Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 730: CỬU BIỆT TƯƠNG PHÙNG

Dịch giả: Luna Wong

Củ cải nhỏ trở mình, liền thấy trong phòng có thêm một thân ảnh, hắn kinh ngạc vừa nhảy ngồi dậy nói: “Ai!”

Lúc nói chuyện sờ soạng chủy thủ.

“Là ta.” Đỗ Cửu Ngôn cởi y phục hài, nằm trên mặt đất thoải mái mà nói, “Ngươi bây giờ rất cảnh giác a, còn biết lấy chủy thủ phòng thân.”

Củ cải nhỏ từ trên giường nhảy xuống, ôm cổ Đỗ Cửu Ngôn, “Người xem như đã trở về rồi, chúng ta đều rất lo lắng người cùng Bả Tử thúc a.”

“Ân, là nên lo lắng, thắt lưng già của ta đều sắp gãy rồit.”

“Ta giúp người xoa bóp, người lên giường nằm đi.”

“Trên người còn bẩn hơn đất này, ta muốn nước nóng, một hồi tắm xong mới xoa bóp cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Hai ngày này có chuyện gì không?”

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Rất bình tĩnh, chuyện gì cũng không có, mỗi ngày chúng ta ăn cơm đi bộ và ngủ.”

Đỗ Cửu Ngôn yên tâm, chờ sai vặt mang nước nóng qua đây, nàng rửa mặt chải đầu qua giường nằm, củ cải nhỏ đấm lưng cho nàng.

Đỗ Cửu Ngôn lại lấy chiếc nhẫn nhỏ ở trong mộ thất ra, quay ánh sáng đánh giá, củ cải nhỏ xích lên di một tiếng, “Người tu bổ xong rồi sao?”

“Đây là cái khác.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo ngón tay út của củ cải nhỏ đeo thử, vừa vặn.

Củ cải nhỏ đầy mặt kỳ quái, “Đây chẳng lẽ là nhẫn của tiểu hài sao?”

“Không phải.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.

Thật đúng là rất có hăng hái a, làm một chiếc nhẫn nhỏ như vậy.

“Thu, ” Đỗ Cửu Ngôn giao cho củ cải nhỏ, “Hồi kinh lại lấy ra.”

Mẫu tử hai người ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau mọi người lần thứ hai khởi hành, đi Bảo Khánh phủ Võ Cương huyện thành.

Võ Cương rất gần Thiệu Dương, càng ngày càng gần, tất cả mọi người kích động, củ cải nhỏ kích động vành mắt đỏ lên, hỏi: “Nương, chúng ta phải về Thiệu Dương sao?”

“Quay về! Uống rượu mừng xong liền trở về.”

Củ cải nhỏ vỗ tay, Hoa Tử cũng theo cao hứng bừng bừng lệ nóng doanh tròng, “Chúng ta đã về rồi.”

“Cảm giác như đã lâu a.”

Chu Tiếu hàm tiếu, nói: “Là rất lâu a, đều hơn một năm rồi.”

“Tiên sinh có tới hay không a.” Hoa Tử hỏi, “Nếu như Ngân Thủ ca không đi học, Nháo nhi ca không đi chiếu cố Lăng sư huynh thì tốt rồi, người một nhà chúng ta đoàn tụ.”

Đỗ Cửu Ngôn cười yếu ớt, nói: “Tống Cát Nghệ gửi thư cho tiên sinh rồi, mời tiên sinh dự tiệc. Nói không chừng, hiện tại tiên sinh đã ở Tống phủ.”

“Thật là nhớ tiên sinh a, ” củ cải nhỏ ôm Bả Tử, “Bả Tử thúc, ngươi có nhớ tiên sinh không?”

Bả Tử gật đầu, “Chỉ nhớ ngươi.”

“Lần này ta phải khuyên tiên sinh đi kinh thành.” Củ cải nhỏ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, “Dù sao cha ta và nương ta tốt rồi, lần sau về Thiệu Dương, còn không biết là lúc nào.”

Cười cười nói nói, mọi người vào cửa Võ Cương thành, sai vặt Tống phủ đứng ở cửa thành, nhìn thấy bọn họ liền liều mạng vẫy tay, hô: “Đỗ tiên sinh, Bả gia, Tiền tiên sinh. . .”

Hắn hô một vòng tên người, thanh âm giống như hồng chung, như là rất sợ người khác không biết.

“Ở đây. Tiểu nhân phụng mệnh ở chỗ này đón Đỗ tiên sinh.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Làm phiền tiểu ca.”

“Không phiền. Người tốt với công tử nhà chúng ta như vậy, tiểu nhân vì người làm việc khổ cực chút là nên. Trong nhà lão gia thái thái đều ở chờ các ngươi.”

“Tính cước trình, còn tưởng rằng các ngươi sau bảy ngày trước nên tới rồi, còn tưởng rằng trên đường các ngươi gặp mưa tuyết làm trễ nãi hành trình nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn giải thích với hắn, sai vặt càng không ngừng đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, dắt ngựa cho nàng, vừa đi vừa nói với bách tính đi ngang qua: “Đỗ tiên sinh, vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh.”

“Nàng đến nhà của chúng ta ăn cưới, tiểu công tử chúng ta sắp thành hôn.”

Mọi người đầy mặt kinh hỉ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, có người bỗng nhiên chạy ra phía trước, ngăn đường: “Đỗ tiên sinh, người xem như đã trở về rồi. Người còn đi không, khi nào quay về Thiệu Dương?”

“Mấy ngày nữa trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nhận ra người chặn ngựa, “Người đến Võ Cương làm việc?”

Người nọ gật đầu nói: “Ta đây trở về Thiệu Dương. Vậy người ăn xong rượu mừng trở về a, tất cả mọi người đặc biệt tưởng nhớ người.” Vừa nói vừa nhìn củ cải nhỏ, “Củ cải nhỏ, ngươi nhớ về sớm một chút nga.”

Bookwaves.com.vn

Củ cải nhỏ gật đầu, “Đã biết, mấy ngày nữa trở về.”

Trên đường tất cả mọi người nhìn bọn họ, vừa hỏi Đỗ Cửu Ngôn ở Võ Cương lưu vài ngày, vừa hỏi lần sau lúc nào nàng tới.

Thật vất vả đến cửa Tống phủ.

Tống gia mặc dù không tính là cao môn đại hộ, nhưng ở Võ Cương cũng là có danh đọc sách gia. Viện tử rất rộng lớn, trên cửa khí phái bày bảng hiệu lưu kim.

Lúc này, đại môn mở rộng, Tống Cát Nghệ cùng mọi người nhà hắn đứng ở cửa, gương mặt tiếu ý.

Đoàn người xuống ngựa xuống xe, Đỗ Cửu Ngôn cùng mọi người cùng nhau tiến lên hành lễ.

Tống phụ tiến lên đây, chắp tay nói: “Mấy năm này Cát Nghệ thêm phiền toái cho người, nếu không có người trông nom, lúc này hắn chỉ còn đang hồn hồn ngạc ngạc mà sống. Hôm nay trở về, chẳng những có danh lợi, càng đến hôn sự cũng có.”

“Tính cách của Cát Nghệ đôn hậu, thái độ làm người giản dị nhu thuận, bá phụ và bá mẫu giáo dưỡng hắn vô cùng tốt. Không chỉ ta thích, chính là hắn ở kinh thành, vương gia cùng các đại nhân của các nhân môn, cũng tán thưởng hắn có thừa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Người của Tống gia càng cao hứng hơn, khuôn mặt hỉ sắc.

Trước đây, hai huynh đệ Tống Cát Nghệ và Tống Cát Xương, bất kể là đọc sách hay là thái độ làm người, Tống Cát Nghệ đều nơi nơi thấp hơn Tống Cát Xương một cái đầu, nhưng bây giờ trở lại nhìn từ đầu, Tống Cát Xương tầm thường vô vi suốt ngày cấp tiến tự đại, ngược lại là Tống Cát Nghệ, cư nhiên dương danh thiên hạ, thành tụng sư Tam Xích đường người người đều biết.

Còn có không dễ nói là, lần này Tống Cát Nghệ trở về, cũng dẫn theo không ít bạc, không chỉ việc hôn nhân không để trong nhà ra tiền, còn hiếu kính bọn họ không ít.

Lợi không phải là thứ người đọc sách nên nhớ, nhưng ra cửa bên ngoài, có công thành danh toại hay không, bạc kiếm bao nhiêu, cũng là một trong những thước đo cân nhắc a.

“Mời vào, mau mời vào!” Tống phụ thỉnh bọn họ đi vào, Tiền Đạo An và Chu Tiếu chào hỏi, bọn họ đều là người một chỗ, nên rất quen thuộc.

Chu Tiếu cười nói: “Lúc này đây trở về cũng chuẩn bị hôn sự, bất quá không có nhanh như Cát Nghệ, hiện tại đến xem, phải chờ tới cuối năm sau.”

“Chuyện tốt, chuyện tốt a!” Tống phụ cao hứng không ngớt, năm đó bốn thanh niên nhân cố chấp, cứ muốn mở Tam Xích đường, phát thệ một ngày không trở nên nổi bật, một ngày không về nhà. Vốn tưởng rằng chờ một năm hai năm tự bọn nó sẽ nóng nảy, ai biết vừa chờ chính là bốn năm năm.

Cũng may, hiện tại hôn sự đều có tin tức, còn đều là việc hôn nhân rất tốt.

Cũng đều là chọn tiến cung, do thái hậu nương nương tự mình chọn ghép thành đôi. Nữ tử có thể đi vào cung đó cũng đều là nhất đẳng nhất thật tốt.

Mấy người bọn họ, thật đúng là đi đại vận.

“Đạo An thì sao, có phải hay không cũng sắp rồi không?” Tống mẫu hỏi.

Tiền Đạo An có chút xấu hổ, trả lời: “Việc này còn phải đi về thương lượng một chút với phụ mẫu trong nhà, cầu hôn rồi định ra ngày mới được.”

“Vậy chính là có rồi.” Tống phụ cười nói, “Tốt, tốt. Tiếp qua một năm Tam Xích đường sắp thêm người rồi.”

Cười nói ngồi xuống, Tống phụ và Tống mẫu còn có ca ca tẩu tẩu của Tống Cát Nghệ, cho củ cải nhỏ một đống lễ gặp mặt, đều là cố ý tìm thứ tốt, củ cải nhỏ hỉ tư tư cất.

Buổi tối, mọi người ăn cơm, mọi người nhìn hỉ phòng Tống Cát Nghệ thu thập xong.

Đầy mắt hồng sắc, vui sướng.

Tống Cát Nghệ chỉ vào giường của mình, “Đây, đây là, là, Ngưng, Ngưng Nguyệt nguyệt, tự mình, thêu thêu, có phải , phải, rất rất, đẹp, đẹp, hay, hay không?”

Chăn đại hồng, thêu uyên ương hí thủy.

“Đẹp.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tiếp qua hai ngày, ngươi có thể ôm lấy mỹ nhân ngủ ở nơi này, ngưỡng mộ a.”

Mặt của Tống Cát Nghệ đỏ lên, cười hắc hắc, nhỏ giọng nói: “Nàng, nàng, nàng nói, nói muốn, muốn sinh, sinh ba, hài, hài tử.”

Bookwaves.com.vn

Lúc nói chuyện, che miệng như nhặt được tiền.

“Tiểu tử này, ” Chu Tiếu giận, “Đây là cố ý khoe khoang cho chúng ta nghe chứ gì.”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Tống thúc thúc, lời này người nói, Tiền bá bá và Chu bá bá sẽ đố kị người, dù sao bọn họ bây giờ còn là người không vợ.”

“Cái gì người không vợ, ” Tiền Đạo An dở khóc dở cười, “Người không vợ không phải dùng như thế.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, không cho là đúng, hắn thích cái từ này.

“Nhà của Vinh Hưng cách nhà các ngươi rất xa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không xa, chỉ cách chừng mười con phố.” Chu Tiếu trả lời, “Nhà của ta cũng không xa, có muốn tới nhà của ta ngồi một chút hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Đều bận rộn, không đi.”

“Cũng tốt.” Chu Tiếu nhìn sắc trời, “Ta đây về trước, ngày mai có thể không rảnh đến, sáng sớm ngày mốt ta qua đây.”

Nhà của Tiền Đạo An không ở Võ Cương, nên hắn phải uống xong rượu mừng mới trở về.

Buổi tối, mọi người ngủ lại ở Tống phủ, sáng sớm ngày thứ hai Đậu Vinh Hưng chạy tới, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sự tình đều làm xong rồi, cha nương ta đang chuẩn bị xử lý, hiện tại hôn sự còn chưa có định ra.”

“Chủ yếu là gia cụ, giục thêm một lần. Hiện tại xem ra, trước năm còn chưa nhất định lấy được.”

Gia cụ của nhà Tống Cát Nghệ đã sớm định xong, nên thời gian rất sung túc.

“Không được cũng không có việc gì, vậy sang năm mới làm, ngươi ở nhà chuẩn bị cho tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lần này đi ra, chuyện muốn làm, đều xử lý thỏa đáng.”

Nhãn tình của Đậu Vinh Hưng sáng lên, “Đều làm thành? Vậy. . . Vậy sau khi trở về, có phải sẽ chứng minh tội danh của Tĩnh Ninh hầu hay không?”

“Ân. Chờ sau khi trở về xem chuyện của vương gia làm thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi trở về, trên đường có thuận lợi không?”

Đậu Vinh Hưng cười gật đầu, “Rất thuận lợi. Nương ta thật cao hứng, nói tìm một hảo thân gia.”

“Lưu Kiều không có nói qua, kỳ thực nhà nàng là thư hương thế đại, rất có của cải.”

Bản thân Đậu Vinh Hưng cũng rất hài lòng, nghĩ tới lúc đầu hắn còn không thích Lưu Kiều, hiện tại xem ra, hắn và Lưu Kiều mới là thích hợp nhất.

Lưu Kiều hoạt bát, lời gì đều nói với hắn, giữa bọn họ cũng có rất nhiều thứ cùng chủ đề, mặc kệ nói cái gì, hai người đều có thể thao thao bất tuyệt nói cả buổi sáng. Trái lại trước đây cùng Bùi Doanh, đều là một mình hắn nói, Bùi Doanh đều là trầm mặc nghe hắn nói.

Rất may mắn, hắn lạc đường biết quay lại, không có tiếp tục làm khó Bùi Doanh cũng không có làm khó mình.

“Đúng rồi, quên hỏi ngươi, ngươi viết thư cho Trần tiên sinh chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tống Cát Nghệ.

Ngày mai đón dâu phải lên đường, quay lại bốn ngày mới trở về, vừa vặn mười sáu tháng mười, nhưng Trần Lãng còn chưa tới.

“Viết, viết thư, rồi, Trần tiên, tiên sinh, sinh, đã, hồi âm, cho, cho ta, nói một chút, nói hắn mười, mười sáu, tháng mười, nhất định định đến.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy ngươi đi ngủ sớm, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.”

“Được.” Tống Cát Nghệ nói đi ngủ, nhưng lại một đêm không có ngủ, sáng ngày thứ hai trời chưa sáng, liền con ngựa cao to, khua chiêng gõ trống đi đón dâu.

Chu Tiếu và Tiền Đạo An cùng với Đậu Vinh Hưng cùng nhau, cùng đi đón dâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui