Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 718: HUNG THỦ PHÍA SAU


Dịch giả: Luna Wong


“Tra được chưa?” Sắc mặt của Cửu Giang vương bi thống, “Hài tử này là người của địa phương nào, tại sao phải hại Ninh vương?”

Quế vương trả lời: “Người Hoài Nhu, mùng mấy tháng tám mẫu thân hắn qua đời, hắn tự bán lấy tiền táng mẫu thân.”

“Đi vào không mấy ngày, đã bị Ninh vương mua về.” Quế vương nói.

Đầu lông mày của Cửu Giang vương khẩn túc, đứng ở trước mặt Bạch Tuyển, nói: “Hài tử nhỏ như vậy, không oán không cừu với Ninh vương, không có đạo lý muốn hại Ninh vương.”

“Nếu như hắn không phải bị người sai sử, vậy. . . Có thể cũng là người bị hại hay không?”

Quế vương lắc đầu, “Ai sẽ để Ninh vương cam tâm tình nguyện ăn độc hoàn? Nhân thủ của Ninh vương phủ mặc dù không nhiều lắm, có thể có người tiến tiến xuất xuất còn vào phòng, tổng sẽ phát hiện.”

“Có đạo lý, ” Cửu Giang vương nhìn thi thể của Bạch Tuyển, “Thái y nói Mao đạo sĩ đi luyện đan, có thể cứu sống sao?”

Quế vương cũng không biết, không xác định nói: “Dùng thuốc trước đi, không biết có thể khỏi hay không.”

Cửu Giang vương thở dài, nói: “Ta và Tiết công công cùng đi trong cung, đáp lời thánh thượng.”

Hắn nói chuyện, cùng Tiết Án đi.

Đỗ Cửu Ngôn gọi Bả Tử và Quế vương, ba người tìm một phòng trống, Bả Tử hỏi: “Y phục có vấn đề?”

“Các ngươi nhìn, ” nàng lấy y phục cũ của Bạch Tuyển ra, tìm kéo, cắt cổ áo ra, ba người liền thấy trong cổ áo rơi ra lai một tấm giấy, Đỗ Cửu Ngôn mở giấy, đảo qua một cái nói, “Là một phong thư.”

“Để Bạch Tuyển bán mình vào Hợp Xuân quán, ba ngày sau Ninh vương sẽ đến, để hắn tìm cơ hội tiếp cận, được Ninh vương mua về.”


“Ninh vương thích hài tử tính cách ôn nhu khéo léo, nhưng thời gian chung đụng cũng phải nghịch ngợm khả ái một ít.”

Đỗ Cửu Ngôn đọc xong đưa cho Quế vương, “Ngươi xem một chút, phong thư này có chỗ gì đặc biệt.”

Quế vương lật xem trái phải, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Bút tích không biết, nhưng giấy viết thư của phong thư này nhìn rất quen mắt.”

Giấyvà mực như nhau, ngoại hình và công dụng mặc dù không có bất đồng, thế nhưng đồ của từng sư phụ làm ra, người trong nghề một mắt có thể nhận ra bất đồng. Nhất là, kinh thành đại hộ nhân gia, vì biểu hiện bất đồng, đều là đơn độc đặt giấy, những sư phụ sẽ ở trên trang giấy làm chút công phu ám văn, lấy kiểu dáng khác nhau của các nhà các hộ làm bất đồng.

“Giấy nhà ai?” Bả Tử nhận lấy đảo xem, lại hỏi Quế vương, nói, “Tĩnh Ninh hầu phủ?”

Quế vương gật đầu, “Là Tĩnh Ninh hầu phủ, ám văn của giấy là vân nghiêng mang gợn sóng, điểm giữa không có.”

Bả Tử dựa theo sự miêu tả của hắn thẩm tra đối chiếu một chút, gật đầu: “Quả thực như vậy.”

“Nói như vậy, chuyện của Ninh vương đúng là Tĩnh Ninh hầu gây nên.” Bả Tử hỏi, “Ngươi có tính toán gì không, là muốn tra rõ chuyện của Ninh vương lại nói, hay là lựa chọn tin tưởng bọn hắn, đi đối chất một phen trước?”

Quế vương buồn buồn nói: “Tra trước! Buổi chiều chúng ta liền đi Hoài Nhu.”

Bả Tử không nói gì.

Buổi trưa, thái hậu sai người thỉnh Quế vương vào trong cung, Quế vương trả lời nói không có rảnh, cùng Đỗ Cửu Ngôn còn có Bả Tử mang theo Hắc Tử cùng với Bùi Doanh, năm người đi Hoài Nhu.

Thái hậu gọi Tạ Hoa vào trong cung, hỏi: “Tìm được Thanh Nham tán nhân rồi?”

“Vâng, lúc nô tài đi vào đưa trà nghe được một lỗ tai. Lúc Vương gia trở lại cũng rất tức giận.” Tạ Hoa đem chuyện hắn biết, tinh tế nói một lần, “. . . Sáng sớm lúc trở lại, nô tài vốn còn không biết chuyện gì, nhưng sau này nghe nói bên kia đã xảy ra chuyện, thế mới biết, Thanh Nham tán nhân tối hôm qua bị người diệt khẩu.”

Đầu lông mày của thái hậu cau lại, “Ai gia không phải nghe nói Phan Hữu Lượng năm đó làm mất nhi tử đã tìm được chưa?”

“Có quan hệ với chuyện này?”

Tạ Hoa gật đầu, đem thân thế của Ngân Thủ nói một lần: “. . . Năm đó chính là Thanh Nham tán nhân mang hắn ra khỏi cung, sau đó đánh ngất xỉu ném xuống nước.”


“Lại có loại sự tình này!” Thái hậu dựa vào ghế, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, Tiền ma ma ở một bên cũng là hơi biến sắc mặt.

Hoài Nhu, Hắc Tử đứng ở phía dưới một ngọn núi, chỉ vào chân núi phía bắc, “Từ bên này đi vòng qua là tới, rất dễ tìm.”

“Một mình hắn đem quan tài đến đây?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hắc Tử gật đầu, “Hài tử này rất cứng cỏi, một người cũng không có mời, vẫn dùng sợi dây buộc quanh quan tài, một người kéo đi, một mình đào hầm.”

Bookwaves.com.vn

Vài người lên núi, Hắc Tử rất thuận lợi liền tìm được mộ của mẫu thân Bạch Tuyển, đào ra, mọi người đều là sửng sốt.

Bởi vì quan tài là trống không, bên trong căn bản không có gì cả.

“Không thể nào, ” Hắc Tử không dám tin tưởng, “Khẳng định chính là chỗ này a, ta sẽ không nhớ lầm.”

Hắn sợ Quế vương bọn họ cho là hắn nói sạo, không khỏi đi chung quanh hai lần, lại chưa từ bỏ ý định muốn nhảy xuống tiếp tục đào.

“Không cần, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trong quan tài ngay từ đầu đã không có người.”

Bọn họ cũng sớm liền nghĩ đến, nếu Bạch Tuyển bán mình là giả, theo Ninh vương gia trở về cũng là giả, như vậy chuyệnmẫu thân hắn qua đời, đương nhiên cũng không thể nào là thực sự.

Bất quá, đến kiểm tra một lần bọn họ càng có thể xác định một ít.

“Ta đi trong thôn hỏi một chút.” Bả Tử nói xong, Bùi Doanh nói, “Ta cùng ngươi.”

Bả Tử quay đầu lại nhìn nàng một cái, hai người đi trong thôn.

Hắc Tử hoàn nguyên mộ.

Đỗ Cửu Ngôn cùng Quế vương đi chung quanh, nàng ngồi xổm xuống cầm đất lên xem, Quế vương hỏi: “Đất có vấn đề gì?”


“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào sườn núi, “Bên trên đều là mộ sao?”

Quế vương gật đầu, “Trong kinh có thật nhiều phần mộ tổ tiên của nhân gia ở chỗ này, tương truyền ngọn núi này phong thuỷ tương đối khá, nên chọn chỗ này.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, xoay người nhìn hắn.

Gió thu đã hiu quạnh, lá rụng phiêu phiêu dương dương tự đắc rơi vào bốn phía, Quế vương một đêm không ngủ, lúc này sắc mặt cũng không dễ nhìn, hai tròng mắt ám trầm thiếu thần thái ngày xưa, nàng hỏi: “Ngươi khổ sở phẫn nộ, là bởi vì Thanh Nham tán nhân nói, xác nhận suy nghĩ của ngươi sao?”

Quế vương chưa có trả lời, chỉ nhìn nàng, thở dài, nói: “Ngôn Ngôn, nếu có một ngày ta nàng thành cừu nhân, nàng. . . sẽ hận ta chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn thông minh bao nhiêu, hắn nói ra nàng lại hỏi: “Cữu cữu ngươi và thái hậu còn giết cha nương ta?”

“Không phải, ” Quế vương ôm nàng, tựa đầu đặt ở trên đầu vai nàng, thấp giọng nói, “Lúc nhỏ ta xem tạp đàm, bên trong đều nói gà nhà bôi mặt đá nhau, anh em trong nhà cãi cọ nhau, là mạng của hoàng gia tử đệ. Ta chính là không tin, một mình đi Long Ân tự, quỳ gối trước mặt Phật tổ dập đầu, cầu hắn phù hộ huynh đệ chúng ta sẽ không tự giết lẫn nhau, phù hộ nhà của chúng ta mỗi người đều an thủ bản phận, không giống tiền triều như vậy, giữa huynh đệ vì ngôi vị hoàng đế, ngươi chết ta sống đến chết mới thôi.”

“Nên, ta với với mỗi một ca ca, cùng bọn họ nháo cười, đối với bọn họ cũng không phân đích thứ, ta liên tục tổ chức để mọi người cùng nhau làm ầm ĩ.”

Bookwaves.com.vn

“Cảm tình đều là ở chung mà có, những huynh đệ kia, nhất định là không có chung đụng tốt.”

Quế vương thở dài, “Ta dùng hết tâm tư, mượn hơi các huynh trưởng, nhưng lại không thể để người sau lưng bọn họ cam tâm tình nguyện hòa thuận.”

“Ngôn Ngôn, có phải ta quá ngây thơ hay không?”

Lòng của Đỗ Cửu Ngôn, mềm mại vừa đụng có thể vỡ, nàng quay về ôm hắn, thấp giọng nói: “Không có, ngươi là người thiện lương ôn nhu nhất trên đời này, là bọn hắn phụ ngươi.”

Quế vương thuần túy hiền lành lương, chỉ có sau khi ở chung với hắn, mới có thể cảm thụ được.

Nàng tin tưởng, bất kể là ai cùng với hắn, cũng sẽ không nỡ thương tổn hắn, cũng sẽ không nỡ để hắn khổ sở, cũng sẽ không nỡ để hắn thất vọng.

Tốt đẹp như vậy, như là thái dương biết phát quang, để quang minh ở đáy lòng hắn bắn ra, rọi sáng mỗi một người hắn yêu quan tâm.

“Vương gia, là vương gia tốt nhất khắp thiên hạ, trước không có người sau cũng không có người!”

Vạt áo nhấp nhô, gió đã lộ ra cảm giác mát, thổi qua cánh rừng rậm rạp, cuốn lá rụng lên vũ động, lại từ từ rơi xuống, rơi vào cùng một chỗ với lá cây khô cũ, khó phân biện đã từng ai là ai.


Xa xa, đường nhìn của Bả Tử xuyên qua đây, rơi vào trên người hai người ôm nhau ở chung một chỗ, cước bộ của hắn dừng một chút, lại lần nữa đi đến chỗ bọn họ.

Bùi Doanh theo ở phía sau, tiện tay nhặt một mảnh lá khô lên, quay mặt trời chiều chiếu, lá cây dính vào ánh nắng chiều hồng sắc, nàng cười, nói: “Ngày mai vẫn là khí trời tốt!”

“Tra hỏi rồi.” Bả Tử đi tới, đứng ở trước mặt hai người, Quế vương sửa sang lại tâm tình, buông Đỗ Cửu Ngôn ra nhìn hắn, hỏi, “Nói như thế nào?”

Bả Tử trả lời: “Người trong thôn nói Bạch Tuyển đúng là trong thôn bọn họ, nương hắn cũng quả thực cứ sinh bệnh, bất quá trước đó vài ngày đã chết, Bạch Tuyển không cho mọi người hỗ trợ, một người chẳng biết từ đâu lấy được tiền, chôn nương hắn xong, liền mất tích.”

“Không có ai biết quan tài là trống không.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Gia đình hắn ngươi đi xem qua chưa?”

Bả Tử lắc đầu, “Muốn tới xem không, ta nghe ngóng, ngay đầu thôn.”

“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bốn người xuống núi, Hắc Tử đứng ở lộ khẩu coi chừng, mấy người bọn hắn vào nhà của Bạch Tuyển, trời còn sáng, nhưng trong phòng lại mơ màng âm thầm.

Ba gian phòng đất, bên đông tây là ngọa thất, trung gian là nhà chính. Ba gian phòng trống rỗng, đến một thứ dáng dấp giống như gia cụ cũng không có.

“Cha hắn khi hắn sinh ra thì bệnh chết, một mình nương hắn mang theo hắn sống, những năm trước đây có nương hắn, bọn họ coi như sống tốt, hai năm qua nương hắn cũng ngã bệnh, nhà hắn ngày sẽ không có xuất đầu.” Bùi Doanh nói, “Ta hỏi, kỳ thực bệnh của nương hắn không phải rất nặng, chính là lâu không chữa, chắc là quá lao lực tổn thương nguyên khí, có tiền dùng thuốc hai năm điều dưỡng là được.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Có chuyện rất kỳ quái.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Bạch Tuyển bán mình mười lượng cứu mẫu thân của hắn, nếu Ninh vương phủ giết người. Đối phương có cần cho hắn tiền không, tiền hắn bán mình đi nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Cho nương hắn mang đi.” Quế vương nói, “Hắn phải cứu nương hắn, chỉ có thể liều mình.”

Dùng hai năm thuốc, mười lượng cũng không đủ.

“Đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nương hắn bệnh nặng như vậy, lại không thể để người phát hiện, nhất định đi không xa.”

Bả Tử gật đầu: “Lục soát một chút.”

Bốn người phân tán ra, bắt đầu lục soát ba gian phòng, Bùi Doanh ở đẩy đống củi ra, hô: “Bả gia, ngươi tới xem.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận