Q2 – CHƯƠNG 712: LÀ NHƯ THẾ SAO
Dịch giả: Luna Wong
“Hoa Tử ta không xác định, ” Bả Tử nói, “Sinh mẫu của hắn là thiếp thất của Ninh vương, hắn có phải hài tử của Ninh vương hay không, vô pháp xác định.”
“Nháo nhi từ nhỏ ở cùng nhau lớn lên với hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn nghe hiểu ý tứ của hắn, “Bởi vì ngươi không thể xác định Hoa Tử có phải cốt nhục của Ninh vương hay không, nên không có mang hắn đi, mà là giữ lại hắn ở trong gánh hát, âm thầm bảo hộ, rồi lại không can thiệp ảnh hưởng cuộc sống của hắn?”
Bởi vì người nối nghiệp tương lai của long vệ, là nhất định phải huyết thống của hoàng thất.
Hắn không xác định Hoa Tử có phải hay không, nên vẫn quan tâm nhưng không có mang hắn đi.
Bả Tử gật đầu, nói: “Có thể nói như vậy.”
“Trần Lãng thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Hắn cũng là ngươi an bài sao?”
Bả Tử lắc đầu, nói: “Hắn không phải, nhưng ta quen biết hắn, cũng biết hắn là ai.”
Ngụ ý, hắn quen biết nàng, cũng không phải trùng hợp, mà là Bả Tử dẫn đạo và an bài.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu không nói gì, tìm một cái ghế đi ra ngồi ở trong viện tử.
Tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng nghe Bả Tử chính mồm nói ra, nàng vẫn là khó tránh khỏi khiếp sợ.
Còn có chuyện gì, là nàng không biết?
Bên cạnh nàng, phảng phất có một tấm lưới, mà nàng tự thủy chí chung một mực ở trong cái lưới này.
Hồi lâu sau nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đang muốn nói, Bả Tử đã tâm lĩnh thần hội nói: “Vì sao sao ly khai, ta cũng không biết.”
“Trên thực tế, ta nói qua với ngươi, ngay từ đầu ta quả thực chỉ là bảo vệ củ cải nhỏ mà thôi.”
Nàng quả thực muốn biết, vì sao nàng ly khai, hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đều cũng có liên lạc, mặc dù là một Ngân Thủ vốn không thể làm chung, cũng cùng bọn họ có thiên ty vạn lũ liên hệ. Nàng hỏi: “Ngươi. . . Không phải nói ngươi báo ân sao?”
“Vì sao lại thêm một thân phận long vệ?”
“Ta làm hết thảy đều đang báo ân.” Bả Tử nhàn nhạt nói, “Cái đó và thân phận cụ thể của ta cũng không có tương bội.”
“Có người cho ta cơ hội sống, ta dùng suốt đời để báo đáp hắn, như vậy mà thôi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nở nụ cười, “Ngươi còn có bao nhiêu bí mật nữa?”
Bả Tử nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy thua thiệt, thấp giọng nói: “Cửu Ngôn, ta. . .”
“Không cần hổ thẹn, bí mật tiếp tục cất giấu, chờ ta điều tra ra, điều tra ra liền ném hồ sơ vào trên mặt ngươi, phun ngươi đầy mặt nước bọt.” Đỗ Cửu Ngôn tức giận bất bình nói.
Bả Tử thở dài, hắn hiểu Đỗ Cửu Ngôn, nàng là thật không ngại hắn nói hay không, bởi vì nàng lý giải bất đắc dĩ và các loại bất đắc dĩ của hắn.
Đây là Đỗ Cửu Ngôn, người ở trên đời này có thể thông cảm và hiểu hắn, chỉ một mình nàng mà thôi.
Quế vương nói: “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, phụ hoàng ta chết, ngươi không biết?”
“Không biết.” Bả Tử nói, “Ta không thể đi chủ động kiểm chứng mọi chuyện, chỉ có chuyện gì xảy ra, mà trong vòng chức quyền của ta, ta mới có thể.”
“Đây là quy củ.”
Quế vương rất tức giận, Thanh Nham tán nhân và Bả Tử nói cũng để cho hắn rất táo bạo, hắn sâu nhìn thoáng qua Bả Tử, xoay người một lần nữa vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa.
Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, lỗ tai chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng đánh người trầm muộn, Quế vương rất tức giận.
“A!” Nàng thở dài, nói: “Bả gia, thế nào có nhiều chuyện như vậy, thiên ty vạn lũ triền cùng một chỗ.”
“Suy nghĩ một chút, ta đã cảm thấy đau đầu.”
Chuyện của Quế vương, cũng không phải mỗi một chuyện đều nói hết ra, Bả Tử cũng thế, coi như là Tần Cửu Yên, cũng là mang theo mê khó giải rời đi.
Có phải chỉ có nàng trong suốt không giữ lại chút nào hay không?
“Ngươi có thể đi ra.” Bả Tử nói, “Rút thân ra, chỉ lo thân mình.”
Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười, “Làm sao rút thân ra, tiếp tục thất tung?”
Bả Tử nở nụ cười, lời này hắn không nên hỏi, bây giờ Đỗ Cửu Ngôn, đã không rút ra được.
“Chúng ta để ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hiện tại hài tử của các vương gia biết ở trong tổ chức của ngươi, nên có thể dứt bỏ những thứ này mặc kệ.”
“Như vậy, chúng ta phải kiểm chứng, kỳ thực chỉ có nguyên nhân cái chết của tiên đế, cùng với người sai sử Thanh Nham tán nhân và Kinh Nhai Trùng bọn hắn làm việc.”
Bả Tử gật đầu, “Phải.”
“Chuyện của các vương gia, không có vấn đề gì với ngươi?”
Bả Tử lắc đầu, “Thời gian không đúng, lấy tuổi của ta an bài không được việc này.”
Đỗ Cửu Ngôn ngẫm lại cũng đúng, nàng nhìn Bả Tử, hỏi: “Vậy ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Không biết.” Bả Tử nói, “Không ai nói cho ta biết, ta bao nhiêu, có thể hai mươi lăm có thể ba mươi.”
Bọn họ không có tên, không cần biết tuổi, cuộc đời này chỉ phải nhớ kỹ thân phận của bọn họ cùng với dưới thân phận, chuyện bọn họ nên làm như vậy đủ rồi.
Những thứ khác, không quan trọng.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn đau lòng nhìn hắn, hạng người gì, từ vừa sinh ra liền quyết định chuyện cần làm cả đời này?
Tính danh không quan trọng, tuổi tác không quan trọng, chỉ có chuyện phải làm, mới là duy nhất bọn hắn phải lo lắng và nhớ, bọn họ tới tới đi đi sinh sinh tử tử, ở trên đời này như mây khói xẹt qua, không có bất cứ dấu vết gì.
So với Bả Tử, nàng hạnh phúc hơn nhiều, chí ít nàng tự do, cuộc đời của nàng ở trong khống chế của nàng.
Đúng lúc này, thanh âm trong phòng tiêu thất, lập tức, Quế vương mở rộng cửa từ bên trong đi nhanh ra, sắc mặt rất trầm cực kỳ xấu xí.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Vương gia, làm sao vậy?”
Quế vương nhìn nàng một cái, buồn buồn nói: “Ta cần yên lặng một chút.”
“Chúng ta một hồi trở về tìm ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương ừ một tiếng, đi.
“Nói cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau, hai người vào trong phòng, chỉ thấy Thanh Nham tán nhân đã bị đánh mặt mũi bầm dập, thở ra thì nhiều tiến khí ít, Đỗ Cửu Ngôn đẩy Thanh Nham tán nhân một cái, hỏi, “Ngươi nói cái gì vương gia với?”
“Ha hả. . .” Thanh Nham tán nhân cười cười, mở mắt thành một đường may nói, “Đều tới hỏi bần đạo, bần đạo làm sao biết?”
Lúc nói chuyện, nhắm mắt lại cười khanh khách, “Sắp náo nhiệt rồi!”
“Náo nhiệt rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng muốn đánh hắn một trận, nhưng vừa nhìn đức hạnh này của hắn, phỏng chừng đánh thêm hai cái thì chết thật, nàng nói với Bả Tử: “Để Ngân Thủ tới hỏi hỏi.”
“Ta đi tìm hắn, ” Bả Tử chỉ chỉ viện tử, “Ngươi ở nơi này đợi lát nữa, người của ta ở bốn phía, đừng sợ.”
Đỗ Cửu Ngôn trở ra viện ngồi, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, gặp nguy hiểm ta cũng không sợ, tối đa chết thêm một lần.”
“Thế nào đột nhiên tiêu cực như vậy, đây không nên là dáng vẻ của ngươi.” Bả Tử ngưng mi.
Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Thỉnh thoảng tinh thần tiêu cực một chút, phấn khởi lâu quá dễ mệt. Ngươi đi gọi Ngân Thủ đi.”
Bả Tử đi tìm Ngân Thủ.
Đỗ Cửu Ngôn dựa vào cái ghế, chân khoát lên trên tường viện, phe phẩy qua lại, sắc mặt nhìn qua rất nhẹ nhàng, nhưng tim lại lành lạnh không có nửa phần ấm áp.
Nàng có loại trực giác, sự tình tra được kết quả cuối cùng, nhất định không phải nàng mong muốn.
Thanh Nham tán nhân nói là chí thân của Quế vương, chí thân của hắn còn có thể là ai? Thái hậu nương nương, Triệu Dục còn có. . . Tĩnh Ninh hầu phủ.
Neen Quế vương mới có thể tức giận như vậy ddi.
“Đau đầu!”
Nàng rất muốn rút thân ra, phất tay đi, nhưng hiện tại xem ra, dù là nàng còn muốn chạy, người bên cạnh nàng cũng không đi được.
“Không bằng, đánh ngất xỉu mang đi?” Đỗ Cửu Ngôn xuy cười một tiếng, nàng đã không phải là Đỗ Cửu Ngôn lúc mới tới thì xem ai đều là kẻ kéo chân nữa, cũng không phải Đỗ Cửu Ngôn một lòng chỉ muốn nổi danh nữa.
Quải niệm quá nhiều người, người ở trong lòng cũng quá nhiều.
Nàng không có cách nào phủi tay, chạy đi.
Bookwaves.com.vn
“Không nên tàn nhẫn như vậy a!” Đỗ Cửu Ngôn gào khóc kêu nửa ngày, “Thỉnh ôn nhu với ta một chút a, dù sao ta cũng là tiên nữ a.”
Nàng lẩm bẩm lẩm bẩm hồi lâu, vừa quay đầu lại liền thấy Bả Tử và Ngân Thủ không biết lúc nào đứng ở cửa, hai người đều nhìn nàng, trong thần sắc tràn đầy lo âu và hổ thẹn.
“Làm gì? Tới cũng không kêu một tiếng.”
“Cửu tỷ, ” Ngân Thủ đi nhanh qua, ôm cổ Đỗ Cửu Ngôn, đau lòng nói, “Cửu tỷ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta đều ở bên người người.”
“Muốn chạy trốn. . .” Ngân Thủ nhìn ánh mắt đen bóng lượng của nàng, đầy mắt kiên định, “Chúng ta cùng nhau chạy, quay về Thiệu Dương đi Diêm sơn, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh ngươi.”
Trong lòng Đỗ Cửu Ngôn ấm áp, gật đầu: “Đã biết, nếu như kết quả là ta không muốn, chúng ta bỏ chạy.”
“Ân.” Ngân Thủ nói, “Lấy bản lĩnh của chúng ta, vô luận đi nơi nào cũng sẽ sống rất tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi đi xem Thanh Nham tán nhân, nhận thử xem có phải là hắn hay không.”
Ngân Thủ gật đầu đi trong phòng, .
Bả Tử đứng ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đang miên man suy nghĩ cái gì?”
“Người chạy cùng chúng ta chứ?” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, cười nhìn hắn.
“Chạy a, ” Bả Tử sờ sờ đầu của nàng, “Còn phải mua một con ngựa tốt nữa.”
Quãng đời còn lại, ngươi ở đâu, ta liền ở nơi nào, mặc kệ ngươi là Đỗ Cửu Ngôn hay là Quế vương phi. . .
Yêu mà không được, kết cục tốt nhất chính là như vậy a.
Có thể thấy nàng cao hứng sống ở bên cạnh, có thể mỗi ngày thấy nàng, dù cho nàng không có tình nam nữ với hắn, hắn cũng thỏa mãn.
Sư phụ nói, bọn họ không thể có cảm tình, bởi vì đã định trước suốt đời là một cái bóng.
Nếu như là cái bóng, hắn nguyện ý làm cái bóng của Đỗ Cửu Ngôn.
“Ha ha, ” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Vậy khẳng định không chỗ đi, vương gia nhất định muốn mang theo chúng ta đi Quảng Tây.”
Nàng nói chuyện nhìn về phía phòng, Ngân Thủ hô: “Cửu tỷ, Bả Tử ca, các ngươi tới.”
Đỗ Cửu Ngôn đi vào.
Bả Tử nhìn bóng lưng của nàng, bóng lưng nàng lộ ra một cổ luống cuống và hoảng trương khôn kể, đầu lông mày của hắn từ từ túc lên.
Đỗ Cửu Ngôn vào trong phòng, Ngân Thủ đứng ở bên giường, Thanh Nham tán nhân cố sức mở mắt, nhìn Ngân Thủ, không dám tin hỏi, “Ngươi, là nhi tử của Phan Hữu Lượng?”
“Là ta.” Ngân Thủ nhìn hắn cười lạnh một tiếng, “Năm đó, ở trong thiền điện ngự thư phòng, ngươi cho ta ăn bánh đậu xanh, bảo ta xuất cung, ném ta xuống nước.”
“Ngươi nói ta có phải nhi tử của Phan Hữu Lượng hay không.”
Khuôn mặt của Thanh Nham tán nhân kinh ngạc, lắc đầu nói: “Không có khả năng, ngươi không có khả năng còn sống.”
Hài tử nhỏ như vậy ném xuống nước, làm sao có thể còn sống nổi?
“Nếu ngươi biết ta là nhi tử của Phan Hữu Lượng, thì nên biết, Phan thị thiện trị thủy, chúng ta há có thể không thích nước. Ta từ nhỏ đã được phụ thân huấn luyện, thời gian lặn xuống nước, còn lâu hơn hà công.”
Thanh Nham tán nhân hơi biến sắc mặt, nói: “Quên tra cái này.” Ngừng lại hắn lại nhìn chằm chằm Ngân Thủ, nói, “Cho nên, ngươi còn sống còn nhớ rõ chuyện ngày đó ngươi nghe được?”
“Hắn nhớ kỹ, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Thanh Nham tán nhân, “Sợ chưa, hắn đều nhớ.”
Thanh Nham tán nhân không tin, “Không có khả năng, một hài tử sáu tuổi, qua nhiều năm như vậy, làm sao có thể còn nhớ rõ chuyện ngày đó, và lời của ngày đó.”
“Không có khả năng!”