Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 737: BẮT MỘT MÂU TẶC

Dịch giả: Luna Wong – bắt một tên hại dân hại nước

Xe ngựa vào thành, Đỗ Cửu Ngôn cách xe hỏi Trần Lãng, “Tiên sinh, người có khỏe không?”

“Ta tốt vô cùng.” Trần Lãng nhàn nhạt nói, “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”

Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, trả lời: “Xe ngựa trực tiếp tiến vương phủ, sau khi người xuống xe có thể vẫn ở lại vương phủ, chờ người chuẩn bị cho tốt đi ra đi lại, thì mới đi.”

“Ta cũng vậy tính toán như thế.” Trần Lãng ứng.

Xe ngựa từ từ đi trên đường phố kinh thành, mỗi khi đến cuối năm, người đi trên đường sẽ nhiều một chút, xe ngựa rất thuận lợi vào vương phủ, Trần Lãng ôm củ cải nhỏ cho Bả Tử, hắn từ trên xe bước xuống.

“Vương phi, người xem như đã trở về rồi.” Tạ Hoa cười đón, lại thấy củ cải nhỏ, “Tiểu công tử đây là ngã bệnh sao, có cần thỉnh thái y đến hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có chút sốt, làm phiền ngươi thỉnh một thái y đến.”

Tạ Hoa vội quay đầu lại phân phó tiểu nội thị đi thỉnh thái y, lại lo âu nhìn củ cải nhỏ, “Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, sốt cũng không nhẹ a.”

“Mau ôm vào đi, bằng không thổi gió mát, bệnh tình sẽ nặng thêm.” Tạ Hoa nói.

Trong viện, Nhạc Hiểu Nghiên và Vương Nhụy mấy người đều ra đón, Nhạc Hiểu Nghiên còn chưa kịp đi ra, thấy Tiền Đạo An mặt đỏ lên, hành qua lễ với mọi người, liền khẩn trương theo Bả Tử, đi chiếu cố củ cải nhỏ.

Tạ Hoa nhất nhất chào hỏi hết, đường nhìn ngừng lại rơi vào trên người Trần Lãng, sửng sốt một chút, “Vị tiên sinh này là. . .”

“Trần tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn giới thiệu cho Tạ Hoa, “Lúc này đây từ Thiệu Dương đến, muốn ở kinh thành đón năm mới.”

Tạ Hoa vội vàng hành lễ, đánh giá Trần Lãng.

Trần Lãng không có trùm hết mặt, ở trong Vương phủ hắn còn cần trùm hết mặt thì quá cực khổ, huống chi, người nơi này đều là người của Quế vương, hắn cũng yên tâm.

“A. . .” Tạ Hoa nói, “Người là Trần đại nhân, Trần Hoài An Trần đại nhân đi.”

“Người không có chết?” Tạ Hoa vẻ mặt kinh ngạc, “Đây, đây. . .”

Hắn suy nghĩ hồi lâu, không biết nói rõ ràng cảm thụ của mình thế nào. Dù sao Trần Lãng thất tung hơn mười năm, tin tức hoàn toàn không có, tất cả mọi người cho là hắn đã chết.

Thật không ngờ, ngày hôm nay cư nhiên xuất hiện ở nơi này.

Bất quá, sẹo trên mặt để hắn ngây ra một lúc, năm đó Trần Lãng là thanh niên tài giỏi đẹp trai nổi danh tuấn tú lại có tài văn chương.

“Nhiều năm không gặp, công công khỏe chứ?” Trần Lãng bất đắc dĩ, đáp lễ hỏi.

Xác nhận thật là Trần Hoài An, Tạ Hoa càng thêm cảm khái, cười nói: “Tạp gia không có gì tốt hay không tốt, vẫn luôn là như vậy. Trái lại Trần đại nhân, thật là làm cho tạp gia kinh ngạc dọa một trận.”

“Đại nhân mấy năm này một mực ở kinh thành, hay là ở Thiệu Dương? Đều cùng vương phi ở một chỗ sao?” Tạ Hoa nói xong lại nghĩ tới, thời gian Trần Lãng mất tích còn lây hơn thời gian Đỗ Cửu Ngôn mất tích.

Trần Lãng trả lời: “Đi không ít địa phương, cuối cùng an định ở Thiệu Dương.”

“Thật đúng là quen biết a, ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói với Tạ Hoa, “Tiên sinh có chút nan ngôn chi ẩn, chuyện hắn trở về, còn thỉnh công công tạm thời bảo mật.”

Tạ Hoa minh bạch, năm đó tiên đế qua đời, tân đế đăng cơ, từng làm một trong những tiên sinh của thái tử, tất nhiên là phải lấy được trọng dụng, nếu không cũng không có Hàn Lâm viện là dự bị của nội các. Nhưng là ai cũng thật không ngờ, Trần Hoài An lại mất tích.

Trong này nhất định là nan ngôn chi ẩn, có chỗ không thể nói ra ngoài, bằng không, hắn cũng không có khả năng mai danh ẩn tích đi xa tha hương.

“Nhất định, nhất định.” Tạ Hoa nói, “Nô tỳ sẽ không nói ra.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, bồi Trần Lãng cùng nhau đi nội viện, nàng hỏi tiếp: “Thái hậu nương nương ngày gần đây khỏe chứ, ngươi có vào trong cung không?”

“Nô tài đi qua một lần, bất quá chưa đi đến Khôn Ninh cung. Trái lại Tiền ma ma cách cửa nói mấy câu, thái hậu nương nương nên còn tốt.” Tạ Hoa nói.

Đỗ Cửu Ngôn yên tâm, nàng thật đúng là sợ thái hậu chọc tức thân thể, “Vương gia đâu, thế nào không thấy được vương gia?”

“Người vừa đi, vương gia liền đi Cửu Giang vương phủ ở.” Tạ Hoa nói, “Đoán chừng còn chưa biết ngày hôm nay các ngươi trở về nữa đó.”

Nguyên lai ở chỗ Cửu Giang vương phủ, Đỗ Cửu Ngôn chuẩn bị một hồi trực tiếp đi Cửu Giang vương phủ tìm hắn.

“Ngươi giúp tiên sinh an bài một nơi ở đi, nếu là không có viện tử thích hợ, trước hết ở tại trong viện của Tống Cát Nghệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thu thập gian phòng đi.”

Tạ Hoa nói: “Có viện tử, bất quá có thể phải làm phiền tiên sinh ở ngoại viện.”

“Vậy thì cứ ở ngoại viện.” Trần Lãng cười nói, “Ta đi xem củ cải nhỏ trước, chờ thái y đến xem qua lại nói.”

Bookwaves.com.vn

Tạ Hoa nói: “Vậy tạp gia tiên phân phó thu thập gian phòng cho tiên sinh người.” Hắn nói chuyện, quẹo đường đi phân phó sự tình.

Trần Lãng đi noãn các chủ viện.

Tất cả mọi người đang nhìn củ cải nhỏ, Đỗ Cửu Ngôn về phòng trước, nàng tìm chiếc nhẫn nhỏ kia ra.

Vừa qua khỏi viện tử, bỗng nhiên liền thấy một nam nhân che mặ, từ trong phòng đi ra, nàng ngẩn ra đối phương cũng là sửng sờ, lập tức nàng hô: “Mâu tặc? Ban ngày lá gan không nhỏ a.”

Nàng nói chuyện, nhặt cây xuyên cửa bên tường viện liên xông tới.

Hơn thế đồng thời, Bả Tử cũng nghe động tĩnh, từ chính viện nhảy qua đây.

“Ban ngày ban mặt tới vương phủ trộm đồ!” Đỗ Cửu Ngôn nhặt cây xuyên cửa lên, quất tới, đầu ngón chân của đối phương chỉa xuống đất, nhảy lên nhằm phía nóc nhà, cây xuyên cửa của nàng lăn không lập tức vừa chuyển trên mặt đất, người đã mượn lực thuận thế lên lên tường vây, nhảy lên nóc nhà.

Đối phương tựa hồ vô cùng kinh ngạc thân thủ của nàng cư nhiên linh hoạt như vậy, ở nóc nhà sửng sốt một chút, lần này, Đỗ Cửu Ngôn thừa thế mà lên, cây xuyên cửa đánh vào trên đùi hắn.

Hắn đau đầu gối run lên, nhịn đau xoay người chạy, không đợi nhấc chân, đã bị người nhéo áo, từ nóc nhà ném xuống phía dưới.

Rầm một tiếng, nện xuống đất, rơi thất điên bát đảo ngã trên mặt đất.

“Không có sao chứ?” Bả Tử kéo Đỗ Cửu Ngôn, ngưng mi quan sát nàng, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói, “Ta không sao, đi xem là ai trước, ban ngày cư nhiên đến phòng ta trộm đồ.”

Hai người nhảy xuống, đối phương té trên mặt đất, tựa hồ là bị thương thắt lưng, trừng hai mắt đề phòng nhìn bọn họ.

Bả Tử tiến lên mở mặt nạ bảo hộ ra.

“Trường An!” Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nói, “Ngươi, giúp Thân Đạo Nho đến trộm cây quạt?”

Trường An mím môi, nói: “Ta là tới trộm đồ, nhưng không có quan hệ gì với Thân tiên sinh.”

“Thân Đạo Nho còn chưa có chết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trường An cả giận nói: “Thân thể của tiên sinh cường tráng, ngươi nói lời như vậy quả thực đê tiện.”

“Hắn cứ muốn cây quạt như vậy sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống nhìn Trường An, “Hắn ở nơi nào, còn ở trong viện kia chứ?”

Trường An nói: “Ta cái gì đều sẽ không nói, muốn giết muốn quả tùy tiện.”

“Ngươi là tùy tùng của hắn, ngươi trộm đồ người nha môn phải hỏi đầu tiên chính là hắn, ngươi không nói cho ta biết, ta cũng có thể lập tức biết.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Hắn ở nơi nào, ngày hôm nay ta rất có hăng hái, chuẩn bị mang theo cây quạt đi gặp hắn.”

Trường An đánh giá nàng, hỏi: “Ngươi nguyện ý tặng cây quạt cho tiên sinh?”

“Cây quạt ta dùng qua, đối với ta mà nói ngoại trừ cụ bị ý nghĩa kỷ niệm, những thứ khác đã không có nữa.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ta hiện tại tương đối hiếu kỳ Thân Đạo Nho cần nó làm cái gì, lý do hợp lý, ta nguyện ý tặng cho hắn.”

Bookwaves.com.vn

“Bất quá, cây quạt này có thể sử dụng hai lần sao?”

Trường An nói: “Cây quạt là chấp niệm của tiên sinh, chỉ phải lấy được cây quạt, hắn đạt thành hứa hẹn với cố nhân, là được rồi.”

“Van cầu ngươi Đỗ tiên sinh.” Trường An té trúng thắt lưng, đỏ mắt nói, “Cầu ngươi tặng cây quạt cho tiên sinh, ta nguyện ý đưa cái mạng này cho ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, nói: “Ta muốn mạng của ngươi làm cái gì, lại không thể ăn không thể uống.” Dứt lời, nàng nhìn hướng Bả Tử, “Trước trói người trước, chờ thái y tới xác định củ cải nhỏ không có việc gì, chúng ta đi xem Thân Đạo Nho?”

“Thái y tới rồi.” Bả Tử thính lực hảo, “Ta ở chỗ này, ngươi đi xem.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi lập tức trở về, nói với Bả Tử: “Thái y nói chính là hàn tà xâm lấn, khai thuốc xong lại châm cho hắn hai châm, nói nghỉ ngơi thật tốt làm ấm chút, hai ba ngày có thể khỏi.”

“Vậy là tốt rồi.” Bả Tử lật Trường An qua, sờ soạng hông của hắn nhẹ nhàng ấn. Thắt lưng mặc dù còn đau nhưng Trường An đã có thể động, hắn cường chống đứng lên, hỏi, “Thân thể của tiên sinh không tốt, các ngươi. . . nếu quả thật các ngươi muốn đi, cầu các ngươi không nên kích thích tiên sinh.”

“Sĩ khả sát bất khả nhục, tiên sinh đã thua, nếu như các ngươi còn đuổi tận giết tuyệt, thì quá bất nhân bất nghĩa.” Trường An nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, trở về phòng lấy cây quạt, “Đi thôi.”

Trường An không xác định nhìn nàng.

“Đi a.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, “Muốn ta cõng ngươi?”

Trường An phất tay, “Không, không cần, ta có thể đi.”

Ba người từ cửa hông vương phủ ra ngoài, vòng quanh ngõ nhỏ đi viện tử của Thân Đạo Nho ở.

Quả nhiên vẫn là ở chỗ cách nhà Viên Nghĩa không xa.

Viện tử không lớn, dọn dẹp coi như sạch sẽ, nhưng đi vào ngửi được một cổ vị thuốc đông y nồng nặc, Trường An đẩy cửa phòng ngủ ra, hô: “Tiên sinh.”

“Đã trở về rồi.” Thân Đạo Nho nằm ở trên giường, chén thuốc đặt ở đầu giường, “Ngươi đã làm gì, bị thương?”

Hắn nói xong, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử tiến đến, hắn sửng sốt nhất thời thay đổi sắc mặt, quát dẹp đường: “Đỗ Cửu Ngôn!”

“Ngươi tới làm gì?”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Thân Đạo Nho, lúc trước tuy tuổi tác của hắn rất lớn, nhưng ra vẻ đạo mạo khí chất thư lãng, hắn hiện tại tóc hoa râm, thần sắc tiều tụy, chính là một lão giả mặt trời lặn tây sơn thất ý, bệnh trạng lại suy sụp.

“Trường An đi vương phủ trộm cây quạt, vừa lúc bị ta bắt gặp.” Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử tự bưng ghế ngồi xuống, “Vận khí của hắn thực sự không tốt, ít ngày trước ta không ở nhà hắn không đi, hôm nay ta vừa trở về, hắn hết lần này tới lần khác lại đi.”

Trường An thấp giọng nói: “Mấy ngày hôm trước không đi, là bởi vì vương phủ có Hàn Đương mấy người thay phiên thủ, hôm nay đi, là bởi vì. . . ngày hôm nay bọn họ đều ra cửa.”

“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn còn không biết, ba người Hàn Đương đều đi, “Vậy vẫn là vận khí của ngươi không tốt a.”

Trường An cúi thấp đầu không nói lời nào.

“Ngươi tới hưng sư vấn tội?” Thân Đạo Nho không muốn để cho mình quá chật vật ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, liền cường chống ngồi dậy, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn trộm cây quạt là ta chỉ điểm, ngươi muốn truy trách thì xông vào ta đây.”

“Nghèo túng rồi, ngươi lại biết gánh vác a.” Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nói.

Thân Đạo Nho hừ một tiếng.

Đỗ Cửu Ngôn giũ khai cây quạt phe phẩy ở trong tay, lại cười nói: “Cây quạt này đối với bây giờ ta mà nói, chỉ có giá trị cất dấu và kỷ niệm.”

“Thân tiên sinh nếu như ngươi muốn như vậy, kỳ thực ta cũng không phải không thể nhường.”

Ánh mắt của Thân Đạo Nho hơi sáng, lại đề phòng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi có điều kiện?”

“Chỉ thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta, ngươi muốn cây quạt này, mục đích là cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui