Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 711: VÔ VI ĐẠO NHÂN

Dịch giả: Luna Wong – tuy tác giả đặt trùng tên chương nhưng nội dung khác, mọi người chớ bỏ qua nha

Cách ngày, Hoa Tử và Nháo nhi trở về, vừa vào nhà Ngân Thủ liền không kịp chờ đợi chạy tới, nói một lần thân thế của mình.

Hai người giật mình nghe Ngân Thủ nói xong thân thế của hắn, một lúc lâu hai người mới phản ứng được, Hoa Tử hâm mộ nói: “Ngân Thủ ca, ngươi thực sự là quá hạnh phúc, tìm được phụ thân còn biết mình là người nào.”

“Ngươi cũng thế.” Ngân Thủ nói, “Chúng ta đều sẽ tìm được người nhà.”

(Luna: Tự dưng nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn, 2 người này có thể là con thứ của An Sơn vương và Hoài vương @@)

Hoa Tử cười híp mắt nói: “Kỳ thực ta đã không sao, chỉ cần cùng với các ngươi, ta đã rất vui vẻ.”

“Có người nhà hay không đối với ta mà nói, nếu như rất tốt còn nói qua, nếu là không tốt chẳng phải là ta rất mệt sao.”

“Hiểu rõ luôn luôn tốt.” Ngân Thủ vỗ vỗ đầu của hắn nói, “Nhất định có thể tìm được.”

“Cách nghĩ của ta và Hoa Tử như nhau, ” Nháo nhi lại cười nói, “Các ngươi chính là người nhà của ta, những người khác đều không là gì.”

Ngân Thủ nói: “Cha ta chính là cha của các ngươi, đợi lát nữa hắn hạ nha, ta mang bọn ngươi đi gặp hắn. Ngày hôm nay chúng ta vừa thuê một cái nhà, mấy ngày nữa nương ta cũng sẽ đến.”

“Phan đại nhân thích nghe hí không? Ta có thể hát hí khúc cho hắn nghe.” Hoa Tử cười nói.

“Khẳng định thích nghe, ngươi hát dễ nghe như vậy.” Ngân Thủ nói, “Hắn cũng nhất định sẽ thích ngươi.”

Hoa Tử gật đầu.

“Ta đi ra ngoài một chút, ” Nháo nhi chỉ chỉ bên ngoài, “Ta mang y phục của Lăng sư huynh về, đưa qua cho hắn.”

Hoa Tử nói: “Hắn cũng không vội mà mặc, ngươi không cần phải gấp a.”

“Hắn chỉ có ba bốn kiện, trong bao phục của ta thì có hai kiện, không đưa đi cho hắn, ngày mai hắn sẽ không có mà thay.” Nháo nhi mang theo bọc quần áo ra ngoài, “Ngân Thủ ca, ngươi chờ ta trở lại cùng đi với ngươi bái phỏng Phan đại nhân.”

Ngân Thủ gật đầu, “Ngươi sớm trở về.”

Nháo nhi dẫn theo y phục của Lăng Nhung đang muốn đi ra ngoài, nội thị trong phủ dẫn một sai vặt tiến đến, thấy Nháo nhi chắp tay hành lễ nói: “Đỗ lão bản, tiểu nhân là sai vặt của Ninh vương phủ, vương gia chúng ta nghe nói người cùng Thanh Linh lão bản đã trở về, cố ý để tiểu nhân qua đây hỏi nhị vị một tiếng, buổi tối hai mươi bốn tháng tám có rảnh hay không, hắn muốn mời nhị vị qua phủ hát biểu diễn tại nhà.”

“Không cần nhiều, hát lại song xà truyền là được, làm lỡ không bao nhiêu thời gian của nhị vị.”

Nháo nhi suy nghĩ một chút an bài của ngày hai mươi bốn, cười nói: “Làm phiền hồi bẩm vương gia, cứ nói chúng ta đáp ứng, buổi tối hai mươi bốn chúng ta qua đó.”

“Đa tạ!” Sai vặt hành lễ đi.

Nháo nhi dẫn theo y phục đi Hàng gia ban, Lăng Nhung ở trong viện tử luyện công, Thường Lê ở vẩy nước quét nhà, Phao Đồng mấy hài tử đang phơi y phục, Nháo nhi hô: “Lăng sư huynh.”

Sau khi Tô Bát Nương chết, Lăng Nhung từ trước đến nay hợp tác với Nháo nhi, một hát thanh y một hát vũ sinh, hợp tác khăng khít.

“Huỳnh nương, ” ở trong Hàng gia ban, dường như Tô Bát Nương vậy, xưng hoa đán thanh y nữ tính rất thông thường, nên Lăng Nhung cũng gọi Nháo nhi như vậy, “Tại sao lại trở về, là có việc sao?”

“Mang về y phục của ngươi về, sợ ngươi ngày mai không y phục thay, vội mang đến cho ngươi.” Nháo nhi nói, “Rửa sạch rồi, ngươi không nên giặt nữa.”

Nháo nhi nhìn hắn cười, hai gò má ửng đỏ.

“Thật cám ơn.” Lăng Nhung nhận lấy, “Ngươi lại giúp ta vá y phục làm y phục, ta cũng không biết làm cái gì cho ngươi.”

Nháo nhi ngại ngùng cười, nói: “Vậy Lăng sư huynh mời ta ăn cơm đi.”

“Được.” Lăng Nhung nói, “Trung thu tiết hoa đăng còn chưa tháo hết xuống, không bằng chúng ta ăn cơm trước, sau đó xem hoa đăng?”

Nháo nhi gật đầu, “Tốt, ta cũng rất muốn đi xem đèn.”

“Có muốn gọi luôn Thanh Linh cùng đi hay không?” Lăng Nhung hỏi.

Nháo nhi dừng một chút, cười gật đầu nói: “Tốt, vậy một hồi đi ngang qua vương phủ, chúng ta gọi luôn hắn.”

Hai người thu thập một phen, đi vương phủ, Lăng Nhung ở bên ngoài chờ, một lát sau Nháo nhi và Hoa Tử còn có Ngân Thủ đi ra. Trước khi Ngân Thủ đi Dư Hàng thường ở Hàng gia ban chơi, nên từ lâu quen thuộc với Lăng Nhung.

“Ngươi đã trở về, ta cũng không biết, lúc nào quay về?” Lăng Nhung hỏi.

“Chính là ngày hôm qua trở về, vốn còn muốn ngày mai đi Ngõa Tứ gặp các ngươi đó, không nghĩ tới đêm nay liền gặp. Ta dẫn theo lễ vật cho tất cả mọi người, ngày mai cùng nhau mang đi.” Ngân Thủ nói.

Lăng Nhung cười xác nhận, bốn người tìm một tiệm cơm tùy tiện ăn cơm, lại cùng nhau đi Thành Hoàng miếu.

Trung thu tiết mới qua, Thành Hoàng miếu còn treo hoa đăng, mặc dù người không nhiều bằng lúc lễ, nhưng cũng là chen vai chen tay náo nhiệt không ngớt.

Ngân Thủ đi ngang qua một sạp bán ruột, thiếu niên bán đồ kêu: “Tiểu ca, có muốn mua một chút lòng hay không, còn mấy chén cuối cùng, tính rẻ chút cho các ngươi, mua một tặng một.”

Thiếu niên trắng trắng sạch sạch, cười rộ lên răng rất trắng, nhìn rất thoải mái, không giống như là một người làm việc nặng.

“Mua một tặng một, các ngươi có ăn hay không?” Ngân Thủ quan sát đối phương một mắt, quay đầu lại hỏi Nháo nhi bọn họ.

Hoa Tử gật đầu, “Ta muốn ăn.”

“Vậy cho hai phần, mua một tặng một vừa lúc bốn phân.” Hắn đưa tiền, thiếu niên bàn đồ đưa hắn hai phần lòng, vừa cười hỏi, “Tiểu ca là phần đất bên ngoài tới sao, thế nào hôm nay tới xem hoa đăng?”

Ngân Thủ gật đầu, “Ta tuy là phần đất bên ngoài, nhưng sau này sẽ là bổn địa.”

“Tiểu ca muốn ở kinh thành an cư?” Thiếu niên hỏi.

Ngân Thủ thật cao hứng, “Đúng vậy, sau này nhà của ta chính là chỗ này.”

Thiếu niên nhìn thoáng qua Ngân Thủ, cười ha hả nói: “Vậy thì thật là chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng!”

“Là chuyện vui, việc vui thiên đại.” Ngân Thủ tiếp phần lòng, bốn người mỗi người một phần vừa đi vừa ăn.

“Dẹp quầy thôi.” Sai vặt cười thét, dùng khăn đập hơn mưới phần lòng chưa bán lại, gánh đòn gánh liền lười qua đoàn người ly khai.

Nháo nhi đang cầm chén quay đầu lại nhìn sai vặt một mắt, kỳ quái nói: “Chưa bán hắn, vì sao hắn nói bán hết rồi?”

“Có thể không muốn bán đi, lười biếng đi.” Ngân Thủ cười vài hớp ăn xong rồi.

Nháo nhi bị Hoa Tử lôi kéo nhìn đèn, không nghĩ nữa, chợt nghe Hoa Tử chỉ vào câu thơ phía trên thì thầm: “Vũ đả đăng nan diệt, phong xuy sắc canh minh. Nhược phi thiên thượng khứ, định tác nguyệt biên tinh.”

“Đáp án này là gì?” Hoa Tử hỏi Nháo nhi.

Nháo nhi lắc đầu, “Không biết.”

“Mua sẽ biết, ” Ngân Thủ trả thù lao, nói với đông gia: “Đèn này chúng ta muốn, ngươi cho chúng ta đáp án.”

Đông gia cười thu tiền, đưa đáp án qua, Hoa Tử nhìn vui một chút, kín đáo đưa hoa đăng cho Nháo nhi, nói: “Đèn này hữu duyên với ngươi, viết ngươi.”

“Huỳnh?” Lăng Nhung đọc một lần, gật đầu nói, “Có đáp án đọc lại, thật đúng là không giống.”

Hoa Tử cười nói: “Vậy là ngươi dự định lên trời, hay là làm sao?”

“Ai có thể biết đến, nếu có thể làm sao, trái lại rất tốt.”

Bookwaves.com.vn

Ngân Thủ phi phi hai tiếng, “Lộn xộn cái gì, làm cái gì sao, làm người mới thực sự tốt.”

Vài người đều cười lên, dẫn theo đăng lung tiếp tục dạo.

. . .

Trên Bồng Lai đảo có một Triêu Thiên quan. Triêu Thiên quan là một đệ tử quan, không thu đạo sĩ ngoại lai. Đạo quan ở trên núi mặt hướng biển phong quang thật tốt.

Lúc này, trên tảng đá hướng ra biển có một vị đạo sĩ mặc đạo bào ngồi đó, tuổi chừng sờ sáu mươi mấy tuổi, tóc hoa râm râu dài phiêu động, rất có cổ cảm giác tiên phong đạo cốt phiêu dật.

Sau lưng hắn, còn lại là đạo quan trống trải, một nơi ít người đèn nhang cũng không tràn đầy, nên, toàn đạo quan có vẻ trống trải lại vắng lặng.

Chẳng biết ngồi bao lâu, vẫn nhắm mắt tĩnh tọa đạo sĩ bỗng nhiên mở mắt ra, trong lỗ tai ngoại trừ tiếng gió thổi ra, còn nghe được tiếng bước chân huyên náo, hắn xoay người đứng lên, chạy xuống hướng triều sơn nhai.

Đúng lúc này, nơi trống trải, trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện mười mấy hắc y nhân che mặt, bọn họ bước đi không tiếng động thân hình mạnh mẽ, trong nháy mắt dâng lên, vây quanh đạo sĩ ở bên trong.

Bookwaves.com.vn

“Các ngươi là ai?” Đạo sĩ hỏi.

“Có phải là Vô Vi đạo nhân không?” Đối phương hỏi.

Sắc mặt của đạo sĩ đột nhiên trắng, lui về sau một bước, đã biết mục đích của đối phương, “Ta không phải, hắn đã chết.”

“Các ngươi đừng vội dây dưa.”

Người đối diện hừ lạnh một tiếng, nói: “Bắt!”

Mười mấy người đi tới, đạo sĩ bất quá phản kháng qua một hai chiêu, đã bị ấn ngã xuống đất bóp cằm, trói lại tay chân, bị mười mấy người mang đi, trong nháy mắt tiêu thất ở đạo quan.

Khi bọn hắn đi sau đó không lâu, trong đạo quan có người đi ra, kêu: “Tán nhân, tán nhân người có ở đây không?”

Bốn phía không tiếng động, người nọ hoảng sợ thất sắc, dẫn theo bào tử đạo sĩ thật dài, thật nhanh chạy chung quanh đi tìm.

Nhưng không có tìm được tung tích của đạo sĩ.

Hắn xoay người quay về hậu viện, thay đổi y phục mang khăn trùm đầu, dắt ngựa đi ra, phi xông lên quan đạo thẳng đến kinh thành, bầu trời tối đen hắn đã đi năm sáu chục dặm đường, vừa qua khỏi một trấn, bỗng nhiên hậu phương một mũi tên bắn lén phóng tới, người nọ trúng tên, một đầu từ trên lưng ngựa ngã xuống, lập tức bị hắc y nhân xuất hiện nâng đi xử lý sạch sẽ.

Chờ trên đường lần thứ hai khôi phục thái bình, tiếng gió thổi bốn phía lại từ từ dồn dập, chim tước trong rừng vốn đã bình tĩnh, bỗng nhiên lại chấn sí phi động.

Qua một khắc đồng hồ, hai cái bóng trong cánh rừng vô thanh vô tức bào động, ở trong bóng đêm, hai người bay thấp giống như chim tước.

Mấy ngày sau, đạo sĩ bị đến kinh thành.

“Cửu Ngôn, ” Bả Tử đứng ở cửa chính viện hô một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn từ noãn các đi ra, hỏi, “Trễ như thế mới trở về sao? Có việc?”

Bả Tử gật đầu, nhìn thoáng qua noãn các, thấp giọng nói: “Người mang về rồi.”

“Mang về rồi?” Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, “Ở địa phương nào?”

Bả Tử nói: “Ở một nhà dân, các ngươi là hiện tại đu hay là ngày mai đi?”

“Hiện tại, ” Quế vương theo đi ra, thấp giọng nói, “Đêm dài lắm mộng.”

Bả Tử gật đầu.

Ba người đạp bóng đêm ra vương phủ, đi đường nhỏ, Quế vương hỏi: “Trên đường có thuận lợi không?”

“Có người theo đều giải quyết rồi, tạm thời không có phát hiện còn có người khác, nhưng cũng không dám bảo chứng.” Bả Tử nói, “Sự tình vô cùng thuận lợi, trong lòng ta cũng chưa có nắm chặt hoàn toàn.”

Dù sao, đối phương sâu đậm bao nhiêu, bọn họ đến bây giờ còn sờ không thấu, vạn sự bảo thủ chút mới tốt.

“Trước tiên gặp rồi mới nói.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn thật sự là hiếu kỳ với Vô Vi đạo nhân nghe đại danh đã lâu, rất muốn kiến thức một phen.

Ba người dừng lại trước một căn nhà, Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, “Đây không phải là trạch tử Viên Nghĩa thuê lúc trước sao?”

“Phải, ở đây tạm trống không khóa, an toàn hơn nơi khác.”

Sát vách nhà Vương Dũng cũng dời đi, có động tĩnh gì cũng sẽ không bị hàng xóm phát hiện.

Ba người đẩy cửa đi vào.

Quế vương đánh giá viện tử, tuy rằng trong viện nhìn không thấy người, thế nhưng có thể cảm giác được khí tức bốn phía, người của Bả Tử canh giữ ở bốn phía không xa.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bả Tử, không nói gì.

Bả Tử đẩy cửa phòng ngủ ra, không có chút đèn, nhờ ánh trăng bọn họ thấy một lão giả nằm trên giường bị trói thành bánh chưng.

Sáu mươi mấy tuổi, khô gầy khô quắt, một đôi mắt đen bóng lượng phát quang trong ban đêm, âm lãnh lạnh.

Bả Tử rút khăn trong miệng hắn ra, khép cằm hắn lại, hỏi: “Ngươi là Thanh Nham tán nhân?”

“Các ngươi bắt ta đến, chẳng lẽ không biết ta là ai?” Thanh Nham tán nhân đánh giá ba người, đường nhìn rơi vào trên ngườiQuế vương, cười lạnh nói, “Nguyên lai là Quế vương gia, nên tới rốt cuộc vẫn phải tới, cũng tốt, ta cũng đợi rất nhiều năm.”

Quế vương nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi đã sớm chuẩn bị, vậy như thực chất nói đi.”

“Nói cái gì?” Thanh Nham tán nhân nói.

Quế vương nói: “Bắt đầu nói từ Thiên Hóa năm thứ hai mươi bốn ngươi tiến cung diện thánh!”

Thanh Nham tán nhân nói: “Năm thứ hai mươi bốn ta quả thực tiến cung, chuyện này không phải bí mật, cũng không phải ta chủ động đi, mà là thụ tiên đế mời.”

“Chuyện ta làm, chính là truyền đạo cho tiên đế, trừ cái này ra cũng không có làm chuyện dư thừa, cũng không có cái gì cần nói.”

Quế vương tiến lên, nói: “Ngươi biết, chúng ta muốn nghe không phải những thứ này.”

Thanh Nham tán nhân giễu cợt nói: “Như vậy vương gia muốn nghe cái gì?”

“Ai để ngươi hạ độc phụ hoàng ta, ai bảo ngươi cho Hoài vương ăn ngũ thạch tán, ai bảo ngươi trà trộn vào Ninh vương phủ?” Quế vương hỏi.

Vọng Thư Uyển.com

Thanh Nham tán nhân cười ha ha, nói: “Vương gia, việc này ngươi hỏi ta, không bằng đi hỏi chí thân của ngươi, bọn họ so với ta càng rõ ràng hơn. Đều là thân nhân, bọn họ khẳng định sẽ nói cho ngươi biết, rốt cuộc là ai bảo ta làm những chuyện này.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Quế vương.

Bả Tử cũng hơi ngẩn ra, lộ vẻ có chút ngoài ý muốn.

Quế vương ngưng mi, thét hỏi nói: “Ý gì?”

“Quế vương gia, không chỉ nói ngươi tuổi còn nhỏ, không biết chuyện năm đó. Dù là không biết, mấy năm này ngươi cũng không có kiểm chứng sao?” Thanh Nham tán nhân nói, “Ngươi là tra không ra, hay là không dám tra?”

Quế vương cả giận nói: “Xem ra trên đường tới ngươi bịa xong rồi, hay là các ngươi từ vừa mới bắt đầu, liền nghĩ đến cục diện hôm nay, nghĩ được hôm nay cung khai?”

“Quả nhiên đang trốn tránh, vậy ngươi cũng không nên hỏi ta, tiếp tục trốn tránh đi.”

“Câm miệng!” Quế vương cả giận nói: “Ta muốn ngươi nói thật đi!”

Thanh Nham tán nhân cười ha ha, nói: “Ta để vương gia đi hỏi chí thân của ngươi, nhưng ngươi lại không tin. Như vậy ta nói cái gì, đối với vương gia mà nói sẽ không có ý nghĩa, ngươi cần gì phải ép hỏi lần nữa!”

Thanh Nham tán nhân nói chuyện nhắm hai mắt lại, biểu tình dầu muối không tiến.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn ngăn cản Quế vương, “Ra ngoài nói.”

Bả Tử kéo cằm của Thanh Nham tán nhân, ba người từ trong phòng lui đi ra.

“Hắn đã sớm liệu đến ngày hôm nay, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương, “Tất cả lời nói, cũng đều được nghĩ sẵn trong đầu, ngươi hỏi lại hắn vẫn nói vài câu đó.”

Quế vương ngưng mi, sắc mặt không tốt chuyển hướng Bả Tử, nhìn hắn không nói lời nào.

Thanh Nham tán nhân nói, rõ ràng bố trí qua. . . Nếu không phải hắn đã sớm dự liệu được cục diện hôm nay, như vậy thì là trên đường chuẩn bị xong.

Người cho hắn biết là ai bắt hắn, còn để hắn bố trí lời khai. . .

Vậy cũng chỉ có người của Bả Tử.

Chuyện Bả Tử biết, nhất định so với hắn và Đỗ Cửu Ngôn đoán còn nhiều hơn. Cái gì chí thân, chí thân của hắn còn có ai. . . Quế vương nhìn Bả Tử, nói: “Có phải là ngươi trên đường ám chỉ hắn hay không?”

“Nếu ta muốn ám chỉ hắn, cần gì phải bắt hắn tới cho ngươi.”

“Ngươi không có?”

“Ta không có!” Bả Tử nói.

“Phụ hoàng ta chết, ngươi không biết chuyện chút nào?” Quế vương chất vấn.

“Ta không biết chuyện tiên đế chết, nếu không phải lúc đó ngươi ở Pháp Hoa tự nói ra, ta thậm chí ngay cả hoài nghi cũng chưa từng.” Bả Tử nói, “Trái lại ngươi, Thanh Nham tán nhân nói ngươi biết, xem ra chỗ ngươi giấu diếm cũng rất nhiều. Nếu ngươi đều biết, cần gì phải gạt Cửu Ngôn, giúp ngươi cùng nhau điều tra, nếu ngươi đều biết, vì sao không ngăn lại, lại gián tiếp hại chết người nhiều như vậy?”

Quế vương xuy cười một tiếng, nói: “Hắn là nói dối!”

“Cái này không rõ lắm.” Bả Tử nói.

“Nhị vị, ” Đỗ Cửu Ngôn can ngăn, “Nói chuyện bình tĩnh!”

Quế vương ngăn chặn lửa trong lòng, hỏi: “Hài tử của các vị vương gia, có phải đều ở trong tay ngươi hay không?”

Đây là hắn và Đỗ Cửu Ngôn suy đoán lúc trước, ngày hôm nay hắn phải tìm chứng cứ ở chỗ Bả Tử.

“Phải, mấy hài tử là ở trong tay của ta, ” Bả Tử không có giấu diếm, trực tiếp nói, “Nhưng ước nguyện ban đầu của ta, giống như bảo hộ củ cải nhỏ vậy.”

Quế vương hỏi: “Thứ tử của An Sơn vương, nhi tử của Hoài vương, còn có ai?”

Bả Tử nói, “Nhi tử bệnh chết của Cửu Giang vương, cũng không có chết.”

Trong ánh mắt của Quế vương lộ ra sát ý, “Vì sao ngươi làm như vậy?”

Quế vương nhìn Bả Tử, Bả Tử cũng nhìn hắn.

Đây đó giương cung bạt kiếm.

Đỗ Cửu Ngôn nghe, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống, trong lòng lạnh cả người bỗng nhiên rất muốn cười.

Xem đi, nói xong lời cuối cùng mỗi người đều có thể đổ ra một sọt bí mật, chỉ có nàng sáng trắng sạch cái gì cũng không biết, theo quan tâm lung tung.

“Ý tứ của ngươi, ngươi là vì từng vương gia lưu lại một huyết mạch?” Quế vương theo đuổi không bỏ mà hỏi thăm.

“Ta là không thể để huyết mạch hoàng thất, lưu lạc dân gian!” Bả Tử nói.

“Vậy vì sao ngươi không đưa trở về?” Quế vương nói, “Ngươi những lời này, có sức thuyết phục?”

Bả Tử lắc đầu, “Ta không cần sức thuyết phục, ta chỉ làm ta chuyện phải làm. Ta phải làm, chính là không để cho bọn họ lưu lạc bên ngoài.”

“Về phần tại sao không đưa trở về, bọn họ biết sự tồn tại của ta, không cần thiết, ta cũng sẽ không để cho bọn họ trở về nữa.”

Quế vương nghĩ tới một loại khả năng, hắn tiến lên một bước, đe dọa nhìn Bả Tử, mỗi chữ mỗi câu hỏi: “Có phải ngươi là long vệ phụ hoàng ta lưu lại hay không?”

Bả Tử không nói gì.

Vậy được rồi, quả nhiên phải! Quế vương nghĩ đến đêm hắn thành thân nhận được thư.

“Nếu như ngươi là long vệ, như vậy ngươi không phải là muốn bảo vệ bọn họ, mà là bởi vì thống lĩnh của long vệ từ trước đến nay, đều là huyết mạch hoàng thấ!” Quế vương theo dõi hắn, mỗi chữ mỗi câu hỏi, “Nói như thế, ngươi cũng là người của hoàng thất?”

Bả Tử lắc đầu, “Ta không phải.”

Hắn không phải? Điều này làm cho Quế vương có chút kinh ngạc, hắn trầm mặc một hồi, Bả Tử không có giải thích nữa.

Đỗ Cửu Ngôn cũng rất kinh ngạc, mặc dù đoán được đại khái thân phận của Bả Tử, nhưng là lúc này nghe được, vẫn để cho nàng có chút thố không kịp đề phòng.

Long vệ, bảo hộ huyết mạch của hoàng thất.

“Nếu nói những thứ này, ta có việc muốn xác nhận với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi xuất hiện ở bên cạnh ta là vì bảo hộ nhi tử của Quế vương củ cải nhỏ, Ngân Thủ là bị Thanh Nham tán nhân làm hại, Trần tiên sinh còn lại là khất cái thất lạc hàm oan lưu lạc trong triều. . . Thân phận của các ngươi tính kỹ đều không đơn giản.”

“Mọi người chúng ta quen biết, đều không phải là trùng hợp, đúng hay không?”

Bả Tử gật đầu.

“Như vậy Hoa Tử và Nháo nhi thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Bọn họ là ai.”

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay chỉ có hai canh. Vốn có tưởng mở ra phát tam chương, nhưng tình tiết dính ở cùng một chỗ, tựu cùng nhau giàu to rồi ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui