Q2 – CHƯƠNG 722: HÀN THỊ CÓ TỘI
Dịch giả: Luna Wong
Quả thực, trừ hắn ra không có người khác muốn làm như vậy.
Sắc mặt của Tĩnh Ninh hầu trắng bệch.
“Cữu cữu.” Triệu Dục hỏi: “Ở đây không có người ngoài, sự tình đến nước này, người nói thật đi, có phải người làm hay không?”
“Là người hại phụ hoàng, còn có An Sơn vương và các vị vương gia?”
“Là người tìm người hạ độc Ninh vương, giết Hoài vương?”
Chuyện này, để Triệu Dục khó có thể thừa thụ, bên tai hắn vẫn vang từng câu chất vấn của Quế vương và vô lực cãi lại của Tĩnh Ninh hầu.
“Ta, ta, ta không có!” Tĩnh Ninh hầu nói, “Mặc Hề nhất định là nghĩ sai rồi, ta làm sao có thể chứ.”
Thân đệ đệ so sánh với cữu cữu, đương nhiên là đệ đệ càng có thể tin. Huống chi, Quế vương luôn luôn có chừng mực. Việc này hắn nhất định là rất sớm đã có hoài nghi, nhưng vẫn không có đề cập. Đêm thành thân hắn đột nhiên trốn đi, bọn họ cho là hắn hồ đồ không muốn thành thân mới làm như thế.
Hôm nay xem ra, hắn là chiếm được tin tức khó có thể thừa nhận, nên ly khai.
Quế vương sẽ không làm bậy, hắn nhất định là có nguyên nhân.
Triệu Dục không nói gì.
Thái hậu nộ nhìn Quế vương, hỏi: “Những thứ này đều là ngươi kiểm chứng?”
“Phải!” Quế vương nhận định Tĩnh Ninh hầu, “Nếu như không có chứng cứ, ta không đột nhiên nói những thứ này!”
Thái hậu như nước lạnh tưới lưng, rùng mình một cái, nhìn về phía Tĩnh Ninh hầu, “Ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Ta không có! Ta thực sự cũng không có làm gì.” Tĩnh Ninh hầu nói, “Sao các ngươi cũng không tin ta?”
Quế vương mắng: “Ngươi bảo chúng ta làm sao tin tưởng ngươi, ngươi trái lại xuất ra chứng cứ!”
“Ngươi chứng minh chính ngươi là vô tội.” Quế vương nhìn Tĩnh Ninh hầu, “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chỉ trích ngươi như thế, ngươi nghĩ rằng ta muốn cho Hàn thị lưng đeo bêu danh?”
“Vậy ngươi nói rõ ràng!”
Tĩnh Ninh hầu lắc đầu, mắt lộ ra tuyệt vọng, “Ngươi cho ta thời gian, ta nhất định chứng minh cho ngươi.”
“Ngươi lại. . .” Triệu Dục mới vừa nói, Tiết Án mở một khe cửa, nghe tiểu nội thị bên ngoài hồi bẩm, lại lộn lại, tiểu tâm dực dực nói, “Thái y nói Ninh vương gia sợ rằng không được, Hàn thái phi cầm đao đại náo ở vương phủ.”
“Vương thái phi. . . Vương thái phi uống thuốc độc, may là phát hiện kịp thời, mặc dù cứu lại, nhưng người còn chưa có tỉnh.”
Một câu tra lại của Triệu Dục thu hồi lại.
Sự tình quá lớn, lớn đến đến vị hoàng đế này như hắn muốn đè xuống, đều bất lực thúc thủ vô sách.
Hắn nhìn Quế vương, trầm thống nói: “Mặc Hề, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?”
“Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân!” Quế vương mặt không thay đổi nói, “Tĩnh Ninh hầu tội ác tày trời, cho là không lưu được.”
“Đợi điều tra chứng rõ ràng xong, cả nhà tịch biên!”
Cả người của Triệu Dục nhũn ra, đây không phải là người khác, là thân cữu cữu của bọn hắn, là cữu cữu nhìn bọn họ lớn lên, là cữu cữu đối với bọn họ toàn tâm toàn ý, chưa từng không hai lòng a.
“Triệu Đỉnh!” Thái hậu chỉ vào hắn, “Ngươi có phải điên rồi hay không?”
“Cả nhà tịch biên, lời này ngươi cũng có thể nói được? !”
Quế vương nói: “Nương, người cũng biết Trường Sinh đảo đã chết bao nhiêu người không? Trong Minh Nguyệt phường du đãng bao nhiêu u hồn, có biết hắn làm bao nhiêu chuyện tội ác tày trời không? Có nhớ kỹ phụ hoàng đối xử với ngươi thế nào, đối xử với Tĩnh Ninh hầu phủ thế nào không? Hắn không có có lỗi với người có lỗi với Tĩnh Ninh hầu phủ!”
“Nhiều tính mệnh như vậ, người có lý do gì, tha thứ cho bọn họ?”
Bookwaves.com.vn
Trước mắt của thái hậu tối sầm, ngã vào trên ghế, Tiền ma ma tiến lên đỡ, khóc nói: “Vương gia, người làm sao có thể nói như vậy?”
“Đều là người một nhà, sự tình đã qua, người giết người của Tĩnh Ninh hầu phủ, cũng không sửa đổi được sự thực a.”
“Hơn nữa, những chứng cớ này của người, nô tỳ cảm thấy cũng không có độ đáng tin gì, nếu người cứ soát Tĩnh Ninh hầu phủ như vậy, nô tỳ là người đầu tiên không phục.”
Quế vương nói: “Không phục cũng phải phục. Bọn họ quý giá, một mạng là một mạng, lẽ nào người khác không phải sao?”
“An Sơn vương mặc dù hồ đồ, nhưng hắn không hai lòng, Hoài vương luôn luôn ổn trọng, từ nhỏ đến lớn hắn đều là cẩn cẩn dực dực, chưa từng có làm chuyện đi quá giới hạn, coi như là Ninh vương cũng là giả ngây giả dại, chỉ cầu tự tại sống đến chết già.”
“Lúc đó hắn làm, nên nghĩ đến cục diện và hạ tràng hôm na.” Quế vương nhìn Tĩnh Ninh hầu, “Ngươi nhận tội hay không?”
Tĩnh Ninh hầu lắc đầu, “Ta không nhận tội, không nhận!”
“Ta cũng không có làm gì.”
Đỗ Cửu Ngôn thả trà, ánh mắt thủy chung rơi vào trên mặt Quế vương, thần sắc đau lòng lại không có nhẫn nãi.
“Đừng nói!” Quế vương nói, “Ngươi nói chuyện lăn qua lộn lại, ngôn từ yếu ớt không hề có lực độ.”
“Ta sẽ không tin tưởng.”
Quế vương nói với Triệu Dục: “Ca! Trước nhốt cả nhà hắn vào Tông nhân phủ, chờ tất cả chân tướng rõ ràng, mới kết tội!”
“Mặc Hề, ” Triệu Dục cầu cứu nhìn Quế vương, thấy sắc mặt Quế vương lạnh lùng, căn bản không có dư địa quay lại, hắn vừa nhìn về phía thái hậu. Thái hậu nhấp một ngụm trà, bị tức thần trí mơ hồ, khoác tay nói, “Ai gia già rồi, chuyện của Triệu gia các ngươi, huynh đệ các ngươi tự thương nghị đi.”
“Ai gia họ Hàn, ” thái hậu đỡ Tiền ma ma đứng lên, nhìn cũng không nhìn Quế vương và Triệu Dục, “Huynh đệ Triệu gia các ngươi cánh cứng rắn, ai gia cũng không quản được.”
“Thiên hạ này là của các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn giết ai thì giết đi.” Thái hậu lảo đảo đi ra ngoài, khuôn mặt thất vọng, “Ai gia vẫn là họ Hàn, coi như đời này không gả người, coi như không sinh nghiệp chướng.”
“Lúc các ngươi chém Hàn thị, chém luôn ai gia!”
Triệu Dục hô một tiếng, “Nương!”
Thái hậu không quay đầu lại, quyết tuyệt đi.
“Mặc Hề!” Triệu Dục hỏi Quế vương.
Quế vương lạnh lùng thốt: “Ca, ngươi không được quên, ngươi họ Triệu không họ Hàn, ngươi là thánh thượng của người trong thiên hạ, không phải ngoại sinh của Tĩnh Ninh hầu.”
Triệu Dục dựa vào ghế, thống khổ nhắm mắt lại.
“Mặc Hề, ” Tĩnh Ninh hầu nói, “Ngươi làm sao có thể tuyệt tình như vậy, sự tình cũng không tra rõ, ngươi mở miệng muốn xét nhà. Ngươi đã quên người một nhà của ta đổi xử với ngươi thế nào sao?”
“Nhiều năm như vậy, tất cả cái tốt, ngươi đều không nhớ sao?”
Quế vương không tiếp lời của Tĩnh Ninh hầu, hướng về phía Tiết Án nói: “Tiết Án, truyền thị vệ nội đình, áp Tĩnh Ninh hầu tới tông nhân phủ, lại đi Tĩnh Ninh hầu phủ, áp luôn Hàn Tử Lộ đi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, không có lệnh của thánh thượng, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập. Bên ngoài Hầu phủ trong vòng một trượng, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.”
Tiết Án lầm bầm hô một tiếng, “Vương gia, đây. . .” Lại đi hỏi Triệu Dục, “Thánh thượng, có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không.”
“Nghe hắn đi.” Triệu Dục nói, “Nếu hắn khẳng định quyết tuyệt như vậy, đến thân nương và cữu cữu hắn cũng không quản, nói vậy có thể cho người trong thiên hạ cho chính hắn cho trẫm một cái công đạo.”
“Trẫm cho ngươi nửa năm, trong vòng nửa năm ngươi phải nói rõ ràng cho trẫm và người trong thiên hạ.”
Quế vương mặt không thay đổi nói: “Được.”
Triệu Dục nhìn về phía Tĩnh Ninh hầu, “Cữu cữu, người trước tiên ở tông nhân phủ đợi, chờ nửa năm này Mặc Hề kiểm chứng, từng tội danh, phải chứng cứ vô cùng xác thực, bằng không trẫm cũng sẽ không tha cho hắn.”
“Đa tạ thánh thượng.” Tĩnh Ninh hầu không thể không đồng ý, cái này không phải thời gian hỏi hắn ý kiến.
“Đi đi.” Triệu Dục phân phó Tiết Án, “Gọi người đến, tiễn Tĩnh Ninh hầu đi Tông nhân phủ.”
Bookwaves.com.vn
Tiết Án thở dài, xác nhận đi gọi người đến.
Thị vệ nội đình tiến đến, mang Tĩnh Ninh hầu phủ đi ra ngoài, trong nháy mắt, vô luận là trong hoàng cung hay là kinh thành ngoài cung, phảng phất nước lạnh vào nồi chảo, loạn xị bát nháo, tất cả mọi người khiếp sợ đến tắt tiếng.
Tĩnh Ninh hầu là ngoại gia của thái hậu nương nương, không có quyền đại che trời vừa không có nuôi con làm ác tai họa hương lân.
Làm sao sẽ hảo đoan đoan nhốt phụ tử của Tĩnh Ninh hầu vào Tông nhân phủ?
Đây không phải là cách một tầng ngoại thích, đây là thân cữu cữu, triều đại khai triều tới nay vẫn là lần đầu.
Xế chiều hôm đó, thái hậu nhốt mình ở Khôn Ninh cung, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập.
Hoàng hậu lo nghĩ không ngớt, vội vã tìm đến Triệu Dục, hỏi: “Rốt cuộc vì nguyên nhân gì nhốt phụ tử hầu gia?”
Triệu Dục vốn không muốn nói với hoàng hậu, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, liền nói sự tình chân tướng một lần.
Hoàng hậu mục trừng khẩu ngốc, “Thế nào, tại sao có thể có loại sự tình này, Mặc Hề chính mồm nói, tận mắt nhìn, tự mình tra?”
“Ân.” Triệu Dục nói.
Hoàng hậu lôi kéo Triệu Dục, thấp giọng nói: “Thánh thượng, từ trước đến nay tính tình Mặc Hề đều là hồ đồ bốc đồng, điểm này người trong thiên hạ đều biết. Nhưng, thánh thượng người không phải, người trong thiên hạ đều kính yêu người, người không thể hồ đồ theo Mặc Hề.”
“Hắn không sợ bị người mắng, nhưng là người không thể như vậy.”
“Chuyện này, cần phải điều tra rõ từng chuyện, nói rõ ràng với người trong thiên hạ.”
Triệu Dục gật đầu, “Trẫm biết, nhất định sẽ tra rõ.”
Vương thái phi hỗn loạn nằm, mơ mơ màng màng nghe được ma ma bên người nàng nói vài câu, nàng nghiêng đầu khó khăn mở mắt ra, vừa cười một chút, nói: “Người đều chết hết, Triệu Dục hiện tại đẩy Tĩnh Ninh hầu ra?”
“Có ý nghĩa gì?” Vương thái phi nói, “Thân cữu cữu của hắn, không có hắn bày mưu đặt kế, hà tất làm loại chuyện mệt nhọtc không được cám ơn này.”
“Hắn cứ giả đi, bổn cung phải đợi, hắn có thể sống lâu trăm tuổi, giang sơn vững chắc hay không!”
Vương thái phi vừa nói vừa nằm xuống, ma ma nói: “Người đã có ý tưởng này, thì nghìn vạn lần không nên làm chuyện điên rồ nữa, coi như là cái xác không hồn, cũng phải cẩn thận sống mới tốt a.”
“Ta thật muốn chết, lại có thể cho các ngươi phát hiện sao?” Vương thái phi nói, “Bày cái thái độ mà thôi, để người trong thiên hạ biết, hài nhi của ta vô tội, là Triệu Dục hắn bất nhân bất nghĩa.”
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, “Hàn thái phi ở trong Ninh vương phủ nháo, cũng là nhận ý của người?”
“Nhi tử mình sắp chết, lãnh tĩnh không được.” Vương thái phi nói, “Nháo đi, không đạo lý chúng ta bị chiên trong chảo dầu, bọn họ sống dễ dàng khoái trá.”
“Khôn Ninh cung vị kia thế nào?”
“Đóng cửa cung, nói ngày vụ án của Tĩnh Ninh hầu giải, chính là ngày Khôn Ninh cung mở ra cửa.” Ma ma nói, “Thái hậu nương nương lúc này là thật sự giận, rõ ràng thái độ muốn cộng tiến thối với Tĩnh Ninh hầu phủ.”
Vương thái phi nói: “Nàng coi như là người tính tình thật. Chờ xem, xem cuối cùng Triệu Dục xử lý như thế nào.”
Bên ngoài cửa cung, Lưu Phù Dư đẩy cửa ra vào thư phòng, đóng cửa lại từ trong tay áo xuất ra một phong thư, từ đầu tới đuôi cấp tốc đọc một lần, sau đó đốt thư trên lửa.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve y phục, thần sắc nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thường tùy pha trà tiến đến, nói: “Lão gia, Ninh vương phủ bên kia gây lợi hại, cũng không biết Ninh vương có thể sống qua đêm nay hay không.”
“Độc rất dữ, tám chín phần mười là không sống được.” Lưu Phù Dư nói, “Chính là đáng tiếc, các vị vương gia còn trẻ bao nhiêu a.”
Thường tùy xác nhận, lại hỏi: “Đều đang đồn, là Tĩnh Ninh hầu giết Ninh vương, các vị vương gia phía trước cũng là hắn làm hại.”
“Nếu quả thật có người làm loại sự tình này, Tĩnh Ninh hầu đúng là người đáng hoài nghi nhất.” Lưu Phù Dư nói, “Không có chứng cứ, thánh thượng cũng không có khả năng đem thân cữu cữu của bản thân ra, đoán chừng, tám chín phần mười.”
Thường tùy gật đầu, “Vâng vâng, đến thái hậu cũng không có ngăn cản. Lúc này đây thiên hạ cũng đều biết, Tĩnh Ninh hầu vì củng cố ngôi vị hoàng đế của thánh thượng, bố cục vài chục năm, từ từ từng bước từng bước giết hết tất cả vương gia.”
“Thủ đoạn này, bày mưu nghĩ kế cẩn thận.”
“Là một người lợi hại.”
Lưu Phù Dư gật đầu, đang muốn nói, ngoài cửa hắn có một vị thường tùy khác tiến đến, đưa hắn một phong thư, nói: “Đại nhân, mới vừa rồi bên ngoài đưa vào.”
“Ân.” Lưu Phù Dư phân phó nói, “Các ngươi đều đi làm việc đi.”