Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 726: CÙNG NHAU RỜI KINH


Dịch giả: Luna Wong


Tần Vạn Thắng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ngươi hài tử này, tế bái phải thành tâm, sao có thể làm việc tiện tay như ngươi được.”

“Cũng đúng.” Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, cùng củ cải nhỏ đốt tiền giấy, ở bên cạnh đi một vòng rồi cùng Tần Vạn Thắng trở về An quốc công phủ.

Cửu Giang vương ở An quốc công phủ, ngồi đối diện An quốc công, đang ở nói chuyện của Tĩnh Ninh hầu.

Nhìn thấy bọn họ tiến đến, Cửu Giang vương lại cười nói: “Sớm biết các ngươi hôm nay đi, ta cũng cùng đi.”

“Vương gia bị thương, không dám quấy rầy.” Tần Vạn Thắng nói, “Hôm nay có cảm thấy tốt một chút không?”

Cửu Giang vương gật đầu, chỉ chỉ cánh tay băng bó, gương mặt bất đắc dĩ nhưng lại rất nhẹ nhàng, “Cũng không đau gì, chính là làm lỡ việc, đến mặc quần áo đều cần người khác hỗ trợ.”

“Thụ thương mà, cũng là bất đắc dĩ.” Tần Vạn Thắng nói, “Buổi trưa các ngươi liền ở lại dùng bữa, ta đi đổi kiện y phục, thuận tiện phân phó trù phòng chuẩn bị tịch.”

Cửu Giang vương nói: “Làm phiền.”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Cửu Giang vương hàm tiếu nhìn củ cải nhỏ, hỏi: “Hôm nay đang đọc sách gì?”

“《 Xuân Thu 》.” Củ cải nhỏ nói.

Cửu Giang vương sửng sốt, “Nhanh như vậy đã đọc 《 Xuân Thu 》rồi sao?”

“Là có chút sớm, là cữu công dạy ngươi?” An quốc công hỏi.

Củ cải nhỏ xác nhận, “Ta đọc không hiểu, đều là cữu công học, ta theo sau lưng hắn nghe, hắn giải thích cho ta, ta kiến thức nửa vời.”

“Bất quá, cữu công nói không sợ, một quyển sách đọc từ bây giờ, đọc mười lần mười hai lần sẽ hiểu.”

“Đọc sớm hiểu sớm.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói.

Cửu Giang vương nhướng mày, cười nói: “Thảo nào người người đều nói Lỗ công tử đặc biệt, trên phương diện đọc sách kiến giải cũng là không giống với thường nhân.”


“Vẽ cũng rất tốt.” Củ cải nhỏ nói.

Cửu Giang vương gật đầu cười híp mắt hàn huyên thật lâu với củ cải nh, chờ điểm tâm lên, củ cải nhỏ ngồi ở một bên ăn điểm tâm, Cửu Giang vương hỏi Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi chưa từng vào trong cung thỉnh an mẫu hậu?”

“Còn chưa có đi. Sáng sớm vương gia đi rồi?”

Cửu Giang vương gật đầu, “Đi rồi. Bất quá cửa của Khôn Ninh cung không có mở, Tiền ma ma cách cửa nói với ta hai câu, bảo ta không nên quải niệm, mẫu hậu chỉ là đóng cửa sống một mình nửa năm, chờ chân tướng của sự tình rõ ràng, nàng cũng liền đi ra.”

“Khôn Ninh cung cũng không lớn, đóng cửa chính là nửa năm, giá. . . Mẫu hậu đây chính là có ý định nhốt cùng Tĩnh Ninh hầu.” Cửu Giang vương đạo.

Tĩnh Ninh hầu nhốt ở tông nhân phủ, thái hậu lại không thể nhốt vào tông nhân phủ, nên tự nhốt mình ở Khôn Ninh cung.

Đây là bất mãn với hai huynh đệ Triệu Dục và Quế vương.

“Ngươi đi khuyên mẫu hậu cũng không nghe, chúng ta đi thì càng thêm vô ích.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Mặc Hề đang làm cái gì?” Cửu Giang vương hỏi, “Thánh thượng cho kỳ hạn nửa năm, có phải hắn bắt đầu kiểm chứng hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Phải, ngày hôm nay hắn bắt đầu bận chuyện này, đi nha môn xem hồ sơ trước kia.”

“Vậy là tốt rồi, hy vọng sớm kết án một chút, không thôi treo như thế, mọi người chúng ta đều đè quả cân, thật sự là nỗi lòng khó an a.” Cửu Giang vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

Từ An quốc công phủ trở về, ngày thứ hai Đỗ Cửu Ngôn đi Khôn Ninh cung một chuyến, thái hậu giam đóng cửa cung không gặp nàng, ngay cả Tiền ma ma cũng không có cách cửa nói mấy câu với nàng.

Nàng ở ngoài cửa đợi một khắc đồng hồ, khổ khuyên vài câu liền xuất cung.

Đảo mắt vào tháng chín, thiệp mời của Tống Cát Nghệ đến rồi, định mười sáu tháng mười thành thân, mời bọn họ đi ăn cưới.

Đỗ Cửu Ngôn vào trong cung nói với thái hậu nàng phải ly khai hai tháng, lại chào hỏi mọi người, quẹo đường đi tìm Cầu Chương sau khi thăng chức vẫn không có gặp mặt, cầm một trăm lượng tiền biếu.

“Nhớ kỹ giúp lão phu uống thêm mấy chén rượu.” Cầu Chương đau lòng một trăm lượng, “Lão phu hôm nay không có thu, mỗi ngày đều phải chi tiền, đau lòng.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người nhịn mấy năm nữa, nội các đang ngoắc người đó.”

“Ai u, không dám nghĩ không dám nghĩ.” Cầu Chương phất tay, trên mặt đều là tiếu ý, “Lão phu có thể có hôm nay đã là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, sao dám tiếu tưởng chuyện khác.”


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Nào có chuyện người không dám nghĩ, cứ nghĩ, nghĩ thật lớn vào.”

“Hắc hắc hắc!” Cầu Chương giấu tay áo cười, nhỏ giọng nói, “Khiêm tốn, khiêm tốn một chút.”

Mùng bốn tháng chín, đoàn người thu thập thỏa đáng chuẩn bị ra khỏi thành, Quế vương nói lầm bầm, cầm một nghìn lượng ngân phiếu cho củ cải nhỏ, “Chi tiêu trên đường.”

Bookwaves.com.vn

“Cảm tạ cha, ” củ cải nhỏ thu tiền, “Ngươi thât không đi cùng chúng ta sao?”

Quế vương xua tay, “Ta chưa thành thân, không muốn nhìn thấy người khác thành thân, mất hứng.”

Củ cải nhỏ len lén che miệng cười trộm, bò lên ngồi trên lưng ngựa của Bả Tử.

“Vậy ngươi ở nhà nhu thuận chút a, ” Đỗ Cửu Ngôn dặn dò, “Trong nhà đầu nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, đều không phải là của ngươi.”

Quế vương đầy mặt hèn mọn, “Lời này nên là ta căn dặn nàng, ra cửa ở ngoài, ghi nhớ mình là một nam nhân.”

“Như nhau!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Vương gia bảo trọng.”

Quế vương ừ một tiếng, “Nàng cũng bảo trọng.”

Đoàn người lên xe lên ngựa, Hoa Tử ngồi trên lưng ngựa nhìn phía sau một chút, mấy ngày hôm trước hắn đi Ninh vương phủ vấn an Ninh vương, người còn chưa có thanh tỉnh, hỗn loạn cũng không quá nhận ra người, nhìn ai mắt đều là hình dạng đăm đăm.

Có đôi khi hắn sẽ hồi ức vài lần chung đụng với Ninh vương kia, hắn đi nghe hí, liên tiếp khen thưởng hắn.

“Đi thôi.” Nháo nhi nói, “Rất nhanh thì trở về, chờ ngươi trở về, bệnh của Ninh vương gia nói không chừng là sẽ khỏi?”

Hoa Tử gật đầu.

Người đi đường hai bên đường chào hỏi, hỏi Đỗ Cửu Ngôn lúc nào trở về, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Tống tiên sinh của Tam Xích đường sắp thành thân, ta đi chúc mừng, rất nhanh thì trở về.”

“Trước đó vài ngày Đậu tiên sinh cũng về nhà, có phải cũng sắp thành thân hay không?”


“Đây còn thật không biết, nếu như thành thân vậy tốt nhất, trở về một chuyến uống hết rượu mừng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Năm sau, Tam Xích đường lại thêm nhân khẩu rồi.”

Tất cả mọi người cười xác nhận, căn dặn nàng sớm trở về.

“Đỗ sư huynh, ” Một bên, Phao Đồng vội vã chạy tới, “Ngày hôm nay các ngươi đi sao?”

Nháo nhi gật đầu, “Làm sao vậy? Đồ các ngươi thu thập xong chưa?”

Bọn họ hẹn xong, hắn đi Thiệu Dương trước, sau đó người của Hàng gia ban lạc khởi hành sau mấy ngày, chờ chúc mừng xong sang năm bọn họ dự định ở bên ngoài một năm, mang theo bọn nhỏ đi xem thế diện, xem xét nên cắm rễ nơi nào.

“Không phải, Lăng sư huynh sáng sớm ngã bệnh.” Phao Đồng nói xong, Nháo nhi nhảy xuống ngựa, khẩn trương hỏi, “Sinh bệnh gì, hôm qua không phải thật tốt sao?”

Phao Đồng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Mọc một thân bọc nước nhỏ, người đang nóng rần lên. Bang chủ nói, rất có thể là bệnh đậu mùa này nọ.”

“Làm sao có thể. ” Nháo nhi đổi sắc mặt, “Thỉnh đại phu chưa, bầu gánh chuẩn bị an bài thế nào?”

Đây không phải là việc nhỏ, trong Hàng gia ban đều là hài tử, là nhất định phải tách ra, không thôi lây cho người khác, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nỗi.

Bookwaves.com.vn

“Bầu gánh cũng hoang mang lo sợ, nênta đây chạy tới tìm ngươi.” Phao Đồng cũng gấp xoay quanh, ngày hôm qua bọn họ còn hưng phấn kích động, nói có cơ hội ra ngoài, không nghĩ tới hôm nay Lăng Nhung liền ngã bệnh.

“Ngươi chờ ta một chút.” Nháo nhi chạy về phía trước, “Cửu ca!”

Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn hắn, hỏi: “Phao Đồng tới tìm ngươi, là gánh hát có chuyện gì sao?”

“Ân.” Nháo nhi nhỏ giọng nói víuw nàng, “Không bằng, ta đi trễ mấy này, khoái mã hẳn là còn có thể đuổi kịp các ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn do dự, nàng lo lắng để một mình Nháo nhi ở kinh thành, “Nói một tiếng với vương gia, để hắn giúp ngươi an bài người chiếu cố, ngươi đi cùng chúng ta.”

“Có vương gia ở kinh thành, không có việc gì.”

Nháo nhi dừng một chút, lắc đầu nói: “Ta, ta đi cũng không an lòng, Lăng sư huynh hắn. . . Ta, ta muốn lưu lại chiếu cố hắn.”

Nháo nhi nói chuyện, nhìn Đỗ Cửu Ngôn mong mỏi nàng gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, nàng không có quá quan tâm chuyện của Nháo nhi này trên phương diện, thái độ hôm nay của hắn, nàng không khỏi cũng kinh ngạc một chút, nhìn Bả Tử.

“Thái độ của ta giống Cửu Ngôn, bệnh nhẹ không cần ngươi, bệnh nặng ngươi lưu lại vô ích.” Bả Tử nói.

“Ta muốn lưu lại, ” Nháo nhi nói nhỏ giọng nói, “Phụ mẫu hắn thân thể không thể, khẳng định không ai thật tâm thật ý chiếu cố hắn.”

“Cửu ca, Bả Tử ca. . . Chờ hắn khỏi, ta liền đuổi theo các ngươi, ngày đêm không nghỉ nhất định có thể đuổi kịp các ngươi.” Nháo nhi cầu khẩn nói, “Ta mười lăm rồi, ta có chừng mực.”


“Ta đây lưu lại cùng ngươi.” Hoa Tử nói.

“Không cần, còn không biết bệnh gì, tuổi ngươi còn nhỏ vẫn là theo chân Cửu ca và Bả Tử ca tương đối khá.” Nháo nhi không cho Hoa Tử lưu, “Các ngươi đi đi, ta rất nhanh sẽ tới tìm các ngươi.”

Hắn nói chuyện, hướng về phía mấy người hành qua lễ, dắt ngựa lôi kéo Phao Đồng đi.

“Cánh cứng rắn a!” Đỗ Cửu Ngôn ghen, tiểu tử trưởng thành rồi, nhớ người khác không nhớ nàng, nàng chua xót nói, “Ngươi đừng trổ tài a, sớm tới tìm chúng ta.”

Nháo nhi đứng ở ven đường hướng về phía nàng cười, mắt cong cong như trăng khuyết, dáng tươi cười như nắng ngày xuân, tươi đẹp rực sáng.

“Cửu ca, ta thích ngươi nhất, ngươi vĩnh viễn đều là Cửu ca ta thích nhất!” Nháo nhi nhìn ra Đỗ Cửu Ngôn ghen, không khỏi khanh khách nở nụ cười.

Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, lại nhịn không được bật cười.

“Ngươi mau tới a.” Củ cải nhỏ thét, “Ngươi nói hát một đoạn hí chúc mừng Tống thúc thúc.”

Nháo nhi gật đầu, “Tới kịp, yên tâm đi.”

“Ân.” Củ cải nhỏ ghé vào trước cửa sổ vẫy tay.

Nháo nhi dắt ngựa cùng Phao Đồng quẹo vào trong ngõ hẻm, đi Hàng gia ban.

Quế vương phất cánh tay lắc lư trở về, hình dạng chán đến chết.

Kiều Mặc nói: “Gia, vì sao người không đi?”

“Có ngu ngốc hay không, ca ta cho ta nửa năm, ta không nghiêm túc tra án, còn có muốn ra phần đất bên ngoài ăn cưới?” Quế vương trừng mắt hắn, “Để người khác biết, chẳng phải sẽ nói ta vẫn còn trẻ con sao.”

Kiều Mặc ồ một tiếng, nghĩ thầm mỗi ngày người đi nha môn cũng không có làm chuyện đứng đắn a, bất quá là ôm hồ sơ ngủ gà ngủ gật mà thôi.

“Mặc Hề, ” Cửu Giang vương cỗ kiệu dừng lại, hướng về phía trước nhìn một cái, “Cửu Ngôn bọn họ đi rồi sao?”

Quế vương gật đầu, “Ngươi tìm nàng có việc?”

“Vừa đi hai tháng, ta muốn tiễn một chút.” Cửu Giang vương nói, “Vậy mấy ngày nay, ngươi phải ở nhà một mình?”

Quế vương gật đầu, Cửu Giang vương nói: “Ta nhớ nhà ngươi có rất nhiều nữ tử ở đi, để ngừa Cửu Ngôn suy nghĩ miên man, không bằng ngươi ở bên ta đi.”

“Chúng ta vừa lúc có thể cùng nhau làm bạn, ngươi có việc cũng có thể thương lượng với ta.”

Quế vương suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được, ta đây ở nhà ngươi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận