Q2 – CHƯƠNG 742: PHONG TUYẾT HẠ XUỐNG
Dịch giả: Luna Wong
Gian phòng chỉ còn lại Đỗ Cửu Ngôn và thái hậu, Đỗ Cửu Ngôn đi tới giường vừa quan sát Quế vương.
Sắc mặt vẫn là trắng bệch, ngoại trừ hô hấp có chút phập phồng ra, nhìn qua giống như. . . Không có gì.
Quế vương an tĩnh như vậy, Đỗ Cửu Ngôn vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nàng rất không quen, muốn đi tới véo hắn, sau đó nghe tiếng tê tê hút khí kêu đau la thét cầu xin tha thứ của hắn.
Nhưng nàng không có véo, Quế vương cũng không có kêu.
Nàng thở dài.
Thái hậu ra hiệu Đỗ Cửu Ngôn ngồi, hỏi: “Ngươi nói một chút với ai gia, bắt đầu nói từ chuyện của Tĩnh Ninh hầu, ai gia muốn nghe chân tướng.”
Nàng từ vừa mới bắt đầu liền liệu đến Quế vương giam giữ Tĩnh Ninh hầu, trong đó nhất định có nguyên nhân. Nhi tử bản thân nàng sinh dưỡng, rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nàng làm sao có thể không biết.
Chỉ là, nàng không xác định trong hồ lô của Quế vương bán thuốc gì, chỉ có thể theo hắn đáp hí đài tử, cùng nhau diễn cho xong tuồng.
“Chuyện của Tĩnh Ninh hầu, là vương gia và ta cùng nhau thiết kế, hắn theo đầu mối đối phương cho, tương kế tựu kế giam hầu gia. Thứ nhất là vì để đối phương lơ là dẫn xà xuất động, thứ hai cũng là vì phòng ngừa đối phương hại hầu gia, biến thành sợ tội tự sát.”
“Ở tông nhân phủ, tốt hơn ở hầu phủ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thái hậu híp mắt hỏi: “Rắn này, là Cửu Giang vương?”
“Phải.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói đầu mối và chứng cứ nàng nắm giữ với thái hậu, lại nói: “. . . Ta trở về, vốn chính là định cùng vương gia, giải chân tướng. Hiện tại xem ra, bớt được bước này rồi.”
“Nên, những chứng cớ trên tay ta, chính là có cũng được không có cũng được.”
Thái hậu ngưng mi nói: “Nhẫn của ngón thứ sáu? Lấy tới cho ai gia nhìn.”
Đỗ Cửu Ngôn đưa cho thái hậu.
“Nhẫn này, là mẫu phi hắn làm cho hắn, ai gia chưa từng thấy hắn mang.” Thái hậu nói, “Hắn luôn luôn không thích ngón thứ sáu của mình, trái lại mẫu phi hắn vì dụ dỗ hắn, làm loại nhẫn này.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Năm đó Quý quý phi là hạng người gì? Vương gia nói, thân thể nàng vẫn không tốt lắm, quanh năm sinh bệnh uống thuốc, quen hệ với người cũng không tốt.”
“Cả một năm trước khi ai gia tiến cung, chức quyền của nàng chưởng lục cung, phượng ấn siết trong tay nàng. Các cung các điện đều là người của nàng, đến Khôn Ninh cung ai gia ở nàng đều có lá gan xếp nhân thủ vào.”
Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc, thật không ngờ Quý quý phi còn tudng nắm quyền một năm.
Một năm này, chuyện nàng có thể làm nhiều lắm.
“Ai gia từ nhỏ đương gia làm chủ trong nhà, còn sợ nàng sao, nên ai gia lấy được phượng ấn mượn nàng khai đao, đấu hai cục, nàng quả thực không chịu nỗi một kích. Sau này ai gia mang thai, cũng không tâm tư chỉnh nàng nữa, vừa lúc, nàng thừa dịp cơ hội mỗi ngày chạy đến trước mặt tiên đế, không quá mấy tháng cũng mang thai.”
“Nương nương, nàng tiến cung bên người dẫn theo bao nhiêu người? Nàng nắm quyền một năm nói không chừng người trong cung đều là của nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thái hậu lắc đầu, phủ định nói: “Nàng không thông minh lắm, cũng không có thủ đoạn này.”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy không nhất định, nữ nhân có thể đề bạt Thân Đạo Nho chừa đường rút lui, có thể sinh ra nhi tử lại dưỡng nhi tử rất xuất sắc, không có khả năng quá đơn giản.
Nhưng thái hậu cũng không phải người mù quáng tự đại, Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ.
Thái hậu nói tiếp: “Nàng suốt ngày tựa như đề phòng ai gia hại bụng nàng. Ai gia mới không làm loại chuyện bỉ ổi này, muốn xử, cũng xử chết nàng.”
Bookwaves.com.vn
“Một mài tử không nương, ai gia muốn nuôi thế nào thì nuôi thế đó. Ngày ai gia sinh, nàng còn bụng to qua đây bồi, nói một đống lời nhận lỗi, ai gia lúc đó hận không thể đuổi nàng ra ngoài.”
Nàng đang đau, đối phương kỷ kỷ tra tra nói lời vô ích nửa ngày, nàng có thể chịu đã là tu dưỡng rồi.
“Ai gia sinh nhi tử, nàng không có trở lại nữa, ai biết nàng khó sinh rong huyết, thua thiệt thân thể suýt chết.” Thái hậu nói, “Đoán chừng, là làm nhiều chuyện đuối lý, nên chột dạ.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải người làm?”
“Ai gia sinh là nhi tử cũng không phải nữ nhi, hà tất đi hại nàng.” Thái hậu nói, “Nàng sinh nhi tử hay là nữ nhi, cũng không tương quan với ai gia.”
Con nối dòng của Triệu gia sum xuê, cả triều chỉ có một vị công chúa, nhưng chỉ sống hai tháng liền đi, sau đó, hậu cung là một vị công chúa cũng không có nữa.
“Sau này nàng qua đời, cũng là bởi vì thân thể không tốt sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Thái hậu nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Nàng chết là quả thực bởi vì bị bệnh. Rụng rất nhiều tóc, không được một tháng thì ốm như khô kiệt. Ai gia hỏi qua thái y, thái y nói nàng nhiễm chứng bệnh hiếm thấy, thuốc và kim châm khó cứu.”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng trong lúc nhất thời lại nói không ra kỳ quái chỗ nào.
“Ngươi bây giờ hoài nghi, là Quý thái phi trước khi chết bày một đại cục, sau khi nàng chết, đem cục này cho Cửu Giang vương?” Thái hậu hỏi, “Hắn làm gì, muốn soán vị đăng cơ?”
Ngoại trừ lý do này, các nàng nghĩ không ra Cửu Giang vương còn có lý do gì hại nhiều vương gia như vậy.
“Nghĩ không ra a, nàng lại có năng lực này.” Thái hậu hồi ức sự tình trước kia, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn hoa tuyết bên ngoài từ từ rơi xuống, rơi vào trầm tư.
Ngày này, nàng nhận rất nhiều tin tức, cho nên, nàng cần lắng một chút chỉnh lý ý nghĩ.
“Cửu Ngôn, ” thái hậu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu như Quý thái phi thực sự bày cục này, muốn Cửu Giang vương soán vị, Tần thái phu nhân không có lý do gì không biết.”
“Có muốn ai gia gọi Tần thái phu nhân vào trong cung, ép nàng cung khai hay không?”
“Không đúng a.” Thái hậu suy nghĩ muốn đứng lên, đi tới cửa sổ vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu như là Cửu Giang vương, vì sao cuối cùng người chết chính là hắn?”
Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn vòng qua thái hậu, nhìn về phía Quế vương trên giường, nói: “Việc này có quá nhiều khả năng, hiện tại ta chỉ có thể từng chuyện một đi kiểm tra.”
“Cũng phải.” Thái hậu cũng suy nghĩ minh bạch, chuyện này quả thực có rất nhiều có khả năng, có thể cỗ thi thể kia căn bản không phải Cửu Giang vương, hắn độc Quế vương thành Ninh vương thứ hai, sau đó che giấu tung tích, đợi thời cơ.
Cũng có thể thật là Quế vương hạ độc, nhưng không ngờ cũng gặp ám hại của Cửu Giang vương, cuối cùng một người trong bọn họ phóng hỏa, Cửu Giang vương chết tronghỏa hoạn.
Khả năng sau cùng, đó chính là Cửu Giang vương cũng là vô tội.
“Nếu như Cửu Giang vương thật đã chết, vậy bây giờ chẳng phải là. . .” Thái hậu còn chưa nói hết, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói, “Phải, nếu như Cửu Giang vương chết, Quế vương cũng không thể tỉnh lại, như vậy hết thảy tất cả đều kết thúc.”
Thái hậu đổi sắc mặt, hỏi: “Kết thúc? Hắn không có hạ văn?”
“Hắn không nổi binh tạo phản sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Hắn khởi binh tạo phản sao, phải tạo phản thế nào?”
“Mang binh tiến cung?”
Một cái ý niệm trong đầu, ở trong đầu của nàng cấp tốc thành hình, dần dần trồi lên một đường viền, như sương mù dày đặc tản ra đột nhiên thấy rõ phong cảnh, cũng không phải là non xanh nước biếc mà là thê lương loang lổ.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất lạnh, nhìn về phía thái hậu, nói: “Nương nương, ta muốn cùng vương gia đơn độc như thế này.”
“Dùng bữa trước.” Tiền ma ma bưng cơm nước tiến đến, “Dùng bữa tối rồi nghỉ ngơi.”
Thái hậu và Đỗ Cửu Ngôn cùng nhau dùng bữa tối, thái y lại qua đây một hồi, xong đều đi.
Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt một chút, nằm xuống ở bên cạnh thân Quế vương, hai người sóng vai nằm ngang.
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nghiêng người, nhìn trắc nhan của Quế vương, thấp giọng nói, “Ta đã rất thích ngươi, nếu ngươi chết, ta sợ là tìm không được tiểu yêu tinh đẹp mắt như ngươi nữa.”
“Tuy rằng, ta cảm thấy ngươi đối với ta không thành thực, có rất nhiều chuyện gạt ta, nhưng ta đa số vẫn có thể tha thứ cho ngươi, dù sao không phải sai tính nguyên tắc. Ngươi sớm tỉnh lại một chút, chúng ta nói chuyện, ta cảm giác trò chuyện xong, tất cả có thể càng thêm sáng suốt.”
“Vương gia a, ” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, dáng môi của Quế vương rất đẹp, thật mỏng khóe miệng hơi kiều đặc biệt đẹp, Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được hôn một cái, lại nhéo nhéo mặt của hắn, mặt của hắn càng đẹp mắt, thêm một phần liền có vẻ mập mạp, thiếu một phần chính là xấu xí, cứ vừa vặn như vậy, như là lượng thịt cân đối.
“Tiểu yêu tinh, ” Đỗ Cửu Ngôn cắn mũi hắn một cái, thấp giọng nói, “Kỳ thực, kỹ thuật của ngươi rất tốt.”
Bookwaves.com.vn
Nàng nói chuyện thở dài, nằm úp sấp ở vai đầu, “Ai, ngẫm lại sau này nam nhân ta tìm, có kỹ thuật tốt như vậy hay không đây?”
“Bảy mươi hai thức có nên giữ lại hay không?”
“Quên đi, ba mươi sáu thức có thể là đủ rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cà cà, thay đổi một tư thế thoải mái, “Ai nha, trước khi thành thân có nên thử một chút hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn toái toái niệm, bất tri bất giác ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, thái hậu ở cửa chờ nàng, thấy nàng khấp khễnh đi ra, ngây ra một lúc, nói: “Chân làm sao vậy, bị thương sao?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tối hôm qua ghé vào mép giường ngủ, ép tới chân đã tê rần, lập tức sẽ hết, người không cần lo lắng.”
(Luna: Ta đoán ổng tỉnh rồi, bả bị ổng phản dame)
Thái hậu gật đầu: “Ngươi ăn điểm tâm mới làm việc, mặc hề ở trong cung do chúng ta chiếu cố, ngươi yên tâm đi.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn ăn điểm tâm, liền xuất cung.
Ở bên kim thủy hà vừa lúc đụng phải An quốc công và Lỗ Chương Chi cùng nhau hạ triều, nàng tiến lên hành lễ, Lỗ Chương Chi hỏi: “Vương gia đã tỉnh chưa?”
“Còn không có, thái y nói không dễ chữa, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”
Nàng nói chuyện ngưng mi nói: “Ta nhất định phải tra rõ chuyện này, biết rõ ngày hôm qua ở trong yến hội thất, rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì.”
“Cửu Giang vương bên kia nói như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
An quốc công trả lời: “Sáng sớm hôm nay thánh thượng nói, theo lễ chế nhập hoàng lăng. Bất quá vì cửa ải cuối năm buông xuống, tháng giêng đưa đi là điềm xấu, liền định ở hai mươi bảy tháng chạp ra cửa.”
“Hậu táng sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
An quốc công gật đầu, nói: “Hậu táng.”
“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bên ngoài, “Ta về nhà một chuyến trước, lại đi Cửu Giang vương phủ một chuyến.”
“Tối hôm qua rơi chút mưa tuyết, bây giờ lửa nên là triệt để tắt rồi.”
Nàng nói chuyện, cáo từ hai vị đi.
“Các lão cũng đi nha môn đi, lão phu đi Thừa Đức hầu phủ một chuyến.” An quốc công bất đắc dĩ nói, “Sự tình quá đột nhiên, đến lão phu đến bây giờ cũng cũng chưa có hoàn hồn.”
Lỗ Chương Chi chắp tay nói: “Quốc công gia nén bi thương!”
Lỗ Chương Chi đi nha môn, An quốc công lại do thường tùy bồi, đi Thừa Đức hầu phủ.
. . .
Nháo nhi từ trong lều của hậu viện Pháp Hoa tự đi ra, mặc dù tuyết rơi xuống không có ánh dương quang, nhưng tâm tình của hắn cũng rất tốt.
“Lăng sư huynh, ” Nháo nhi hướng về phía bên trong hô, “Bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Lăng Nhung nhiễm bệnh đậu mùa, sợ lây cho người khác, nên tháng này hắn bồi Lăng Nhung ở chỗ chữa bệnh, cũng may Lăng Nhung do các đại sư trong miếu chiếu cố, còn có thuốc ở thái y viện cầu tới, vượt qua cửa ải khó khăn.
“Ân, thân thể ta tốt rồi, ngươi mau đi về nghỉ hai ngày, đoán chừng Đỗ tiên sinh bọn họ cũng đã trở về.” Lăng Nhung nói, “Đợi lát nữa tự ta thu thập một chút, về nhà trước.”
Nháo nhi nói: “Đại phu nói, phải chờ hai ngày mới được.”
“Ta đi mua một ít thịt heo.” Nháo nhi cười híp mắt nói, “Ta vòng đỉnh núi này, đi trong thôn phía dưới mua chút thịt lên, cuối năm khẳng định có rất nhiều nhà giết lợn bán thịt.”
“Mượn thêm một cái lò để nướng thì rồi trở về. Ta đã một tháng không có ăn thịt, đêm nay nhất định phải ăn cho hả dạ một bữa mới được.”
Lăng Nhung nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta cùng đi với ngươi.”
“Không cần, bên ngoài rất lạnh, ngươi đừng hóng gió. Ta lập tức trở về.” Nháo nhi cười khanh khách đi vào, nhìn Lăng Nhung cười, “Tối đa nửa canh giờ.”
Ánh mắt của Lăng Nhung giật giật, nói: “Ta, ta vẫn là cùng đi với ngươi đi, đường không dễ đi, nếu như ngươi té cũng không có người đỡ ngươi.”
“Thực sự không cần, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nháo nhi nói chuyện, cầm hà bao của mình, bỏ chạy đi ra.