Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 744: VỊ TỬ CHI NHÂN


Dịch giả: Luna Wong – người chưa chết


Bọn họ lục soát toàn bộ dưới vách núi một lần, nhất vô sở hoạch.

“Trời tối, đều lên đi, ngày mai tìm tiếp.” Đỗ Cửu Ngôn nói tạ ơn mọi người, “Khổ cực các vị sư phụ.”

Các sư phụ của Pháp Hoa tự đều lên rồi, Đỗ Cửu Ngôn đánh cây đuốc, nhìn cánh rừng đen sì, hỏi: “Bả gia, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Không dễ nói.” Bả Tử nói, “Nếu như là sói tha đi rồi, cũng sẽ không tha quá xa, nếu như là bọn họ không có chết, tự đi vậy cũng có thể ở phụ cận, nghe được chúng ta kêu, cũng có thể đi ra mới đúng.”

“Trừ phi, ” hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Phụ cận có một ổ sói bí ẩn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở, nói: “Chúng ta tìm một chút.”

Hai người ở trong rừng lại đi một đêm, không có tìm được ổ ẩn núp của mãnh thú, nhưng cũng không có tung tích của Nháo nhi và Lăng Nhung.

“Có thể đi nơi nào?” Một đêm không có ngủ, Đỗ Cửu Ngôn rất nôn nóng, hận không thể lập tức tìm được thiếu niên kia, bầm thây vạn đoạn!

Hừng đông các sư phụ của Pháp Hoa tự lần thứ hai xuống núi, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử vào trong miếu nghỉ ngơi.

Trần Lãng và Hoa Tử còn có củ cải nhỏ cùng với vài người của Tam Xích đường đều đang ở trong Pháp Hoa tự.

Mọi người mỗi một người đều là sắc mặt suy bại, đầy mặt bi thương.

Hoa Tử khóc một đêm, mắt sưng như quả đào, củ cải nhỏ ôm Đỗ Cửu Ngôn nghẹn ngào nói: “Nương, không có tìm được Nháo nhi thúc bọn họ, có phải biểu thị, bọn họ có thể không có chết hay không?”

“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Sống thấy người chết thấy xác. Nếu không thấy gì cả, nhất định là bọn họ không có chuyện, tự đi rồi.”

Nước mắt của củ cải nhỏ ba tháp ba tháp rơi, gật đầu nói: “Đúng đúng, nhất định không có chuyện gì, hóa hiểm vi di cát nhân thiên tướng!”

“Cửu Ngôn, ” Trần Lãng nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ngữ khí trầm thống nói, “Bắt được thiếu niên giết người chưa?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người của Bả gia đi tìm, rất nhanh thì có thể tìm được.”

Trần Lãng gật đầu.

“Hoa Tử.” Đỗ Cửu Ngôn đưa ngọc bội Nháo nhi lưu lại cho hắn xem, “Cái này, ngươi có biết lai lịch không?”

Nháo nhi lau nước mắt, tiếp nhận ngọc bội ngẹo đầu nói: “Khối ngọc bội này ta cũng có một khối, là lễ gặp mặt ta và hắn theo ngươi ra cửa, nhận được.”

Lễ gặp mặt cùng nàng đi ra ngoài, lấy được?

“Nhà ai?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hoa Tử ngẹo đầu suy nghĩ một chút, nói: “Là năm mới năm nay, đi An quốc công phủ lấy được, ta không nhớ rõ là vị trưởng bối nào cho, nhưng lúc trở lại trong lễ vật có khối thanh ngọc này.”

“Nháo nhi ca rất thích, nên xâu chuỗi ngọc đeo ở thắt lưng.”


An quốc công phủ!

Đỗ Cửu Ngôn mím môi không có hỏi lại, Trần Lãng hỏi: “Cửu Ngôn, toàn sự kiện ta đã biết không sai biệt lắm. Ngươi có rảnh không, cùng ta nói một câu chân tướng, có thể, ta có thể giúp ngươi giải thích một chuyện nghi hoặc trọng yếu.”

“Tiên sinh?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

Trần Lãng nói: “Lúc đó ta ly khai, là bởi vì ta nghe được chuyện không nên nghe.”

“Mà chuyện này, không phải lực lượng của cá nhân của một mình ta có thể thay đổi. Ở dưới sự liên lụy tới tính mệnh của người nhà, ta nản lòng thoái chí lưu lạc bên ngoài. Tựa như ta nói với ngươi, ta một mực chờ cơ hội.”

“Có thể, hiện tại chính là cơ hội của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Chút nữa ta tìm một chỗ an tĩnh, từ từ nói với tiên sinh.”

Trần Lãng thở dài, nói: “Chính là Nháo nhi. . . Là chúng ta sơ sót, ngày hôm qua nếu như đến kinh thành, liền đi tìm hắn trở về là được.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn rất ảo não, lúc đó nàng nên dẫn hắn cùng đi, hoặc ngày hôm qua trở lại một cái liền gọi hắn về nhà.

Nếu như nàng làm như vậy, Nháo nhi cũng sẽ không.

Nàng đánh một vòng trên mặt đất, áo não không thôi.

“Không phải lỗi của ngươi.” Bả Tử nắm tay nàng, nhìn da rách phía trên nói, “Ngươi không phải thường nói, chúng ta không nên lấy lỗi của người khác để nghiêm phạt mình sao?”

Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói: “Ta tức giận, giận đến muốn giết người.”

“Thiên đao vạn quả cũng khó tiêu mối hận trong lòng của ta.”

Bả Tử vỗ vỗ nàng, thấp giọng nói: “Rất nhanh, chúng ta cách chân chính chân tướng, chỉ kém một bước cuối cùng.”

“Cửu ca, tiên sinh.” Ngân Thủ từ chân núi chạy tới, hỏi, “Người gặp chuyện không may chính là Nháo nhi?”

Ngày hôm qua hắn ở thư viện chợt nghe nói bên này có người nhảy vực còn có người tự tử, nhưng vẫn không có lưu ý, cho tới hôm nay sáng sớm đi vương phủ tìm Trần Lãng mới biết được, người gặp chuyện không may chính là Nháo nhi.

“Ân.” Trần Lãng nói.

“Con mẹ nó!” Ngân Thủ gắt một cái, như một con sư tử nổi giận, mắng, “Cẩu tạp chủng nào, ta đích thân làm thịt hắn.”

Trần Lãng nói: “Bả Tử ca của ngươi đã để thủ hạ đi thăm dò, nhất định sẽ tìm được.”

“Ta, ta đi tìm Nháo nhi.” Ngân Thủ nói, “Sống thấy người chết thấy xác, nếu không thấy gì cả, vậy Nháo nhi khẳng định không có việc gì.”

Hắn nói chuyện, quay đầu liền chạy đi.

Ở Pháp Hoa tự chờ đến tối, giao chuyện tìm người cho phủ nha, mọi người kéo thân thể mệt mỏi, trở lại vương phủ.

Trong vương phủ đều là tử khí trầm trầm.

Tạ Hoa nghênh qua đây, đỡ Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong lòng người khó chịu hơn nữa cũng còn phải ăn cái gì còn phải nghỉ ngơi nữa.”

“Nô tài nấu nước tắm cho ngươi, người ăn một chút gì ngủ một giấc nữa cái khác sau hẳn nói.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tạ Hoa, nói: “Ngươi đi theo ta đến yến hội thất, ta và Trần tiên sinh có việc muốn xác nhận với ngươi.”


“Cùng nô tài?” Tạ Hoa nói, “Có phải liên quan đến vụ án này hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Thời gian quá lâu, lão nhân trong cung còn dư lại không nhiều lắm.”

“Vâng.” Tạ Hoa nói, “Nô tài ở trong cung ba mươi sáu năm, lúc tiên đế tại vị, nô tài đã ở.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cùng Tạ Hoa còn có Trần Lãng đi yến hội thất.

Bả Tử thu thập một phen, ra khỏi thành đi tìm Ngọc đạo nhân.

Ngân Thủ ủ rũ cúi đầu về nhà, vừa tới cửa lại gặp phải Phan Hữu Lượng.

“Là Đỗ Huỳnh đã xảy ra chuyện?”

“Ân.” Ngân Thủ nói chuyện đã xảy ra với hắn.

Phan Hữu Lượng thở dài, nói: “Ngươi về ngủ trướ, có chuyện gì tỉnh ngủ lại nói.”

“Phụ thân muốn đi ra ngoài sao?”

Phan Hữu Lượng nói: “Cửu Giang vương qua đời rồi, ta còn chưa từng đi Long Ân tự, thừa dịp hiện tại không có việc gì, đi một chuyến chu toàn một cấp bậc lễ nghĩa.”

“Ta bồi người.” Ngân Thủ nói.

Đỗ Cửu Ngôn thông báo, để cho tất cả mọi người bọn họ chú ý an toàn, lúc đi ra không nên một mình.

“Được rồi, chúng ta đi sớm về sớm.”

Ngân Thủ theo Phan Hữu Lượng đi Long Ân tự. Lúc này, trong Long Ân tự rất nhiều người ra ra vào vào, Ngân Thủ đỡ lên cầu thang, thấp giọng nói: “Cha, bậc thang trơn trợt, người chú ý chút.”

“Ân.” Phan Hữu Lượng an ủi hắn nói, “Ngươi chớ suy nghĩ lung tung. Đỗ Huỳnh tung tích gì cũng không có, khẳng định không có chuyện.”

Ngân Thủ khổ sở trong lòng, nhưng cũng cảm thấy khẳng định là như vậy. Bằng không không có khả năng tìm không được.

Hai phụ tử vừa nói chuyện, vào Long Ân tự, trong bảo điện có rất nhiều người ở, Tần thái phu nhân ngồi ở cửa khóc, vừa khóc vừa làm ầm ỉ mắng hòa thượng trong miếu hầu hạ không chu toàn đáo.

“Đi thôi, ” Phan Hữu Lượng vỗ vỗ tay của Ngân Thủ, “Chúng ta sớm một chút bái xong về nhà, nếu như nương ngươi đợi không được ngươi, khẳng định rất gấp.”

Ngân Thủ xác nhận, đang muốn nói chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hắn quay đầu lại, liền thấy có bảy tám vị quan viên trong triều đi sau lưng bọn họ.

Có người đánh giá hắn, nói: “Phan đại nhân, nghĩa tử của người nhận được thân a, nếu là không nói, còn tưởng rằng là ruột thịt đó.”

“Phan mỗ nào có tốt số như vậy.” Phan Hữu Lượng cười chắp tay với mấy vị, dứt lời đầu lông mày cau lại, cùng Ngân Thủ liếc nhau.

Ngân Thủ nghiêng người hành lễ với mấy vị, lui đứng ở một bên, ngẩng đầu lên đánh giá mọi người.

Bỗng nhiên, có cái gì thoáng cái từ trong đầu nhảy ra ngoài.


Hắn hô: “Nghĩa phụ, ta nhớ tới ta có một món đồ rớt ở Pháp Hoa tự, ta trở về lấy.”

“Một hồi ngươi về sớm một chút, chúng ta ở nhà gặp.”

Ngân Thủ nói chuyện, lao xuống núi.

Hắn chạy ở trước, phía sau lại là đao quang kiếm ảnh, hắn dừng lại, liền thấy hai nhóm hắc y nhân tranh đấu ở trong rừng.

Hắn biết, một nhóm người trong đó là của Bả Tử phái tới bảo hộ hắn, mà nhóm người khác khẳng định chính là của nam nhân năm đó ở thiền điện với Thanh Nham tán nhân phái tới.

Hắn trực tiếp vọt tới Quế vương phủ, một hơi thở chạy đến trong yến hội thất, thở phì phò nhìn bên trong ba người đang nói chuyện, hô: “Cửu ca, ta nhớ ra người kia là ai rồi.”

“Ngay vừa rồi, ta thấy hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn và Trần Lãng ngạc nhiên nhìn hắn.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Xem ra, lại thêm một bằng chứng.”

“Chút nữa lại nói, ta cũng muốn đi Long Ân tự.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Ngân Thủ, “Ngươi ngồi một chút ăn một chút gì trước.”

Ngân Thủ quả thực rất đói bụng, để người bưng cơm nước đến, hắn ngồi ở một bên ăn đồ.

Đỗ Cửu Ngôn nói với Tạ Hoa: “Hàn Đương và Cố Thanh Sơn. . . Đi khi nào?”

Bookwaves.com.vn

“Người trở về hai ngày trước.” Tạ Hoa nói, “không nói đi đâu làm gì, có thể là thánh thượng phân phó.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Bả Tử đi, Quế vương hôn mê bất tỉnh, Cố Thanh Sơn vài người lại không ở, một mình nàng đi làm việc, quyền cước vẫn là quá yếu.

. . .

Hai canh giờ sau đã nửa đêm, Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trên nóc nhà của hậu viện Đức Khánh hầu phủ, nghiêng người nói với người bên cạnh: “Không nghĩ tới quyền cước của ngươi tốt như vậy, ngươi tập võ bao nhiêu năm?”

“Ta từ lúc biết đi liền theo cha ta tập võ.” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Bất quá quyền cước của ta còn chưa bằng cha huynh ta, quá không được mười chiêu mấy thì không được.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đã rất khá.”

Nếu như nàng và Trịnh Ngọc Cầm, phỏng chừng cũng liền hơn mười chiêu đã bị đối phương chế phục.

Tập võ quá muộn, ngay cả nàng đã rất nỗ lực, nhưng rốt cuộc cũng không bằng những người chân chính tập võ linh hoạt này.

“Người mới mấy năm mà thôi, nhưng thể lực đã rất lợi hại.” Trịnh Ngọc Cầm nói chuyện, bỗng nhiên dán tại trên nóc nhà nghe, nhỏ giọng nói, “Đỗ tiên sinh, người ở bên trong đều ngủ, bà tử gác đêm kia đi sát vách rồi.”

Dưới, là căn phòng của Tần thái phu nhân.

“Từ phía sau, ” Trịnh Ngọc Cầm lau chủy thủ một cái, “Ta xem qua cửa sổ kia, từ bên ngoài có thể cạy ra.”

Hai người xuống nóc nhà, từ trong cửa sổ vào phòng.

Tuổi tác của Tần thái phu nhân không nhỏ, hai ngày này mất ngoại tôn, vừa khóc nháo xã giao rất mệt mỏi, thật vất vả mới ngủ, liền ngủ rất say.

“Ngươi trói chân ta trói tay.” Đỗ Cửu Ngôn ném sợi dây cho Trịnh Ngọc Cầm.

Hai người trói gô Tần thái phu nhân đang ngủ say, bịt miệng.

Tần thái phu nhân bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức trợn tròn cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mặt của Đỗ Cửu Ngôn. Mặc dù gian phòng không sáng, nhưng nàng vẫn là một mắt nhận ra là Đỗ Cửu Ngôn.


“Thái phu nhân.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói, “Thừa Đức hầu phủ lung lay sắp đổ, đại hạ tương khuynh.”

Tần thái phu nhân cả giận nói: “Ô ô!”

“Ta có rất nhiều chứng cứ của Cửu Giang vương tác loạn mưu phản, còn có chứng cứ của Quý quý phi năm đó làm những chuyện kia.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không được mấy ngày, coi như là tiên đế sống lại, cũng không thể nào cứu được cả nhà ngươi.”

“Quý Lâm đã chết, Quý Trường Bình đã chết, Quý thị của ngươi sắp tuyệt hậu rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tần thái phu nhân giận dữ lắc đầu.

“Hiện tại, chỉ có ngươi có thể cứu Thừa Đức hầu phủ. Ngươi cứu, hầu phủ chí ít ở trong tay ngươi và Quý Hạ Nam sẽ không ngã.”

“Nhưng là ngươi không cứu, không tới lễ mừng năm mới, Thừa Đức hầu phủ cũng sẽ bị san thành bình địa.”

Đỗ Cửu Ngôn lấy khăn trong miệng của Tần thái phu nhân ra, đao gác ở cổ nàng thượng, “Chớ hô, gọi ra ngươi lập tức chết. Hơn nữa ta cũng không phải tới một mình, đệ đệ ta đã chết ta muốn báo thù, diệt cả nhà ngươi chôn cùng ta làm ra.”

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi còn có phải là người hay không?”

“Tần thái phu nhân, ngươi còn có phải là người hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của nàng, nói: “Sau lưng ngươi có bao nhiêu cô hồn oán linh, nửa đêm tỉnh mộng ngươi không sợ quỷ hồn lấy mạng sao?”

Sắc mặt của Tần thái phu nhân đại biến, không dám tin nói: “Ngươi biết?”

“Phải, ta đều biết.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nhưng, ta còn có việc cần ngươi chứng thực.”

Tần thái phu nhân nói: “Ta cái gì cũng sẽ không nói, ngươi không nên uổng phí khí lực.”

“Tâm tình ta không tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không có kiên trì đấu võ mồm với ngươi, cho ngươi thời gian tự hỏi!”

“Muốn mạng của ngươi nào, ngươi nghĩ kỹ.”

Tần thái phu nhân giương mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không nói gì.

. . .

Từ Tần phủ đi ra, Đỗ Cửu Ngôn nói với Trịnh Ngọc Cầm: “Đêm nay đa tạ ngươi, ngày khác rảnh rỗi, ngươi dạy ta mấy chiêu đi.”

“Đỗ tiên sinh không cần công phu, chỉ cần người ở, bao nhiêu cao thủ võ lâm đều nguyện ý vì người hiệu lực.” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Cha ta nói, trên đời này có một loại người ngay cả không có võ công, người khác cũng không giết được hắn.”

“Ta trước đây không rõ, nhưng từ khi gặp người, ta đã hiểu!”

“Người chớ khổ sở, Đỗ lão bản không có tung tích chính là tin tức tốt, ta cảm thấy bọn họ nhất định được người cứu đi.”

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, đang muốn nói, bỗng nhiên một bên nhảy ra một người tóc bạc râu mép vóc dáng thấp mập mạp ngăn ở trước mặt nàng, “Ngươi là Đỗ Cửu Ngôn?”

“Ta là!” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá đối phương, nhìn mặt cảm thấy bất quá tầm sáu mươi, nhưng tóc này chí ít lại có bảy tám chục, “Người là vị nào?”

Lão giả nói: “Ngươi đoán, đoán được ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện trọng đại, chuyện này, tuyệt đối cho ngươi làm ít công to.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày.

Đối phương khoanh tay trước ngực dù bận vẫn ung dung chờ nàng nói.

“Cái tuổi này, thần thái như vậy ta nghĩ đến Mao đạo sĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn đối phương, “Ngươi chính là sư phụ của Bả gia ta và Mao đạo sĩ, Ngọc đạo nhân đi?”

Nguyên lai Ngọc đạo nhân là như vậy.

“Bả gia trở về tìm ngươi, các ngươi không có gặp phải sao?”

Ngọc đạo nhân xua tay, nói: “Không có, hắn tìm không ra ta sẽ trở lại.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận