài nhi của ta bên người ta lại không biết chuyện chút nào!” Phan Hữu Lượng ôm Ngân Thủ, cũng là nước mắt ngang dọc.

Đỗ Cửu Ngôn phun một ngụm khí, ngồi ở phía xa trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.

Nguyên bản hài tử được phụ mẫu bảo hộ, khả ái thông tuệ, lại vô cớ bị người hãm hại, để hắn một mình bay bổng vài chục năm.

Nếu không phải Ngân Thủ vẫn theo Phan Hữu Lượng ở bên ngoài đi lại, chẳng những có năng lực độc lập hài tử khác không có, còn biết bơi, đổi thành bất luận hài tử sáu tuổi gì, đều khó khăn còn mạng sống.

Không phải tạo hóa trêu người, mà là người trêu người. Không phải người làm, lại có thể có bi kịch như vậy.

Nàng chọc tức đau ngực, ở ngồi trên ghế.

Tất cả mọi người trầm mặc, nhìn hai phụ tử khóc.

Tạ Hoa ở một bên lau nước mắt, “Không nghĩ tới. . . Vài chục năm trước vì tiến cung mà thất tán, mười mấy năm sau, vẫn bởi vì tiến cung mà gặp lại.”

“Đây là duyên phận do thiên định a.”

Hai phụ tử khóc hồi lâu, Phan Hữu Lượng nói: “Ta đây viết thư cho nương ngươi, để cho nàng cước trình nhanh chút, nếu nàng biết ngươi chính là Dư nhi, nhất định thật cao hứng.”

Phan Hữu Lượng không có nạp thiếp, Ngân Thủ là trưởng tử, phía dưới còn có một đệ đệ nhỏ hơn hắn bốn tuổi. Lúc đó cũng là bởi vì thứ tử còn nhỏ, nên Ngân Thủ vẫn do Phan Hữu Lượng mang theo trên người.

Từ sau khi hắn mất tích, Phan phu nhân hàng đêm khóc, sau đó thân thể vẫn không được tốt, sau sinh một nữ nhi, chưa đầy tháng đã chết.

“Phụ thân, ” Ngân Thủ đỡ Phan Hữu Lượng ngồi xuống, “Chờ nương đến rồi hãy nói, miễn cho nàng sốt ruột, đi đường quá mệt mỏi.”

Phan Hữu Lượng nắm tay của Ngân Thủ, gật đầu: “Được, được, vậy chờ nàng đến rồi lại nói, nhiều nhất cũng liền nửa tháng.”

“Hài nhi của ta tìm được rồi, ” Phan Hữu Lượng bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía mọi người hành qua lễ, “Đa tạ, đa tạ. Nếu không có các vị, Phan mỗ ta vĩnh viễn cũng tìm không được Dư nhi của ta.”

“Đa tạ!”

Bookwaves.com.vn

Bả Tử dìu hắn đứng lên, “Ngân Thủ cũng như đệ đệ của chúng ta, phụ tử các ngươi có thể gặp nhau, chúng ta cũng rất cao hứng. Phan đại nhân không cần khách khí, đây là chuyện chúng ta cùng vui.”

“Phải, phải!” Phan Hữu Lượng nói, “Thật sự là tam sinh hữu hạnh biết các vị.”

“Đa tạ!”

Ngân Thủ hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên quỳ xuống, Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc một chút, nói: “Ngươi làm gì, đứng lên mà nói.”

“Cửu tỷ.” Ngân Thủ ấn nàng ngồi, “Người hãy nghe ta nói hết.”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở phía xa bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Nếu không phải là bởi vì gặp ngươi, ta không thể có thời khắc hạnh phúc thỏa mãn này. Mặc kệ tương lai hay là quá khứ, người đều là người đời này Ngân Thủ ta kính trọng cảm tạ nhất.” Ngân Thủ thùng thùng dập đầu, “Xin nhận ba lạy của ta, cuộc đời này không thể vi báo, chỉ cần Cửu tỷ cần, ta máu chảy đầu rơi, tuyệt không dung từ!”

“Tiểu tử thối!” Viền mắt của Đỗ Cửu Ngôn ửng đỏ, xoa tóc tản ra bừa bộn của Ngân Th, “Ta cũng không muốn tốt với ngươi, lúc đó coi ngươi kẻ kéo chân.”

Ngân Thủ khóc nở nụ cười, “Ta chính là kẻ kéo chân, ném cũng ném không được.”

“Đã biết đã biết, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Sau này ngươi có nhà, ta cũng yên tâm, cuối cùng có thể để kẻ kéo chân như ngươi ra khỏi tay rồi.”

Ngân Thủ lau nước mắt, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích.

“Mau dậy đi, còn chưa có cảm tạ Bả gia và vương gia ni, còn có Tạ công công.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử nói: “Không cần cảm tạ ta, ta vẫn chưa giúp ngươi cái gì.”

“Phải tạ ơn.” Ngân Thủ nói, “Trước khi Cửu tỷ biến thành Cửu ca, nếu như không phải ngươi ở, chúng ta chắc là phải bị Lại Tứ khi dễ.”

Bả Tử nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, gật đầu: “Ta đây tiếp thu lòng biết ơn của ngươi. Sau này sẽ là người có danh tiếng.”

“Bả Tử ca, ngươi cũng sẽ tìm được người nhà, có danh tiếng.” Ngân Thủ nói.

Bả Tử không nói chuyện.

“Đạo sĩ kia. . .” Phan Hữu Lượng nhìn Tạ Hoa, bởi vì ngay lúc đó tuổi của Quế vương cũng không lớn, “Là Thanh Nham tán nhân?”

Hắn nhớ kỹ lúc đó có người như vậy, tựa hồ là gặp qua lại không có ấn tượng gì.

“Phải. Lúc đó đúng là Thanh Nham tán nhân, hắn chính là tháng năm tháng sau năm ấy tiến cung.” Tạ Hoa nói, “Sau này chẳng biết nguyên nhân gì sau khi rời đi liền không có trở về nữa.”

Tạ Hoa nghĩ đến Quế vương nói tiên đế có nguyên nhân cái chết khác, cả người rét run.

Lẽ nào Thanh Nham tán nhân tiến cung, chính là vì hạ độc tiên đế sao?

“Sao hắn phải hại Dư nhi, ta và hắn không có liên quan.” Phan Hữu Lượng hỏi Ngân Thủ, “Ngươi không nhớ rõ đối thoại của bọn họ lúc đó sao? Còn có một người khác ngươi cũng không nhớ rõ?”

Ngân Thủ lắc đầu, “Ta chỉ biết một người khác cũng là nam nhân, nhưng dung mạo và chi tiết ta toàn bộ không nhớ rõ.”

“Vương gia, gia!” Hàn Đương chạy tiến đến, đẩy cửa ra nói, “Gia, hỏi qua Hoài vương và Ninh vương gia.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Bookwaves.com.vn

“Hoài vương một mắt đã nhận ra, nói đây là Vô Vi đạo nhân!” Hàn Đương lại nói, “Nhưng Ninh vương gia nói người này không tên là Vô Vi, mà kêu Thiên Thông đạo nhân, ở Ninh vương phủ qua mấy năm.”

Ninh vương bởi vì là thứ trưởng, nên khi tiên đế còn tại thế, để hắn đi Vũ Xương, hắn chưa từng thấy qua Thanh Nham tán nhân rất bình thường, nhưng Hoài vương chưa từng thấy qua, Đỗ Cửu Ngôn đã cảm thấy kỳ quái, “Vương gia, nếu như người nhìn thấy, sẽ nhận biết chứ?”

“Không nhớ rõ.” Quế vương nói, “Nhất là bởi vì lúc đó tuổi tác nhỏ, thứ hai là người này chỉ ở ngự thư phòng, số lần tới không nhiều lắm. Mấy huynh đệ chúng ta cũng không thường ra ngoài trước, đa số thời gian đều ở trong học đường đọc sách.”

“Vậy xem ra Hoài vương cũng không nhớ rõ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bả gia, bắt người này đi, tận lực động tĩnh ít một chút, không nên đả thảo kinh xà.”

Một đạo sĩ không cầu danh lợi, vậy chính là có người sai sử.

Ai sai khiến, không cần nghĩ cũng biết.

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên có loại cảm giác, cùng người này chỉ cách một tầng khăn che mặt, chỉ cần bỏ lớp che mặt này, tất cả sẽ chân tướng rõ ràng.

“Được!” Bả Tử nói, “Không có động tĩnh khác.”

Hắn nói chuyện, chào hỏi mọi người liền đi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn bóng lưng Bả Tử, như có điều suy nghĩ, nàng bỗng nhiên hô: “Chờ một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn đuổi hắn ra ngoài, Bả Tử quay đầu lại nhìn nàng, nhướng mày nói, “Làm sao vậy?”

Nàng chỉ chỉ phía trước, lôi kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói, “Mới vừa rồi đang nói Ngân Thủ bị người làm hại, ta bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Tần Cửu Yên ta ôm củ cải nhỏ đi. . .”

Đi cột Ngân Thủ xuất hiện ở bên người nàng, Trần Lãng thất lạc cũng ở chung quanh nàng.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

“Ân?” Bả Tử nở nụ cười, giơ tay lên bắn cái trán của nàng một cái, “Chính là ngươi nghĩ, không nên hỏi ta, ta cái gì đều sẽ không nói.”

Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn hắn: “Cái gì gọi là sẽ không nói, có lý do gì sao?”

“Sau này hãy nói đi.” Bả Tử nói, “Cũng không có trực tiếp liên quan đến đại cục của ngươi và con quỷ kia.”

Hắn nói chuyện liền đi.

“Cái gì không có ảnh hưởng, ” Đỗ Cửu Ngôn tùy chân đá tảng đá đập hắn, Bả Tử né, cười ra ngoài.

Đỗ Cửu Ngôn cả giận, “Cái gì cũng nhìn, nhịn chết ngươi được.”

Lúc nói chuyện khí nộ đi trở về.

Quế vương nhìn nàng một cái không có hỏi, Đỗ Cửu Ngôn nói với Phan Hữu Lượng: “Người cùng Ngân Thủ nhận thân, ta đây giao Ngân Thủ cho người.”

“Đa tạ Đỗ tiên sinh, đa tạ vương gia!” Phan Hữu Lượng nói, “Đa tạ ngươi kéo hắn vào chính đạo.”

Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Người một nhà, người chớ khách khí.” Nàng lại nhìn Ngân Thủ, “Đừng khóc, sau này ngươi đã có nhà. Mặc dù khúc chiết nhiều năm như vậy, nhưng cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, ngươi phải nhanh lớn lên, hiếu thuận phụ mẫu bảo vệ đệ muội.”

Ngân Thủ gật đầu xác nhận: “Ta nỗ lực đọc sách, sau này kế thừa y bát của phụ thân, làm nam nhân đỉnh thiên lập địa, không ném mặt mũi của hậu nhân Phan thị.”

Phan Hữu Lượng thật cao hứng, nhi tử mất mà lại được, không chỉ thông minh hiếu học, còn thừa kế thiên phú trị thủy của người Phan gia, điều này làm cho hắn trong mừng rỡ còn có tràn đầy vui mừng và thỏa mãn.

Nhân sinh chuyện vui mừng nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

“Buổi tối ở lại vương phủ ăn cơm đi, chúng ta uống một chén chúc mừng một phen, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chuyện vui lớn như vậy, phải chúc mừng.”

Phan Hữu Lượng xác nhận, Ngân Thủ nói: “Ta viết thư cho tiên sinh, nói cho hắn biết tin tức này.”

“Tiên sinh?” Phan Hữu Lượng hỏi, “Là vị tiên sinh kia?”

Ngân Thủ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hỏi nàng có thể nói hay không.

—— lời nói ngoài ——

Gần nhất có cái gì điện ảnh xem? Lý tiểu thư đã thi xong nghỉ, cái này lễ bái cũng không có khóa ngoại ban, khả dĩ tại gia chân chính lại một lễ bái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui