Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 732: CỬU DI THIỆU DƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn, Chu Tiếu, Tiền Đạo An, cùng với Tiêu Tam và Bả Tử, mấy người ngồi xổm ngoài cửa phòng của Tống Cát Nghệ.

Đèn trong phòng vẫn sáng, hai cái bóng còn đang động, hiển nhiên là chưa có ngủ.

“Đêm tân hôn máu mũi chảy không ngừng.”

“Vừa thấy thiếu nữ xinh đẹp đã té xỉu.”

“Các ngươi đoán, một hồi có hôn mê hay không?”

Tất cả mọi người không nói gì, rất hoài nghi một hồi Tống Cát Nghệ sẽ còn tiếp tục chảy máu mũi.

“Tống tiên sinh không được a, ” Tiêu Tam đầy mặt ghét bỏ nói, “Đêm tân hôn chính là thời gian như keo như sơn. Nhớ lúc đầu, lão tử chính là nhanh như hổ đói vồ mồi, một đêm không ngừng!”

“Hắn đây ẻo lã, vừa nhìn chính là chưa khai bao, đây cũng quá thê thảm.”

Hắn nói, cũng cảm giác bầu không khí bên người cứng lại. Hắn quay đầu nhìn mấy người khác.

Mấy người khác cũng đều nhìn hắn, sắc mặt không phải rất hữu hảo.

“Ý gì?” Tiêu Tam hỏi, “Chẳng lẽ các ngươi cũng chưa khai bao?”

Chu Tiếu đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Mệt mỏi mấy ngày, quay về ngủ.”

“Ta cũng đi.” Tiền Đạo An nói.

Bả Tử cũng đứng dậy, vô thanh vô tức đi.

Chỉ còn lại Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Tam gia vấn đề này, hỏi quá sắc bén.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Một châm thấy máu, giết người vô hình.”

Tiêu Tam tới đây, nhỏ giọng nói: “Đám huynh đệ này da mặt cũng quá mỏng, nhiều kỹ viện như vậy, còn chưa từng dạo?”

“Có thể bọn họ tương đối nghèo.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ta mời khách.” Tiêu Tam hướng về phía ba bóng lưng thét to.

Ba người chỉ chớp mắt liền tiêu thất ở trong viện tử.

“Buổi tối ngủ đóng kỹ cửa lại.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Tiêu Tam, “Ta cảm thấy buổi tối Bả gia sẽ đánh hắc côn ngươi.”

Tiêu Tam run lên, sờ sờ mũi.

Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục quan sát Tống Cát Nghệ, dù sao cũng là mấy năm huynh đệ, nàng vẫn là rất lo lắng cho an nguy của hắn.

“Cửu ca!” Tống Cát Nghệ bỗng nhiên đẩy cửa sổ ra, lộ mặt ra, “Bọn họ đều đi rồi, sao ngươi còn chưa đi?”

Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Vừa vào động phòng đã không nói lắp a.”

“Ta lo lắng cho ngươi a.”

Tống Cát Nghệ xua tay, “Ta sẽ không hôn mê nữa, người yên tâm đi.”

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, vỗ vỗ bào tử của mình, “Sớm sinh quý tử a.”

Nàng nói chuyện trở về trong phòng, vừa nói không được mấy câu với Trần Lãng, chợt nghe hỉ phòng bên kia liền náo nhiệt, Tống Cát Nghệ đã hôn mê.

“Vẫn là phải rèn đúc nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Trần Lãng, “Tương lai củ cải nhỏ trưởng thành rồi, bên người phải cho mấy tiểu cô nương xinh đẹp chiếu cố mới được.”

Trần Lãng dở khóc dở cười, “Ngươi đừng dạy hư hắn.”

“Tiên sinh, ” củ cải nhỏ từ trong màn lộ ra một cái đầu, “Ta không sao, ta có thể khống chế bản thân.”

Trần Lãng bật cười.

Sáng sớm ngày thứ hai, tân phụ nhận thức thân, Tống Cát Nghệ cũ mạo hoán tân nhan, như một con gà trống đấu thắng, ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Sau nửa đêm thành rồi?” Đỗ Cửu Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Tống Cát Nghệ sờ sờ mũi, trả lời: “Đó, đó là, là, là khẳng định, định.”

Đỗ Cửu Ngôn hoài nghi nhìn hắn.

Bởi vì ở xa, ba ngày lại mặt của Tô Ngưng Nguyệt liền sửa ở sau một tháng mới trở về, Đỗ Cửu Ngôn ở Tống phủ lại ngừng hai ngày, chuẩn bị trở về Thiệu Dương ở vài ngày, Chu Tiếu và Tiền Đạo An đều phải ở nhà chuẩn bị hôn sự sang năm, bốn người đứng ở cửa thành, níu kéo hơn nửa ngày.

“Chúng ta chuẩn bị qua tháng này, lúc ta về nhà mẹ đẻ, tiện đường đi kinh thành.” Tô Ngưng Nguyệt đại biểu Tống Cát Nghệ nói, “Cát Nghệ nói, Tam Xích đường không thể không có người ở.”

Tiền Đạo An nói: “Một mình ngươi cũng làm không được chuyện gì, ta thấy ta và ngươi cùng nhau trở về. Mấy ngày nay ta về nhà nói qua với người nhà, chờ sang năm ta trở về.”


“Ta thấy được.” Chu Tiếu nói, “Đơn giản ta cũng trở về, xem ra Cửu Ngôn bên kia còn có rất nhiều chuyện.”

“Mấy ngày nay làm hết chuyện cần làm.”

Đậu Vinh Hưng đầy mặt đau khổ nhìn bọn họ, “Ta đây làm sao bây giờ?”

“Ta vốn có trễ chút thành thân, Cửu ca cứ muốn ta trở về.” Đậu Vinh Hưng nói, “Sớm biết thế ta cũng sang năm thành thân.”

Chu Tiếu nở nụ cười, nói: “Nàng không phải đã nói rồi sao, sợ ngươi đêm dài lắm mộng, Lưu tiểu thư không muốn gả cho ngươi.”

Bookwaves.com.vn

Tống Cát Nghệ gật đầu phụ họa, “Đúng, đúng!”

Đậu Vinh Hưng chỉ vào Tống Cát Nghệ, cả giận nói: “Đánh chết tên tiểu tử thúi như ngươi.”

“Đậu tiên sinh, ” Tô Ngưng Nguyệt đi ra trước đứng, cười khanh khách nói, “Có chuyện từ từ nói.”

Đậu Vinh Hưng nhìn Tống Cát Nghệ sau lưng Tô Ngưng Nguyệt rung đùi đắc ý, hắn hừ một tiếng, nói: “Thành thân thì thành thân, chờ Kiều Kiều nhà ta tới thu thập hai phu thê các ngươi.” Tô Ngưng Nguyệt che mặt cười.

. . .

“Nương, đến rồi đến rồi!” Củ cải nhỏ đứng ở trên lưng ngựa, vẫy tay kích động nói, “Chúng ta đã về rồi!”

Hoa Tử cũng đứng ở trên xe, hướng về phía cửa Thiệu Dương thành hô: “Chúng ta đã về rồi!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai người nở nụ cười.

Không biết lúc nào, Thiệu Dương thành cố hương của tất cả mọi người bọn họ, gian nhà nho nhỏ trong Kê Mao hạng kia là rễ của tất cả mọi người bọn hắn, mặc kệ đi nơi nào ở bao lâu, trong lòng luôn nhớ thương muốn về nơi này.

“Ngươi đừng theo hắn nháo, một hồi ngựa nổi chứng, hất hết các ngươi xuống.” Đỗ Cửu Ngôn nói Bả Tử. “Nếu ta đến ngay cả hắn đều không bảo vệ được, ta còn làm sao đặt chân giang h.” Bả Tử nắm hai chân của củ cải nhỏ, tùy ý hắn đứng ở trên yên ngựa huơi tay múa chân la to.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Bả Tử liếc một cái, nói: “Ta thấy, ta đưa củ cải nhỏ cho ngươi làm con thừa tự đi, làm nhi tử ngươi.”

Bả Tử nhìn nàng, nhướng mày nói: “Nếu hắn không phải nhi tử của Quế vương gia, ta tất nhiên sẽ lấy.”

Con nối dòng của hoàng gia, há có thể nói cho làm con thừa tự được.

“Không quan hệ, ” củ cải nhỏ quay đầu lại ôm cổ của Bả Tử, hôn hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Ở trong lòng ta, ngươi cùng cha ta không có khác nhau.”


Bả Tử mím môi nở nụ cười, đuôi lông mày khóe mắt đều là tình cảm ấm áp, “Ở trong lòng ta, ngươi cũng là nhi tử của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn đỡ trán, than thở nói: “Vương gia nhà của ta cũng là đáng thương.”

“Không quan hệ, ta có hai người cha.” Củ cải nhỏ cười híp mắt nói.

Tiểu lừa gạt này, thải y ngu thân vẫn rất có bộ, Đỗ Cửu Ngôn cũng thật cao hứng Bả Tử có thể xem củ cải nhỏ như thân sinh. Tảm tình của người tự nhiên mà sinh, luôn phải có chỗ ký thác, Bả Tử ở chỗ nàng không có được, củ cải nhỏ thay nàng cho hắn ấm áp cùng yêu thương, cũng rất tốt đẹp.

Chí ít, có thể mang thêm ấm áp cho trái tim lạnh lùng của hắn.

Trần Lãng để Hoa Tử ngồi xuống, sửa sang lại y phục cho hắ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi là càng lớn càng nháo đằng.”

“Tiên sinh, ta là bởi vì có nhà mới dám nháo đằng.” Hoa Tử cười híp mắt nói.

Trần Lãng sờ sờ đầu của hắn, gật đầu: “Lời nói này của ngươi không sai, người có chỗ dựa mới có thể làm ầm ĩ.”

“Đỗ tiên sinh!” Bọn họ đến ngoài cửa thành, chợt nghe trên thành lâu có người vung cờ hô, “Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh đã trở về.”

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, lập tức chợt nghe trong cửa thành truyền đến tiếng chiêng trống rung trời động đất, loảng xoảng loảng xoảng đương đương, ngay sau đó một đội người từ bên trong thành khua chiêng gõ trống đi ra, kèn Xô-na nghênh thiên tấu hưởng, còn muốn náo nhiệt hơn hôn sự gả thú.

“Đây. . . Quá nhiệt tình đi.” Đỗ Cửu Ngôn tung người xuống ngựa, lập tức có rất nhiều người đi tớ, Lưu thẩm, Lý thẩm, Mẫu Đơn, Chu Trăn. . .

“Đỗ tiên sinh!” Mọi người đồng nói.

Đỗ Cửu Ngôn viền mắt ửng đỏ, hướng về phía mọi người chắp tay nói: “Chiến trận lớn như vậy, Đỗ mỗ kinh sợ.”

“Còn gì nữa không.” Lưu thẩm hướng về phía phía sau hô, “Thả!”

Bookwaves.com.vn

Lập tức, pháo hoa thả lên cao, nửa bầu trời của Thiệu Dương thành đều là pháo hoa, hơi khói của pháo, bảo cửa thành bên trong, mọi người hô: “Hoan nghênh Đỗ tiên sinh về nhà.”

“Đa tạ!” Đỗ Cửu Ngôn từ từ vào Thiệu Dương thành, vô số khuôn mặt quen thuộc, hướng về phía nàng cười, trong ánh mắt trên mặt đều là kích động và cao hứng, nàng có thể cảm thụ, bọn họ là thực sự cảm thấy cao hứng.

Thiệu Dương a, thật là nhà của nàng a.

“Đỗ tiên sinh, ” Lưu thẩm hô, “Đêm nay toàn thành chúng ta một nhà bốn món, hai nhà một bàn bát tiên, ở trường nhai này bày tiệc dài!”

“Thỉnh Đỗ tiên sinh quang lâm!” Lý thẩm nói.

“Thỉnh Đỗ tiên sinh quang lâm!” Mọi người đồng nói.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trong đám người, cười khanh khách chắp tay, nói: “Đi!”

“Đỗ Cửu Ngôn ta về nhà rồi.”

“Đêm nay ta thỉnh phụ lão hương thân uống rượu, cứ uống, uống thả cửa!”


“Được!” Mọi người ứng tiếng lớn dẹp đường, “Không say không về!”

Đỗ Cửu Ngôn đi về phía trước, Lưu thẩm bọn họ vây bắt nàng, nói: “Đỗ tiên sinh, người về nhà nghỉ ngơi trước, buổi chiều đúng giờ Mùi, chúng ta tới thỉnh người.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Làm phiền thẩm tử.”

Lưu thẩm cười ha ha một tiếng, phất tay nói: “Người vừa đi, ta nghĩ phiền cũng không được phiền nữa. Hiện tại người trở về, ta coi như là chạy gãy chân cũng cao hứng.”

“Có phải hay không a, các hương thân?”

“Phải!” Mọi người đồng nói, “Đỗ tiên sinh, chỉ cần người trở về chúng ta liền cao hứng.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đã trở về, ta cũng cao hứng. Ta chính là hài tử của Thiệu Dương, vô luận chạy đi đâu, một lòng của ta vẫn còn ở nơi này.”

“Đỗ tiên sinh, Thiệu Dương chúng ta bởi vì có người, trên mặt có ánh sáng. Người không biết, chúng ta vốn ra ngoài, nói Thiệu Dương, người ta cũng không biết. Hiện tại ta ra ngoài làm việc, vừa báo tên, người khác đã biết, Thiệu Dương có một Đỗ Cửu Ngôn.”

“Đúng vậy đúng vậy, tất cả mọi người hỏi ta có quen Đỗ tiên sinh hay không nữa.”

“Còn có thật nhiều tiểu cô nương muốn gả tới Thiệu Dương, nói Thiệu Dương vốn có Đỗ tiên sinh, nam tử Thiệu Dương khẳng định đều rất tốt, gả qua đây khẳng định cuộc sống tốt.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta cảm thấy ánh mắt của những tiểu cô nương này đều rất tốt.”

“Nam nhân Thiệu Dương chúng ta đó là cực tốt, các nàng nên gả qua đây.”

Tất cả mọi người đều cười ha ha, đoàn người vây quanh Đỗ Cửu Ngôn đến Kê Mao hạng.

Đỗ Cửu Ngôn vừa nói chuyện với mọi người, đường nhìn lướt qua đoàn người, thấy được người của Tây Nam tụng hành bị chen ở phía sau nhất, nàng hướng về phía mọi người chắp tay, nói: “Buổi tối uống rượu với nhau!”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn phát hiện bọn họ, bọn họ thật cao hứng, hướng về phía bên này phất tay, “Đỗ tiên sinh, ngày mai đá cầu không?”

Đỗ Cửu Ngôn hô: “Đá cầu! Chúng ta đá trận lớn, ngay trong Thiệu Dương thành đá một lần.”

“Ngày mai làm một trận, náo nhiệt chút.”

Tất cả mọi người theo xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn đến Kê Mao hạng, mọi người hẹn xong buổi tối dừng mười dặm yến, lúc này đều tự đi về nhà chuẩn bị.

Trần Lãng đẩy viện tử ra, cười nói: “Nghĩ tới náo nhiệt, lại thật không ngờ sẽ náo nhiệt như thế. Ngươi thấy mọi người, trong lòng nghĩ như thế nào?”

Cửa đẩy ra, Đổng Đức Khánh mập đôn đôn nhảy ra ngoài, hô: “Cửu Ngôn!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn một mắt, cười ha hả.

—— lời nói ngoài ——

Ấm một lễ bái, rốt cục phải hạ nhiệt, lạnh run trung!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận