Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 729: THU HOẠCH MỚI MẺ

Dịch giả: Luna Wong

“Chúng ta không chỗ đi, ở chỗ này có ăn có uống, đi ra còn không bằng ở đây.” Thanh âm của sư phụ thấp sàn sạt, như đá mài đao.

“Thê nhi của ta bị hắn giấu rồi, nếu ta đi, thê nhi liền chết.” Sư phụ cao nói.

“Vậy các ngươi bây giờ là muốn chết hay là sống?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Sư phụ cao và sư phụ thấp liếc nhìn nhau, hai người trăm miệng một lời nói: “Sao cũng được!”

Bọn họ sống hay là chết, kỳ thực cũng không có khác biệt.

“Vậy trước tiên sống đi, theo chúng ta rời khỏi nơi này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hỏi các ngươi cái gì đáp cái đó, có một ngày các ngươi sẽ có cuộc sống mới dưới ánh mặt trời.”

Hai người rời đoàn người đã lâu, đã sớm quên mất làm sao chủ động tự hỏi, bọn họ chỉ biết ngày qua ngày kéo làm một chuyện, nghĩ mấy vấn đề, thêm vào phức tạp, bọn họ đã không có năng lực suy tư.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn năm hài tử, “Tên gì?”

“A Sự!”

“A Tiêu!”

“A Thụ!”

. . .

A Sự kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, lẩm bẩm: “Tên đều là giống nhau?”

“Tại sao có thể như vậy, trên đời này còn có bao nhiêu A Sự nữa?” A Sự hỏi hai sư phụ, sư phụ cao nhìn hắn, nói: “Mỗi khi một A Sự rời đi, sẽ có một A Sự mới tiến đến.”

“A Sự chỉ là cái hố, ai ở bên trong, người đó chính là A Sự.”

Nguyên lai. . . Bọn họ chẳng những không có tên không có nhà, thậm chí còn đến tên cũng không phải là của mình.

Cái tên đó, là cái tên của cái hố mỗi đêm ngủ bọn hắn, hắn ngủ bên trong, hắn chính là A Sự, đổi người, người kia cũng là A Sự.

A Sự thống khổ quỳ trên mặt đất, gào thét nói: “Vì sao? Tại sao phải như vậy!”

“Vì sao hắn tàn nhẫn như vậy.”

Hắn thống khổ khóc, năm hài tử đối diện hắn diện vô biểu tình. Ở dưới lớp bụi dày dày, không có khác nhau với khuôn mặt của hắn năm đó.

A Sự bỗng nhiên hiểu, bọn họ ở chỗ này đều là mang mặt nạ, mặt bẩn như vậy, ai có thể phân rõ được ai.

Chỉ có hắn đã từng liều mạng cố gắng nhớ mặt của từng sư huynh đệ.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hài tử tên giống A Sự, ước chừng tám chín tuổi, mặt đen sì, tóc loạn, áo rách quần manh quang một đôi chân đen sì, nàng khom lưng nhìn, hỏi: “Theo chúng ta rời khỏi nơi này, sống cuộc sống của người bình thường, có được hay không?”

Hài tử tên A Sự gật đầu, căn bản không có phản kháng và giãy dụa.

Chỉ có phục tòng.

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên thật tò mò, bọn họ chất phác như thế, ra ngoài rồi phải làm sao làm việc cho chủ tử?

Bất quá, chất phác cũng mới có lợi, chính là không hề có lòng sợ hãi đối với cái chết, giống như ngục tốt trong nha môn kia, hắn muốn chết, nhún đầu vào trong hố phân cũng không sao.

Đối với bọn hắn mà nói, chết chính là chết, căn bản chết cũng cần chết thể diện.

Bọn họ lớn lên ở cổ mộ, có thể, đối với bọn hắn mà nói sống và chết cho tới bây giờ cũng không có khác nhau.

“Có nói an trí không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Bả Tử.

Bả Tử gật đầu, “Có!”

“Ta có mấy vấn đề muốn hỏi nhị vị.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hai sư phụ đi mấy bước, hai người đứng ở trước mặt nàng, nàng hỏi: “Có từng gặp qua chủ tử của các ngươi chưa?”

Người vóc dáng cao suy nghĩ một chút, trả lời: “Gặp một lần, bất quá đối phương mang mũ, ta nhìn không thấy mặt.”

“Vóc dáng rất cao.” Người vóc dáng thấp nói.

“Rất tráng, có võ công.” Người vóc dáng cao nói.

“Xác định là chủ tử sao, nếu như gặp được còn có thể nhận ra hay không?”

Hai người lắc đầu, “Không xác định, thế nhưng người kia là người duy nhất trong mười mấy năm qua chúng ta gặp.”

“Hài tử kia làm sao tới? Mỗi hài tử là thân phận gì?”

“Lúc mỗi hài tử tới đều rất nhỏ, ba tuổi hay bốn tuổi gì đó.” Người vóc dáng cao nói, “Như đưa mì đưa gạo vậy đều đặt ở cửa, lúc chúng ta đi ra lấy, bọn họ đã đi rồi.”

Thực sự là chu toàn a, mười lăm năm cư nhiên vẫn núp trong bóng tối.

“Không có tín vật sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Người vóc dáng cao nhìn người vóc dáng thấp, hai người đều lắc đầu.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nói với hai người: “Nghĩ ra cái gì lại nói cho chúng ta biết, chờ chuyện rõ ràng, các ngươi có thể về nhà.”

Hai người mờ mịt chung quanh, cũng không có cao hứng hay mất hứng.

Bả Tử để thủ hạ suốt đêm tiễn bước bảy người, nàng nhìn A Sự, hỏi: “Ngươi tính toán gì?”

“Ta, ta có thể theo Đỗ tiên sinh trước hay không? Bọn họ hẳn không có người nhận ra ta.” A Sự nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ngươi đi cùng bọn họ đi, chờ chuyện của ta kết thúc, ngươi lại ra.”

“Sống, mới có tương lai, mới có tên mới.”

A Sự gật đầu, “Được!”

A Sự theo hai sư phụ và năm hài tử, do thủ hạ của Bả Tử mang đi.

“Gần đây có lẽ sẽ có nhiệm vụ mới, ngươi lưu vài người ở chỗ này.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử gật đầu.

“Vào xem, ta rất hiếu kỳ bên trong là dạng gì.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bốn phía, chỉ vào khe suối trước mộ, “Phỏng chừng kênh này, là bọn hắn tìm được mộ rồi mới đào. Thật đúng là nhọc lòng a, nếu không phải người hiểu công việc, dù là đến trước mộ, cũng chỉ sẽ cho rằng là mộ thông thường trong phủ người nào thôi.”

Bọn họ cho rằng là một mộ lớn của tiền triều, không nghĩ tới nhìn bên ngoài, không nổi bật như thế.

“Có thể có nhiều không biết như vậy, tất nhiên là người tâm tư thâm trầm, làm được những thứ này, không kỳ quái.”

Hai người vào mộ thất, cho rằng người ở trường kỳ, bốn vách tường trơn truột đồ vốn ở đó đã không còn nữa, nhưng chủ thất rất lớn. Ở hai bên chủ thất, mỗi bên có năm hố nhỏ, sâu chừng một ngón tay, bên trong trải đầy rơm rạ.

“Đây là hố tên mà A Sự nói?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm quan sát phía trước hố cạn.

Bả Tử gật đầu, “Chắc vậy.”

Mộ thất làm rất tốt, khó tránh khí ẩm, nhưng không có lầy lội và xâm nước, trên mặt đất rất sạch sẽ.

“Chắc là đã qua xử lý rồi.” Bả Tử gõ mặt đất, “Hoàng lăng cũng là như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn, “Ý của ngươi là, mộ thất này có thể là lăng mộ hoàng thất của một triều đại?”

“Phong thủy của nơi này còn chưa đủ tư cách.” Bả Tử nói, “Ý của ta là, người phát hiện nơi này, dựa theo tạo pháp của hoàng lăng, một lần nữa sửa chữa.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, có thể dựa theo quy cách của hoàng lăng mà cải tạo, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được.

“Tìm xem thử.” Đỗ Cửu Ngôn quan sát bốn phía, kỳ thực mộ thất rất đơn giản, phân hơn hai gian, bên ngoài là đồ chôn cùng trong hố còn lại là chủ thất đặt quan tài, hiện tại đồ đều rõ ràng, đi một vòng thì vừa xem hiểu ngay.

Nàng lấy hết rơm rạ cùng chăn trong mười hố ra, nàng giơ cây đuốc chiếu, lập tức di một tiếng, cạy ra một vật.

Thứ này phân nửa ở bên ngoài, phân nửa ở trong đất.

“Vận khí không tệ a.” Đỗ Cửu Ngôn lắc lắc, “Nên đi vào một chút.”

Bả Tử giơ cầm đồ lên soi, ngưng mi nói: “Sao ta nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.”

“Bởi vì trong tay ta có một cái.” Đỗ Cửu Ngôn chiếu đồ dưới đuốc, thì thầm: “Hiệp chi đại thành!”

Buổi tối ngày Trương Man Tử đụng cây chết, bọn họ truy tung Hác Lâm đến trang thôn, ở trong nhà của một lão bá chăn bò, nhặt được một tiểu giới tử như thế, rất nhỏ, đến ngón út của nàng đều mang không lọt.

Bất quá, cái nàng nhặt được ở chỗ cột bò kia thì chỉ có nửa mảnh, mà cái này rất hoàn chỉnh.

Bookwaves.com.vn

Đồng tính chất, đồng khổ, đồng dạng để kẻ khác xem qua khó quên “Hiệp chi đại thành” .

“Ngươi vẫn giữ ở bên người? Ta nhớ kỹ Đan Đức Toàn nộp vật chứng lên, ngươi lưu lại.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vẫn ở chỗ của ta, ngày hôm nay lại thêm một cái.”

“Chuyến này, không tính là uống công.” Nàng thu đồ, cùng Bả Tử lại tìm một vòng, cũng không có thu hoạch khác, liền đi ra, nàng nói với mấy hắc y nhân khác, “Nếu có người đến đưa gạo và mì, cẩn thận theo, nếu theo không kịp cũng không sao, quan trọng nhất phải không bại lộ bản thân.”

Mấy người vẫn rũ mi mắt cũng không nhìn chung quanh, gật đầu xác nhận.

“Đi, chúng ta tiếp tục đi.” Đỗ Cửu Ngôn đắp cánh tay Bả Tử, nói, “Bả Tử đỡ một cái, ta mệt chết a.”

Bả Tử liếc nàng một cái, “Ta nói một mình ta tới là được, ngươi cứ phải theo.”

“Ngươi tới tìm không được chiếc nhẫn này.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Ta cảm giác, lưới đánh cá ở chỗ này, chờ chúng ta trở lại, nhất định sẽ có một con cá lớn ở đáy lưới chờ chúng ta.”

Bả Tử từ chối cho ý kiến, “Sớm đi, bằng không, rượu mừng liền không dự được.”

. . .

Quế vương nằm ở trên giường, trở mình lại trở mình, thực sự ngủ không được liền đơn giản đốt đèn thức dậy đọc sách.

Khoanh tay vừa lộn, đó là một quyển《 Xuân Thu 》.

Hắn ghét bỏ không ngớt, tiện tay ném ở một bên, đến hăng hái xem sách cũng không còn.

“Cũng không biết tới chỗ nào rồi, đến Tiền Đạo An đều biết viết thư trở về, nàng đều không nhớ viết phong thư cho ta.” Hắn lầu bầu.

“Hàn Đương.” Quế vương hướng về phía bên ngoài hô một tiếng, Cố Thanh Sơn từ sát vách qua đây, đứng ở cửa đáp, “Gia, có việc?”

Quế vương ngưng mi, “Tại sao là ngươi, Hàn Đương và Kiều Mặc đâu?”

“Bọn họ quay về vương phủ rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

Quế vương nhất thời bĩu môi, cả giận nói: “Cả ngày chỉ nhớ thành thân, chuyện đứng đắn đều không làm.”

Cố Thanh Sơn không dám ứng.

“Ngủ đi.” Quế vương vừa nằm xuống, Cố Thanh Sơn đến sát vách ngủ.

Quế vương vừa nằm xuống, ngoài cửa chợt nghe Cửu Giang vương hỏi: “Mặc Hề, ngươi đã ngủ chưa?”

“Không có.” Quế vương đứng dậy mở cửa, Cửu Giang vương quần áo chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, lại cười nói, “Ta cũng ngủ không được, không bằng chúng ta chơi cờ đi.”

Quế vương mở rộng cửa, vừa khoác y phục vừa nói: “Ngươi chơi thắng ta sao, nửa đêm tới tìm ta chơi cờ.”

“Mấy năm nay ta có tiến bộ.” Cửu Giang vương ôm cờ tiến đến dọn xong, thỉnh Quế vương ngồi, “Nào!”

Quế vương chống hai gò má hạ quân cờ, Cửu Giang vương cười nói: “Có phải nhớ Cửu Ngôn hay không?”

“Nàng không có viết thư cho ngươi sao? Tới chỗ nào rồi?” Cửu Giang vương hỏi.

Quế vương lắc đầu, “Không viết thư cho ta, ta đây không phải đang tức giận sao.”

“Ta nghe nói nàng ở Khai Phong đợi mười ngày, chính là chờ hồi âm, chẳng lẽ không phải chờ hồi âm của ngươi sao?” Cửu Giang vương hỏi.

Quế vương đày mặt kinh ngạc, rồi lập tức suy nghĩ minh bạch nguyên nhân trong đó, chua xót nói: “Không có quan hệ gì với ta, nàng đang giúp người khác chờ tín.”

Cửu Giang vương cười lắc đầu, “Ngươi a, vẫn luôn là hài tử chưa trưởng thành, nàng không viết thư cho ngươi, ngươi viết nàng là được.”

“Mất hứng viết.” Quế vương nói, “Chơi cờ, đừng nói có hay không nữa.”

Cửu Giang cười khanh khách xác nhận, lại hạ một quân, hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, nói: “Ta ăn được một cái quán không tệ, ngày mai cùng ngươi đi ăn thử xem, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Ta mời khách.” Cửu Giang vương nói.

Quế vương đảo qua hắn một mắt, gật đầu: “Ngươi mời khách, được!”

—— lời nói ngoài ——

Chợt phát hiện đáo cuối tháng, phải nhớ rõ khoảng không vé tháng a. Tháng này khẳng định không có gấp đôi hoạt động, sở dĩ sớm một chút đầu, để tránh khỏi lãng phí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui