Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 740: HÔN MÊ BẤT TỈNH


Dịch giả: Luna Wong


“Còn thở!” Thái hậu hư thoát do Tiền ma ma đỡ, hô, “Tìm chỗ dàn xếp trước, tìm thái y đến.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn mặt tái nhợt của Quế vương, thật dài thở phào nhẹ nhõm, “Có thể là bị hun hôn mê.”

Có nội vệ đi lên, nâng Quế vương lên đi ngoại viện.

Bốn phía thanh âm từng chút từng chút khôi phục, Đỗ Cửu Ngôn từ từ khôi phục tri giác, nàng quay đầu nhìn Bả Tử, lúc này mới phát hiện, tay trái của hắn bị bỏng rách da, nàng nói: “Ngươi bị thương?”

“Không có việc gì.” Bả Tử bày cho nàng xem, lại đưa một cái khăncho nàng, “Giúp ta bọc lại là được.”

Toàn bộ da lòng bàn tay trái của hắn bị nóng cuốn lến, lộ ra thịt đỏ thắm, nàng nhất thời cặp mắt đỏ lên, nói: “Thái y lập tức đến, để cho bọn họ giúp ngươi bôi thuốc băng bó.”

“Vậy đợi lát nữa.” Bả Tử không thèm để ý, đưa tay giấu sau người, “Không vội.”

Đỗ Cửu Ngôn còn muốn nói điều gì, Tần thái phu nhân từ trong té xỉu tỉnh lại, lần thứ hai kinh hô một tiếng, “Thế nào không cứu người, nhà sụp rồi?”

“Cửu Giang vương đâu?”

“Ta hỏi các ngươi, ” Tần thái phu nhân cầm lấy nội vệ, cũng bất kể là ai, liền xáng một bạt tai, “Cứu người a, mau vào cho ta.”

Nội vệ cúi thấp đầu trả lời: “Bên trong không có. . . Không có ai nữa, chúng ta tới về tìm mấy lần, khẳng định không ai.”

Theo nội thị của vương phủ nói, trong toàn bộ chủ viện, cũng chỉ có Cửu Giang vương và Quế vương ở.

Bọn họ đến phục vụ người cũng không có lưu, cho tới bây giờ, cũng không biết tại sao lại cháy, mà hai vị vương gia tại sao không có đi ra.

“Thối lắm!” Tần thái phu nhân nói, “Cửu Giang vương chưa có đi ra.”

“Quế vương đi ra, Cửu Giang vương còn chưa có đi ra, các ngươi đều mù có phải hay không.”

“Các ngươi có phải là cố ý hay không? Quế vương là vương gia, Cửu Giang vương cũng là vương gia a!”

“Thánh thượng, ” Tần thái phu nhân nhìn Triệu Dục, “Bảo các ngươi tiến vào cứu người, người cũng không thể bất công như thế, cứu Quế vương ra, không quản Cửu Giang vương.”

“Bọn họ đều là đệ đệ của ngươi, ngươi không thể trọng bên này nhẹ bên kia a.”

Triệu Dục mặt trầm như nước, hắn nhìn chằm chằm thi thể đốt trụi trên mặt đất, trầm giọng nói: “Thái phu nhân, bên trong không ai.”

“Không có khả năng!” Tần thái phu nhân nhảy dựng lên, chỉ vào Triệu Dục nói, “Không có khả năng. Ngươi quá thiên vị.”


Nàng nói phân nửa, An quốc công cả giận nói: “Ngươi câm miệng, thánh thượng đã nói qua, bên trong không ai.”

“Đi thỉnh ngỗ tác đến.” An quốc công nói với người bên cạnh.

Tần thái phu nhân không dám tin tưởng, cúi đầu nhìn thi thể bị đốt trụi kia , căn bản không nhìn ra là ai, mắt mũi miệng cũng không có, nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy tay trái của cỗ thi thể kia nhìn.

“Ngón tay đều đốt đến không còn.” An quốc công khứ đỡ nàng, “Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Quế vương đi ra, vậy. . .”

“Ngươi nghĩ thoáng chút.” An quốc công ngữ khí trầm thống nói.

Tần thái phu nhân cầm lấy tay của thi thể, chuyển hướng An quốc công, ngữ khí như là một thanh cương đao, thẳng tắp chất vấn: “Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?”

“Ngươi bình tĩnh một chút.” An quốc công cầm lấy tay nàng, nói: “Chờ ngỗ tác tới lại nói.”

Tần thái phu nhân nói: “Cửu Giang vương đã chết!”

“Hắn đã chết!”

“Ta làm sao bình tĩnh? !” Tần thái phu nhân hô, “Hắn là hài tử của Quý Dung, hắn là Trường Thanh, hắn là hài tử của Quý Dung a!”

An quốc công gật đầu, ôm thân muội muội của mình, gật đầu: “Ta biết, hắn là hài tử của dung Dung, là chúng ta nhìn hắn lớn lên, nếu Trường Thanh như bảo vật trong tay được sủng ái mà lớn lên.”

“Ca!” Tần thái phu nhân oa một tiếng khóc lên, “Hắn làm sao có thể chết, không có khả năng chết.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng không có đi xem Quế vương. Quế vương bên kia có thái hậu chiếu cố, nàng rất yên tâm.

Nàng muốn biết, cổ thi thể này có phải Cửu Giang vương hay không.

(Luna: Theo ta không phải)

Bùi Doanh vội vả tiến đến, phía sau nàng là Điếu Đại.

An quốc công đỡ Tần thái phu nhân qua một bên, Điếu Đại và Bùi Doanh khám nghiệm tử thi.

Một lát sau, Điếu Đại nói: “Người chết là bị hỏa thiêu chết, bởi quanh thân bị thiêu hủy trình độ quá sâu, tạm thời không có cách nào nhận là ai.”

Hắn nói chuyện, lui đứng ở một bên.

“Không nhìn ra, vậy biểu thị không phải Cửu Giang vương?” Quý Hạ Nam hỏi.

Điếu Đại chắp tay nói: “Hầu gia thứ tội, tiểu nhân không thể đơn giản kết luận.”

Quý Hạ Nam quay đầu sang chỗ khác, dùng tay áo lau nước mắt.


“Trường Thanh!” Tần thái phu nhân tựa ở trong lòng An quốc công khóc lớn, một hơi thở cũng đề không lên, ngẹo đầu hôn mê bất tỉnh.

An quốc công gọi bà tử bên người nàng, thấp giọng phân phó nói: “Đưa thái phu nhân của các ngươi ra ngoại viện tìm một gian phòng nghỉ ngơi trước.”

Tần thái phu nhân bị mang đi ra ngoài.

Quý Hạ Nam ở một bên khóc.

Bookwaves.com.vn

Triệu Dục nửa quỳ ở bên người thi thể, sắc mặt trắng bệch muốn đụng vào, lại run rẩy thu hồi, thấp giọng hô một câu, “Lão tam!”

“Thánh thượng nén bi thương, ” An quốc công thở dài nói, “Lập tức, tra rõ lửa này là làm sao bốc lên, vì sao hai vị vương gia cũng không có người nào đi ra.”

Triệu Dục được An quốc công nhắc nhở, sắc mặt chính chính, nói: “Quốc công gia nói rất đúng, trẫm nhất định phải tra rõ, lửa này rốt cuộc từ đâu có.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Cửu Ngôn, việc này ngươi có tự tin tra rõ không?”

“Bây giờ người có thể làm chuyện này, trẫm có thể tin cẩn, chỉ có ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Học sinh tận lực!”

“Tốt, tốt!” Triệu Dục nói, “Trẫm chờ tin tức của ngươi.”

Trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn cũng đè ép một tảng đá, hai chiếc nhẫn kia còn đang trong ngực nàng, nàng còn chưa kịp chất vấn Cửu Giang vương, nàng còn có rất nhiều nghi vấn muốn giằng co với hắn.

Không nghĩ tới, đợi được chính là một thi thể không thể nói chuyện.

“Ta đi xem Quế vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn phân phó nội vệ, “Trước hết để cho người xem quản bốn phía, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần.”

Một gian chính viện đốt sạch sẽ, hai bên viện tử cách không gần, nên hỏa thế nơi này cũng đã nhỏ xuống tới, nhưng muốn hoàn toàn tắt, thế nào cũng phải hai ba ngày mới có thể.

Nàng không vội kiểm chứng, bởi vì chỉ cần Quế vương tỉnh lại, tất cả liền sáng suốt.

Nàng đỡ Bả Tử đi nội viện, Triệu Dục và An quốc công cũng theo cùng nhau qua đây, Quý Hạ Nam ở lại chỗ cũ, xử lý chuyện của Cửu Giang vương.

Nếu là Cửu Giang vương, sẽ phải làm hậu sự rồi.

Chết oan chết uổng, dừng ở nơi đó, tang sự làm sao làm, vô luận thương tâm dường nào không muốn dường nào, hiện tại đều phải lo lắng.

Đến ngoại viện, thái y đã đều ở, nàng vừa vào cửa chợt nghe thái y nói: “Vương gia đây là trúng độc.”

“Trúng độc?” Thái hậu lớn tiếng hỏi, “Trúng độc gì?”


Bước chân của Đỗ Cửu Ngôn cũng dừng một chút, hai ba bước đến bên giường, Triệu Dục và An quốc công cũng chặt đi theo lên.

“Làm sao sẽ trúng độc.” Triệu Dục run rẩy thanh âm hỏi.

“Một loại mê dược thường gặp.” Thái y nói, “Thuốc có thể là hạ ở trong rượu. Loại mê dược này dược tính ở tầm hai canh giờ, đã đến giờ người sẽ tỉnh.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, An quốc công nói: “Lẽ nào hai vị vương gia cháy cũng không có đi ra, là bởi vì trúng thuốc mê?”

Một lời của hắn đề tỉnh mọi người.

Đỗ Cửu Ngôn cũng quay đầu nhìn An quốc công, cau mày. An quốc công nói không có sai, hai người sau khi cháy cũng không có đi ra, giải thích duy nhất, chính là mê dược.

“Có người hạ mê dược cho bọn hắn, sau đó phóng hỏa, dự định để bọn họ chết cháy?” Triệu Dục không dám tin tưởng, “Lang lảnh Càn Khôn, ở kinh thành ở vương phủ, lại có người dám hạ độc hai vương gia , phóng hỏa thiêu chết bọn họ?”

“Buồn cười.” Triệu Dục một quyền đánh vào trên bàn bên người, quát dẹp đường, “Ghê tởm đến cực điểm.”

“Vị hoàng đế này trẫm làm quá uất ức, liên đệ đệ đều không bảo vệ được.”

Hắn nói chuyện, ôm đầu thất bại ngồi xuống, đầy mặt thống khổ.

“Xem tình huống này, còn bao lâu sẽ tỉnh?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thái y trả lời: “Một canh giờ, nếu như vương gia tỉnh cũng liền vạn sự đại cát, nếu như không. . .”

Bookwaves.com.vn

“Thì khó mà nói.”

“Dù sao, hỏa thế quá lớn, hút vào nhiều khói như vậy. Dưới tình huống đó, người cũng sẽ hít thở không thông mà chết.” Thái y nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chỉ chỉ tay của Bả Tử, nói: “Vậy làm phiền người giúp hắn xử lý vết thương trước.”

“Vâng.” Thái y thấy tay của Bả Tử cũng kinh hô một tiếng, đỡ hắn ngồi ở một bên bôi thuốc cho hắn.

Thái hậu nhìn thoáng qua Bả Tử, nghiêng đường nhìn lại quay đầu lại nhìn hắn một cái, đầu lông mày cau lại. Nàng trước cũng đã gặp Bả Tử, nhưng bởi vì đối phương rất ít nói chuyện, rất dễ bị người quên, cho nên nàng hôm nay là lần đầu tiên thấy rõ ràng dung mạo của Bả Tử.

Nàng xem vài mắt, như có điều suy nghĩ ngồi xuống ở đầu giường của Quế vương.

Trong phòng an tĩnh lại, thái y thấp giọng nói: “Thuốc này có chút đau, người kiên nhẫn một chút.”

“Vô phương.” Bả Tử nói.

Thái y lên thuốc, Bả Tử không có hé răng, chờ băng bó kỹ hắn liền đi ra ngoài.

Thái y kinh ngạc nhìn hắn một cái, thu thập xong cái hòm thuốc, cùng mọi người nhau ở bên giường.

Sát vách, Tần thái phu nhân khóc lên, An quốc công ngồi không yên, lo lắng nói: “Cựu thần đi sát vách nhìn.” Lúc nói chuyện, thở dài, đi sát vách.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên giường, nắm tay của Quế vương, ánh mắt trầm ngưng.

Nàng vẫn hồ lý hồ đồ, trận này lửa nghi vấn nhiều lắm.


Nếu Quế vương ở Cửu Giang vương phủ, nhất định là mang theo tâm phòng bị, lấy khôn khéo của hắn, không có khả năng không hề phòng bị liền mê muội thuốc rượu.

Còn có, lửa này là ai phóng?

Quế vương?

Cửu Giang vương?

Hay là người khác?

Mục đích của lửa này là cái gì chứ? Là Cửu Giang vương lôi kéo Quế vương đồng quy vu tận, hay là Quế vương nộ từ tâm khởi bi nên bồi Cửu Giang vương cùng chết, hay là do người khác dự định diệt khẩu hai vị sau cùng?

Nàng nắm chặt tay của Quế vương, trong lòng nói: “Ngươi phải tỉnh a, ta có rất nhiều nghi vấn, cần ngươi tới giải thích nghi hoặc.”

“Nếu như ngươi cũng xảy ra chuyện. . . Ta làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên rất mê man. Cho tới nay nàng đối với cuộc sống của mình đều có thể rất thanh tỉnh nắm trong tay, nàng biết muốn cái gì, bước tiếp theo có thể làm cái gì không thể làm cái gì.

Nhưng là bây giờ, nàng chỉ cần nghĩ đến Quế vương tiêu thất, tương lai của nàng lại đột nhiên biến thành chỗ trống.

Chẳng bao lâu sau, phân lượng của Quế vương ở trong mắt của nàng, nàng yêu hắn, đã xa xa cao hơn bản thân nàng tự đánh giá.

“Mau tỉnh lại.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mặt của hắn, “Bốn mươi sáu ngày không gặp, ngươi cũng không nhớ ta sao?”

Sinh lý và tâm lý, cũng không có nhu cầu sao?

Từ ngọ đến chiều, từ buổi chiều đến chạng vạng.

Thái hậu chất vấn: “Không phải nói một canh giờ sao? Đây trải qua hai canh giờ, vì sao còn chưa có tỉnh?”

Mười mấy thái y của thái y viện quỳ xuống, viện chính trả lời: “Vương gia hắn. . . Hắn có thể là bị hun khói quá nhiều, bây giờ hắn còn chưa có tỉnh, rất có thể không có quan hệ đến thuốc.”

“Vậy thì có quan hệ đến cái gì?” Triệu Dục hỏi.

Viện chính trả lời: “Hồi thánh thượng nói, chúng ta cũng không có thể khẳng định, chỉ có thể châm cứu mớm thuốc cho vương gia thử một lần.”

“Những thứ khác, chỉ có thể đợi.”

Loại tình huống này, bọn họ cũng chưa từng thấy qua. Bất kể là mê dược gì, trải qua thời gian dài như vậy sau này, dược hiệu khẳng định đã vượt qua.

Thế nhưng Quế vương gia vì sao không có tỉnh, bọn họ cũng nói không rõ.

“Ăn thuốc gì, châm cứu thế nào?” Triệu Dục hỏi, “Làm những thứ này, hắn có thể tỉnh có phải hay không?”

Viện chính lắc đầu.

—— lời nói ngoài ——

Không dám sổ góp ý lời nói với người xa lạ, không dám quay về nhắn lại, ha ha ha ha hắc! Ta yếu vùi đầu khổ kiền, chỉ để ý đại kết cục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận