Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 733: SAY RỒI CAO HỨNG


Dịch giả: Luna Wong


“Đổng chưởng quỹ, người đây là muốn cho ta kinh hỉ?”

Đổng Đức Khánh như hài tử, từ góc tường nhảy ra, bụng thật to run lên, Đỗ Cửu Ngôn rất sợ bụng của hắn bắn trở về đánh tới mặt mình.

“Thế nào còn mặc nam trang.” Đổng Đức Khánh đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, trên dưới thưởng tích, “Ta còn tưởng rằng ngươi phải mặc nữ trang mang duy mạo, cười rộ lên che miệng anh anh anh chứ.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Nếu người thực sự muốn nhìn, ta cũng không phải không muốn hi sinh bản thân. Chỉ cần người cao hứng, lời gì cũng dễ nói.”

“Không muốn xem, ta lớn tuổi rồi rất sợ chịu không nổi a.”

Củ cải nhỏ nhảy ra, hô: “Đổng gia gia!”

“Ai u!” Đổng Đức Khánh thiếu chút nữa quỳ xuống, chắp tay nói, “Củ cải nhỏ người hiện tại cũng không thể gọi ta là gia gia nữa, người gọi ta cũng không dám ứng a.”

Củ cải nhỏ cười hì hì đi tới ôm Đổng Đức Khánh, “Đổng gia gia, ở chỗ này ta vẫn là củ cải nhỏ, ngươi quên thân phận của ta là được.”

“Vậy làm sao có thể quên.” Đổng Đức Khánh nói, “Nhớ tới người liền nghĩ đến vương gia, nghĩ đến thân phận của người tôn quý cỡ nào, một tiếng gia gia này, cho ta mười lá gan ta cũng không dám ứng a.”

Củ cải nhỏ bỉu môi, “Vậy có phải người không thích ta hay không, sau này có phải không mời ta ăn cơm hay không?”

“Mời, mời!” Đổng Đức Khánh nói, “Chỉ cần ở Đức Khánh lâu, người cứ ăn thoải mái.”

Củ cải nhỏ cười gật đầu, “Đổng gia gia tốt nhất.”

Đổng Đức Khánh tuy nói không dám ứng, nhưng trong lòng vẫn là mỹ tư tư, vui tươi hớn hở ôm củ cải nhỏ.

“Đi vào ngồi đi, ta đi nấu nước pha trà cho mọi người.” Trần Lãng nói.

Củ cải nhỏ chạy vào trong phòng mình, phát hiện chăn đệm được cuốn lại đặt ở đầu giường, khắp nơi đều là sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên là bình thường có người quét dọn.

“Tiên sinh, một mình người mỗi ngày làm nhiều chuyện như vậy, nhất định rất khổ cực đi.” Củ cải nhỏ chạy đi trù phòng bồi Trần Lãng nấu nước, Trần Lãng lại cười nói, “Vừa vặn tương phản, mỗi ngày ta đều rất buồn chán.”


“Chỉ có tìm một ít chuyện làm một lần, mới có thể phong phú một ít.”

Củ cải nhỏ cười nói: “Nếu người buồn chán như thế, không bằng cùng chúng ta đi kinh thành.”

“Tiểu quỷ đầu, ” Trần Lãng cười nói, “Nói tới nói lui, lại vòng trở về.”

“Tiên sinh không phải là không muốn trở về, mà là. . .” Trần Lãng suy nghĩ một chút tìm từ, “Mà là có thật nhiều chuyện còn chưa có nghĩ rõ ràng, còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.”

“Ta vô pháp khắc phục tâm lý sợ hãi và e ngại.” Trần Lãng nói, “Muốn chỉ lo thân mình, vô thanh vô tức già đi là được.”

Củ cải nhỏ có chút không hiểu nhiều, ngẹo đầu nhìn Trần Lãng.

“Tiên sinh suy nghĩ lại một chút, ” Trần Lãng sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, nói: “Tiên sinh không có dũng cảm như các ngươi.”

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Tiên sinh rất dũng cảm, tiên sinh là tiên sinh lợi hại nhất.”

“Tiên sinh không dũng cảm, ” Trần Lãng bất đắc dĩ nói, “Tiên sinh a, thật ra là một người nhu nhược, ngoại trừ đọc sách tiên sinh cái gì cũng không biết.”

Cặp mắt của củ cải nhỏ đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc nhìn Trần Lãng, nói: “Mới không phải!”

Trần Lãng ôm củ cải nhỏ, nặng nề thở dài, “Nước nóng rồi, chúng ta pha trà cho mọi người.”

Củ cải nhỏ lau nước mắt gật đầu theo Trần Lãng cùng nhau pha trà.

Hoa Tử từ phòng này chạy đến phòng kia, lại lôi kéo củ cải nhỏ ra ngoài tìm hàng xóm chơi, chạy đến cửa hàng bánh bao đối diện mỗi người ăn bánh bao, phân rất nhiều lễ vật nhỏ ra ngoài.

Đỗ Cửu Ngôn và Đổng Đức Khánh còn có Bả Tử ở chính đường thảo luận nói chuyện.

Đổng Đức Khánh đêm chuyện của Thiệu Dương một năm này nói cho bọn hắn nghe.

“. . . Thái công tử một mình trở về.” Đổng Đức Khánh nói, “Thế nào không cùng các ngươi?”

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau, nàng hỏi: “Trở về lúc nào, người còn ở Thiệu Dương sao?”

“Đại khái nửa tháng trước đến cáo từ với ta, nói năm nay không trở lại, muốn tiếp tục đi chung quanh một chút.” Đổng Đức Khánh nói, “Đúng, hắn trở về là ăn cưới, Lộ tiểu thư không phải xuất giá sao!”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lộ Diệu gả cho người nào?”


“Nàng không cho ta nói, dặn dò nói lúc viết thư cũng không được viết vào trong thư.” Đổng Đức Khánh cười nói, “Chỉ sợ là dự định chờ ngươi trở về tự mình nói cho ngươi biết.”

Đỗ Cửu Ngôn còn thật không nghĩ tới nàng sẽ gả cho người nào, bất quá nàng phải ở hai ngày, có thể gặp được nàng.

Bookwaves.com.vn

Buổi trưa rửa mặt chải đầu thay đổi y phục, Đổng Đức Khánh để Đức Khánh lâu tặng bàn tiệc qua đây, hô Tiêu Tam cùng nhau, mọi người ở trong viện tử cùng nhau ăn cơm trưa.

Buổi chiều đều tự ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã sắp đến giờ Mùi rồi.

Cách viện tử, Đỗ Cửu Ngôn đã nghe được tiếng thét to các thể loại.

Bả Tử ôm củ cải nhỏ, người một nhà mở rộng cửa ra ngoài, liền thấy trên đường phố thật dài, ở chính giữa nhai đạo, bày vô số cái bàn bát tiên, hợp lại một mắt nhìn không thấy đầu.

Bọn nhỏ đang bận rộn xuyên qua bên người người lớn, thường thường từ trên bàn bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng.

Tửu trang kéo mấy xe rượu tới, dường như hàng dài bày dọc phố.

“Thật náo nhiệt a.” Củ cải nhỏ vẻ mặt kinh ngạc, “Ta còn chưa từng thấy qua nhiều người như vậy ăn yến hội.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng chưa từng thấy qua, mọi người nhiệt tình như vậy.”

Có tài đức gì để cho bọn họ thích như thế, nàng còn có thể vì bọn họ làm những gì hồi báo thuần túy nhiệt tình yêu thích như thế của bọn họ?

“Đỗ tiên sinh!” Lưu thẩm hô, “Mời lên bàn!”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người chắp tay, nói: “Cùng lên!”

Từng món ăn được mang lên, rượu được mở nắp bốc mùi thơm, mọi người bốn phương tám hướng qua đây, tốp năm tốp ba tìm cái ghế ngồi xuống, trên thành lâu vang lên tiếng pháo, đánh cho một tiếng xong là thì tiếng pháo liên tục bùm bùm không ngừng uống cạn chun trà mới dừng lại.

“Ta lớn lên ở Thiệu Dương, năm sáu chục năm chưa từng thấy qua tràng diện náo nhiệt như ngày hôm nay.”

“Đó là khẳng định, trước đây cũng không có Đỗ tiên sinh a.”

Tất cả mọi người thét, Đỗ Cửu Ngôn bưng chén hướng về phía mọi người hô: “Một chén này ta mời các vị phụ lão hương thân, chúc mọi người càng ngày càng náo nhiệt, thân thể khỏe mạnh mọi chuyện hài lòng!”


“Cạn!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Cạn!” Mọi người phụ họa nói.

Thanh âm lại đủ lại cao, quanh quẩn ở bầu trời Thiệu Dương thành.

Trận yến hội này, từ buổi chiều giờ Mùi uống đến cấm đi lại ban đêm, đầy đường bình rượu, đầy đường bàn, có thể uống rượu đều là ngã trái ngã phải, Đỗ Cửu Ngôn đỡ bàn, cùng một vị đại gia quen mặt nói, đại gia nói tiếng Thiệu Dương, Đỗ Cửu Ngôn vén tay áo, gà cùng vịt nói chuyện có chừng nửa chén trà nhỏ, vẫn là Bả Tử lôi kéo nàng đi, nói với mọi người: “Nàng không thể uống nữa, mọi người có việc ngày mai tỉnh rượu lại nói.”

“Uống!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lên rượu!”

Có người phụ họa, hô: “Uống!”

“Được rồi a.” Bả Tử dở khóc dở cười, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nói với mọi người, “Các ngươi tiếp tục, rượu đủ.”

Bả Tử lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn về nhà, nàng vừa đi mọi người cũng mất tâm phúc, vù vù uống một chút đều tự về nhà, nữ nhân cười cười nói nói lưu lại thu thập.

Đỗ Cửu Ngôn ngã xuống giường, trong miệng huyên thuyên nói chuyện, Bả Tử ngồi ở giường vừa nhìn nàng thường thường lộ ra quái dạng, không khỏi bật cười, gõ cái trán của nàng một cái, thấp giọng nói: “Thể hiện!”

Không thể uống còn muốn uống nhiều như vậy, gặp người đến mời rượu nàng đều không cự tuyệt.

“Muốn uống nước không?” Bả Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Muốn, ta hiện tại. . . Đầu rất đau.”

“Sớm biết như vậy hà tất trước đây.” Bả Tử bất đắc dĩ, châm trà cho nàng đỡ nàng ngồi dậy đút cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm ngã xuống, nhìn đỉnh màn mắt trực câu câu nói, “Bả gia, ta nói với ngươi lời phát ra từ nội tâm.”

Bookwaves.com.vn

Bả Tử chính sắc ngồi xuống bên giường, gật đầu: “Ngươi nói.”

“Rượu này, không dễ uống!” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nói, “Cực kỳ thấp kém. Chúng ta đặt vội vội vàng vàng, đều không nghĩ tới uống thử một chút.”

Bả Tử nhất thời che trán, đau đầu nói: “Ngươi ngủ đi.”

Còn tưởng rằng nàng muốn nói gì, không nghĩ tới nói tới nói lui, vẫn là lời vô ích.

“Chớ đi a, ” Đỗ Cửu Ngôn hô, “Ngươi mời tiên sinh tới, chúng ta tiếp tục trò chuyện.”

Bả Tử cởi vớ cho nàng, đắp chăn cho nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cho rằng ngươi bây giờ có thể trò chuyện ra kết quả gì sao?”

“Vẫn là phải trò chuyện a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mặc kệ quan hệ tốt bao nhiêu, đều phải trò chuyện, chỉ có không ngừng câu thông, hữu nghị của chúng ta mới có thể trường tồn.”

Bả Tử nhìn nàng, hai gò má của nàng hồng phác phác, cong một đôi mắt đang cười nhìn hắn, hắn một lần nữa ngồi xuống, nói: “Vậy ngươi nói chuyện với ta đi


“Trò chuyện cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

Bả Tử nở nụ cười, “Ngươi không phải nói muốn câu thông sao, ngươi cũng câu thông một chút với ta đi.”

“Chúng ta thần giao cách cảm, không cần trao đổi.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi dậy, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường ôm lấy chăn, ngưng mi nói, “Ngươi nói, đúng không.”

Bả Tử không nói lời nào, cứ nhìn nàng như vậ, bỗng nhiên đứng dậy ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: “Ngủ đi!”

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, mê bịt mắt nhìn hắn, Bả Tử đánh ngã nàng đắp kín chăn, vỗ vỗ cái trán của nàng, nói: “Chúng ta ở sát vách, có khó chịu thì hô một tiếng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nghiêm trang hỏi: “Gọi thế nào? Thét to hay là thét chói tai?”

Nàng vừa uống rượu chính là như vậy, dáng điệu thơ ngây khả cúc, vui vẻ ngây ngốc, Bả Tử cười nói: “Đều có thể!”

“Hiểu, Bả gia.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Bả Tử chỉnh đèn mở mở rộng cửa ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn lật thân nằm nghiêng nhìn đèn mắt đăm đăm, thở dài, nói: “Cũng không biết vương gia nhà của ta lúc này đang làm gì.”

Lúc nói chuyện thì ngủ.

Cũng may, ngày thứ hai thức dậy đầu không đau, thu thập chỉnh tề đi Tây Nam.

Nàng vừa tới cửa, người bên trong cánh cửa được tin, đều ra đón, ngươi một câu ta một câu vây nàng vào giữa.

Đỗ Cửu Ngôn và Lưu Vanh Cần hành lễ, nói: “Tiên sinh ngày gần đây khỏe chứ?”

“Nhờ phúc của ngươi, sống không tệ.” Lưu Vanh Cần cười nói, “Ngươi sống rất đặc sắc, chúng ta đều có nghe thấy.”

Phó Nguyên Ngô đi lên nói: “Đỗ tiên sinh biện mấy án tử đều rất đặc sắc, trước đó vài ngày chúng tacòn đang nghiên cứu thảo luận mấy án tử nữa.”

“Đúng vậy, chúng ta bắt chước lên công đường, dựa theo ý nghĩ của người, biện mấy trận.” Đoàn Ứng cười nói.

“Phải không, có thể để các ngươi nghiên cứu cũng là vinh hạnh của ta a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hiện tại đá cầu như thế nào?”

“Hiện tại lúc rảnh, chúng ta chính là đá cầu chạy bộ, thân thể của mọi người đều thay đổi tốt hơn.” Từ Tử Ngọc hỉ khí dương dương nói.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, nói: “Thế nào một năm không gặp, phát hiện ngươi sống không tệ, người không béo khí sắc còn tốt như vậy.”

“Hắn có chuyện vui, ” mọi người cười ha hả, Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn Từ Tử Ngọc.

Từ Tử Ngọc gãi đầu cười nói: “Ta thành thân rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận