Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 71: ĐÁNH TỚI NGƯỜI KHÓC

Editor: Luna Wong

“Mười điểm!” Đỗ Cửu Ngôn nắm tay của Du Dược, rút ra hai tấm thẻ bài, “Đa tạ.”

Nàng thả hai thẻ bài ở trong tay, lúc này trong tay của nàng đã có một trăm bảy mươi điểm, mà ở bốn phía nàng, mọi người kính trọng mà không dám đến gần, như là sơn dương run lẩy bẩy, sợ sói đói kiêu ngạo nhìn chằm chằm muốn xông vào bầy dê.

Nghìn vạn lần không nên tới, bọn họ còn muốn mạng sống!

“Đỗ Cửu Ngôn, ta… Chúng ta không phải Tây Nam.” Có người cầu khẩn, cực nhanh phủi sạch quan hệ.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, biểu thị đã biết.

Thí sinh ngoại lai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa truyền đến một trận rống giận, hiện tại Tây Nam cư nhiên để cho bọn họ tránh né không kịp.

Ghê tởm!

“Không nên.” Du Dược muốn khóc, siết tấm thẻ cuối cùng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi không nên khinh người quá đáng.”

Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Sở thích lớn nhất của ta, chính là khi dễ người!”

Du Dược giấu thẻ bài mấy điểm của mình đi, “Phi! Ngươi chỉ có thể hỏi ta hai lần, qua rồi liền không tính ngươi được điểm!”

Hắn muốn kéo, đuổi Đỗ Cửu Ngôn, hắn dành lại năm điểm, chí ít trận này hắn không lời không lỗ.

Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cười, phất tay nói: “Phương Hiển Nhiên, lên!”

“Tới đây, hắc hắc!” Trong tay Phương Hiển Nhiên cũng một chồng bốn mươi điểm, hắn cười có chút không kịp đợi, liền có vẻ rất bỉ ổi, “Đừng khóc, sang năm thi lại!”

“Tiên sinh!” Du Dược bị hoảng sợ oa một tiếng khóc lên, “Tiên sinh, Đỗ Cửu Ngôn khinh người quá đáng!”

Hiện ở trường thi này, hắn là một điểm hy vọng cuối cùng của thí sinh Tây Nam, nếu như hắn cũng 0 điểm ra ngoài, bộ mặt của Tây Nam sẽ không giữ được, sẽ trở thành trò cười của người khác.

Lưu Vanh Cần nhắm mắt lại, vẫn không có mở.

“Lưu sư huynh.” Vương Đàm Linh nhìn không được, “Người đây là dung túng.”

Lưu Vanh Cần mở nửa con mắt liếc hắn một cái, không nhanh không chậm nói: “Dung túng như thế nào, hắn vi phạm sao?”

“Nhưng Tây Nam không còn ai.” Vương Đàm Linh nói.

Hàng năm mười người đầu, đều là học sinh Tây Nam, nhân vật danh tiếng hàng năm mạnh nhất, cũng nhất định là Tây Nam, mà tỉ lệ thi đậu cao nhất cũng là bọn hắn.

Mười người thi, đậu tám người, đây là thực lực của bọn họ.

Nhưng năm nay, tại một trường thi một khoa này, mười sáu người cư nhiên toàn quân bị diệt, đây… Còn thể thống gì!

Để bộ mặt của Tây Nam ở đâu, để Tây Nam làm sao chiêu sinh, còn hấp dẫn nhân tài thế nào.

Đây quyết không cho phép.

“Đã là khảo hạch, hắn không phạm quy, ta làm sao can thiệp.” Lưu Vanh Cần ngữ khí bình thản nói: “Lúc rảnh rỗi ngươi nghĩ muốn những thứ này, không bằng ngẫm ngày mai, làm sao thắng lại đi.”

Lúc nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua sa lậu, một điểm thời gian cuối cùng…

“Đỗ Cửu Ngôn… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi… Oa…” Hai tay Du Dược trống trơn, vừa hô vừa đi ra ngoài.

bookwaves.com – Luna: Haha buồn cười quá đi, một đám tiểu ca ca Tây Nam tấu hài

Bị Đỗ Cửu Ngôn đánh khóc rồi?

Sắc mặt của mọi người phức tạp, không biết là ai hô: “Một mình Đỗ Cửu Ngôn, đánh mọi người Tây Nam, khóc!”

“Câm miệng, ai nói mọi người bị đánh khóc, ngươi có biết nói chuyện hay không?” Chu Nham bọn họ cùng kêu to lên, người nói chuyện sợ, lầu bầu nói: “Ta… Ta lại không có nói sai.”

Vì vậy sau này trông cuộc thi của mỗi năm, tất cả mọi người sẽ trò chuyện nói lại tràng cảnh hôm nay, một mình Đỗ Cửu Ngôn chiến mười sáu người, toàn bộ ‘Quân’ Tây Nam chìm, gào khóc lui ra khỏi trường thi!

“Cái gì!” Trường thi sát vách, Tiết Nhiên cọ một chút đứng lên, “Mười sáu người toàn bộ đi ra?”

Thư đồng có chút chột dạ gật đầu.

“Đồ hỗn trướng.” Tiết Nhiên giận không kềm được, đến nông nỗi miệng nói không chọn từ, “Mười sáu người cư nhiên không bằng một mình hắn.”

Thư đồng nói: “Tiểu tử kia oai môn tà đạo, sư huynh đệ chúng ta đều là người chính phái, nên… Tiên sinh đừng nóng giận, dù là ngày hôm nay hắn đệ nhất, ngày mai trời cũng sẽ không tốt như thế.”

“Để Chu Nham bọn họ đi tới!” Tiết Nhiên tức giận đau đầu, mười sáu người cư nhiên bị một tên côn đồ phố phường đọc hai ngày《 Chu Luật 》đánh ra ngoài, “Chờ chút, Lưu Vanh Cần đang làm cái gì, thỉnh hắn cùng đến.”

Thư đồng xác nhận.

Ngoài cửa Tây Nam đặt bảng danh sách, ba mươi thí sinh phòng chữ đinh, còn thừa lại bảy người, làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, bảy người này không có một ai là học sinh Tây Nam.

“Đỗ Cửu Ngôn, ta thấy Đỗ Cửu Ngôn. Một trăm tám mươi điểm!”

“Ông trời của ta! Nàng có điểm cao như thế?”

“Trước không có người sau cũng không có người, cái này là Tây Nam từ trước đến này, cao điểm nhất trận thứ hai.”

“Ta nhớ kỹ Chu Nham và Tiêu Thanh Phong ở phòng chữ đinh, thế nào không lên bảng?”

“Ngươi không có nghe nói sao, mười sáu người của Tây Nam đi khiêu chiến Đỗ Cửu Ngôn, muốn chỉnh hắn, chen hắn ra ngoài. Lại thật không ngờ, hắn lấy một địch mười sáu, giết chết hắn tất cả học sinh Tây Nam trong phòng chữ đinh.”

Giết chết mọi người! Một trận tiếng hấp khí truyền đến, người nghe không dám tin tưởng…

Đây quả nhiên là trước không có người sau cũng không có người!

“Ta nghe nói hắn chỉ là tú tài, chỉ đọc hai ngày《 Chu Luật 》, đây cũng quá cuồng.”

“Từ cổ người có tài đều cuồng!”

Đúng lúc này, Tiết Nhiên xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mọi người lập tức nhìn hắn, chợt nghe Tiết Nhiên nói: “Vốn định khảo thí ngày mai, vì nhân chứng của tụng án nha môn chưa đến, hoãn lại một ngày, sáng sớm hôm sau, các vị không nên đến muộn.”

Lúc nói chuyện, xoay người lại, đại môn chủ hồng của Tây Nam, chặt chặt khép lại.

“Hoãn một ngày? Hoãn một ngày tốt, buổi tối chúng ta đi uống rượu.”

Mọi người hi hi ha ha tản, bỗng nhiên có người hô: “Đó là Đỗ Cửu Ngôn…”

“Đỗ Cửu Ngôn, buổi tối đi uống rượu a, ta mời khách.”

“Không được, không được.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Ngày hôm nay nói quá nhiều, quay về cho miệng nghỉ ngơi.”

Mọi người cười một trận, có người nói: “Miệng còn phải nghỉ sao, ngươi đây là mượn cớ chối từ, coi thường chúng ta a.”

“Cũng không phải, cũng không phải. Miệng của tụng sư là lợi khí, lợi khí dùng một ngày, cần nghỉ ngơi một chút!” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Cáo từ, cáo từ!”

Nàng cười khanh khách cùng Phương Hiển Nhiên đi ra ngoài, Phương Hiển Nhiên hưng phấn không thôi, “Năm nay ngươi chính là quý nhân của ta, nếu không phải ngươi, ta sao có thể có được hơn bốn mươi điểm. Đi, ta mời ngươi ăn cơm uống rượu.”

“Đều nói nghỉ ngơi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ nay trở đi thi xong, chúng ta chúc mừng cũng không muộn.”

Phương Hiển Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý: “Vậy được, ngày mốt thi xong, ngươi nhất định phải nể mặt ăn cơm.”

“Nhất định, nhất định.” Đỗ Cửu Ngôn cười, liền thấy Ngân Thủ ôm củ cải nhỏ, mang theo Hoa Tử và Nháo nhi đón, nàng cười chắp tay nói: “Người nhà đến, xin lỗi không tiếp được.”

“Cha!” Củ cải nhỏ đặng đặng chạy tới, ôm lấy đùi của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, ta đều nghe nói buổi sáng người lấy một đánh mười sáu, để tất cả thí sinh Tây Nam trong phòng chữ đinh, toàn quân bị diệt có phải hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn ôm nhi tử, thiêu mi nói, “Truyền nhanh như vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tất cả mọi người cảm thấy ngươi lợi hại.” Củ cải nhỏ cười hì hì, thấy được Phương Hiển Nhiên. Phương Hiển Nhiên cười nói: “Đây là củ cải nhỏ đi, ta từng gặp ngươi.”

Củ cải nhỏ nháy con mắt, “Bá bá cũng biết ta? Hắc, hiện tại ta đây cũng là danh nhân rồi.”

“Đúng vậy, ngươi là danh nhân.” Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ về nhà, Ngân Thủ nói theo: “Cửu ca, trong nhà làm rất nhiều món ngươi, buổi tối hảo hảo chúng ta chúc mừng một phen.”

Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Ai làm, xác định ăn ngon?”

“Không phải ta, cũng không phải Nháo nhi và tiên sinh, là một người ngươi không nghĩ tới!” Ngân Thủ khe khẽ cười, giả vờ thần bí nói.

“Cửu Ngôn, Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng và đoàn người Tiền Đạo An cũng đón, Tiền Đạo An nói: “Đang muốn đi đón ngươi, nghe nói ngươi thi rất thuận lợi?”

bookwaves.com.com

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, củ cải nhỏ nói: “Cha ta xuất mã, kỳ khai đắc thắng!”

“Đúng. Kỳ khai đắc thắng.” Tiền Đạo An bật cười, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, trận ngày hôm nay thù của ngươi kết càng thâm, cuộc kế tiếp, chỉ sợ ngươi thi càng khó.”

“Có trận này hay không, thù này cũng đã kết, không sao cả.”

“Ngày hôm qua bị thua thiệt, ngày hôm nay không tìm về, hắn không phải là Đỗ Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng cười hì hì, “Ngươi không biết chứ, nắm đó ta thi ba khoa một trăm năm mươi lăm điểm.”

Đỗ Cửu Ngôn khẽ gật đầu, nói: “Không tệ, rất khá.”

“Hiện tại cha ta đã hai trăm năm mươi điểm.” Củ cải nhỏ nói: “Ngày hôm qua bảy mươi, ngày hôm nay một trăm tám.”

Khóe miệng của Đậu Vinh Hưng run lên, ha hả cười, nói: “…Đây, điểm này có chút cao hắc.” Lúc nói chuyện nhìn về phía Tiền Đạo An, muốn tìm chút tự tin, “Tiền huynh, năm đó ngươi thi bao nhiêu điểm?”

“Hai trăm điểm.” Tiền Đạo An nhàn nhạt nói.

Đậu Vinh Hưng ho khan, lúng túng nói không ra lời…

Một trăm bốn mươi lăm điểm đạt tiêu chuẩn, hắn vượt qua mười phần rồi.

“Không phải ta thi thấp, là các ngươi thi quá cao.” Đậu Vinh Hưng lầu bầu, chợt phát hiện Tống Cát Nghệ, “Ngươi bao nhiêu điểm?”

Tống Cát Nghệ ồ một tiếng, trả lời: “Ta, ta, ta một trăm, một trăm sáu, sáu mươi lăm.”

“Ngươi đần như vậy, cư nhiên cao hơn ta, điều đó không có khả năng.” Đậu Vinh Hưng ủ rũ, Đỗ Cửu Ngôn cao hơn hắn coi như thôi, thế nào đến Tống Cát Nghệ đều cao hơn hắn.

Lúc này trong quan học Tây Nam tụng hành, không khí ngột ngạt mà nặng nề, mọi người vừa thẹn vừa giận…

“Ngày hôm nay các ngươi chính là hồ đồ, đến phụ nhân chữ lớn cũng không biết, đều biết trứng gà không thể thả vào sọt.” Tiết Nhiên thực sự rất tức giận, không chỗ để mặt, “Các ngươi, cư nhiên nhiều người như vậy vây công một mình hắn.”

“Thắng, là bản lãnh của các ngươi sao?” Tiết Nhiên nói: “Nhưng nếu bị thua, bây giờ mặt, có mất nỗi không? Một khoa đạt được không điểm, coi như ngày mai các ngươi đều hợp cách, tương lai và hậu bối nhắc đến, trên mặt cũng không có ánh sáng.”

“Tiên sinh, chúng ta… Cũng thật không ngờ kết quả này.” Thái Tịch Nhiên thôi ủ rũ, “Tiểu tử kia, quá tà môn.”

Tiết Nhiên càng thêm phát cáu, “Biết hắn tà môn, ngươi còn nhằm vào hắn làm cái gì. Người như hắn, ngươi để hắn thi, dù là thi đậu thì như thế nào, tiền đồ của hắn còn có thể so sánh với các ngươi sao?”

Mọi người bị chửi mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu không dám nói.

“Đều trở về diện bích cho ta, đi học cho giỏi.” Tiết Nhiên phất tay áo, quát dẹp đường: “Ra ngoài!”

Mọi người lục tục xuất môn, Tiết Nhiên nhìn Lưu Vanh Cần, “Vanh Cần, ngươi làm giám thị, vì sao mặc kệ?”

“Vốn là tự do hỏi, bọn họ vẫn không phạm quy, không cần phải Quản.” Lưu Vanh Cần nói.

Lục Trán tiến lên đây, pha trò nói: “Tính toán một chút, loại chuyện thi thố này, có đôi khi cũng nhờ vận khí. Tiểu tử kia vận khí rất tốt.”

“Ta muốn xem, vận khí của hắn có thể tiếp tục tốt nữa không.” Tiết Nhiên phất tay áo ra ngoài, Vương Đàm Linh theo sát phía sau, hô: “Tiết sư huynh, thật dùng vụ án Phó Thao lấy đến?”

Tiết Nhiên gật đầu, nói: “Ân. Ngày mai ngươi tinh tế nói một câu với mọi người, miễn cho ngày mai mất mặt xấu hổ.”

“Vâng.” Vương Đàm Linh thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi a.” Bên trong phòng, Lục Trán bất đắc dĩ nhìn Lưu Vanh Cần, “Đều là sư huynh đệ, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Tiết sư huynh, hà tất chống đối hắn.”

Lưu Vanh Cần diện vô biểu tình, đứng lên nói: “Ta không có chống đối hắn, ta chỉ thuận theo tâm ý và phán đoán của ta.”

Dứt lời, lòng tay đi ra.

Lục Trán thở dài, lắc đầu nói: “Một Đỗ Cửu Ngôn, để Tây Nam luôn luôn trật tự tỉnh nhiên, trộn lẫn thành một nồi cháo nát.” Lúc nói chuyện, vùi đầu chỉnh lý đồ trên bàn, “Ngày sau, ngày sau còn thì một lần nữa!”

Năm rồi đều là chờ mong, năm nay lại là sinh lòng e ngại.

Đều là bởi vì tiểu tử kia.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay canh tân kết thúc lạp, ngày mai chương 1: thời gian đổi mới vẫn là bảy giờ! Sao sao đát mọi người, tiếp tục nhắn lại thải lâu nga, ngày mai bảy giờ tân chương canh tân hậu, sở hữu nhắn lại mặt khác tái tính toán.

Mặt khác, ta phát hiện một “Đặt tiền lì xì”, chờ ngày một tháng bảy bắt đầu ta lai lộng một!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui