Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 738: TÍN THỦ NHƯỢC NGÔN


Dịch giả: Luna Wong – giữ lời hứa


Cửu Giang vương nhìn thoáng qua sai vặt, sai vặt cũng thật nhanh quét mắt nhìn hắn một cái.

Lập tức, sai vặt đặt rượu lên bàn, lui ra ngoài.

Cửu Giang vương nhìn chằm chằm bầu rượu trên bàn, bỗng nhiên cầm lên rót rượu cho Quế vương, nói: “Ngày hôm nay ngươi làm sao vậy, thay đổi thái độ bình thường thay đổi đa sầu đa cảm như th.”

“Chuyện gì cứ muốn ta nói, chuyện gì lại không thể để qua sang năm?” Cửu Giang vương ha hả cười, nói: “Ngươi không phải là muốn cùng ta thanh toán sổ sách khi còn bé chứ. Những chuyện kia tam ca đều nhớ kỹ, sẽ không quên.”

“Không chỉ sẽ không quên, còn có thể thời khắc nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, phàm là ngươi có cầu ta tất ứng.”

“Ngươi biết, ta nói không phải nói những thứ này.” Quế vương nói, “Ngươi có biết, tại sao ta phải nhốt cữu cữuta vào tông nhân phủ không?”

Cửu Giang vương ngẩn ra, hỏi: “Không phải là bởi vì Tĩnh Ninh hầu hại phụ hoàng và An Sơn vương cùng với Hoài vương sao? Còn có nguyên nhân khác khác?”

“Là có người hại, nhưng không phải Tĩnh Ninh hầu.” Quế vương chăm chú nhìn Cửu Giang vương, “Ta nhốt hắn, cũng không phải ta cho hắn là hung thủ, mà là ta đang đợi ngươi đi ra.”

“Nên, bốn mươi sáu ngày này, ta một mực chờ một câu nói của ngươi.” Quế vương nói.

Cửu Giang vương rũ đôi mắt, uống xong rượu trong ly, lại dùng bình rượu trước mặt mình đổ đầy, hắn nhắm mắt lại nặng nề nói: “Ta cái gì cũng không biết, không biết phải nói gì với ngươi.”

“Mấy thứ này thì sao?” Quế vương thả đồ ở trên bàn, “Có phải ngươi muốn nói với ta, ngươi không biết hay không?”

Ánh mắt của Cửu Giang vương lạnh lùng nhìn chằm chằm đồ trên bàn.

(Luna: A, chiếc nhẫn của ngón thứ sáu của ông này, ghê thiệt)

“Uống rượu, ” hắn nhìn trái phải mà nói hắn, chỉ vào ly rượu trước mặt, nói, “Uống xong chén rượu này, ta cho ngươi biết.”

Quế vương sâu nhìn hắn, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Nói đi.” Quế vương tự đổ cho mình một ly, tiếp tục uống sạch, “Có đủ hay không?”

Cửu Giang vương nhìn chằm chằm mặt của Quế vương, đường nhìn rơi vào chung rượu của hắn, ngưng mi nói: “Được rồi!”


“Vậy là đủ rồi.” Cửu Giang vương uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chợt cười to đứng lên.

. . .

Thân Đạo Nho nhìn Đỗ Cửu Ngôn không nói lời nào.

“Ngươi suy tính một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn lúc nói chuyện, dựa vào ghế, chờ Thân Đạo Nho nói.

Thân Đạo Nho bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, rũ mâu thấp giọng nói: “Năm đó ở ta ở trong thời gian nghèo túng nhất, có người giúp qua ta, là nàng đề cử, giúp ta đứng vững gót chân ở trong Yến kinh tụng hành, cũng là bởi vì lúc này đây, sau đó ta mới có thể làm được hội trưởng.”

“Phần ân tình này, ta vẫn ghi nhớ trong lòng, suốt đời khó quên.”

Dừng một chút, Thân Đạo Nho lại nói: “Về phần là ai, ta không muốn nói cho ngươi biết. Dù là lấy không được cây quạt, ta cũng không có thể lấy oán trả ơn hại nàng.”

“Ngươi nói đến phân thượng này, nói hay không kỳ thực khác nhau không lớn.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.

Thân Đạo Nho hơi biến sắc mặt, khẩn trương nhìn nàng.

“Người có thể đề cử ngươi, phóng nhãn Đại Chu cũng không có mấy người, mà nghe ngữ khí trong lời của ngươi, đối phương phải là một nữ tử, vậy phạm vi càng thêm nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Còn cần ngươi dùng cây quạt này để bảo mạng của nàng, để phòng bất cứ tình huống nào.”

Bookwaves.com.vn

“Vậy phạm vi này thì càng nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thân Đạo Nho đề phòng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi, ngươi không nên nói bậy.”

“Là một nữ tử, vậy hẳn là nữ nhân hậu cung. Ngươi làm hội trưởng có mười hai năm đi? So với thời gian này sớm hơn điểm, vậy cũng sẽ không phải các nữ nhân hậu cung hiện tại, đó chính là của tiên đế.”

“Nữ nhân bên người tiên đế, còn cần ngươi bảo mệnh, vậy luôn không khả năng là thái hậu nương nương. Nếu như là thái hậu nương nương ngươi không nên có thái độ này với ta, vậy cũng chỉ có khả năng là các vị quý phi quý nhân ngay lúc đó, thế nhưng đến nay còn cần ngươi bày mưu nghĩ kế giúp một tay, vậy nên các vị thái phi của hôm nay. Nhưng bây giờ các vương gia chết thương, mà ngươi lại cũng không có vì vậy sốt ruột muốn cây quạt cứu bọn họ.”

“Đó chỉ có thể nói, nguyên nhân bức thiết ngươi muốn cây quạt này, là bởi vì ngươi muốn chết, mà không phải đối phương nhu cần gấp.”

“Hiện nay đến xem, duy nhất có khả năng chính là Ninh vương gia và Cửu Giang vương. Nhưng trong hai vị vương gia này, sinh mẫu của Ninh vương Hàn thái phi còn sống, mà sinh mẫu của Cửu Giang vương Quý thái phi đã hoăng thế, nên, ta càng vững tin là Cửu Giang vương.”

“Dù sao, nếu như đối phương còn sống trên đời, ngươi cũng sẽ không phải thái độ như thế.”

Ánh mắt của Thân Đạo Nho lóe ra.


“Năm đó, là Quý thái phi đề cử ngươi đặt chân ở Yến kinh, mà trước khi nàng chết nói cho ngươi biết, cho ngươi tìm được cây quạt của tiên đế, là để một ngày nào đó chặn một kiếp của Cửu Giang vương, là như thế này phải không?”

“Ngươi vì báo đáp ơn tri ngộ của nàng, nên chấp niệm khó tiêu, một lòng muốn có được cây quạt.”

Thân Đạo Nho thật không ngờ, hắn chỉ là nói một câu nói, Đỗ Cửu Ngôn lại như kéo được một sợi dây, đem bộ phận còn dư lại hắn chưa từng nói ra, toàn bộ suy tính đi ra.

“Ngươi quả thực lợi hại, làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Thân Đạo Nho nói, “Có đôi khi ta thường nghĩ, ở lúc ta già gặp phải ngươi, chính là mệnh định kiếp số của ta.”

“Phải tin tưởng, trên đời này mặc kệ chuyện gì, đều có thiên phận.”

Hắn làm tụng sư cả đời, mà Đỗ Cửu Ngôn bất quá mấy năm, hắn lại bị nàng đè cho không ngốc đầu lên được, thất bại thảm hại khó xoay người.

“Quý thái phi năm đó đã biết, một ngày nào đó trong tương lai, Cửu Giang vương cần cây quạt để bảo mệnh?” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nhìn hắn, “Nàng làm chuyện gì, hay là Cửu Giang vương làm chuyện gì?”

Thân Đạo Nho nói: “Ta cũng không biết. Ta và nàng không quá quen thuộc, cả đời này chỉ gặp qua một lần mà thôi.”

“Chuyện cụ thể nàng cũng sẽ không nói cho ta biết, mà ta cũng không có riêng tư liên lạc với Cửu Giang vương.”

Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Nào nào nào, chúng ta cùng nhau suy đoán một chút.”

Thần sắc của Thân Đạo Nho khẽ run, rất sợ nàng tiếp tục nói nữa.

“Người làm hội trưởng là năm nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thân Đạo Nho trả lời: “Thiên Hóa năm thứ hai mươi bốn.”

“Quý thái phi đưa ra yêu cầu này với ngươi, là lúc nào?”

Thân Đạo Nho không nói gì.

“Nàng là Thiên Hóa năm thứ hai mươi hoăng thệ.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đi một vòng, nhìn Thân Đạo Nho, “Thiên Hóa năm thứ hai mươi năm, Cửu Giang vương mới mười ba tuổi. Chưa từng nghe nói qua Cửu Giang vương có đại sự gì.”

“Cũng không có nghe nói qua Quý thái phi làm qua đại sự gì. Hạ độc tiên đế? Thời gian của nàng cũng không đúng.” Đỗ Cửu Ngôn lẩm bẩm.

Thân Đạo Nho lại sợ hết hồn, hỏi: “Ngươi nói cái gì, hạ độc tiên đế?”

“Việc này là cơ mật, ngươi đừng nói ra. Tiên sinh băng hà là có người hạ độc.” Đỗ Cửu Ngôn thần bí nói.


Thân Đạo Nho hoảng sợ thất sắc, bật thốt lên: “Loại sự tình này ngươi không nên nói lung tung, tiên đế làm sao có thể bị người hạ độc?”

“Là Thanh Nham tán nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện của Thanh Nham tán nhân cho hắn biết.

Thân Đạo Nho biết Thanh Nham tán nhân, nhưng cũng không có cùng xuất hiện, hắn hơn nửa ngày mới hoàn hồn, không dám tin nói: “Ngươi nói, đều là thật?”

“Tự nhiên không có giả.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thân Đạo Nho đang suy tư, tựa ở đầu giường trong đầu trống rỗng.

Đỗ Cửu Ngôn cũng biết, hắn đang nghĩ đến vì sao Quý thái phi muốn nhắc nhở hắn tìm được cây quạt này, lưu một con đường sống cho Cửu Giang vương.

“Quý thái phi phòng ngừa chu đáo như vậy, là tại sao vậy chứ?” Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, nàng nhìn hướng Bả Tử.

Bookwaves.com.vn

“Một vị vương gia thế lực nhà ngoại hùng hậu, có tội gì danh, sẽ cần một cây quạt miễn tử?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử trả lời: “Dường như An Sơn vương và Hoài vương vậy?”

“Nhưng khi đó, Cửu Giang vương mới mười ba tuổi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn có thể làm cái gì?”

Bả Tử gật đầu.

“Giải thích duy nhất, là chuyện này không phải Cửu Giang vương làm, mà là có người đang lót đường cho hắn, tỷ như, người này trải cho Cửu Giang vương một còn đường tạo phản.”

Bả Tử tán đồng gật đầu, nói: “Có khả năng này.”

“Không có khả năng.” Thân Đạo Nho nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Thừa Đức hầu phủ bất quá là đồ có kỳ biểu mà thôi, sớm cũng chỉ còn lại có một cái thùng rỗng mà thôi.”

“Cửu Giang vương không có khả năng không biết.” Thân Đạo Nho nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Vậy Thân tiên sinh cho rằng, Cửu Giang vương sẽ ở dưới tình cảnh gì, cần cây quạt miễn tử này?”

“Ta không biết.” Thân Đạo Nho cũng không muốn miệt mài theo đuổi, hắn chỉ muốn hoàn thành hứa hẹn với Quý thái phi, đạt thành tâm nguyện là được.

Về phần chuyện khác, không phải hắn cần suy tính.

“Cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đưa cây quạt cho Thân Đạo Nho, “Cho ngươi lưu một kỷ niệm.”

Thân Đạo Nho không dám tin nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, thực sự cho ta?”

“Ta vốn có cũng không quá muốn.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Năm đó nếu như ngươi thoải mái tới hỏi ta, ta cũng sẽ đưa cho ngươi. Với ta mà nói thứ vô ích, ta giữ ở bên người cũng bất quá là gây phiền toái mà thôi.”


Trên thực tế, nàng cũng quả thực bởi vì cây quạt này mà trêu chọc đến phiền toái.

“Ngươi. . .” Thân Đạo Nho tiếp nhận cây quạt, ánh mắt vẫn đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xác định? Đây chính là cây quạt của tổ sư gia?”

Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, nói: “Cho ngươi, một cây quạt mà thôi.”

“A!” Thân Đạo Nho bỗng nhiên nở nụ cười, đồ hắn vẫn tâm tâm niệm niệm, thứ hao tổn tâm cơ muốn có được, thật không ngờ chỉ đơn giản như vậy đến trong tay hắn, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cười ha ha, “Ngươi đang cười nhạo lão phu sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Là có chút.”

Thân Đạo Nho ôm cây quạt cười ngã xuống giường, mấy năm này, sở tác sở vi của hắn bỗng nhiên liền trở thành một chuyện cười.

Trường An muốn đi an ủi, nhưng không biết nói từ đâu.

“Đỗ Cửu Ngôn, ” Thân Đạo Nho nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi và Quế vương gia đang tra Cửu Giang vương đúng hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Ngươi có chứng cứ sao?” Hỏi hắn.

Đỗ Cửu Ngôn đưa hai chiếc nhẫn nhỏ trong tay cho hắn xem.

Thân Đạo Nho hơi biến sắc mặt, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn nhỏ kia, nói: “Ngươi. . . Từ nơi nào có được.”

“Ngươi cũng có?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thân Đạo Nho từ trong lòng ngực lấy ra một vật, giống nhau như đúc với nhẫn trong tay của Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhướng mày nói: “Quý thái phi đưa cho ngươi?”

“Phải.” Thân Đạo Nho cười khổ gật đầu, nói: “Tín vật.”

Đỗ Cửu Ngôn ngẹo đầu, trong lòng có cái gì thật nhanh xẹt qua, nàng quay đầu nhìn về phía Bả Tử, ngưng mi hỏi: “Ngươi nghĩ tới điều gì?”

“Ngươi muốn nói Quý thái phi?” Bả Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn đi tới, nói: “Là Quý thái phi không có giả, ý của ta là, Quý thái phi nàng làm cái gì?”

Một nữ nhân bị nhốt ở trong cung, nàng có thể vì nhi tử của nàng làm việc sao?

Bố cục, bố cục thế nào?

Phảng phất có cái gì chạy ra khỏi miệng bình, sau một khắc nàng có thể suy nghĩ minh bạch.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận