Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 731: HỈ KHÍ DƯƠNG DƯƠNG

Dịch giả: Luna Wong

Trong tiếng pháo bùm bùm, Đỗ Cửu Ngôn thấy được bảo mã buộc lụa hồng của Tống Cát Nghệ, cùng với xe ngựa đựng đồ hỉ khánh theo ở phía sau.

“Thả!”

Từng tiếng pháo mừng xung thiên, củ cải nhỏ và Hoa Tử cùng với tiểu hài tử Tống gia, đứng ở trên cái băng thật cao, cầm lấy kẹo đưa cho người qua đường.

Miệng của Tống Cát Nghệ kéo đến sau mang tai, hỉ tư tư đỡ tân nương tử xuống xe ngựa.

Tô Ngưng Nguyệt đang đắp màu đỏ khăn voan, do hỉ nương dắt, vào đại môn Tống phủ.

Tống Cát Nghệ hô: “Cửu ca!”

“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn.

Tống Cát Nghệ bỗng nhiên xông lại, ôm nàng, Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, lập tức mỉm cười, “May là hôm nay ta mặc bào tử của nam tử.”

“Cửu ca, ” Tống Cát Nghệ thấp giọng nói, “Cảm tạ!”

Chóp mũi của Đỗ Cửu Ngôn hơi cay, hơi gật đầu, nói: “Đều là huynh đệ, khách khí cái gì.”

“Không thôi, buổi tối động phòng ngươi mở góc cửa sổ cũng được, lấy cái đó để báo đáp ta cũng đủ hài lòng.” Nàng nói.

Tống Cát Nghệ nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, lập tức bị tức nở nụ cười, tiện tay lau nước mắt, nói: “Hừ, mới không!”

Lúc nói chuyện, liền vui vẻ theo sát Tô Ngưng Nguyệt vào cửa.

Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, nói với Bả Tử: “Có thể thấy được cảm tạ vẫn là giả, tương lai ngươi thành thân, nhớ kỹ chừa khe cửa.”

“Nghĩ cũng không cần nghĩ.” Bả Tử nói chuyện, cũng hừ một tiếng đi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Chu Tiếu ba người, ba người cũng là chạy đi.

“Keo kiệt.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, nhìn Hoa Tử và củ cải nhỏ, Hoa Tử cười hì hì, nói “Cửu ca, ta chừa khe cửa cho ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Nhớ kỹ lời ngày hôm nay, nếu là không chừa ta liền đánh cái mông của ngươi.”

“Khẳng định chừa mà.” Hoa Tử cười hì hì đi, củ cải nhỏ ghét bỏ nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Nương, người đừng hỏi ta, ta cũng sẽ không đồng ý.”

Đỗ Cửu Ngôn đá cái mông của hắn, hắn chạy đi, Đỗ Cửu Ngôn đang muốn đi chính đường xem lễ, bỗng nhiên dư quang liếc về hai thân ảnh quen thuộc, nàng ngẩn ra nhất thời nở nụ cười, hô: “Tiên sinh, Tam gia!”

Là Trần Lãng và Tiêu Tam đến rồi.

“Cửu Ngôn.” Trần Lãng xuống ngựa, hai ba bước qua đây, vành mắt ửng đỏ nhìn nàng, “Các ngươi ngươi tới vào lúc nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tới có năm sáu ngày rồi, sao tiên sinh không tới sớm một chút?”

“Vốn là dự định sớm một chút, không nghĩ tới vừa ra đến trước cửa bên tay ta có án tử, không thể không làm trễ nãi.” Tiêu Tam ha ha cười, nói: “Tại sao ngươi lại mặc nam trang?”

Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, nói: “Nam trang tiện. Cưỡi ngựa bước đi cũng không có câu thúc.”

“Vậy cũng được.” Tiêu Tam vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: “Xem khí sắc này cũng không tệ lắm, xem ra cùng vương gia sống không tệ a.”

Đỗ Cửu Ngôn trứng hắn một mắt, “Ta thấy ngươi sống cũng không tệ, có phải trong nhà lại sắp thêm người hay không?”

Tiêu Tam cười ha ha, “Ngươi đã đoán đúng. Tẩu tử ngươi lão bạng sinh châu(già rồi còn có con), sang năm tháng năm có thể thêm người.”

“Thật đúng là lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Xem ra, trước khi đi ta phải chuẩn bị tiền mừng cho tiểu chất nhi rồi, miễn cho tương lai ngươi nói ta keo kiệt.”

Tiêu Tam gật đầu, “Coi như ngươi rộng lượng.”

“Buổi tối chúng ta tìm chỗ hảo hảo nói, đi xem lễ trước.” Trần Lãng sợ hai người cứ nói, đến chính sự đều quên.

Ba người đi vào, Tống Cát Nghệ và Tô Ngưng Nguyệt đang hành lễ, sau khi xong đưa vào động phòng, mọi người ầm ầm đi động phòng, nhìn Tống Cát Nghệ vén khăn voan.

Môi của Tô Ngưng Nguyệt đỏ thẫm, con mắt như sao, để người không biết nàng phát sinh một trận kinh hô, đều nói Tống Cát Nghệ hảo phúc khí, thú thiếu nữ đẹp như vậy.

Uống rượu hợp cẩn, mọi người hựu náo loạn vừa thông suốt động phòng.

Củ cải nhỏ và Hoa Tử thấy Trần Lãng, thoáng cái nhào vào trên người hắn, Trần Lãng muốn ôm củ cải nhỏ, lại phát hiện hắn không chỉ cao cũng nặng không ít, không khỏi cười khổ nói: “Củ cải nhỏ trưởng thành rồi, tiên sinh cũng ôm không nỗi nữa.”

“Sau này ta ôm người.” Củ cải nhỏ nói.

Trần Lãng nở nụ cười, yêu thương vuốt đầu của hắn, lại nhìn Hoa Tử, “Nghe nói hí của ngươi rất được hoan nghênh, ngươi coi như là đạt thành mong muốn, làm chuyện mình muốn làm.”

“Phải.” Hoa Tử cười nói, “Bầu gánh nói ta nuôi thêm hai năm, có thể một mình diễn chính lên đài.”

Tuổi còn nhỏ, giọng vẫn là phải dưỡng, không thôi sau này hát không được mấy năm, giọng sẽ phá hủy.

“Tiệc rượu còn chưa mở, chúng ta vào phòng ta nói.” Đỗ Cửu Ngôn gọi Tống Cát Nghệ, và Trần Lãng đi phòng nàng nói chuyện, Tiêu Tam gặp không ít người quen, đi phòng khách uống trà nói chuyện phiếm rồi.

Đóng cửa lại, củ cải nhỏ không kịp chờ đợi nói: “Tiên sinh, lúc này đây người cùng chúng ta lên kinh đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Hoa Tử gật đầu nói, “Mặc kệ trước đây phát sinh qua chuyện gì, người cũng phải trở về chứ?”

Trần Lãng nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Ngươi cùng ta tinh tế nói một câu chuyện của Nhâm Duyên Huy.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đêm chuyện của Nhâm Duyên Huy trước sau như một tinh tế nói một lần.

“Thì ra là thế, ” Trần Lãng hí hư nói, “Không nghĩ tới, cuối cùng hắn chết kiểu như vậy, đáng tiếc.”

“Chuyện trở về, ta phải suy nghĩ lại một chút, bây giờ còn chưa thể quyết định.” Trần Lãng nói, “Ta đi về, sợ là sẽ gây phiền toái cho các ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn.

“Ta suy nghĩ thêm một chút, dù là muốn trở về cũng phải chuẩn bị một phen mới được.” Trần Lãng nói, “Vài chục năm, lại trở về trong lòng ta cũng thấp thỏm.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tiên sinh trong nhà còn có người sao?”

“Có.” Trần Lãng nói, “Huynh trưởng ta chắc còn ở nhân thế.”

Kỳ thực Đỗ Cửu Ngôn thật tò mò, năm đó tại sao hắn phải đột nhiên ly khai triều đình, lại tại sao cửa nát nhà tan, vài chục năm tránh ở bên ngoài không về kinh.

“Vậy tiên sinh suy nghĩ lại một chút, chúng ta cũng phải cần quay về Thiệu Dương, đến lúc đó lại nói.”

Trần Lãng gật đầu đang muốn nói, củ cải nhỏ nói: “Tiên sinh, nếu cha ta và nương ta thành thân, người cũng không đi uống rượu mừng sao?”

Trần Lãng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Vương gia nói hắn muốn làm lần nữa, hiện tại xem ra, đại khái phải đầu năm sau mới được.”

Trần Lãng suy nghĩ một chút, không nói gì.

“Khai tịch, ” Chu Tiếu qua đây gọi bọn họ, “Cửu Ngôn, tiên sinh, ra phía trước uống rượu đi.”

Mọi người ra phía trước uống rượu, Tống phủ đối đãi với bọn họ bằng lễ khách, ngồi ở một bàn đầu, bồi ngồi cũng đều là học sinh trẻ tuổi có tiền đồ trong Tống thị bộ tộc.

Một tịch xuống tới, Đỗ Cửu Ngôn bị kính một vòng rượu, uống đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng thực sự không được, vẫn là Bả Tử thay nàng cản mấy ly, nàng mới không có say ngã ở trong tiệc rượu.

“Ta, ta, ta trở về.” Tống Cát Nghệ chỉ chỉ bên ngoài, cùng Bả Tử còn có Trần Lãng chào hỏi, lập tức thừa dịp mọi người không chú ý, chạy như một làn khói.

Phía sau người theo truy đều đuổi không kịp.

Đẩy cửa ra, Tống Cát Nghệ vù vù thở phì phò, ghé vào cửa nhìn ra phía ngoài, xác định không ai đuổi theo hắn qua đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, “Dọa, dọa chết, ta.”

“Cô gia, ” trong phòng, tiểu nha hoàn cười nói, “Trong hỉ phòng không thể nói chết, lời này là điềm xấu.”

Tống Cát Nghệ đối với tiếng xưng hô này rất xa lạ, sửng sốt một chút, mới nhớ tới hắn trở về làm gì.

“Nga, nga, nga.” Tống Cát Nghệ nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt đã tắm rửa đổi xong y phục, đang từ tịnh thất đi ra ngoài , nàng mặc một bộ trung y tơ lụa đại hồng, tóc rối bù, trên mặt kiều tiếu rửa sạch phấn trang điểm, sạch sẽ mềm mại tươi đẹp, nàng hướng về phía hắn cười, nói: “Quan nhân, ngươi ăn cơm chưa?”

Quan nhân? Tống Cát Nghệ a một tiếng, trừng hai mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt, đằng một cái đỏ mặt.

Trong phòng hai tiểu nha hoàn đỏ mặt ra ngoài, đóng kỹ cửa.

“Nàng, nàng gọi ta, gọi ta cái gì?” Tống Cát Nghệ hỏi.

“Phu quân?” Tô Ngưng Nguyệt cũng cảm thấy gọi quan nhân không tốt, “Gọi phu quân có được hay không?”

Hai gò má của nàng cũng hồng phác phác, cười đi tới, ngẩng đầu nhìn hắn, “Phu quân không thích ta gọi chàng là phu quân?”

Bookwaves.com.vn

“Không, không phải.” Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Ta, ta, ta, ta thích.”

Tô Ngưng Nguyệt khanh khách cười.

“Thật là đẹp mắt.” Ngực của Tống Cát Nghệ nhảy thình thịch, mặt đỏ đến cái cổ, Tô Ngưng Nguyệt lôi kéo tay hắn, hỏi, “Chàng có còn nhớ rõ, những lời lúc đầu ở trong hồ của vương phủ, đã nói với ta không?”

Tống Cát Nghệ gật đầu.

“Chàng sẽ nhớ cả đời chứ?” Tô Ngưng Nguyệt hỏi.

Tống Cát Nghệ liều mạng gật đầu, “Ta nhớ, cả đời không bao giờ quên. Ta sẽ tốt với nàng cả đời.”

“Cửu ca nói, nàng là mắt mù mới coi trọng ta, nên, nên nàng phải, phải cứ tiếp tục mù.” Tống Cát Nghệ nói.

Tô Ngưng Nguyệt mím môi cười, ôm hông của hắn dán tại ngực của hắn, “Phu quân, nhìn trúng chàng ta một chút cũng không mù. Ta cảm thấy ta là nữ nhân thông minh nhất khắp thiên hạ.”

“Ngưng Nguyệt. . .” Tống Cát Nghệ cảm động không thôi.

“Chàng tốt như vậy, ưu tú như vậy, ta có thể cùng với chàng, ta chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.” Tô Ngưng Nguyệt nói.

Tống Cát Nghệ run môi, nước mắt lạch cạch rớt xuống.

“Làm sao vậy?” Tô Ngưng Nguyệt cả kinh, khẩn trương nói, “Có phải nghĩ đến chuyện không vui hay không?”

Tống Cát Nghệ lắc đầu, nói: “Ta cảm động.” Hắn bỗng nhiên ôm Tô Ngưng Nguyệt vào trong ngực, nói, “Đời này ta cũng sẽ tốt với nàng, cái gì cũng nghe theo nàng.”

“Không cần đều nghe ta. Ta chỉ hy vọng chuyện to nhỏ ta chàng có thương có lượng, chúng ta có thể phu thê đồng lòng chính là tốt nhất.” Tô Ngưng Nguyệt nói.

“Ta nhất định phải nghe lời nàng, nỗ lực tốt với nàng. Chỉ có như vậy ta mới có thể báo đáp nàng đã tốt với ta, yêu ta.” Tống Cát Nghệ nói.

Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt tràn đầy ngọt ngào, gật đầu, ôm hắn nói: “Chàng biết không, cha nương ta rất hài lòng với chàng, nhất là nương ta. Nàng nói tương lai chàng nhất định là một phu quân tốt người cha tốt.”

“Ân, ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của nhạc mẫu.”

Tô Ngưng Nguyệt nhìn hắn cười, lôi kéo lỗ tai hắn, cười nói: “Phu quân, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Nga, ” Tống Cát Nghệ nhìn hai bên một chút, “Vậy, chúng ta đây ngủ.”

Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, ngồi ở trên giường chờ hắn.

Tống Cát Nghệ nhìn chằm chằm nàng đứng tại chỗ bất động, Tô Ngưng Nguyệt cười nói: “Cởi áo a.”

“Nga.” Tống Cát Nghệ cởi từng kiện y phục một, cởi tới chỉ còn lại có khỏa khố, trắng noãn rất tròn đứng ở bên giường thượng, lạnh run cả người, ôm ngực hỏi, “Còn phải cởi nữa sao?”

Mặt của Tô Ngưng Nguyệt cũng cực đỏ, nhưng lại không thể nói hắn, nàng thấp giọng nói: “Ngươi đi lên.”

Tống Cát Nghệ bò lên giường.

Tô Ngưng Nguyệt thả màn, hai người ngồi ở bên trong, nàng cởi áo khoác của mình, lộ ra cái yếm đại hồng bên trong.

Ánh mắt của Tống Cát Nghệ trong nháy mắt trợn tròn, trực câu câu nhìn chằm chằm cái yếm đó.

Trước đây, Mẫu Đơn cô nương từ trên lầu ném cái yếm xuống, chính là như vậy. . .

Máu mũi chảy, tí tách ngừng đều không ngừng được.

“Phu quân!” Tô Ngưng Nguyệt sợ không nhẹ, lấy y phục cho hắn che mũi, “Ta đi gọi đại phu.”

Một tay Tống Cát Nghệ dùng y phục ngăn chặn mũi, một tay lôi kéo Tô Ngưng Nguyệt, lắc đầu nói: “Tiếp, tiếp tục cởi!”

Tô Ngưng Nguyệt ngạc nhiên.

“Cởi, cởi!” Tống Cát Nghệ nói, “muốn, muốn nhìn!”

Tô Ngưng Nguyệt đỏ mặt, cầm quần áo đều cởi, Tống Cát Nghệ nhìn chằm chằm nàng, trên dưới quan sát, máu mũi như là lũ lụt, hắn run rẩy vươn tay muốn đụng vào chỗ trong mộng thấy qua vô số lần, còn chưa đụng tới, trước mắt tối sầm hôn mê.

“Phu quân?” Tô Ngưng Nguyệt hoảng thủ hoảng cước mặc quần áo tử tế, ra ngoài gọi người đến.

(Luna: Khi trai tơ động phòng, cười chết ta haha)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui