Q2 – CHƯƠNG 717: THIẾU NIÊN BẠCH TUYỂN
Dịch giả: Luna Wong
Thiếu niên kia cúi thấp đầu, cước bộ vội vả đi về phía trước, Nháo nhi nghiên đầu nhìn, không hiểu cảm thấy quái dị, lôi kéo Hoa Tử nhỏ giọng nói, “Chúng ta theo hắn.”
“Làm sao vậy?” Hoa Tử hỏi.
Nháo nhi hai ba bước đuổi theo, thiếu niên phía trước kia không biết có phát hiện không, đi lại vội vã, cực nhanh vào một ngõ nhỏ, thân thể lóe lên vào cửa.
“Đây không phải là. . .” Nháo nhi ngẩng đầu nhìn, Hoa Tử kỳ quái nói, “Làm sao vậy?”
Nháo nhi ồ một tiếng, trả lời: “Ta cảm thấy nhìn quen mắt.”
“Ta cũng nghĩ tới, ” Hoa Tử lôi kéo Nháo nhi đi ra, cẩn cẩn dực dực quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng nói, “Đêm qua chúng ta ở Ninh vương phủ ca diễn, có một sai vặt đứng ở trong bụi hoa rất xa nhìn chúng ta, ngươi có nhớ không?”
“Đúng!” Nháo nhi nói, “Hắn không dám qua đây, chỉ đứng ở trong bụi hoa lộ một cái mặt, đứng lập tức đi.”
Nhưng Nháo nhi cảm thấy, sai vặt này ngoại trừ đêm qua gặp được ra, hắn còn đã gặp ở nơi nào, nhưng rốt cuộc ở nơi nào, hắn hiện tại hoàn toàn nghĩ không ra.
“Đây là địa phương nào?” Hoa Tử hỏi.
Nháo nhi đang muốn nói, chợt thấy ba người qua đây, nàng nói: “Vương gia, Cửu tỷ.”
“Sao các ngươi tới nơi này?” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Hỉ công công kéo thêm hai con đường, không nghĩ tới Hoa Tử và Nháo nhi cũng ở đây.
Nháo nhi nói chuyện mới nhìn thấy thiếu niên ra một lần.
“Dáng dấp ra sao?” Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn hơi nhướng, Nháo nhi hình dung một chút, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại hỏi Hỉ công công.
Hỉ công công lắc đầu, “Trong Ninh vương phủ chỉ có bốn vị sai vặt, còn lại đều là nội thị. Bốn sai vặt không một người có dung mạo đẹp. Nhị vị lão bản xác định tạc buổi tối nhìn quá?”
Ninh vương phủ hiện tại có ba vị thiếu niên xinh đẹp, đều là Ninh vương đến kinh thành mới mua về chơi.
“Không phải sao?” Nháo nhi và Hoa Tử liếc nhau, “Lẽ nào chúng ta nhìn lầm rồi? Hẳn không có sai a.”
Hỉ công công nói: “Không bằng, đi vào cùng nhìn?”
“Được.” Nháo nhi gật đầu, muốn đi theo Đỗ Cửu Ngôn đi vào, Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Hoa Tử, “Ngươi trở về đi, nơi này tiểu hài tử không thể vào.”
Hoa Tử nhìn thoáng qua bên trong, ồ một tiếng, nói: “Vậy, ta đây về trước, các ngươi sớm trở về.”
Một mình hắn dọc theo đường quay về vương phủ.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Hoa Tử vào Hợp Xuân quán, bên trong nuôi rất nhiều thiếu niên và cô nương xinh đẹp.
Trong viện treo nhiều sa liêm đại hồng phiêu dật, nho đầy trên giá, mặc dù lá cây đã khô héo, nhưng có thể tưởng tượng vào mùa hè, trong viện một phen cảnh lãng mạn thế nào.
“Ai u, buổi sáng có khách đến, các vị khách quan. . .” Tú bà ra đón, lời còn chưa dứt, người sửng sốt, “Quế vương gia, Đỗ tiên sinh, Đỗ lão bản, ai u, đây là gió gì thổi ba vị tới.”
Tú bà chừng ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, không lời ba phần cười hiển nhiên là tay già đời phong nguyệt, nàng hướng về phía sau muốn hô các cô nương đi ra, Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Chúng ta tới tìm ma ma có chút việc, trước ngươi không nên lộ ra.”
“Đỗ tiên sinh, không phải là ai tố cáo chúng ta chứ? Ai cáo chúng ta, người nhận quan ti?” Tú bà nhớ tới thân phận của Đỗ Cửu Ngôn, nhất thời khẩn trương.
“Không phải, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tìm một gian phòng, chúng ta ngồi xuống nói.”
Tú bà xác nhận, thỉnh bọn họ vào yến hội thất.
Đỗ Cửu Ngôn nói chân tướng, tú bà nghe sắc mặt tái nhợt lung lay sắp đổ, phù phù một tiếng quỳ xuống, nói: “Đây thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
“Bạch Tuyển là từ lúc tới chỗ ta đi ra là không sai, nhưng. . . Nhưng ta cái gì cũng không biết a, hắn cũng là ta dùng tiền mua về, ta thực sự cái gì cũng không biết a.”
“Cầu Quế vương gia, cầu Đỗ tiên sinh tha mạng!”
Tội danh giết Ninh vương, dù là nàng có mười cái đầu cũng không đủ chém a.
“Bạch Tuyển lúc nào tới chỗ ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Hắn mùng bốn tháng tám tới, tự hắn bán mình, nói nương đã chết cần bạc, mười lượng bán mình cho ta.” Tú bà nói, “Khế ước bán thân của hắn còn đang ở chỗ ta.”
Nàng nói chuyện, bận rộn đi ra ngoài, một hồi ôm hộp trở về, lấy khế ước bán thân của Bạch Tuyển ra đưa cho Đỗ Cửu Ngôn xem, “Người xem xem, ta thực sự một chữ nói dối cũng không có.”
Đỗ Cửu Ngôn xem qua đưa cho Quế vương, lại nói: “Hắn có nói hắn là người địa phương nào, nương vì sao chết không?”
“Hắn nói hắn là người Hoài Nhu, nương là bệnh chết, trong nhà chỉ một mình hắn, hắn cũng không có đọc sách, chỉ là không không có được một túi da tốt, hiện tại thiếu tiền cũng chỉ có thể nghĩ đến bán bản thân.” Tú bà nói, “Hài tử kia không nói nhiều, người rất biết điều, nô gia cũng không có hỏi nhiều, nếu như sớm biết rằng. . . Nô gia nói cái gì cũng không dám mua hắn, cũng không dám bán hắn cho Ninh vương gia a.”
Bookwaves.com.vn
Tú bà tử nói chuyện khóc lên.
Ngoài cửa vài người ngó dáo dác nhìn, đều là cô nương trong nhà này.
“Hắn ở phòng nào, dẫn chúng ta đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lại gọi tất cả mọi người trong viện ngươi ra, vào trong viện.”
Tú bà xác nhận, mang theo bọn họ đi ra một căn phòng nhỏ sát bên.
Bản thân nàng lại đi gọi người.
Nháo nhi đứng ở trong sân nhìn tú bà tử tìm người đến.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ở trong phòng của Bạch Tuyển ở qua, tú bà tử một lần nữa tiến đến, giải thích: “Bạch Tuyển ở chỗ này tổng cộng mười ngày, lúc hắn tới không có gì cả, ta may cho hắn hai thân y phục, hắn theo Ninh vương gia đi, mang quần áo mới đi, y phục cũ ta để hắn lưu ở trong phòng.”
“Mấy ngày nay không có người mới tới, trong phòng còn chưa kịp thu thập.”
Tú bà lấy y phục Bạch Tuyển mặc lúc tới ra.
Là một bộ màu xám tro nửa cũ, phía trên là đoản quái đối khâm có túi to, phía dưới là cái quần, hài là hài vải mép đen, mặt hài dính bùn.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, đánh giá bùn trên hài.
“Hắn nói hắn là người Hoài Nhu sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, tú bà tử xác nhận, “Hắn đúng là nói như vậy, ta nghe khẩu âm cũng là bên kia.”
“Hắn cầm của ngươi mười lượng bạc đi về nhà an táng nương hắn sao?”
“Phải, hắn cầm tiền rồi, trở về hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba lại đến.” Tú bà nói, “Bất quá, ta sợ hắn chạy, ta âm thầm khiển người theo hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn rất ngạc nhiên nhìn nàng.
Tú bà cảm giác Đỗ Cửu Ngôn cổ vũ, vội nói: “Ta gọi Hắc Tử đến nói với người.”
Nàng ra ngoài hô một tiếng, lập tức tiến tới một người cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn liền biết không phải là nam nhân dễ chung đụng tiến đến, tú bà nói: “Hắc Tử, ngươi nói với vương gia còn có Đỗ tiên sinh, tình huống lúc đó theo Bạch Tuyển trở về.”
“Vâng!” Hắc Tử nói, “Hắn trở về, buổi sáng đi tới buổi chiều, trung gian không gặp những người khác. Thôn nhà hắn tên là Bạch gia thôn, không xa Hạ gia trấn.”
“Các ngươi chưa nghe nói qua?” Hắc Tử hỏi, “Hạ gia trấn ở bên đó.”
Đỗ Cửu Ngôn đi qua Hạ gia, nhưng không có xem chung quanh Hoài Nhu. Hắc Tử lại nói, “Đúng, kinh thành có rất nhiều mộ của đại quan nhân gia cũng an ở bên kia. Bên kia phong thuỷ tốt, dựa núi còn có nước chảy, rất dễ tìm.”
“Bạch Tuyển đi về nhà làm cái gì?”
“Hắn về nhà cũng không có tiếp xúc với người khác, liền mua một quan tài mỏng, mượn một chiếc xe lừa, kéo nương hắn đến ngọn núi đào hầm chôn, đến một bia cũng không có lập.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc đó ngươi theo hắn, có bị người phát hiện không?”
“Không có, ta theo xa xa, hơn nữa ngày hắn tới ta không ở nhà, không có gặp mặt, ta biết hắn, hắn không biết ta.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi lần nữa, ngươi có thể tìm được mộ nương hắn không?”
“Có thể.” Hắc Tử nói, “Chỗ đó dễ tìm, lại là mộ mới, đi liền có thể tìm được.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau.
“Việc này ai tới hỏi ngươi, ngươi cũng làm như không biết, chưa từng theo hắn trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Gần đây ra cửa cẩn thận một chút.”
Hắc Tử sửng sốt một chút, mờ mịt gật đầu, ra ngoài hầu.
Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy y phục của Bạch Tuyển nhìn, tú bà nói: “Đỗ tiên sinh, người tin tưởng ta chứ, ta thực sự cái gì cũng không biết.”
“Ta phát thệ, nếu là có nửa câu nói dối, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”
Đỗ Cửu Ngôn cùng nàng cười cười, tay nắm bắt y phục hơi ngừng, nàng cầm quần áo xếp lại, nói với tú bà: “Thanh giả tự thanh, sẽ không liên lụy đến người vô tội.”
“Các ngươi gần đây không nên đi loạn chung quanh, không cần ly khai kinh thành.”
Tú bà xác nhận, “Vậy, sao còn cần đi bên ngoài xem người ở chỗ ta không.”
“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo và hài dùng bao phục đựng lại, đoàn người ra ngoài.
Nháo nhi đứng ở cửa, hướng về phía nàng lắc đầu, vừa nhìn về phía tú bà hỏi: “Tất cả mọi người ở chỗ các ngươi đều ở chỗ này? Bao quát sai vặt và bà tử đều gọi tới sao?”
“Đều ở. ” tú bà tử nói, “Chỗ nô gia tính luôn nô gia tổng cộng có mười bảy người.”
Nàng đếm, thêm nàng và Hắc Tử tổng cộng mười bảy người, “Không nhiều không ít.”
“Nhưng là, vừa rồi rõ ràng ta thấy một thiếu niên tiến vào, mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng cùng ta không sai biệt lắm, dung mạo tuấn tú, mang một cây thanh mộc trâm.”
Tú bà đầy mặt kỳ quái, “Không phải chứ, ” nàng hỏi người trong viện, tất cả mọi người theo lắc đầu.
Đỗ Cửu Ngôn quan sát quá mọi người, lại cùng Quế vương tự mình lục hết tất cả những chỗ có thể cho người ẩn nấu một lần, không ai.
Bốn người một lần nữa đi ra, Nháo nhi cảm thấy rất kỳ quái, “. . . Có thể từ hậu môn chạy rồi hay không?”
“Có thể, hắn có thể xuất nhập vương phủ không bị Hỉ công công bọn họ thấy, có thể thấy được người mang võ công, tay chân linh hoạt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trở về để Cố Thanh Sơn đến tra một chút, chúng ta về Ninh vương phủ trước.”
Nháo nhi trở về Quế vương phủ.
Đỗ Cửu Ngôn đến Ninh vương phủ, A Sự còn đứng ở bên cạnh thi thể, thấy Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, hắn hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đỗ tiên sinh, người này ta không biết.”
“Nếu như hắn thực sự là sư huynh đệ, vậy có thể là sau này đi, ta không nhận ra.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với A Sự: “Ngày gần đây người không nên ra cửa, một hồi chúng ta tiễn ngươi trở về.”
“Đỗ tiên sinh, có phải chủ tử của chúng ta bắt đầu động thủ hay không?” A Sự hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại khái là phải.”
Nàng dứt lời, Cửu Giang vương và Tiết Án từ chính viện bên kia qua đây.
A Sự cúi thấp đầu, thối lui đến bên cạnh.
—— lời nói ngoài ——
Buổi sáng tốt lành, ngày hôm nay đái Lý tiểu thư khứ mắt khoa, cũng không biết động làm cho, tả hữu mắt thị lực chênh lệch thật lớn, thực sự là đau đầu.