Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 727: HÔN SỰ TIỀN HUYNH


Dịch giả: Luna Wong


“Tiền huynh, ” Trên nửa đường, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá y phục của Tiền Đạo An, “Đây cũng là quần áo mới của ngươi?”

Tiền Đạo An vuốt ve bào tử, thần sắc lúng túng gật đầu.

“Quần áo mới của ngươi gần đây thật đúng là nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn ra cửa ăn mặc nam trang, mặc nam trang cưỡi ngựa dễ dàng hơn, “Ngươi thấy ta thương cảm biết bao, y phục này vẫn là của ngoái.”

Khóe miệng của Tiền Đạo An run lên, lầu bầu nói: “Ngươi gần đây làm quần áo mới đều là nữ trang đi?”

Hắn rất đề phòng, Đỗ Cửu Ngôn tự nhiên tìm tới hắn nói chuyện, chuẩn không dễ nghe.

“Có phải đố kỵ hay không?” Chu Tiếu tiếp lời, kẻ xướng người hoạ, “Đố kị cũng vô ích, ngươi cũng không có hồng nhan tri kỷ như Nhạc tiểu thư.”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ta cũng có hồng nhan tri kỷ, đáng tiếc vương gia nhà của ta người đần tay thô, không làm được loại việc tỉ mỉ này a.”

“Bả gia cũng không được, đánh nhau gọi hắn một mình chống mười người, chuyện làm hồng nhan tri kỷ, vốn cũng không có mắt nhìn.”

“Vẫn là Tiền huynh có phúc khí.”

Bả Tử đang ôm củ cải nhỏ cho hắn uống nước, nghe vậy quét nàng một mắt, nói: “Việc này chẳng lẽ không phải là ngươi nên làm sao?”

“Khụ khụ. . .” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta sai rồi, không nên kéo đề tài lên trên người ngươi. Nào nào nào, chúng ta nói Tiền huynh tiếp.”

Tiền Đạo An đầy mặt cười khổ, chắp tay trước ngực nói: “Các vị huynh đệ, Tiền mỗ da mặt mỏng, thật sự là chịu không nổi trêu chọc của các vị.”

“Luận sự, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhạc tiểu thư thật là giai nhân hồng nhan khó tìm nan mịch, Tiền huynh, chỉ tài mạo này của ngươi có giai nhân như thế ái mộ, ngươi cần phải quý trọng a.”

Chu Tiếu gật đầu, nói: “Dung mạo thượng thừa phong lưu lỗi lạc như ta cũng phải đích thân ra tay, động não lừa mấy cái. Người kiểu cổ lỗ sĩ như Tiền huynh, lại còn có tiểu cô nương ái mộ tri kỷ, chiếu cố không cầu hồi báo, ngẫm lại ta cũng rất bực bội.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Then chốt, có người còn không quý trọng, bày biểu tình trên đời này ta thanh cao có tài nhất chướng mắt ngươi.”

“Uổng công sỏa cô nương không thẩm mỹ kia mù mắt.”


“Đáng tiếc.”

Chu Tiếu gật đầu, nói: “Thiên đạo bất công a!”

Tiền Đạo An lúng túng không thôi, sốt ruột biện giải, nói: “Các ngươi không nên nói bậy, Nhạc tiểu thư bất quá là cảm thấy ta ở một mình, không ai chiếu cố phụ một tay mà thôi. Các ngươi nói như vậy, sẽ phá hủy danh tiếng của nàng.”

“Tại sao nàng không đi chiếu cố Bả gia?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại.

Bả Tử khó có được hăng hái tốt, theo gật đầu, nói: “Ta cũng không có ai chiếu cố, y phục để hai ngày cũng không có ai hỗ trợ giặt.”

“Bả gia tính tình lạnh lùng nghiêm nghị, nàng nhát gan, không dám tới gần đi.” Tiền Đạo An nói.

Chu Tiếu nói: “Ta đây thì sao?”

Hắn sợ Tiền Đạo An nói bởi vì hắn có Vương Nhụy, nên lại nói: “Còn có Hàn Đương, Cố Thanh Sơn, Kiều Mặc cũng rất thú vị, thế nào không tháy nàng chiếu cố mọi người, làm đôi vỡ vá y phục?”

“Ta, ta làm sao biết.” Tiền Đạo An nói không lại bọn hắn, “Chuyện của bản thân nàng, ta không làm chủ được.”

Chu Tiếu tiến lên trước, đoạt lương khô trong tay Tiền Đạo An, bá một cái ném ra gần chỗ hang chuột ở phía xa, lập tức liền có con chuột lộ ra một cái đầu ngửi, chít chít kêu cao hứng bừng bừng.

“Nhạc tiểu thư chính là lương khô này, mà ngươi, chính là con chuột kia. Được tiện nghi còn tưởng rằng là bản lĩnh của bản thân tìm được. Không biết, là lương khô tự đưa tới cửa cho ngươi ăn.” Chu Tiếu nói, “Người, phải hiểu được tri túc thường nhạc.”

Tiền Đạo An nhìn con chuột nhìn lương khô, lại nhìn lương khô bị con chuột cắn xé, đẩy Chu Tiếu một cái, “Đây không ra thể thống gì. Xưa nay hôn sự tam môi lục sính, làm sao có đạo lý tự đưa tới cửa.”

“Xem đi, rốt cục nói chuyện ăn rồi.” Chu Tiếu nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Có phải muốn đánh hắn hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chỉ vào Tiền Đạo An liền mắng: “Ngươi cũng không nhìn một cái xem bản thân ngươi là đức hạnh gì, ngươi còn ghét bỏ cô nương người ta? Lúc chúng ta mời các nàng tiến vương phủ, cũng đã biểu lộ phương thức chung đụng, Chu huynh, Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng không phải đều là như vậy.”

“Nếu ngươi đặt nặng lễ giáo, ta cũng không phản đối, nhưng ngươi không có thể ăn được mật đường thì giở mặt nói phân, nếu như vậy, ngươi chính là tảng đá cứng rắn thối nhất trong hầm cầu.”

Đỗ Cửu Ngôn đã lâu không có mắng hắn, Tiền Đạo An thoáng cái bị nàng mắng bối rối, rất không thích ứng nhìn nàng.

“Nàng có thể được chọn tiến cung, có thể thấy được là gia thế thuần khiết, lễ giáo chu đáo, cầm kỳ thư họa đều không thua ngươi. Nàng có thể phá tan lễ giáo biểu lộ hảo cảm với ngươi, dũng cảm cỡ nào. Ngươi lại còn ở sau lưng chắt lưỡi nói nàng không tuân thủ lễ giáo có chút thói đời.”

“Ta thấy, ngươi quả nhiên là không xứng với Nhạc tiểu thư. Trở về ta khuyên nàng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà, đừng chậm trễ tiền trình thật tốt của bản thân.”


Bookwaves.com.vn

Tiền Đạo An mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Ta, ta không phải ý này.”

Mặc dù hắn không ghét Nhạc Hiểu Nghiên, hôn sự cũng không có quá phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn như vậy, hắn luôn cảm thấy quá qua loa khinh phù.

Ngược lại không phải là khinh thường nàng, mà là đối với hôn sự của bọn họ không có cảm giác an toàn.

“Ta mới mặc kệ ý của ngươi, phản chính ý của ta biểu đạt rõ ràng.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ Tiền Đạo An, “Để cho nàng lạc đường biết quay lại, không nên khăng khăng một mực.”

Tiền Đạo An lôi kéo tay áo của nàng, “Cửu Ngôn, ngươi, ngươi đừng nói nữa, ta, ta suy nghĩ lại một chút được không?”

“Ngươi nghĩ quỷ gì!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu ngươi không thích thì cự tuyệt, nếu thích thì tiếp thu, chớ đem lễ giáo chụp mũ trên đầu người ta, đây mới là bại phôi danh tiếng của nàng thật.”

Chu Tiếu đồng tình nhìn Tiền Đạo An, “Cửu Ngôn nói rất đúng, thái độ này của ngươi không được.”

“Ta đây phải làm sao?” Tiền Đạo An nói, “Thỉnh bà mối đi nhà nàng cầu hôn?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nguyện ý thì nói, không muốn thì không miễn cưỡng,, đừng chậm trễ tiểu cô nương người ta.”

“Ta không có không muốn.” Tiền Đạo An đỏ mặt nói, “Chính là vô tòng hạ thủ.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, ôm cả bờ vai của hắn, tựa trên xe ngựa cười nói: “Lần này chúc mừng, ngươi thuận tiện về nhà một chuyến, nói chuyện này với bá phụ bá mẫu ngươi, để cho bọn họ đi Nhạc gia cầu hôn, mặc dù không gần nhưng cũng không xa, trước năm không làm được, sang năm nhất định thành mà.”

“Cũng được.” Tiền Đạo An hỏi, “Không, không hỏi ý của nàng?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Viết thư hỏi a, buổi tối viết thư cho nàng, hỏi thái độ của nàng một chút.”

“A?” Tiền Đạo An ấp úng, “Thư này phải viết như thế nào.”

Chu Tiếu cười híp mắt nói: “Chúng ta giúp ngươi.”

Buổi tối ở khách sạn, mọi người cùng thương lượng ra một phong thư, sửa đổi tìm từ bảy tám lần, ngày thứ hai gửi về kinh thành.

“Vậy, vậy có thể nhận được thư chứ, ngày mai chúng ta sẽ phải khởi hành.” Tiền Đạo An nói.


“Không sợ, chúng ta chờ tới khi thư đến mới đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đây. . . Có phải quá khoa trương, làm lỡ thời gian hay không.”

“Không làm lỡ, vì hạnh phúc của Tiền huynh, chờ chừng mười ngày cũng là nên.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

Sáu ngày sau Nhạc Hiểu Nghiên từ trong tay Hàn Đương tiếp nhận thư, gương mặt kỳ quái, “Đây, đây không phải là thư của nhà ta?”

“Là của Tiền tiên sinh, ” Hàn Đương nói, “Đưa cho ngươi.”

Nhạc Hiểu Nghiên hoàn toàn thật không ngờ Tiền Đạo An sẽ viết thư cho nàng, nàng đa tạ Hàn Đương, trở về phòng xem thư, Hạ Thanh cười nói với Hàn Đương: “Các ngươi và vương gia mấy ngày nay không về?”

“Ân, các ngươi ở nhà cẩn thận chút, không nên chạy loạn.”

Hạ Thanh do dự một chút, nói: “Tất cả mọi người không ở, vương phủ rất lạnh, ta. . . Ta muốn về nhà.”

“Vì sao trở về? Bọn họ rất nhanh sẽ trở về.”

Hạ Thanh từ trong cung đi ra, nên không muốn trở về cung, nàng vừa không có người thích cũng không có thích ai. . . Vẫn ở tại chỗ này rất không thỏa đáng.

Bookwaves.com.vn

“Đều cuối năm rồi, ta sớm trở về, năm nay còn có thể đón năm mới trong nhà.”

Hàn Đương ồ một tiếng, xoa xoa tay nói: “Vậy, vậy nếu không tối nay ngươi trở về, chờ gia chúng ta làm xong chuyện trong tay, ta tiễn ngươi về nhà.”

“A?” Hạ Thanh sửng sốt một chút, “Nhà của ta gần, không cần ngươi tiễn.”

Hàn Đương xua tay, “Phải tiễn, một mình nữ tử như ngươi về nhà rất không tiện.” Lại nói, “Ngươi chờ một chút đi. Lại nói, gia của chúng ta và vương phi còn muốn thành thân, nếu không phải xảy ra chuyện, hiện tại nói không chừng đã tổ chức rồi.”

“Ngươi không uống rượu mừng rồi mới đi sao?”

Hạ Thanh do dự, gật đầu một cái nói: “Ngươi nói cũng đúng, ta đây chờ một chút. Đại sự của vương gia và Đỗ tiên sinh, tất nhiên phải tham gia.”

“Phải phải.” Hàn Đương chỉ chỉ bên ngoài, “Ta đi làm việc, ngươi có việc cứ gọi ta.”

Hạ Thanh xác nhận.

Bên trong gian phòng, Nhạc Hiểu Nghiên đầy mặt đỏ bừng trợn mắt há hốc mồm mà đang cầm thư, hơn nửa ngày lại không xác thực nhìn một lần, nhất thời xấu hổ che mặt, chẳng biết như thế nào cho phải.

“Hạ Thanh, ” nàng mở rộng cửa vẫy vẫy tay, Hạ Thanh vào cửa hỏi, “Làm sao vậy?”


Nhạc Hiểu Nghiên đưa thư cho Hạ Thanh xem.

“Tiền tiên sinh viết?” Hạ Thanh nhất thời nhãn tình sáng lên, chờ Nhạc Hiểu Nghiên xác nhận, nàng nhất thời ôm nàng nói, “Nguyên lai Tiền tiên sinh không phải là không có tâm tư với ngươi là hắn giống như ngươi, căn bản không biết làm sao biểu đạt.”

“Ngươi xem phong thư này hắn viết thật tốt, nhất định là châm từ chước cú mà nghĩ ra.”

“Hiểu Nghiên.” Hạ Thanh thật mừng thay cho nàng, “Tâm tư của ngươi không có uổng phí.”

Nhạc Hiểu Nghiên không biết làm sao, mặt đỏ tim đập nói: “Vậy, ta làm sao bây giờ? Ta hồi âm cho hắn sao, hồi âm nói như thế nào?”

“Phải nga, ” Hạ Thanh nói, “Cũng không thể nói ta nguyện ý được, đây có chút quá trắng trợn.”

Nhạc Hiểu Nghiên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc hắn ở vì sao thái độ với ta như vậy, đi. . . lại gởi thư cho ta. Ta nguyên bản chuẩn bị về nhà, hiện tại xem ra là hiểu lầm hắn.”

“Đi rồi mới biết được lòng tốt của ngươi a.” Hạ Thanh cười nói, “Tiền tiên sinh so sánh với bọn họ cổ lỗ sĩ hơn rất nhiều, ngươi phải hiểu hắn, không thể yêu cầu hắn như Đỗ tiên sinh vậy.”

Nhạc Hiểu Nghiên gật đầu, “Ta, ta thích tính tình hắn như vậy. Nam nhân. . . Cũ kỹ chút mới tốt, thủ lễ.”

Hạ Thanh che mặt mà cười, lại phát sầu phải hồi âm như thế nào, đang muốn nói, Trịnh Ngọc Cầm đẩy cửa tiến đến, cười nói: “Nói cái gì đó, mặt của hai người đỏ như trứng tôm chín vậy.”

Hạ Thanh đem sự tình nói cho Trịnh Ngọc Cầm nghe, càng đưa thư cho nàng xem.

“Cái này dễ thôi, ” Trịnh Ngọc Cầm vỗ giấy viết thư, nhướng mày nói, “Như vương gia phê duyệt tấu chương vậy, viết một chữ chuẩn thật to.”

Ba người đều cười lên.

“Ngọc Cầm, ” Nhạc Hiểu Nghiên bất đắc dĩ nói, “Ngươi nghiêm túc nghĩ giúp ta, không thể như vậy, Tiền tiên sinh sẽ tức giận.”

Trịnh Ngọc Cầm nghĩ đến tính cách không thú vị của Tiền Đạo An, gật đầu nói: “Cũng phải, hắn có thể thực sự sẽ tức giận. Nếu như đổi thành Chu tiên sinh nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to, về phần Đỗ tiên sinh. . . Đỗ tiên sinh, hoàn toàn cũng sẽ không có loại thư này tồn tại.”

“Ta thấy, không bằng ngươi hồi âm. Cứ dùng phương pháp của Đỗ tiên sinh trả lời Quế vương gia vậy, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi. . .” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Cũng không lộ liễu, lại biểu lộ ý tứ.”

Hạ Thanh gật đầu, “Ta cũng cảm thấy không tệ, cứ hồi âm như vậy.”

“Vậy, vậy cứ hồi âm hắn như vậy.” Nhạc Hiểu Nghiên đỏ mặt viết thư, lại cảm thấy đưag một phong thư như thế có chút quá trực bạch, liền suốt đêm làm hai áo gối, cùng thư giao cho Hàn Đương đưa đi.

Sáu ngày sau, Tiền Đạo An nhận được hai cái áo gối cùng thư, vẻ mặt đỏ bừng đứng ở cửa, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.

“Cửu Ngôn, ” Tiền Đạo An nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đang từ bên ngoài dẫn theo một bao phục to tiến đến, hắn sửng sốt hỏi, “Các ngươi mua cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, “Đi vào nói.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận