Q2 – CHƯƠNG 715: NINH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC
Dịch giả: Luna Wong
“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn sắc mặt của Kiều Mặc, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Kiều Mặc nhìn mọi người, sắc mặt lạnh lùng nói: “Hoài vương gia tối hôm qua treo cổ ở trong tù.”
Hoài vương đã chết chút nữa liếc mắt nhìn là được, mọi người chỉ cảm thấy kỳ quái, không thái độ khác.
“Ninh vương gia hắn bởi vì trúng độc, còn hôn mê chưa tỉnh, Ninh vương phủ đã mời thái y, đang giải độc.” Kiều Mặc nói.
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, hô hấp của tất cả mọi người đều biến mất, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên vỗ bàn, mắng: “Đồ hỗn trướng!”
“Đi Ninh vương phủ.” Quế vương nói.
Tất cả mọi người theo Quế vương ra ngoài, Hoa Tử và Nháo nhi mang theo củ cải nhỏ đi ra, đang muốn đi Ngõa Tứ, thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, Hoa Tử hỏi, “Làm sao vậy? Các ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Bả Tử, Bả Tử khẽ gật đầu, nàng nói tiếp, “Người cùng chúng ta cùng đi đi, chúng ta đi thăm Ninh vương.”
Hoa Tử đầy mặt kinh ngạc, “Ninh vương gia làm sao vậy? Tối hôm qua chúng ta còn đến nhà hắn hát hí khúc.”
“Hắn bị người hạ độc, hôn mê chưa tỉnh, sinh tử khó liệu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hoa Tử và Nháo nhi giật mình không thôi, Nháo nhi che miệng nói: “Không, không thể nào? Đêm qua hắn còn thật tốt a, làm sao sẽ trúng độc?”
“Ta cũng đi.” Nháo nhi lo lắng nói.
Hoa Tử lôi kéo củ cải nhỏ đứng tại chỗ, hắn hô: “Ta, ta và củ cải nhỏ cũng đi sao?”
“Lưu cho chúng ta đi.” Chu Tiếu ôm củ cải nhỏ, “Ngươi và Cửu tỷ ngươi đi qua thăm một chút.”
Củ cải nhỏ nói: “Ngươi đi đi, ta và Chu thúc thúc bọn họ đi Tam Xích đường.”
“Nga, được!” Hoa Tử chạy bước nhỏ đuổi theo.
Quế vương, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử cùng với Hoa Tử và Nháo nhi, Kiều Mặc cùng với Mao đạo sĩ, cùng đi Ninh vương phủ.
Ninh vương không được ở kinh thành, nên bên này đã có mấy năm không có tu sửa, Ninh vương phủ không tính lớn, cũng có vết cổ xưa. Lúc này, trong vương phủ sắc mặt mọi người đều khó coi, tiến tiến xuất xuất lo nghĩ lại bất an.
Vào nội viện, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy đài kịch nhỏ đêm qua hát hí khúc vẫn còn đó, bàn ăn uống đã dọn được phân nửa, còn thừa lại phân nửa chưa kịp thu thập.
Bên ngoài chủ viện Ninh vương ở, có bốn thiếu nữ trẻ tuổi đứng, còn có hai thiếu niên tuổi tác không lớn, nhìn ăn mặc của sáu người cũng không tục, không giống như là hạ nhân, vậy hẳn là người sau khi Ninh vương đến kinh thành mua phục vụ.
Ninh vương chơi vui, huân tố không kỵ, kinh thành người người đều biết. Trước khi hắn đi đất phong Vũ Xương, kinh thành câu lan Ngõa Tứ hắn chính là khách quen, xuất thủ rộng lượng lại khôi hài dễ nói chuyện, nên, rất được lòng của những nữ tử kia.
Cửa có sáu người, thấy bọn họ đi tới, vội cúi thấp đầu tránh ở một bên, không dám lộ mặt
Đỗ Cửu Ngôn đảo qua bọn họ một mắt vào cửa.
Bên trong phòng ngủ, ba vị thái y đang đứng ở bên giường thảo luận, từ đối thoại suy đoán, Ninh vương nên là trúng độc. Ninh vương nằm ở trên giường, cả người không có mặc y phục, chỉ nửa người dưới đắp một cái chăn. Nhô ra cái bụng tròn vo, lúc này liên tục kịch liệt phập phòng.
Hắn thở phì phò, bỗng nhiên thân thể kịch liệt co ro, phốc một tiếng, phun ra, nhưng bởi vì tư duy của hắn hỗn loạn, cả người vô lực, nôn liền trực tiếp từ trong miệng phun ra, rơi xuống đầy đầu đầy mặt, hắn không phản ứng, nói lầm bầm cầm lấy sàng đan, ngay sau đó lại là phốc một tiếng, hắn tiêu chảy không khống chế, ị một thân, trong phòng tràn ngập một mùi khó ngửi.
Hạ nhân vội đi tới giúp đỡ thanh lý hầu hạ.
“Quế vương gia, Quế vương phi.” Ba vị thái y chào hỏi, Quế vương đi tới giường vừa quan sát Ninh vương, tay xuôi ở bên người, chăm chú nắm thành nắm tay, hắn trầm giọng hỏi, “Thế nào?”
Trong đó một vị thái y họ Hoàng trả lời: “Là phục dụng một thứ chết từ chu sa, lượng rất lớn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua móng tay của Ninh vương.
Trúng độc thủy ngân sao?
Nàng không khỏi nghĩ đến tiên đế, lẽ nào tiên đế cũng là trúng độc thủy ngân? Chỉ bất quá hắn là mãn tính, mà Ninh vương là cấp tính sao?
Xem ra, phải tra hỏi thái y viện một phen mới được.
“Làm sao chữa?” Thanh âm của Quế vương trầm hầu như nghe không được, đau lòng và phẫn nộ áp ở bên trong, thùng thùng gõ lòng của người ta.
Thái y nói: “Lúc mới tới đã cho nôn một số ra để giải độc, nhưng. . . Nhưng hiện tại xem ra còn một bộ phận lớn đã vào tâm huyết.”
“Từ thần trí Ninh vương gia đến xem, độc tính rất có thể đã tổn thương ngũ tạng lục phủ và đầu óc.”
Quế vương ngồi xuống bên giường, thấp giọng hô: “Đại ca!”
Bookwaves.com.vn
Ninh vương rất thống khổ, đầu lắc tới lắc lui, thân thể bởi vì đau đớn kịch liệt không ngừng run rẩy, Quế vương đỡ đầu của hắn, Ninh vương lại nôn đầy gối.
“Cho ta, ” Quế vương lấy khăn ướt từ trong tay nội thi, lau vết bẩn trên mặt và gối cho Ninh vương, hắn vừa làm vừa nói, “Không có biện pháp giải độc khác?”
Thái y quỳ ở một bên, lắc đầu nói: “Liền. . . Liền xem vận của vương gia.”
“Nhất thời là bởi vì trúng độc xong làm trễ nãi thời gian, thứ hai là bởi vì liều thuốc độc trúng phải rất lớn.”
“Chúng thần vô dụng, đã tận lực.”
Ninh vương phảng phất có chút cảm ứng, hơi tĩnh mắt nhìn Quế vương, mơ mơ hồ hồ hắn có thể thấy một đường viền, hắn hô, “Mặc Hề?”
“Là ta.” Quế vương nắm tay hắn, “Ta ở chỗ này.”
Ninh vương hô: “Mặc Hề, ta thật khó chịu, ta sắp chết sao?”
Quế vương không nói gì.
“Mặc Hề, ” Mặt của Ninh vương vặn vẹo, nắm chặt tay của Quế vương, “Giúp ta chiếu cố mẫu phi ta được không? Nàng sinh dưỡng ta một hồi, ta lại lăn lộn một đời, chẳng bao giờ để cho nàng bớt lo.”
“Mặc Hề, Mặc Hề.” Ninh vương nói, “Ca ca không phải muốn lăn lộn, ca ca phải như vậy, Mặc Hề, ngươi đừng hận ca ca được không.”
Quế vương ừ một tiếng, nói: “Ta biết.”
“Mặc Hề. . .” Ninh vương nói không được, hạ thân lần thứ hai tiết đi ra, hắn thống khổ rống, vừa nói chuyện có thể thấy lợi hồng hồng, phảng phất tùy thời đều có thể vỡ tan xuất huyết, “Đau quá, ta không muốn chết, Mặc Hề. . .”
Quế vương nhắm mắt lại, “Ngươi sẽ không chết, chúng ta cũng sẽ sống.”
“Mặc Hề, ” Ninh vương nói, “Ngươi phải thật tốt sống, ngươi nhu thuận như vậy, ở trên đời này, ngoại trừ mẫu phi ta, ngươi là người thân duy nhất ta nhận thức định.”
“Ngươi đừng trách ca ca được không?”
Quế vương khom lưng, không để ý quanh thân Ninh vương bẩn thối, ôm hắn lên, ôm vào trong ngực thấp giọng nói: “Ân, ngươi là ca ta, vẫn luôn thế.”
“Mặc Hề, ” Ninh vương khóc lên, “Ta sợ chết, ta không muốn chết, cứu ta.”
Quế vương gật đầu, “Ta cứu ngươi, cứu ngươi.”
Mao đạo sĩ tiến lên đây, Quế vương giao Ninh vương cho Mao đạo sĩ.
“Là độc chết từ chu sa, ” Mao đạo sĩ lấp một viên thuốc vào trong miệng Ninh vương, lại đem bình thuốc trong tay cho ba thái y, “Một canh giờ một viện, liên tục ăn ba ngày. Phân lượng nơi này không đủ, ta luyện thêm.”
“Sáng mai sẽ đưa đến. Các ngươi ghi nhớ kỹ một canh giờ cho hắn một viên.”
Ba thái y gật đầu xác nhận.
“Vương gia, bần đạo đi.” Mao đạo sĩ nói, “Có chết hay không, hiện tại chỉ có thể tận lực.”
Quế vương gật đầu.
Mao đạo sĩ vội vả đi, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở giường vừa quan sát, thủy chung không nói gì.
Độc như vậy, dù là chữa tốt cũng có thể có di chứng. . . Di chứng nặng nhẹ, liền xem tạo hóa của Ninh vương.
Hoa Tử và Nháo nhi sợ không nhẹ, hai người đứng ở cạnh cửa, không dám nói lời nào.
Bookwaves.com.vn
“Tại sao có thể như vậy, ” Hoa Tử cầm lấy tay của Nháo nhi, “Tối hôm qua tới còn thật tốt a.”
Quế vương tới cửa, nội thị bên người Ninh vương đón, tiến lên đây hành lễ cho Quế vương, “Nô tỳ khấu kiến vương gia.”
“Hỉ công công, ” Quế vương hỏi, “Nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao hắn trúng độc?”
Hỉ công công nói: “Nô tài cũng không rõ ràng lắm, sáng sớm nô tài thấy vương gia vẫn chưa thức dậy, liền tiến đến gọi hắn, hô vài tiếng, chờ đẩy cửa ra, liền, thấy vương gia hôn mê bất tỉnh, ói ra một thân.”
“Nô tài hồn phi phách tán, vội để người thỉnh thái y đến.”
Hỉ công công quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói.
“Tối hôm qua ai thị tẩm cho hắn?” Quế vương hỏi.
Hỉ công công trả lời, “Là Bạch Tuyển, nhưng. . . Thế nhưng hắn cũng. . . Cũng đã chết.” Ngừng lại nói, “Thi thể để ở trong hậu viện, vương gia người muốn xem qua không?”
“Phân phó đi phủ nha mời Điếu Đại tới.”
Hỉ công công xác nhận.
“Lúc ngươi tiến vào, hắn nằm ở phòng này?” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa hỏi.
“Vâng! Là ở phòng này.”
“Thu thập qua chưa?”
“Chưa, vương gia bệnh chúng ta cũng không có tâm tư làm cái khác, hồn hồn ngạc ngạc cho tới bây giờ, không có thu thập gì cả.” Hỉ công công nói.
“Vương gia có thói quen ăn đan dược hay thuốc bổ không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Độc nghiêm trọng như vậy, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy rất có thể là trực tiếp làm thành dược hoàn cho Ninh vương ăn, nếu là đặt trong nước, mùi nhất định sẽ có, nhan sắc cũng sẽ thay đổi, Ninh vương không có khả năng không phát hiện được.
Hơn nữa, uống nước không phải bò uống, nhấp vài hớp, cũng sẽ không có bệnh trạng nghiêm trọng như vậy.
“Không có, thân thể của vương gia chúng ta luôn luôn rất tốt, không có thói quen uống thuốc bổ và dược hoàn.” Hỉ công công nói, “Vương gia chỉ mập một chút, thân thể kỳ thực cũng khỏe. Chính là mấy ngày hôm trước ra phần đất bên ngoài có chút bị cảm lạnh uống hai ngày thuốc mà thôi, những thứ thuốc khác trong phủ cũng không có.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tối hôm qua, ngoại trừ Bạch Tuyển ra, không có người khác tiến vào gian phòng sao? Tỷ như nửa đêm uống nước châm trà?”
“Có, ” hỉ công công hướng về phía bên ngoài hô, “Lục Đào, Hồng Đào!”
Lục Đào và Hồng Đào là hai mỹ tỳ mười bảy mười tám tuổi, là Ninh vương từ Vũ Xương mang tới, vẫn phụ trách cuộc sống hàng ngày của Ninh vương, hai người quỳ xuống dập đầu, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tối hôm qua trong phủ các ngươi hát hí khúc làm yến, các ngươi bắt đầu lại từ đầu.”
“Ninh vương gia cùng ai nói chuyện nhiều, ăn dùng qua cái gì, lúc nào nghỉ ngơi, có uống say không, Bạch Tuyển gì đó đi vào phục vụ.”
Lục Đào trả lời: “Tối hôm qua là sinh thần của Bạch Tuyển, vương gia nói muốn thỉnh Đỗ lão bản và Thanh Linh lão bản đến vương phủ hát hí, trợ hứng cho mọi người. Hai vị lão bản tới rồi, vương gia thật cao hứng, nói kinh thành người có thể mời được bọn họ đã bất động, hắn cũng là dựa vào giao tình.”
“Tối hôm qua không có mời khách phía ngoài, đều là người trong phủ cùng một chỗ nghe hí uống rượu, vương gia trước sau tổng cộng uống mười một ly rượu, dựa theo tửu lượng của hắn, chắc là có chút choáng váng đầu, nhưng nếu muốn uống, chí ít còn có thể uống nhiều như vậy nữa mới có thể say.”
“Khoảng chừng đầu giờ hợi, hai vị lão bản trở về, tiệc rượu của chúng ta cũng tản. Vương gia cùng Bạch Tuyển tắm rửa, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Hồng Đào bổ sung, “Đại khái ở tầm giờ tý, muốn nước một lần, nô tỳ đi vào đưa nước. Bất quá vương gia và Bạch Tuyển vẫn không có ngủ, nô tỳ ở trong viện tử vẫn có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện, nửa đêm về sáng, hai người liền. . . Bất quá lần này không có cần nước, nô tỳ nghe trong phòng huyên náo, chắc là thức dậy uống nước.”
“Một lát sau trong phòng tắt đèn, ước chừng tầm giờ sửu một khắc. Nô tỳ thấy vương gia nghỉ ngơi, thì dựa vào bên cạnh ngủ gật, cho tới sáng sớm hôm nay gặp chuyện không may.”
Thanh âm của hai tỳ nữ run, nhưng cũng may mồm miệng coi như rõ ràng.