Q2 – CHƯƠNG 728: CỔ MỘ HOÀI NHU
Dịch giả: Luna Wong
Gió xuyên qua ngọn cây, lay động thân cây trụi lủi, thổi bay mấy cái lá vàng không chịu rơi đi, phiêu đãng rơi vào trong bùn đất.
Hai con ngựa xuyên toa trong rừng.
“Người của ngươi ở bên kia chờ? Bả gia, quyền cước của ta ta, người của người có thể tin được không?” Đỗ Cửu Ngôn bọc nghiêm nghiêm thật thật, hận không thể bọc kín luôn cả hai con mắt đang lộ ra ngoài.
Bả Tử nói: “Ta hại ngươi bao giờ chưa?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, quen biết mấy năm, tựa hồ đều là ta hại ngươi.”
“Hy vọng lần này ngươi không nên báo thù, lòng bình thường lòng bình thường.”
Bả Tử dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Cưỡi ngựa nghiêm túc, chờ ngã xuống chính là tự hại mình.”
“Đã biết, đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn giục ngựa, ngựa gia tốc, hai người một đêm qua hai phủ, vào thành ngủ một buổi sáng, khi trời tối tiếp tục chạy đi.
Màn đêm buông xuống qua giờ hợi, hai người tới Hoài Nhu.
Là ngọn núi to lần trước bọn họ đã tới, mộ rỗng của mẫu thân Bạch Tuyển chôn ở đây.
Hai người vừa vào ngọn núi, lập tức liền có mười bốn hắc y nhân che mặt vô thanh vô tức xuất hiện, Đỗ Cửu Ngôn rất hưng phấn, lôi kéo Bả Tử nói: “Đây đều là người của long vệ, đều là người hoàng gia?”
“Không phải. Thống lĩnh Long Vệ phải là con nối dòng của hoàng thất, những người khác không phải.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn thì ra là thế gật đầu, đây là lần đầu tiên nàng hợp tác với long vệ thần bí, “Lần trước ở viện tử của Viên Nghĩa đánh nhau, mấy người kia quyền cước cũng được. Bọn họ đều là trình độ như vậy?”
“Ân, đều trên ngươi.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn mất hứng, trong bóng đêm trừng hắn một mắt, “Đây chỉ có thể nói rõ ngươi không có làm sư phụ nghiêm túc dạy ta.”
“Bọn họ ta cũng dạy như thế, chỉ có ngươi không được mà thôi.” Bả Tử nhàn nhạt nói.
“Thiên tư bất đồng, trách không được ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo cánh tay Bả Tử, nghiền hắn một cước, thấp giọng nói: “Ngươi chờ, chờ ngày ta đại công cáo thành, ta nhất định đánh tới ngươi đầy đất cầu xin tha thứ, gọi ta là Cửu gia!”
“Chờ mong.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, nhưng dưới chân vẫn không có ngừng, vẫn chạy lên đỉnh núi, Bả Tử hỏi: “Ngươi xác định cổ mộ thực sự ở chỗ này?”
“Ân. Ngươi có nhớ bùn trên hài của Bạch Tuyển không?”
Bả Tử gật đầu, nói: “Hoàng thổ mang theo hồng.”
“Lúc đó A Sự nói, mộ hắn từ nhỏ lớn lên, bốn phía chính là đất vàng mang theo đỏ.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta vốn không nghĩ tới tầng này, nhưng sau khi tới nơi này ta phát hiện, ngọn núi này lại có bạch bì hoa và mã mao tùng. Ta suy đoán, cổ mộ có phải ở phụ cận đây hay không.”
“Chúng ta một mực đi tây bắc, tựa hồ chỉ có trong rừng sâu núi thẳm bên kia, mới có loại cổ mộ này, tiện ẩn dấu sẽ không bị phát hiện. Nhưng, cách xa như vậy, quỷ phía sau màn phải làm sao quản lý?”
“Có đạo lý. Chúng ta một mực tìm xa xa, duy chỉ có bỏ quên phụ cận kinh thành.” Bả Tử nói, “Chỗ nguy hiểm nhất, trái lại an toàn nhất.”
Hai người vừa nói chuyện, trong bóng tối toát ra một bóng người, hướng về phía bên này nhỏ giọng hô: “Là Đỗ tiên sinh sao?”
“A Sự, ” Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, A Sự chạy tới, nàng hỏi, “Đến đây lúc nào?”
A Sự trả lời: “Một canh giờ trước đã đến, ta ở trên núi đi một vòng, ta không biết có phải là ở đây hay không.”
“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ phía dưới, “Đi vào trong núi.”
Đoàn người đi vào bên trong.
Không biết đi bao lâu, Bả Tử bỗng nhiên dừng lại, nói: “Tránh ra.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Bốn phía một mảnh đen kịt, không có bất kỳ ngọn đèn nào, đến con chim cũng không có, mọi người không hiểu chờ hắn muốn nói gì.
“Khí khói lửa.” Bả Tử nói, “Là hương khí sau khi nấu cơm, lưu lại.”
Mọi người liều mạng ngửi, hắn không nói mọi người còn không có cảm giác, nhưng hắn nói xong, lập tức có thể cảm giác, trong không khí tràn ngập hương khí củi lửa nấu thức ăn.
“Không xa.” Bả Tử dặn mọi người, “Đều tự cẩn thận.”
Đi vài chục bước, Bả Tử lần thứ hai dừng lại, “Ở chỗ này chờ ta.” Hắn nói chuyện, người như chim ưng tiêu thất ở trước mắt Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo mọi người tựa ở thân cây ngồi xổm xuống, yên lặng nghe động tĩnh bốn phía.
Ước chừng một khắc đồng hồ, Bả Tử lặng yên không một tiếng động trở về, trầm giọng nói: “Phía trước bên trái, đi.”
Tất cả mọi người rất hưng phấn, A Sự run theo ở phía sau.
Bay qua một sườn núi không cao không thấp, phía dưới là một khe núi lõm, Bả Tử chỉ vào đất trống trong khe núi nói: “Đó!”
Bookwaves.com.vn
“Phải!” Thanh âm của A Srun, nước mắt trào ra, “Là ở đây, nhất định là ở đây, chính là chỗ này.”
“Khe suối này, khi còn bé chúng ta chơi trong rãnh của nơi này, mỗi ngày có thể ra một canh giờ rưỡi. Ta đối với mỗi một thân cây nơi này đều rất quen thuộc, đối với mùi của nơi này ta đều có thể phân biệt ra bất đồng.”
“Phía dưới kia chính là cửa.” A Sự chỉ vào đầu cùng khe núi yên tĩnh giống như một con sâu vậy, “Phía sau một đống cỏ dại là một cửa đá, nho nhỏ, chúng ta phải bò ra.”
“Vậy hai sư tử bằng đá, bò ở cửa.”
A Sự lôi kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, đúng rồi, đúng rồi!”
“Ta tìm được nhà rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ và thương tiếc, nói: “Chúc mừng ngươi, tìm được nhà rồi.”
“Vậy mời chúng ta đến nhà ngươi làm khách đi.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo tay hắn, nắm, “Nhớ kỹ chuẩn bị thức ăn ngon rượu ngon chiêu đãi.”
A Sự gật đầu.
Đoàn người vọt xuống phía dưới, cỏ khô ở dưới lòng bàn chân phát sinh thanh âm, A Sự nói: “Bên trong có hai sư phụ, trừ bọn họ ra bên ngoài không có người khác.”
“Hai sư phụ rất hung dữ, chúng ta cũng không dám ra ngoài.”
Dừng lại ở trước cửa mộ.
Mộ môn ước chừng ba thước, là một cửa mộ thất một phiến lộ ra bên ngoài, ở hai bên cửa, là hai tôn sư tử. Sư tử khoảng chừng như một con chó nhỏ vậy, nhe răng trợn mắt rất hung ác độc địa.
Sư tử bị chôn ở dưới lòng đất, xuống đất rất sâu, Đỗ Cửu Ngôn không biết vì sao không có trộm chúng nó đi, hay, mộ thất này sớm đã bị người chiếm cứ.
“Làm sao mở?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
A Sự đã quỳ trên mặt đất, vuốt một cục gạch, hỏi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đẩy khối này ra có thể mở cửa, muốn đẩy không?”
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau.
“Ta đi vào.” Bả Tử nói, “Ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Đỗ Cửu Ngôn không có dong dài cũng không muốn cậy mạnh, nếu như bên trong thực sự hung hiểm, nàng đi vào không thể giúp được bọn họ cái gì, ngược lại sẽ trở thành cản tay Bả Tử, để hắn không thi triển được quyền cước.
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn A Sự, “Ta có thể tin tưởng ngươi, đúng không?”
A Sự gật đầu, “Có thể!”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngươi đến đây là để cáo biệt, qua đêm nay, ngươi không phải là A Sự nữa.”
A Sự gật đầu, ấn chuyển khối đá.
Cửa đá truyền đếnthanh âm ầm ầm, như cửa gỗ kéo, trượt trên quỹ đạo ở chôn dưới đất, lập tức cửa ba thước cao rộng hai thước mở ra, lập tức, một mùi mốc meo vọt ra.
Khí thể đục đục, xông người đầu váng mắt hoa.
A Sự chui vào trước, Bả Tử theo sau.
Bookwaves.com.vn
Mộ thất rất lớn, A Sự mang theo bọn họ quẹo một cái cua biến mất ở trước mắt, Đỗ Cửu Ngôn và người che mặt ngồi xổm ở cửa, vừa quan tâm bên trong, vừa phòng thủ bên ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn đối loại không gian bịt kín này rất không có cảm giác an toàn.
Bỗng nhiên, trong mộ thất truyền đến tiếng đánh nhau.
A Sự nói qua, sư huynh đệ của hắn học tập, đều là phân loại dựa theo thiên phú của cá nhân, có người chuyên môn tập võ, có người lại đọc sách, như hắn còn lại là học buôn bán, tính sổ đánh bàn tính từ nhỏ.
Tiếng đánh nhau này. . . Xem ra là sư phụ của bọn họ ở bên trong.
“Ân.” Bả Tử lên tiếng, lập tức cùng đồng bạn của hắn đẩy người đi ra.
Một hai người chờ mọi người đi ra, nàng đếm, tổng cộng bảy người.
Mặc dù tia sáng không rõ, nhưng nhìn thân cao và hình thể có thể nhận ra, năm người trong đó là hài tử, mà hai nam tử khác, tuổi chừng sờ ngoài bốn mươi, chắc là sư phụ trong miệng A Sự.
Cây đuốc thắp sáng, sắc mặt bảy người tái nhợt phá y lạn sam.
Năm hài tử dùng đường nhìn hoảng sợ đánh giá nàng, trong ánh mắt có kinh cụ nhưng càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ, hiếu kỳ với những người khác và nhân sự bên ngoài.
“Tên gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hai sư phụ.
Nàng rất lo nghĩ đi hai vòng, dừng lại ngồi chồm hổm ở trước cửa, tranh đấu vẫn còn tiếp tục, còn có truyền tới giọng nam sắc nhọn.
Một khắc đồng hồ sau, bên trong lộ ra tia sáng, Đỗ Cửu Ngôn chợt nghe Bả Tử nói với nàng: “Không có việc gì!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, “Đi ra bây giờ sao?”
Một người hơn cao, gầy trơ cả xương như gậy trúc, nuôi râu mép thật dà, một đôi mắt hôi phác phác, như một hoạt tử nhân.
Một người vóc dáng thấp, cũng là ốm như bộ xương khô, toàn thân tràn đầy mục khí.
Hai người thẳng tắp nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không nói lời nào.
“Sư phụ cao và sư phụ thấp.” A Sự nhìn chằm chằm hai vị sư phụ, bởi vì kích động, hai chân hắn còn đang run.
Hắn tìm trở về, từ bên ngoài tiến đến nơi đây, lấy một thân phận khác đánh giá bọn họ.
Nguyên lai hai vị sư phụ là như vậy.
Hắn nghĩ đến hai sư phụ khi còn bé hắn sợ như vậy, xem ra, là bởi vì bọn hắn không giống người sống, mà như một người chết, cái loại sợ hãi đối với tử vong này, để cho bọn hắn khiếp sợ.
“Chủ tử các ngươi bình thường tới có không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi sư phụ cao.
Thần tình của sư phụ cao thẩn thờ lắc đầu, “Không đến! Lúc hắn chỉ điểm, sẽ có một mũi tên, đinh ở trên nhánh cây.”
Đỗ Cửu Ngôn thuận mắt nhìn về phía đỉnh đầu thân cây hắn chỉ.
“Bao lâu sẽ giao nhiệm vụ cho các ngươi?”
Sư phụ cao nói: “Không xác định, có đôi khi ba năm cũng không có, có đôi khi một năm có mấy lần.”
“Ăn uống làm thế nào? Các ngươi xuống núi sao?”
“Ăn uống mỗi ba ngày sẽ có người đưa tới, để ở cửa.” Sư phụ cao nói, “Chúng ta không xuống núi, ta đã có hai mươi năm không xuống núi rồi.”
Hai mươi năm? Đỗ Cửu Ngôn không dám tin tưởng, “Ngươi ở nơi này hai mươi năm?”
Sư phụ cao gật đầu, thủy chung không có giống A Sự, không phải hắn không nhìn, mà là hắn đã quên A Sự.
Hài tử nơi này tới tới đi đi, trong hai mươi năm mỗi một năm cũng có một hài tử tên A Sự, mỗi một năm cũng có một hài tử tên A Tiêu. . .Đa số thời gian bọn họ sống trong bóng tối, hắn không nhớ rõ tướng mạo của bọn họ.
“Vì sao các ngươi không ly khai? Không ai trông giữ, vì sao không đi?”