Q2 – CHƯƠNG 721: CHÍNH MỒM CHẤT VẤN
Dịch giả: Luna Wong
“Làm sao vậy?” Triệu Dục nhìn Quế vương trầm mặt tiến đến, an vị ở trên ghế không nói lời nào, “Là Ninh vương bên kia đã xảy ra chuyện, hay là Cửu Giang vương?”
Quế vương không nói chuyện.
Triệu Dục cũng không tức giận, còn dùng nhãn thần hỏi Đỗ Cửu Ngôn.
“Vương gia mời thái hậu nương nương còn có Tĩnh Ninh hầu.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia nói hắn có chuyện nói với mọi người.”
Triệu Dục không giải thích được, nhưng nếu sắp có thể giải khai câu đố, hắn cũng không vội, “Vậy ngươi ngồi một chút, trong tay trẫm còn có hai chuyện, làm xong trước.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.
cùng Quế vương sát vách ngồi, Tiết Án dâng trà, tiểu tâm dực dực ở đứng một bên, không dám lên tiếng.
Ngoài cửa, chợt nghe tiểu nội thị ho khan một tiếng, Tiết Án mở cửa, tiểu nội thị thấp giọng nói: “Vương thái phi muốn vào trong tù xem Hoài vương.”
“Lại là thêm phiền, ” Tiết Án thấp giọng nói, “Ngươi chờ chút, tạp gia đi hỏi thánh thượng một chút.”
Tiết Án nói sự tình với Triệu Dục, Triệu Dục nói: “Để cho nàng đi đi. Hàn thái phi đi Ninh vương phủ?”
“Sáng sớm thỉnh an thái hậu nương nương, ở Khôn Ninh cung khóc một trận xong, liền đi.” Tiết Án nói, “Tần thái phu nhân cũng muốn cầu kiến, đưa bài tử cho thái hậu nương nương mấy lần.”
Triệu Dục xoa xoa trán, dư quang nhìn phu thê hai người ngồi dưới, còn không biết một hồi hai người bọn họ sẽ nói ra chuyện kinh thiên kinh người gì, hắn không khỏi nói: “Nói với An quốc công một tiếng, để hắn ổn định Tần thái phu nhân, đừng để cho nàng hồ đồ.”
Tiết Án xác nhận, chờ giao phó xong tiểu nội thị, thái hậu và Tĩnh Ninh hầu tới.
Hắn mở cửa, tiến lên đón thái hậu, Tiền ma ma đỡ một bên khác.
Đoàn người vào ngự thư phòng.
“Mặc Hề, ” Tĩnh Ninh hầu không hiểu nhìn Quế vương, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để ngươi vội vả gọi ta qua đây?”
Quế vương nhìn về phía Tiết Án, nói: “Đóng cửa lại.”
Tiết Án xác nhận, do dự xem có nên ra ngoài hay không, Quế vương nói: “Không cần, ngươi lưu lại.”
“Vâng!” Tiết Án đóng cửa lại, đứng ở cửa đại khí không dám suyễn.
Trong phòng an tĩnh lại, thái hậu nói: “Ngươi tiểu tử thúi này, ngươi không nên hồ nháo a.”
Triệu Dục cũng mơ hồ cảm giác không tốt lắm.
“Ngày hôm nay ta nói, ” Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu ta có chỗ quên, nàng tới bổ sung.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Được!”
Quế vương đứng dậy, thủy chung nhìn Tĩnh Ninh hầu, hỏi: “Cữu cữu, ngươi có quen biết Thanh Nham tán nhân không?”
“Quen. ” Tĩnh Ninh hầu kỳ quái nói, “Ta nghe nói ngươi bắt được Thanh Nham tán nhân? Người ở nơi nào?”
Quế vương nói: “Ta có lời hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là phải hay không.”
“Cái khác, không cần ngươi nói.”
Tĩnh Ninh hầu gật đầu.
“Năm đó, phụ hoàng ta tin đạo, có phải là ngươi hay không đề cử Thanh Nham tán nhân cho hắn hay không?”
Tĩnh Ninh hầu và thái hậu liếc nhau, thái hậu cả giận nói: “Ngươi đây là ngữ khí gì, hắn là cữu cữu ngươi!”
“Nói rõ, hắn chính là cữu cữu ta, nói không rõ, thì không phải là!”
Thái hậu đem vòng châu trong tay ném lên trên người Quế vương, Quế vương cũng không có né, đập lên ngực hắn lại rơi trên mặt đất, hắn nhặt lên bỏ vào trong lòng ngực mình.
Tĩnh Ninh hầu trả lời: “Phải!”
“Phụ hoàng ta trúng độc, có phải là ngươi để Thanh Nham tán nhân làm hay không?”
Tĩnh Ninh hầu cọ một cái đứng lên, chẳng những là hắn, thái hậu và Triệu Dục cũng đều đầy mặt kinh hãi.
“Ý gì?” Tĩnh Ninh hầu hỏi, lại nghĩ đến Quế vương chỉ để hắn trả lời phải hay không, nên lại lắc đầu nói, “Không phải!”
Triệu Dục nói: “Mặc Hề, ngươi, ngươi không nên nói lung tung, cái gì gọi là phụ hoàng bị người hạ độc, phụ hoàng không phải bệnh nặng sao?”
“Cũng không phải, ” Quế vương nói, “Đêm ta thành thân, có người viết mật thư cho ta, ở trong thư người nọ nói cho ta biết, phụ hoàng là bị người hạ độc.”
Thái hậu nói: “Không có khả năng! Lúc phụ hoàng ngươi đi, ai gia bên người, tất cả thái y của thái y viện, không ai nói hắn trúng độc.”
Quế vương nói: “Ta đi vào hoàng lăng, thi cốt của phụ hoàng trình hắc sắc, phân minh chính là trúng độc.”
Sắc mặt của thái hậu tái nhợt, ngã ngồi trở về lẩm bẩm, “Không có khả năng. . . Tại sao có thể như vậy.” Lại nói, “Ngươi xác định không có nhìn lầm?”
Quế vương lắc đầu, “Nếu không tin, có thể thỉnh ngỗ tác nhập hoàng lăng kiểm chứng.”
Thỉnh ngỗ tác nhập hoàng lăng đương nhiên không có khả năng.
Tĩnh Ninh hầu lắc đầu nói: “Mặc Hề, việc này không thể nói chơi.”
Quế vương nhìn hắn, không nói gì.
Bookwaves.com.vn
“Nếu như phụ hoàng là trúng độc, vậy, vậy là ai hạ độc phụ hoàng?” Tin tức này, Triệu Dục rất khó thừa thụ, hắn hai ba bước nhảy qua xuống, cầm lấy cánh tay của Quế vương, “Ai có thể tiếp cận phụ hoàng, ai có thể hạ độc hắn?”
Quế vương gằn từng chữ: “Thanh Nham tán nhân!”
Ánh mắt của Triệu Dục ngốc lăng, lầm bầm lặp lại một câiThanh Nham tán nhân, lại bỗng nhiên hiểu cái gì, quay đầu nhìn Tĩnh Ninh hầu.
“Cho nên, cho nên ngươi hoài nghi cữu cữu ngươi?” Thái hậu giận dữ hỏi nói.
Quế vương gật đầu, “Phải!”
Tay chân của Tĩnh Ninh hầu lạnh lẽo, run rẩy đỡ tay vịn, ngồi xuống.
“Ngươi có chứng cứ không? Ngươi không thể tin miệng nói bậy a.” Triệu Dục nói.
Quế vương nhìn về phía Tĩnh Ninh hầu, nói: “Thanh Nham tán nhân chính mồm nói là hắn.”
“Một đạo sĩ nói, làm sao có thể?” Thái hậu nói, “Cữu cữu ngươi có lý do gì để giết tiên đế, hai huynh đệ các ngươi hòa thuận lớn lên, vị trí thái tử của ca ca ngươi rất ổn định, hắn có lý do gì giết tiên đế?”
“Hắn đây không phải là tự tìm phiền toái sao? Cái này căn bản là lời nói vô căn cứ.”
“Bởi vì Ngọc đạo nhân từng vào cung tính cho ca một quẻ, ” Quế vương mặt không thay đổi nói, “Nói ca ta không phải chân long thiên tử, không thể làm hoàng đế, bảo phụ hoàng ta đổi thái tử.”
Ngọc đạo nhân bọn họ cũng đều biết, nhưng là chuyện xem bói, bọn họ không có ai biết.
“Xem bói?” Triệu Dục nói, “Phụ hoàng tin? Phụ hoàng không có khả năng tin, sau này không phải hắn đuổi Ngọc đạo nhân ra ngoài sao?”
Quế vương nói: “Nhưng là, phụ hoàng tin.”
Trong lòng của Triệu Dục phát lạnh, thái hậu bị tức nở nụ cười, “Tin cái rắm, chiếu thư phụ hoàng ngươi đích thân viết, truyền ngôi cho ca ngươi. Nếu là hắn tin tưởng, sao lại truyền ngôi.”
“Lúc đó hắn tin.” Quế vương nói, “Mà Tĩnh Ninh hầu cũng tin, nên hắn sợ.”
Thái hậu quay đầu hỏi Tĩnh Ninh hầu, “Việc này, ngươi biết?”
Tĩnh Ninh hầu đỡ cái trán, sắc mặt trắng bệch, không nói gì.
“Ngươi nói chuyện a!” Thái hậu rất nôn nóng.
Qua một lúc lâu, Tĩnh Ninh hầu gật đầu.
Sắc mặt của mọi người cũng là thay đổi lớn, sắc mặt của Triệu Dục cực kỳ xấu xí, hét lớn một tiếng, hô: “Cữu cữu, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
“Vì sao chúng ta một chút cũng không biết, ngươi lại làm sao mà biết được?”
Tĩnh Ninh hầu cúi thấp đầu, sắc mặt uể oải lại thất bại, nói: “Ta chỉ là nghe được năm đó có người truyền, nhưng ta cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ. Ngươi là thái tử danh chính ngôn thuận, làm sao có thể không phải chân long thiên tử.”
“Ngọc đạo nhân kia bất quá là vì danh lợi chuyện phiếm tám đạo mà thôi.”
“Ta vẫn không suy nghĩ nhiều.” Tĩnh Ninh hầu nhìn mọi người nói, “Trong này nhất định có sai lầm. Huynh đệ các ngươi suy nghĩ một chút, dù là ta sợ, dù là ngay lúc đó thái tử bị phế, không phải còn Mặc Hề ở đây sao?”
Bookwaves.com.vn
“Hai huynh đệ các ngươi, đều là ngoại sinh của ta, ta có lý do gì, chỉ bởi vì nghe được những lời này, liền đi hại tiên đế?”
Quế vương nói: “Nhưng ngươi sợ không phải sao?”
Tĩnh Ninh hầu lắc đầu, muốn giải thích, Quế vương lại nói: “Sau đó, ngươi như trước rất sợ ngôi vị hoàng đế ca ta có ảnh hưởng, cho nên ngươi bố cục Kinh Nhai Trùng, để hắn hãm hại An Sơn vương, hãm hại Hoài vương, hôm nay ngươi lo lắng, lại muốn giết Ninh vương và Cửu Giang vương.”
“Chỉ có giết hết tất cả vương gia đường triều, ngươi mới có thể yên tâm có phải hay không?”
“Có phải ngươi còn muốn giết ta hay không?” Quế vương hỏi.
Thái hậu rầm một tiếng vỗ bàn, “Mặc Hề!” Nàng mắng, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, cữu cữu ngươi lúc nào bố cục, lúc nào giết các vị vương gia?”
“Đầu óc ngươi có phải phá hủy hay không, chuyện không có chứng cớ, ngươi nghe tin vỉa hè liền dám đến hoài nghi.”
“Lan truyền ra ngoài, chính là trò cười của người trong thiên hạ.”
Quế vương xuất ra chứng cứ, từng món một bày ra trên bàn, “Chuyện xa không nói, chuyện Ninh vương trúng độc, hôm nay ta nói một câu với các ngươi.”
“Giết Ninh vương chính là thiếu niên, tên là Bạch Tuyển!” Hắn thông báo thân thế và lai lịch của Bạch Tuyển một phen, xuất ra lá thư trong túi của Bạch Tuyển, “Đây là thư trong túi của hắn, bút ký trong thư này không biết là của người nào, thế nhưng giấy viết thư, lại là của Tĩnh Ninh hầu phủ.”
Hắn nói chuyện đưa cho Triệu Dục.
Triệu Dục cũng là đứng không được, Tiết Án bưng cái ghế bày sau lưng hắn, hắn ngồi xuống run rẩy nhìn thư, giấy viết thư hắn cũng nhận ra, đúng là của Tĩnh Ninh hầu phủ.
Thái hậu lấy tới, sắc mặt nặng nề đánh giá thư, “Một tờ giấy viết thư có thể biểu thị cái gì, tờ giấy này thương gia có thể làm cho cữu cữu ngươi, tự nhiên cũng có thể làm cho người khác.”
Quế vương lại lấy kim quả tử ra, “Cái này thì sao, cũng là trùng hợp?”
“Là mẫu thân của Bạch Tuyển, phát hiện ở trong viện nhà mình.”
Thái hậu và Triệu Dục truyền xem, cũng đều đưa cho Tĩnh Ninh hầu.
“Đây nhất định có sai lầm cùng âm mưu, ” Tĩnh Ninh hầu lắc đầu nói, “Tại sao có thể như vậy, ta không có hại các vị vương gia.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, nói: “Đạo An thì sao, trong phủ ngươi còn có Đạo An sao?”
“Đạo An?” Tĩnh Ninh hầu nói, “Mấy người bọn hắn có việc đi về nhà, đã có mấy ngày rồi.”
Quế vương nói: “Về nhà? Ngay ban đêm hôm kia, thị vệ của ngươi giết Thanh Nham tán nhân xong cắn độc tự sát ngay trước mặt ta.”
Tĩnh Ninh hầu ngồi không yên nữa, hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”
“Tự nhiên!” Quế vương nói.
Tĩnh Ninh hầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mắt lộ ra hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng nhìn thấy, hắn là Đạo An của quý phủ, còn có một người ta cũng quen.”
Thần sắc của Tĩnh Ninh hầu cực kỳ khó coi, lắc đầu nói: “Cũng không có, ta không để cho bọn họ đi giết Thanh Nham tán nhân, ta thậm chí cũng không biết Thanh Nham tán nhân bị ngươi tìm được.”
“Nhưng bọn họ nói là người chỉ điểm.”
Tĩnh Ninh hầu lắc đầu, biện giải không ra.
“Trừ cái này ra, Hoài vương tự sát trong từ, có phải là người ngươi phái đi hay không? Ngựa của Cửu Giang vương điên, có phải là ngươi phái người làm hay không?” Quế vương nói, “Năm đó ta ra ngoài, phái người ám sát ta, có phải cũng là ngươi hay không.”
Thái hậu hỏi: “Có người ám sát ngươi?”
“Phải. Vài lần thiếu chút nữa bị chết.” Quế vương nói.
Thái hậu lắc đầu, không dám tin tưởng, nàng không có cách nào tưởng tượng chuyện này liên quan đến Tĩnh Ninh hầu, càng không có cách nào tưởng tượng, Tĩnh Ninh hầu giết Quế vương. Nàng quay đầu nhìn Tĩnh Ninh hầu, hỏi: “Hàn Triêu Quân, ngươi giải thích với huynh đệ bọn họ.”
“Ta không biết!” Tĩnh Ninh hầu nói, “Chuyện hắn nói, ta cũng lần đầu tiên nghe nói.”
“Đơn giản là sai lầm đến cực điểm.”
“Ta cũng không có làm gì.”
Quế vương nói: “Trừ ngươi ra, còn có thể là ai?”
Tĩnh Ninh hầu cứng họng. . .
Trên đời này trừ hắn ra còn có thể là ai có lý do làm việc này?