Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 745: NHẬP TÁNG HOÀNG LĂNG

Dịch giả: Luna Wong

Buổi tối hai mươi sáu tháng chạp trưởng tử của Cửu Giang vương đến kinh thành.

Sáng sớm ngày thứ hai, nửa triều văn võ đưa ma Cửu Giang vương, Triệu Dục thay đổi thường phục cũng muốn đi, Lỗ Chương Chi ngăn, nói: “Hoàng lăng đường xá không gần, một đường lễ nghi phồn đa, thánh thượng qua đó chỉ có sơ xuất, vẫn là ở lại trong cung tương đối ổn thỏa.”

An quốc công cũng theo đó phụ họa, nói: “Các lão nói rất đúng, lòng bảo vệ của thánh thượng với Cửu Giang vương người trong thiên hạ đều biết, thực không cần tự mình đưa ma.”

“Trẫm ý đã quyết.” Triệu Dục nói, “Lần này nhất định phải đi.”

Người trong thiên hạ đều tưởng hắn giết tất cả vương gia, hắn nhất định phải đi đưa ma cho Cửu Giang vương, một là bởi vì trong lòng hắn quả thực bi thương không muốn, hai là muốn cho thấy thái độ, chuyện của mấy vương gia, cũng không phải là thủ bút của hắn.

“Vậy, vậy mang thêm những người này đi.” An quốc công quay đầu nói với Tiết Án, “Để nội vệ phái thêm chút người theo bảo hộ.”

Tiết Án xác nhận, phân phó người làm việc.

“Quế vương gia bên kia. . . Hắn không có tỉnh, có phải nên mời Hồng Lân trình diện, thay thế Quế vương gia đi thượng một nén hương hay không?” An quốc công hỏi.

Triệu Dục gật đầu, nói: “Đến lúc đó ngươi chăm non củ cải nhỏ nhiều chút.”

“Vâng.” An quốc công xác nhận.

Triệu Dục lại đi thăm Quế vương, hắn như trước nằm an tĩnh, thần sắc sự yên lặng không có chỗ không ổn.

Hắn thở dài, năms tay của Quế vương, nói: “Mặc Hề, ngươi nghìn vạn lần không nên xảy ra chuyện a, huynh đệ chúng ta chỉ còn ngươi.”

Quế vương tự nhiên không có phản ứng.

Triệu Dục bất đắc dĩ đứng dậy, thái hậu đang đứng ở cửa nhìn hắn, hắn nói: “Mẫu hậu, người đừng quá khổ sở, Mặc Hề nhất định sẽ khá hơn.”

“Ân.” Thái hậu lau lau nước mắt lưng tròng ở khóe mắt, nói: “Ngươi trên đường chú ý an toàn, nhiều người khí trời lại lạnh, mặc nhiều chút.”

“Tần thái phu nhân bên kia, ngươi không nên phản ứng nàng.”

Triệu Dục xác nhận ra Khôn Ninh cung.

Chiêng trống kèn Xô-na vang lên, quan tài mang từ Long Ân tự ra, trưởng tử của Cửu Giang vương phù tang linh suất tang đang cầm linh vị đi ở phía trước.

Triệu Dục khinh xa giản lược do nội vệ hộ tống, đi ở cuối cùng.

Cả triều quan viên ngũ phẩm trở lên đều đi theo tiễn đưa, chậm rãi theo ở phía sau, hoặc khóc hoặc trầm mặc, cùng nhau đi hoàng lăng.

Chung quanh Đại Chu hoàng lăng nhiều, mới xây chỗ này cách kinh thành không xa, đi tới cước trình khoảng chừng một canh giờ.

Đỗ Cửu Ngôn cưỡi ngựa, để củ cải nhỏ ngồi ở phía trước nàng, Bả Tử dường như tùy tùng, chăm chú hộ hai bên bọn họ.

Tuyết rơi hai ngày, ngày hôm nay tuyết bắt đầu tan, trên đường lầy lội bất kham, càng lạnh để người run lập cập, tay chân đều vươn không ra.

“Ngày hôm nay lạnh quá a.” Cầu Chương xoa xoa tay đi tới, trên mặt và mũi đều đông hồng hồng, “Cửu Ngôn, Quế vương gia thế nào rồi?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Còn chưa có tỉnh, hiện tại thái y cũng nói không ra rốt cuộc là nguyên do gì.”

“Đây làm thế nào cho phải.” Cầu Chương than thở, “Ta giúp đỡ đi tìm đại phu dân gian một chút đi, những thái y của thái y viện này. . .”

Hắn nói phân nửa phát hiện trong đội ngũ có thái y, vội sửa lại miệng nói: “Y thuật rất tốt!”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, nói: “Nếu ngươi thật biết được có đại phu y thuật ttố, vậy ngươi nhanh chóng phân phó người đi tìm đi. Chỉ cần có thể nhượng vương gia tỉnh lại, mặc kệ đối phương khai điều kiện gì đều có thể.”

“Khoan hãy nói, lúc trẻ ta ở Quảng Đông bên kia, thật đúng là nghe nói qua một vị thánh thủ dân gian, mặc kệ nghi nan tạp chứng gì hắn đều có thể trị hết. Bất quá, chính là giá cao, bệnh càng khó trị giá càng cao.”

“Có người từng cầu, chỉ cần tiền xem bệnh không đủ, hắn kiên quyết sẽ không quản sống chết của bệnh nhân.”

“Sao người không nói sớm, ” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói, “Nói sớm một chút để người đi mời tới, vương gia cũng có thể sớm có chút hy vọng.”

Cầu Chương nói: “Đợi sau khi ta trở về liền đi làm.”

“Cửu Yên, ” An quốc công ở trong xe ngựa vén rèm, hỏi, “Củ cải nhỏ ở trên lưng ngựa có lạnh hay không? Bằng không vào trong xe ngồi đi. Đây còn một đoạn lận đó.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ, “Ngươi muốn đi không?”

“Tằng ngoại tổ phụ, ta muốn ngồi ở trên ngựa.” Củ cải nhỏ nói, “Ta sinh bệnh ở nhà nín đã mấy ngày, ngày hôm nay muốn hóng gió một chút.”

An quốc công gật đầu, nói: “Vậy ngươi khoác áo chặt một chút, đừng thổi gió lại bệnh cũ tái phát.” Lúc nói chuyện, đưa phi phong của mình cho tùy tùng, “Cửu Ngôn, che kín hắn.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn dùng phi phong che kín củ cải nhỏ, ôm ở phía trước.

Xe ngựa dừng lại trước đài cầu phúc ở cửa hoàng lăng. Trên đài cầu phúc có một tháp chín tầng tụ trận, trên tháp chín tầng có một đỉnh rất lớn, sau đó quan tài xuống mồ, ở trong đỉnh này thắp hương hoá vàng mã.

Bookwaves.com.vn

“Trường Thanh của ta a!” Tần thái phu nhân do trưởng tử của Cửu Giang vương đỡ, khóc khàn cả giọng.

Triệu Dục nghe đau đầu, phân phó nói: “Đi an bài đi.”

Lễ bộ và tông nhân phủ theo người tới cùng đi vào hoàng lăng chuẩn bị, phương diện này còn có rất nhiều chuyện, nên phải ở chỗ này chờ thêm một lát.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên bậc thang nhìn bên ngoài, hai mươi bảy bậc thang kéo dài xuống, phía dưới có mấy trăm nội vệ gác, còn có thật nhiều quan viên ở lại phía dưới.

“Sườn núi này còn thật lớn a.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bốn phía, Bả Tử gật đầu, “Ân, đây khắp đều là hoàng lăng, bên này chỉ là một lối vào trong số đó.”

Đỗ Cửu Ngôn nhón chân nhìn xa xa sau lưng, kiến trúc khởi khởi phục phục, căn bản nhìn không thấy có bao xa.

“Ta vẫn cho là, là táng ở chung với nhau.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.

“Không nghĩ tới thật ra là lăng mộ phân táng thành quần.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử bất đắc dĩ, nhìn nàng nói: “Hoàng triều thay đổi, ngắn thì vài chục năm lâu là mấy trăm năm, bao nhiêu con nối dòng của hoàng thất? Nếu đều táng cùng một chỗ, loại tràng diện ra sao?”

“Chủ lăng đều là lịch đại thánh thượng, cơ hồ là hai đời một lăng mộ. Vương gia như Cửu Giang vương vậy, theo tổ chế nên là xuống mồ ở đất phong.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn nghe, gật đầu: “Vậy tiên đế cũng táng ở chỗ này rồi?”

“Ân. Phía sau chính là lăng mộ của tiên đế.” Bả Tử nói.

Nàng quay đầu quan sát chủ lăng của tiên đế, đường nhìn vừa chuyển rơi vào trên đài cầu phúc.

Tháp chín tầng ước chừng cao cở nửa người, ở đỉnh đỉnh đặt một đồng đỉnh.

Theo tổ chế, chính thức xây chín tầng, nhưng hoàng lăngbên này hiển nhiên giản dị hơn.

“Cửu Ngôn, ” Cầu Chương đi lên ngăn nàng, “Phía trên này, nữ nhân không thể lên.”

Cầu Chương thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu như ngươi hiếu kỳ, chờ tất cả mọi người đi rồi ngươi lại xem.”

“Có tổ chế.” Cầu Chương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn qua đây.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nói: “Nếu như lúc này ta đi tới, có thể bị người đánh xuống hay không?”

“A?” Khóe miệng của Cầu Chương run lên, “Tuyệt đối, tuyệt đối có thể.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ tay hắn, xoay người lên đài cầu phúc.

Đài cầu phúc cũng là hai mươi bảy bậc thang, đài bằng dài rộng nửa trượng.

Cầu Chương mục trừng khẩu ngốc, lại quay đầu nhìn Bả Tử, “Bả gia, . . . Ngươi khuyên nhủ a.”

“Không cần.” Bả Tử nhìn bóng lưng Đỗ Cửu Ngôn lên bậc thứ mười, con mắt như hồ sâu, hắn vẫy vẫy tay, ôm củ cải nhỏ, nhéo nhéo mũi hắn, nói: “Một hồi không nên chạy loạn.”

Củ cải nhỏ gật đầu.

Trong điện dưới tháp, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi uống trà, chờ giờ lành nhập táng xong trở về thành.

“Quế vương phi nương nương, ” ngoài cửa có một tiểu nội thị hô, “Vậy, phía trên kia người không thể lên.”

Vừa gọi, tất cả mọi người nhìn lại đài cầu phúc.

Lập tức tất cả các quan viên đưa ma đồng loạt phát sinh tiếng kinh hô, có người nói: “Đây, nữ nhân không thể đi lên a.”

“Cửu Ngôn, ” Tiền Vũ ở dưới, đè thanh âm vẫy tay, “Mau xuống.”

Đỗ Cửu Ngôn đi hết bậc thang cuối cùng, bỗng nhiên xoay người, áo bào phần phật vũ động, nàng hướng về phía Tiền Vũ cười, nói: “Tiền đại nhân, bên trên phong cảnh rất tốt a.”

Bookwaves.com.vn

“Cửu Ngôn, ” Tiền Vũ một đầu mồi hôi, bình thường Đỗ Cửu Ngôn làm việc đều rất có chừng mực, ngày hôm nay thế nào phạm loại lệch lạc cấp thấp này, “Liếc nhìn rồi thì xuống đây đi, mau!”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

Bên kia, An quốc công cũng đi ra, nhất thời quá sợ hãi, hô: “Cửu Ngôn, ngươi làm cái gì vậy, mau xuống.”

“Không nên hồ nháo, ở đây không phải chỗ cho ngươi hồ đồ như vậy.” An quốc công vội vã nói.

Lỗ Chương Chi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Triệu Dục cũng từ phòng nghỉ ngơi thấy đi tới, đứng ở cửa, đầy mặt giật mình nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn đứng chắp tay, giữa mi mục thần sắc lạnh lùng đều là tiêu sát sắc bén khí, căn bản không như là hồ đồ và hiếu kỳ.

Không biết vì sao, mí mắt của Triệu Dục cấp tốc nhảy lên vài cái, mơ hồ có chút bất an.

Không đợi hắn nghĩ xong, chợt nghe từ ngoài hoàng lăng trền đến tiếng bước chân rung trời động đất, lập tức là thanh rút đao leng keng, tiếng kêu. . .

“Làm sao vậy? Dưới chân núi là binh nào coi chừng, thế nào đánh nhau?”

“Không biết a. Nghe thanh âm này không ít người a.”

Thần sắc của Triệu Dục kinh hãi, hô: “Chuyện gì động tĩnh gì, đi xem.”

Có người đang muốn đi tìm hiểu, bỗng nhiên thì có một nội vệ vọt tới, vừa chạy vừa hô: “Núi, dưới chân núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều binh, vây toàn bộ nơi này lại.”

Xôn xao một tiếng, mọi người quá sợ hãi.

“Binh? Cái gì binh?” Mọi người nhìn về phía Sử Thiên, Sử Thiên nói, “Không có điều động a, chính là ngày hôm nay tới hộ giá, cũng là nội vệ.”

“Đông tây hai đại doanh không hề động.”

“Bình từ đâu tới?”

“Bao nhiêu người?”

Nội vệ trả lời: “Chừng năm nghìn nhiều nhất.”

Lại có năm nghìn người?

“Vậy là binh của ai?” Triệu Dục hỏi.

Dưới chân núi binh mặc bào phục cạn hoàng sắc xông lên, người đầu lĩnh người cao mã đại, gương mặt râu quai nón, hắn hướng về phía mọi người hô: “Đều đứng im không được nhúc nhích.”

“Là Lưu Hải.” Có người nhận ra hắn, “Một thị vệ khác bên người Quế vương.”

Bên người Quế vương có rất nhiều người, nhưng Lưu Hải rất ít xuất hiện, cũng không ở Quảng Tây.

“Lưu Hải!” Sử Thiên quát hỏi, “Ngươi làm gì, ngươi cũng biết đây là tội gì?”

“Đây là hoàng lăng.”

“Quế vương gia còn đang trong cung, các ngươi tốc tốc rời khỏi nơi này.”

Lưu Hải cười, ném trường đao của bản thân trên mặt đất, nói: “Ngươi tính là mặt hàng gì, tại sao lão tử phải nghe lời ngươi.”

Sử Thiên giận dữ, quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi là Quế vương phi, tốc tốc để cho bọn họ lui.”

Đỗ Cửu Ngôn thủy chung bình tĩnh nhìn mọi người, nói: “Ta gọi tới, tại sao phải chạy.”

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Thanh âm của Đỗ Cửu Ngôn rất cao, lời ít mà ý nhiều, nói: “Thỉnh Triệu Dục xuống đài!”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi không ngớt.

“Quế vương. . . đây. . . Đây cũng tạo phản?”

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay nguyệt đầu, giữ gốc vé tháng nhớ kỹ đầu a, đầu hoàn nhớ kỹ lãnh bao tiền lì xì, sao sao đát.

Ngày mai truyền lên đại kết cục, nếu như ta sáng sớm tám giờ tiền không có canh tân, đó chính là mười giờ tối canh tân, không nên vẫn cà, rất khổ cực.

Hậu thiên bình thường canh tân lần ngoại, thời gian vẫn là lão thời gian, một ngày hai canh, bình thường canh tân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui