Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 713: CÓ NÓNG CÓ LẠNH

Dịch giả: Luna Wong

“Có cái gì không thể nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn có thể sống được, chẳng lẽ ngươi không ngoài ý muốn sao?”

Thanh Nham tán nhân lắc đầu, ánh mắt phảng phất xuyên thấu qua trọng trọng vụ chướng, muốn xem trong lòng của Ngân Thủ, muốn xác định hắn là thật nhớ kỹ hay giả.

“Lúc đó, ngươi được người mời tới trong cung truyền đạo, trong tiên đan ngươi hiến cho tiên đế, có độc để người không thể phát giác.”

“Loại độc chất này độc tính không lớn, chỉ dùng một viên thì không có vấn đề, nếu liên tục ăn mấy ngày, độc tố sẽ lắng ở trong thân thể, trải qua một đoạn thời gian, ngũ tạng lục phủ của người uống thuốc độc sẽ từ từ bị hủy hoại, thân thể dần dần biến thành suy yếu.”

“Ở trong vòng mấy tháng, suy bại lặng yên không tiếng động, người uống thuốc độc sẽ dường như sinh bệnh mà chết đi.”

“Như vậy độc chết xong đến thái y đều không tra được, trừ phi là mổ bụng khám nghiệm tử thi kiểm tra nhan sắc nội tạng.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Thanh Nham tán nhân, “Cho nên, ngươi vào cung bất quá vài lần, sẽ không trở lại nữa.”

“Bởi vì, vài lần sau khi tiên đế ăn đan dược của ngươi, đã xác định trúng độc.”

“Ngươi. . . Ngươi làm sao sẽ biết, ai nói cho ngươi biết?” Thanh Nham tán nhân không dám tin tưởng.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta là Quế vương phi, vì sao ta không thể biết?”

“Hắc!” Thanh Nham tán nhân nói, “Quả nhiên, quả nhiên các ngươi đều kiểm chứng rồi.”

“Các ngươi đều kiểm tra thực hư, cần gì phải tới hỏi bần đạo?”

Vừa rồi, hắn cùng Quế vương nói như vậy, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thế nào, ngươi cho là ta và vương gia nên biết?”

“Đương nhiên, ” Thanh Nham tán nhân bỗng nhiên nhìn về phía Ngân Thủ, “Vậy ngươi có nhớ, lúc đó ta đang nói chuyện với ai không?”

Ngân Thủ không nói gì.

“Ngươi không nhớ rõ?” Thanh Nham tán nhân cười ha ha, “Ta đã nói, lúc đó ngươi bất quá sáu bảy tuổi, làm sao có thể nhớ rõ ràng như vậy.”

“Ta nói cho các ngươi biết, là Tĩnh Ninh hầu, nếu ngươi không tin có thể đi nhìn dung mạo của Tĩnh Ninh hầu, hồi ức một phen.”

Sắc mặt của Ngân Thủ kinh ngạc, cẩn thận nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn căn bản không tin tưởng, nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi lạc lối? Vinh quang của Tĩnh Ninh hầu đều là tiên đế cho, thái tử vị của ngoại sinh hắn rất kiên cố, hắn không có lý do gì mưu hại tiên đế.”

“Hắn đương nhiên là có lý do.” Thanh Nham tán nhân nói, “Ngọc đạo nhân ngươi biết chứ?”

Ngọc đạo nhân chính là sư phụ của Mao đạo sĩ, đã đi về cõi tiên.

“Lúc đó tiên đế tin đạo, nên Ngọc đạo nhân trước sau hai lần tiến cung, lần đầu tiên đi, hắn tính qua một quẻ cho tiên đế, ám chỉ ngay lúc đó thái tử mệnh phạm cô sát, thời kì thanh niên tính tình ôn hòa, nhưng sau trung niên chắc chắn tính tình đại biến, không cho rằng quân xưng đế.”

Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, lời này nàng chưa từng có nghe qua.

“Tiên đế không thiếu nhi tử, trên có Ninh vương giả ngốc, dưới có Cửu Giang vương thông minh trầm ổn, Hoài vương nhu thuận nghe lời, thậm chí còn An Sơn vương gia cũng có thể chọn.” Thanh Nham tán nhân nói, “Ngươi đoán, sau khi Tĩnh Ninh hầu thái hậu biết, sẽ nghĩ như thế nào?”

“Đấu qua đấu lại, không bằng một lần vĩnh dật.” Thanh Nham tán nhân nói, “Nếu ngươi không tin có thể tự đi thăm dò chứng.”

Thái hậu, Tĩnh Ninh hầu. . . sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn cũng rất khó xem, nếu như cái này là kết quả, như vậy đúng là nàng không muốn biết, khó có thể thừa nhận.

Thanh Nham tán nhân nói: “Lời nói đến đây, chuyện nhiều hơn nữa ta cũng không biết. Dù sao ta làm cũng bất quá hai chuyện này mà thôi. Nếu không có Tĩnh Ninh hầu bội ước, ngay cả những thứ này ta cũng không sẽ cho các ngươi biết.”

“Là hắn không giữ lời hứa trước đây, trách không được ta.”

Hắn nhắm mắt lại, không nói tiếng nào nằm.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Bả Tử, Bả Tử lắc đầu.

Ba người từ trong phòng đi ra, Ngân Thủ rất thống khổ nói: “Ta, ta vì sao hết lần này tới lần khác quên mất chuyện trọng yếu như vậy.”

“Nếu như ta nhớ kỹ người đối diện kia là ai, tất cả vấn đề liền nghênh nhận nhi giải.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Quên mất thì quên mất đi, chúng ta sẽ tra được.”

Đỗ Cửu Ngôn than thở: “Thảo nào vương gia vừa rồi khí cấp bại phôi đi, hiện tại hắn nhất định rất khó tiếp thu đi.”

“Hắn nên sớm có phát hiện, nên những thứ này lăn qua lăn lại rồi lăn tới lăn lui, cũng là cảnh kỳ của hắn đi.” Bả Tử nói.

Quế vương cũng rất không dễ dàng a, hai bên đều là chí thân, hắn có thể làm cái gì?

Biết, còn không bằng cái gì cũng không biết, cứ bị lừa bịp.

“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Bả Tử và Ngân Thủ, “Một hồi gặp vương gia, các ngươi chận phía trước, ta chận phía sau.”

“Chúng ta chận hắn vào trong phòng, trực tiếp đánh một trận là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Một hai người đều cất giấu.

Xem Đỗ Cửu Ngôn nàng là cái gì, lẽ nào nàng còn có thể tuyên dương ra ngoài sao?

Có việc nhịn, vì sao không nói ra mọi người cùng nhau thương nghị?

“Đánh, đánh vương gia sao?” Ngân Thủ rất hưng phấn, “Vương gia võ công cũng không thấp, chúng ta trở về lại gọi thêm mọi người cùng nhau đi.”

Bookwaves.com.vn – Luna: Tác giả bẻ cua gắt quá nà. Cứ ngỡ là Triệu Dục hóa ra lại mọc thêm thái hậu với Tĩnh Ninh hầu

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt giật mình nhìn hắn.

Ngân Thủ ha hả cười, “Kỳ thực. . . Mọi người nhìn vương gia đều không vừa mắt.”

“Bởi vì vương gia đoạt ngươi đi, trong lòng chúng ta nén giận, nhưng lại không dám đánh hắn. Hiện tại người dẫn đầu, chúng ta. . . Hắc hắc. . . liền không khách khí.”

Đỗ Cửu Ngôn vung tay lên, hào khí nói: “Đi, đánh hắn!”

Ba người hùng dũng oai vệ trở lại vương phủ, Tạ Hoa còn chưa ngủ, đang tựa ở viện bên này ngủ gà ngủ gật, nghe được tiếng bước chân tỉnh lại, chào đón nói: “Ba vị đã trở về, muốn tắm rửa ăn bữa khuya chứ?”

“Vương gia trở về chưa?”

“Trở về rồi, ở trong thư phòng, cũng không đốt đèn, không biết làm sao.” Tạ Hoa nói.

“Chúng ta đi tìm vương gia, ngươi không cần phải xen vào chuyện của chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ngân Thủ chạy vào nội viện đi gọi người, chỉ chốc lát sau người trong hậu viện tất cả đi ra, củ cải nhỏ còn buồn ngủ do Đậu Vinh Hưng ôm, vừa nghe muốn đánh người, lập tức hưng phấn mà tỉnh lại, mắt chiếu sáng mà hỏi thăm: “Đánh cha ta?”

Ngân Thủ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Là nương ngươi nói.”

“Hắc hắc. . .” Củ cải nhỏ nói, “Có lời của nương ta, vậy không sai được.”

Trong thư phòng đen sì, Quế vương nhắm mắt nằm ở trên nhuyễn tháp, sắc mặt lạnh lùng là sơn vũ dục lai nặng nề và áp lực.

Đúng lúc này cửa bị gõ, Quế vương cả giận nói: “Cút!”

Cốc cốc cốc!

“Gõ nữa ta trở mặt a!” Quế vương cả giận nói.

Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên cửa rầm một tiếng bị đá văng, trong đen sì, bỗng nhiên một đống cái bóng xông vào, thế tới rào rạt như sói đói, đánh tới chỗ hắn.

“Thứ quỷ gì.” Quế vương phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt trong đống người xông tới, hắn nhảy lên một cái, người đạp nhuyễn tháp nhảy ra ngoài, tùy thời bắt trên tường kiếm, hợp với vỏ kiếm, chiếu xông bóng người xông tới trước nhất đánh qua.

“Ngao!” Đậu Vinh Hưng che cái mông đau nhảy dựng lên, “Cửu ca, hắn đánh ta!”

Quế vương cười nhạt, chỉ chớp mắt bắp đùi của mình bị người ôm lấy, hắn vừ cúi đầu liền thấy một cái chấm nhỏ bé đang gắt gao ôm lấy chân của hắn, hướng về phía người đối diện nói lầm bầm, hình dạng sợ bại lộ không dám mở miệng nói chuyện.

“Ngươi có phải thầnhay không, chút xíu như thế, còn sợ bại lộ?”

Công phu hắn lóe lên, bỗng nhiên một chút có người nhào tới, ôm lấy đầu của hắn, đầu hắn đập một cái tiến vào ngực của Đỗ Cửu Ngôn, đau đầu hắn choáng, “Đều là xương, thịt đâu!”

Đỗ Cửu Ngôn giận dữ, véo hắn thịt, hô: “Lên!”

Cư nhiên ám châm chọc ngực nàng nhỏ.

Mọi người xông lên, dường như xây tường, từng bước từng bước địa ở trên người Quế vương.

Củ cải nhỏ cưỡi ở phía trên nhất, cũng không biết là ai, phản chính không có người gì, mọi người đều bị đè đến kêu ô ô.

“Làm. . . Làm sao vậy?” Tạ Hoa đứng ở cửa dẫn theo một đăng lung, tia sáng của đăng lung cũng không sáng, trong mơ hồ, hắn liền thấy vào ban ngày từng người một phong cảnh được gọi là tiên sinh gọi gia các vị đại gia, như là bị té ngã, xúm lại người chồng người.

Bookwaves.com.vn

Cách chơi này, hắn từng chơi, không nghĩ tới vương gia và Đỗ tiên sinh bọn họ cũng thích chơi a.

Chỉ là, người lớn như vậy, hiện tại chơi có phải có chút. . . Có chút tính trẻ con hay không?

“Lo lắng, xem xét an toàn.” Tạ Hoa nuốt nước bọt, “Nô tài đi chuẩn bị bữa ăn khuya.”

Lúc nói chuyện, vừa đi vừa lầu bầu, nháo đằng một hồi, đợi lát nữa nhất định phải đói.

Trong phòng, Quế vương bị đè thở ra thì nhiều tiến khí ít, hô: “Các ngươi bị mao bệnh gì, hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới đè cái gì?”

“Đều là quỷ a, ” Quế vương cả giận nói, “Đứng lên!”

Đỗ Cửu Ngôn cũng bị đè, đẩy Đậu Vinh Hưng phía trên, “Nặng chết nặng chết, bảo các ngươi đánh người, đè cái quỷ gì a.”

“Ai bắt đầu?” Bản thân Chu Tiếu cũng sắp đỏ mặt, sống nhiều năm như vậy, đêm nay ngủ nửa tỉnh chạy tới làm chuyện ấu trĩ như thế, “Ta cũng mạc danh kỳ diệu a, không phải muốn đánh vương gia sao?”

Tiền Đạo An nói: “Là Cửu Ngôn bắt đầu, nàng nhào qua ngăn chặn vương gia, chúng ta cho là nàng định dùng phương thức này.”

“Oan uổng a, ” Đỗ Cửu Ngôn kêu thảm thiết, “Ta chỉ muốn che ánh mắt của hắn, dễ cho các ngươi động thủ.”

Bả Tử du du nói: “Chỉ huy lệch lạc.”

Mọi người sửng sốt, lúc này mới phát hiện Bả Tử không có lên, đang đứng ở một bên khoanh tay xem náo nhiệt.

“Bả gia, nhanh chóng phụ một tay, không thôi vương gia không chết ta chết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử ôm củ cải nhỏ xuống.

Tất cả mọi người tản ra ngồi dưới đất thở dốc.

Bả Tử đốt đèn, trong phòng sáng rỡ, Quế vương nói: “Đầu óc của các ngươi hỏng hết rồi sao? Có biết đánh hoàng thất, phải bị tội gì hay không?”

“Không biết.” Một phòng tụng sư lắc đầu nói, “Không rõ ràng lắm.”

Quế vương bị tức nở nụ cười, chỉ vào bọn họ lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nàng dẫn đầu?”

“Đúng vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn hí mắt nói, “Người không thành thật, chúng ta liền cùng nhau đánh ngươi.”

“Đánh tới ngươi thành thật mới thôi.”

Quế vương xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì không thể tới hỏi ta, trực tiếp động thủ, có ý nghĩa sao?”

“Thương cảm tình.”

“Đụng đầu đau chết luôn.” Quế vương quét ngực của nàng một mắt, thật nhỏ.

Thua thiệt trước đây còn cảm thấy nàng có bắp thịt.

“Triệu Đỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Quế vương sờ sờ mũi, ngắt lời, “Ta không có không thành thật, các ngươi không nên đoán bậy.”

“Che giấu, ” củ cải nhỏ nói, “Nhìn nhãn thần của người liền biết, người nhất định che giấu rất nhiều chuyện.”

Quế vương lầm bầm hai tiếng đang muốn nói, bỗng nhiên xa xa truyền đến hai tiếng chim hót, đầu lông mày của Bả Tử cau lại, nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Hắn xoay người ra ngoài, một hồi công phu lại trở về, nói: “Có người đi cứu Thanh Nham tán nhân.”

“Đi!” Đậu Vinh Hưng nói, “Bắt kẻ trộm.”

Đỗ Cửu Ngôn đè hắn đứng lên, “Ngươi đi có ích lợi gì, ở nhà giúp chúng ta trông củ cải nhỏ.”

Nàng dứt lời, ba người bọn họ có võ công mang theo Cố Thanh Sơn và Hàn Đương Kiều Mặc đạp bóng đêm ra cửa.

Chạy tới vừa rời đi viện tử, bên trong đang đao quang kiếm ảnh đánh nhau.

Một bên hắc y che mặt, mang hài vải thô tục, bên kia mặc dù cũng là hắc y che mặt, vải vóc rõ ràng tốt hơn so với đối diện, trên chân mang quân hài.

Hai phe hợp cùng một chỗ có mười mấy người, ở trong viện thu hẹp ngươi tới ta đi, chỉ chốc lát sau, liền người chết đầy đất.

Đỗ Cửu Ngôn lẻn vào gian phòng, liền thấy Thanh Nham tán nhân nằm ở trên giường, nàng đi tới đang muốn đỡ hắn dậy, Thanh Nham tán nhân bỗng nhiên nhìn nàng lộ ra quỷ dị cười, nói: “Tới tốt!”

Tim của nàng nhảy một cái, cấp tốc lui về phía sau, đang muốn ra cửa, bỗng nhiên bốn phía bốc khói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui