Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 746: DÃ TÂM CỦA SÓI


Dịch giả: Luna Wong


Tạo phản? Sau khi Quế vương hôn mê bất tỉnh, Đỗ Cửu Ngôn dùng binh mã Quảng Tây tạo phản?

Năm nghìn binh của Quảng Tây lúc nào đến kinh thành, thế nào một chút động tĩnh cũng không có?

Quế vương lúc đó tạo phản vô tật mà chấm dứt, ngày hôm nay lại muốn tiếp tục tạo phản, đây. . . Hai người này rốt cuộc muốn làm gì? !

Mọi người mục trừng khẩu ngốc thất kinh xong, chính là phẫn nộ, Lưu Phù Dư chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ Cửu Ngôn, loại sự tình này nửa điểm đều không vui.”

“Trước đây Quế vương gia làm ầm ĩ, không có gây thành đại họa, thánh thượng nhớ tình năm nào tha thứ cho hắn. Nhưng chuyện ngày hôm nay không giống trước kia, một, nơi này là hoàng lăng, nơi trang trọng túc mục, không cho phép ngươi làm xằng làm bậy, hai, nếu người bên ngoài thật là binh mã của Quảng Tây, lặng yên không một tiếng động lẻn vào kinh thành, đây là tội lớn, dù ngươi là Quế vương phi, cũng tha thứ không nổi tội danh này.”

Đỗ Cửu Ngôn cao cao tại thượng, quan sát từng cái mặt bên dưới, đường nhìn vừa trợt mà qua trên mặt Triệu Dục, nói: “Ai nói xong, ta rất sớm đã nghiêm túc!”

“Các vị!” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh nói, “Các ngươi bị bao vây, từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước ra ngoài hoàng lăng một bước.”

“Người trái lệnh, giết không tha!”

Thanh âm của nàng hạ xuống, An quốc công đã đi tới chỗ nàng, đè thanh âm mắng: “Mau xuống nhận sai với thánh thượng, nói ngươi hồ đồ.”

“Loại sự tình này không chơi được.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía An quốc công, nói: “Tổ phụ, ta sẽ không nhận sai, ta chính là muốn tạo phản.”

Sắc mặt của An quốc công đại biến.

Triệu Dục không có đứng vững, lảo đảo một chút, đỡ Tiết Án không dám tin hỏi: “Cửu Ngôn, việc này là chủ ý của ngươi, hay là Mặc Hề bày mưu đặt kế?”

Hắn không thể tin được hình ảnh trước mắt, càng không thể tin được Đỗ Cửu Ngôn là nghiêm túc.

“Phu thê chúng ta một thể, ý của ta, dĩ nhiên chính là ý của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Triệu Dục, lúc này ngươi thoái vị cũng thôi, nếu không tất cả mọi người ở đây, cũng sẽ chôn tại hoàng lăng này.”

Triệu Dục rốt cuộc minh bạch Đỗ Cửu Ngôn một chút thành phần vui đùa cũng không có, nàng muốn tạo phản thật.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Triệu Dục chỉ nàng nói, “Tất cả của ngươi và Mặc Hề trước kia, đều là giả?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước đây thật giả không cần nhiều lời, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ là thực sự.”

“Người đến!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trói Triệu Dục lại!”

Có người lên tiếng trả lời, Hàn Đương và Cố Thanh Sơn vọt tới, cùng Lưu Hải nhất thời đấu với thị vệ của Triệu Dục.

“Hộ giá!” Nội vệ bên người Triệu Dục, lập tức vây Triệu Dục ở bên trong.

Đao quang kiếm ảnh.

Nhưng Cố Thanh Sơn và Hàn Đương mấy người, người đông thế mạnh, nội vệ theo tới tổng cộng mười mấy người, còn có mấy người ở lại phía dưới, bị cáo chế.

Giao thủ bất quá uống cạn một chun trà.

Trên cổ của Triệu Dục, đã bị một thanh kiếm áp.

Triệu Dục lẳng lặng đứng thẳng, tâm tình giờ khắc này đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ, huynh đệ hắn yêu thương, muốn giết hắn.

“Mặc Hề!” Triệu Dục nói, “Ngươi đi ra cho trẫm.”

Cả triều văn võ bị dọa lui đến một bên, đều kinh khủng bất an nhìn Triệu Dục.

Việc này quá đột nhiên, bọn họ chẳng những không có phòng bị, ngay cả lúc này cũng không dám tin tưởng.

“Vì sao?” Triệu Dục nhìn Đỗ Cửu Ngôn, đỏ vành mắt, đầy mặt thất vọng, “Ta và hắn cùng nhau lớn lên, tình nghĩa huynh đệ sâu nặng, ta chưa từng có nghĩ tới, hắn sẽ làm ra loại sự tình này.”

“Vì sao, ta không tin, không tin!”

Triệu Dục đau lòng như cắt.

Vắng vẻ không tiếng động, châm rơi có thể nghe. . . Triệu Dục nói không có sai, cả triều văn võ tình nguyện tin tưởng người ngày hôm nay tạo phản là Cửu Giang vương, cũng không nghĩ ra người vây quanh nơi này muốn giết Triệu Dục đoạt cung là Quế vương.

Bọn họ là thân huynh đệ nhất nãi đồng bào a.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn mọi người, đường nhìn rơi vào nét mặt của Triệu Dục, nhướng mày nói: “Muốn biết?”

Thần sắc của mọi người kinh ngạc.

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay một cái, hất bào tử ra ngồi xuống ở trên bậc thang, đường nhìn mỉa mai nhìn mọi người, “Vậy nghe một chút đi, nghe một chút cũng không làm lỡ bao nhiêu công phu!”

Mọi người chợt nghe, “Nha. . .” một tiếng, một giọng hát thanh thúy hữu lực, từ bên kia của đài cầu phúc lan truyền qua đây, lập tức, một vị thiếu niên mười hai mười ba tuổi, vẽ mặt trắng hí trang, mặc một bộ hí bào đại hồng, chân đạp phù vân suy yếu xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thấy hắn hất tay áo dài, hát nói: “Hài nhi của ta a, ngươi tốc tốc ra. . .”

“Mẫu hậu, mẫu hậu không chịu nổi a!”

Một hài tử nhỏ hơn, mặc bào tử nội thị, đỡ một vị thanh y khác, đi theo lên đứng, nội thị nói: “Đông cung sắp sinh, thánh thượng đóng cửa luyện đan, không cho quấy nhiễu. Ân chuẩn Lưu nương nương toàn quyền lo liệu công việc phòng sinh của trong đông cung.”

Thanh y mắng hát nói: “Ngươi có ý gì?”

Nội thị nói: “Nương nương! Phòng sinh của đông cung do người làm chủ, người có thể treo đầu dê bán thịt chó rồi!”

“Quá diệu, quá diệu!” Thanh y âm tắc tắc cười.

Hồng y hoa đán lại khóc nói: “A, hài nhi của ta. . . Hài nhi của ta đâu, sao lại là con quái vật này. . .”

Phía dưới, tất cả mọi người là sắc mặt đại biến, có người hô: “Đây. . . Đây là li miêu hoán thái tử?”

Lạnh thấu xương, từ lòng bàn chân của Triệu Dục mọc lên, hắn nhịn không được rùng mình một cái, lẩm bẩm: “Ở chỗ này hát li miêu hoán thái tử, nàng ý gì?”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên bậc thang, nâng hai gò má, mặt không thay đổi nhìn mọi người.

“Ý gì?” Có đại thần thấp giọng hỏi, “Cái gì li miêu hoán thái tử?”

“Suỵt, không nên nói bậy.”

Tiền Vũ nhìn về phía Lỗ Chương Chi, bước nhanh đi tới đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Lão phu cũng không biết.” Lỗ Chương Chi lắc đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn mắt lộ ra xem kỹ, mơ hồ hắn đã đoán được nguyên nhân ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn làm như thế.

Hắn không thể tin được.

“Nghe nàng nói.” Lỗ Chương Chi nói, “Nếu chuyện đã bắt đầu, không có một kết quả, là không có khả năng kết thúc lung tung.”

Chuyện này không phải việc nhỏ, tùy tùy tiện tiện có thể kết thúc.

Tiền Vũ cũng rất sợ, bản năng cảm thấy chuyện này chắc chắn quấy triều đình long trời lở đất.

An quốc công lui về sau một bước, Tần Vạn Thắng đỡ hắn, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn phảng phất không biết, thanh âm nặng nề nói: “Vạn thắng, người này không phải Tần Cửu Yên.”

“Phụ thân.” Tần Vạn Thắng nói, “Làm sao bây giờ?”

“Tần Cửu Yên!” An quốc công mặt trầm như nước, bỗng nhiên loảng xoảng một thân, rút nhuyễn kiếm vẫn quấn ở trong đai lưng ra, run lên phát sinh đinh đương giòn hưởng. Kiếm của hắn chỉ Đỗ Cửu Ngôn, giận không kềm được, “Tốc tốc thả thánh thượng, bằng không ta hôm nay nhất định phải thanh lý gia môn.”

“Ngươi nghiệp chướng này!”

An quốc công tức sùi bọt mép, chân đạp mặt đất người thả nhảy lên, giữa không trung Bả Tử trước mặt mà lên, hai người leng keng đánh nhau.

Trên sân khấu, hí còn đang hát, thanh âm không cao, nhưng nếu muốn nghe, vẫn là nghe thanh thanh sở sở.

An quốc công không địch lại, liền lùi lại hai bước, quay người lại đi công Hàn Đương và Cố Thanh Sơn, cả giận nói: “Lấy kiếm của các ngươi ra!”

Cố Thanh Sơn lôi kéo Triệu Dục lui về phía sau mấy bước.


“Quốc công gia, người còn chưa có chết, ngươi kích động cái gì sao? !” Đỗ Cửu Ngôn la lớn, “Mời các ngươi nghe Thanh Linh lão bản hát li miêu hoán thái tử, ngươi kích động như vậy a!”

An quốc công bỗng nhiên liền tĩnh táo lại, hắn thu kiếm lại, quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ở trên đài cầu phúc của hoàng lăng hát hí khúc! Tần gia ta làm sao nuôi ra nghiệp chướng cuồng vọng như ngươi vậy!”

“Ta tin tưởng, tiên đế cũng muốn nghe một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Li miêu hoán thái tử, thái tử này có phải cốt nhục của tiên đế không.”

“Một li miêu bị gian nhân đổi, có mặt mũi gì, ngồi ở ngôi vị hoàng đế, làm quân chủ của người trong thiên hạ? !”

“Nên, ngày hôm nay hắn phải thoái vị.”

Tràng diện như hồng thủy tiết áp, ầm ầm, mọi người sanh mục kết thiệt dại ra, một lúc lâu Lưu Phù Dư hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi tạo phản chính là tạo phản, bởi vì tìm cái lý do, nói xấu thánh thượng, loại người như ngươi nhất định phải thiên đao vạn quả, để tiếng xấu muôn đời.”

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi còn không mau câm miệng, ngươi muốn hạ tràng sau khi chết bị hậu nhân tỏa cốt dương hôi, hài cốt không còn sao?”

“Thật là quá đáng. Thánh thượng tử tế nhân hậu với phu thê bọn họ như vậy, nhưng không nghĩ nuôi ra một còn bạch nhãn lang. Thân huynh đệ nhất nãi đồng bào, cư nhiên phản huynh trưởng, còn lập ra lời nói dối như vậy.”

An quốc công lấy kiếm chỉ Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi còn không mau tự vẫn tạ tội!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Triệu Dục, “Con nối dòng của hoàng thất không cho lẫn lộn, nên, Triệu Dục thì càng không thể tiếp tục làm hoàng đế, nên tự vẫn chính là hắn.”

An quốc công nói: “Vô liêm sỉ, câm miệng!”

“Quốc công gia, an tâm một chút chớ nóng!” Triệu Dục thất vọng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta là li miêu, ngươi có chứng cứ?”

“Lang lảnh Càn Khôn, trước linh vị tổ tông, hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng, bằng không, trẫm sẽ không niệm tình huynh đệ, khinh tha hai phu thê các ngươi.”

An quốc công nói: “Thánh thượng, đừng cùng nàng nhiều lời. Nàng xưa nay kiếm ăn nhờ mồm mép, thị phi chẳng phân biệt được hắc bạch điên đảo, người không thể để cho nàng nói, trong miệng nàng nào có lời gì đáng nghe chứ.”

“Nếu nàng đã nói ra, tất nhiên là phải nói rõ ràng, trẫm có thể không làm vị hoàng đế này, có thể thoái vị tặng cho Mặc Hề, nhưng, trẫm quyết không thể dễ dàng tha thứ nàng nghi vấn huyết thống của trẫm.”

“Trẫm là đích tử của phụ hoàng, là thân sinh của thái hậu, năm đó cả triều hậu cung đều có thể chứng thực. Trẫm muốn nhìn nàng muốn hắc bạch điên đảo như thế nào, chứng minh trẫm là một li miêu thay mận đổi đào.”

Bookwaves.com.vn – Luna: rất thích TD, rất xứng đáng làm vua

Lưu Phù Dư nói: “Thánh thượng, không thể trúng gian kế của nàng, nàng quen dùng loại kỹ lưỡng này.”

Trên đài cầu phúc, hí hát xong, lần thứ hai an tĩnh lại, Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, nói: “Hí kia nghe không hiểu, vậy cũng chỉ có thể để ta phí sức sức lao động giải thích với mọi người.”

“Nói cho các vị nghe, thỉnh nghe cho rõ!”

“Ba mươi năm trước, đêm thái hậu sinh sản, có người thông đồng ma ma đỡ đẻ, đánh tráo long tử thái hậu sinh hạ ra ngoài, đổi thành một hài tử khác.”

“Hài tử này, chính là Triệu Dục!”

“Mà người đích thân đổi hài tử này, chính là Quý quý nhân năm đó.”

Ồ lên một mảnh!

Tần thái phu nhân cúi thấp đầu do bà tử đỡ, một cái mạng chỉ còn lại có nửa cái, sắc mặt tái nhợt lung lay sắp đổ.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn mọi người, thanh âm leng keng, “Đêm đó, vốn là một ngày lành khắp chốn mừng vu , hoàng hậu hạ sinh long tự, Đại Chu có người kế tục. Nhưng không có ai biết, ngày lành kia, lại bị bởi vậy mà biến thành một hồi bi kịch, một hồi trò khôi hài, một hồi âm mưu quỷ kế để đổi triều đình.”

“Chuyện của ba mươi năm trước, ngươi nói cái gì chính là cái đó? Huống chi, đó là Khôn Ninh cung của hoàng hậu, hơn bao nhiêu người coi chừng? Quý quý phi làm sao có thể làm được ở trước mắt bao người, đánh tráo hài tử đi ra, đơn giản là lời nói vô căn cứ.” Lưu Phù Dư nổi giận nói.

“Quý quý phi? Dĩ nhiên không phải, nàng cũng bất quá là một khôi lỗi!” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, đường nhìn bỗng nhiên thay đổi, chỉ vào An quốc công, “Người làm chủ đây hết thảy, chính là An quốc công!”

Tầm mắt mọi người, bá một cái nhìn về phía An quốc công.

“Quốc công gia?” Có người kinh hô một tiếng, “Không, không thể nào đâu? !”

“Đây thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.”

Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Bố cục bốn mươi năm, để thân tôn tử của người ngồi trên long vị, người quả thật là bản lãnh a!”

Đầu óc của Triệu Dục ong ong vang, không dám tin nhìn về phía An quốc công, sắc mặt khẽ run, chờ hắn phản bác.

“Nói bậy!” An quốc công bị tức đứng không vững, do Tần Vạn Thắng đỡ lấy, Tần Vạn Thắng mắng, “Cửu Yên ngươi tuổi không nhỏ, thế nào còn có thể không có chừng mực như vậy?”

“Lời này há có thể tùy tiện nói, cái gì hoán thái tử, ngươi xem nhiều hí quá rồi sao, nói bậy!”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, nói: “Nói bậy? Hiện trường người nhiều như vậy ta không nói, vì sao ta cô đơn chỉ tổ phụ của mình?”

“Nếu không phải các ngươi táng tận thiên lương, khinh người quá đáng. Ta làm sao sẽ đứng ở chỗ này đại nghĩa diệt thân!”

“Người nhận sai là các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhị vị, các ngươi hiện tại cùng nhận tội, có lẽ người trong thiên hạ còn có thể lưu các ngươi toàn thây, nếu các ngươi khăng khăng một mực tiếp tục giảo biện, tất nhiên sẽ bị tỏa cốt dương hôi, để tiếng xấu muôn đời!”

An quốc công bị tức nở nụ cười, dẫn theo kiếm đi hai bước, nói: “Ba mươi năm trước, lão phu đã là An quốc công dưới một người trên vạn người.”

“Ta có lý do gì? !”

“Năm đó nhân tông xuất binh Lâu Lan, ngươi lấy máu cát thịt cứu hắn hồi kinh. Nếu như ta không có đoán sai, lúc nhân tông hấp hối, nhất định là từng đồng ý với ngươi, chờ đi ra đại mạc sống trở lại kinh thành, hắn phong ngươi nửa giang sơn, cùng ngươi cùng chung hoàng quyền thịnh thế, có phải hay không?”

Sắc mặt của An quốc công đại biến, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.

“Nhưng nhân tông trở lại kinh thành xong, lại cũng không có thực hiện lời hứa. Hắn chỉ cho một tước vị quốc công. Nếu là người khác, đương nhiên là mang ơn cảm thấy túc hĩ, nhưng là ngươi tâm tư hẹp, trừng mắt tất báo.”

“Vì vậy, ngươi tùy thời đợi, rốt cục đợi được nhân tông qua đời, mục tông đăng cơ vi đế.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi trước đưa nữ nhi của Tần thái phu nhân Quý Dung vào trong cung, không ngừng xếp nhân thủ vào trong cung, thậm chí vì để cho Quý Dung làm hoàng hậu, ngươi không tiếc hại chết Hiếu Đoan hoàng hậu. Nhưng ngươi thật không ngờ, tiên đế cũng không có nghe lời ngươi nói, hắn tự mình tuyển Hàn thị, lập nàng vi hậu.”

“Bất quá, đây đối với ngươi mà nói không tính là chuyện lớn, bởi vì mục đích của ngươi, không phải Quý Dung vi hậu. Quý Dung nắm quyền một năm kia, hai người các ngươi nội ứng ngoại hợp ở trong từng cung đều xếp nhân thủ nằm vùng.”

“Rốt cục, hoàng hậu Hàn thị vào cung. Ngay cả nàng thanh lý nội ngoại cung nhân đổi thành Khôn Ninh cung, nhưng nàng xa xa thật không ngờ, vô luận nàng đổi thành ai, người tiến vào, đều là ngươi an bài.”

“Một năm sau, hoàng hậu Hàn thị có thai, mà cũng trong lúc đó trưởng tức của ngươi, cũng thuận lợi mang hài tử.”

“Trời giúp ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mong muốn mưu tính đều tùy ngươi nguyện, ngay cả hài tử cũng thuận tùy ý ngươi.”

“Bất quá, dù là lần này không như ngươi nguyện, ngươi cũng sẽ để sự tình nếu ngươi mong muốn. Xử lý hài tử tiếp tục hoài thai, nói vậy ngươi muốn làm được, đã dễ dàng.”

“Đêm hoàng hậu Hàn thị sinh sản, trước tức của ngươi đương nhiên cũng phải đồng thời sinh sản, vì để cho nàng sinh sớm hơn hoàng hậu Hàn thị, ngươi hoàn toàn không để ý đến sống chết của nàng, chỉ lấy hài tử trong bụng nàng, mà để cho nàng chết ở trong vũng máu.”

“Sau đó, ngươi ôm hài tử vừa chào đời, chờ ở cửa cung. Đêm hôm đó hết thảy tất cả cũng rất thuận lợi, tất cả chuyện đều tiến hành dựa theo an bài và yêu cầu của ngươi, vô thất vô trừ phi thường thuận lợi.”

“Tôn tử của ngươi, thành đích tử của hoàng thất Đại Chu, tương lai không lâu hắn sẽ được tiên đế lập vi thái tử, trở thành quốc quân. Trên người hắn chảy máu của Tần thị ngươi.”

“Năm đó nhân tông không có thực hiện hứa hẹn, ngươi đi qua mình năng lực lấy được, không chỉ lấy được, ngươi còn đòi lại gấp đôi. Triệt để sửa huyền dịch triệt đã đổi huyết mạch của Triệu gia.”

“Lòng muông dạ thú, mưu nghịch soán vị!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào An quốc công, nói: “Là ngươi đáng chết!”

Thuyết pháp này, để mọi người khiếp sợ không thôi, ngốc lăng khó có phản ứng.

Quá không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin.

“Nói bậy!” An quốc công nói, “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ một mạch, ai cũng sẽ không tin tưởng lời của ngươi.”

“Đơn giản là lời nói vô căn cứ.”

“Tần Cửu Yên, ta phí tâm dưỡng dục ngươi, ngươi lại lập một tội danh đủ để hủy ta hoàn toàn, thậm chí bởi vậy liên lụy danh dự của thánh thượng, ngươi chính là hồi báo ta như vậy sao?” An quốc công nổi giận nói.

“Ta lập?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi sai rồi, cũng không chỉ một mình ta!”

Nàng nói xong, mọi người liền thấy Cửu Giang vương vốn nên chết đi, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, quanh thân không ngại như trước lỗi lạc tự phụ, hắn dừng lại ở bên cạnh thân Đỗ Cửu Ngôn, nhìn mọi người.

“Trường Thanh!” Tần thái phu nhân hét lên một tiếng, “Ngươi không có chết? Ta biết ngươi không có chết!”

An quốc công như bị sét đánh, đột nhiên hắn hiểu cái gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cửu Giang vương.

Bọn họ đang bày cuộc, đây hết thảy tất cả đều là cái tròng.

Từ khi nào thì bắt đầu? An quốc công nắm thật chặt tay của Tần Vạn Thắng, thấp giọng hỏi: “Không phải khiển người hạ độc sao, sao lại thất thủ?”


“Ta cũng không biết.” Tần Vạn Thắng cũng cảm thấy kỳ quái, “Không đạo lý còn sống.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn An quốc công, hỏi: “Là kỳ quái Cửu Giang vương không có bị độc chết?”

“Đó là bởi vì, người trong mộ cổ của các ngươi, sớm đã bị chúng ta mang đi. Thư của các ngươi ở chỗ này.” Nàng phất phất tay, nhướng mày nói, “Cổ mộ rất bí mật, vì tìm được nó, chúng ta mất không ít khí lực a.”

Màn đêm buông xuống, lấy được lá thư này đưa đi cho Quế vương.

Thì ra là thế, thì ra là thế! An quốc công tức giận ngực đau. Nàng cư nhiên tìm được cổ mộ kia, cư nhiên bất động thanh sắc đổi người ở bên trong.

Nói như vậy, lúc đó người tiến Cửu Giang vương phủ hạ độc, đã không phải là thực sự. Lúc đó Quế vương và Cửu Giang vương cũng đang kẻ xướng người hoạ thiếp kể bẫy cho hắn.

“Trường Thanh ngươi mau xuống, đến chỗ ngoại tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn ngươi.” Tần thái phu nhân hô.

Cửu Giang vương lắc đầu, nhìn Tần thái phu nhân, nhìn An quốc công nói: “Xuống? Sau khi xuống để cho các ngươi giết ta?”

“Sau khi xuống tới, tiếp tục làm tấm mộc của các ngươi?”

“Sau khi xuống, cho các ngươi tiếp tục dùng sáu ngón của ta làm đầu mối, làm người chịu tội thay cho ngươi?” Vành mắt của Cửu Giang vương đỏ, châm chọc nói, “Các ngươi có biết, vì sao ta phải chém đứt ngón thứ sáu của ta không?”

Hắn giơ tay ngón tay lên, biểu diễn cho mọi người xem.

“Cắt ngón tay đau nhức triệt nội tâm, nếu ta không muốn cùng các ngươi phân rõ giới hạn, bảo trụ cái mạng này, làm sao sẽ tự ngược, chịu nỗi đau cắt ngón tay.”

An quốc công nổi giận nói: “Ngươi đừng vội nói bậy!”

“Quốc công gia, ” Cửu Giang vương cười lạnh nói, “Người đồng ý cho ta vinh hoa phú quý ta rất hướng tới, nhưng là, người không nên quên, ta họ Triệu!”

“Ta và Quế vương, mới thật sự là huynh đệ. Ta dựa vào cái gì vì các ngươi, để giang sơn Triệu gia sửa huyền dịch triệt, vương gia thật tốt ta không làm, tại sao phải làm một vương gia khác họ? Bao nhiêu vinh hoa phú quý, cũng không có thể để sau khi ta chết đi gặp phụ hoàng ta!”

“Ta không mặt mũi nào gặp phụ hoàng ta!” Cửu Giang vương nói chuyện, hướng về phương hướng lăng mộ của tiên đế bùm một tiếng quỳ xuống, “Phụ hoàng, nhi thần có lỗi với người, rõ ràng cái gì đều biết, lại tự thủy chí chung cái gì cũng không dám nói.”

“Đơn giản là đó là nương của ta!”

Cả triều văn võ không ai lên tiếng, chuyện này đã xa xa vượt ra khỏi phạm vi có thể biết lại có thể chịu của bọn họ rồi .

Thái tử năm đó bị người đánh tráo, đương kim thánh thượng cũng không phải là huyết mạch của Triệu gia.

Mãi mãi không có, coi như là li miêu hoán thái tử, cũng bất quá là kịch nam. Nhưng hôm nay, lại để cho bọn họ chân chính thấy được.

“Mẫu thân ngươi có từng nói với ngươi, năm đó nàng làm sao trộm thái tử xuất cung hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Cửu Giang vương quỳ, lau nước mắt nói: “Ngươi nói không có sai, một năm kia mẫu phi ta ở dưới sự giúp đỡ của An quốc công, đổi sạch toàn bộ người trong hậu cung. Nên, sau khi mẫu hậu vào cung, dù là tiến hành thay đổi người phục vụ trong Khôn Ninh cung, nhưng như trước không thể toàn bộ trừ tận gốc trừ.”

“Đêm mẫu hậu sinh sản, ngoại trừ sáu vị tỳ nữ nàng mang vào cung phục vụ ra, mọi người trong Khôn Ninh cung, đều là người củaAn quốc công và mẫu phi ta.”

“An quốc công bế tôn tử của hắn vào, hắn lại kéo tiên đế, ngay ngoài điện Khôn Ninh cung, rất thuận lợi địa đổi hài tử.” Cửu Giang vương đạo, “Sau, mẫu phi ta nhân lúc màn đêm buông xuống, mượn tay của mẫu hậu thanh toán và diệt khẩu hết tất cả mọi người xuất cung.”

“Người biết chân tướng, từng người từng người đã chết, bao quát mẫu phi ta, bao quát Tần đại phu nhân, thậm chí còn. . .”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bao quát phụ mẫu ta?”

Cửu Giang vương ngẩn ra, nhìn về phía nàng, gật đầu, “Mặc dù ta chưa từng kiểm chứng, nhưng nên là như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười. Một hai người đều là khó sinh mà chết, nàng còn từng nghĩ, có phải phong thuỷ của An quốc công phủ không tốt hay không, dẫn đến nhi tức đều đoản mệnh.

Nguyên lai, không phải phong thuỷ của An quốc công phủ không tốt, mà căn bản là người của An quốc công phủ không tốt.

Lòng dạ hiểm độc, vì tư lợi của bản thân, xem mạng người như cỏ rác, ghê tởm đáng trách đến cực điểm!

“Dưới một tấm da người, che giấu lại là lòng dạ hiểm độc của hổ lang.” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc nói.

Triệu Dục nhìn An quốc công, thanh âm run rẩy hỏi: “An quốc công, nàng. . . Bọn họ nói đều là thật?”

“Thánh thượng.” An quốc công nói, “Cửu Giang vương chết rồi sống lại, lừa gạt, lời của hắn sao có thể xem như thật.”

“Nói tới nói lui, bọn họ bất quá là muốn che lấp, chuyện hắn liên thủ với Quế vương muốn soán vị đoạt quyền cùng với mưu hại các vị vương gia mà thôi. Đầu tiên là Tĩnh Ninh hầu bây giờ là lão phu, không biết, vị kế tiếp còn có ai nữa?” An quốc công cười lạnh nói.

Đầu lông mày của Triệu Dục khẩn túc, không nói gì.

Cửu Giang vương đứng dậy, đứng sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, sắc mặt bi thiết.

“Nói tiếp.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi hai bước, dừng lại, “Tôn tử vào cung, kế tiếp An quốc công muốn làm, chính là diệt trừ tất cả con nối dòng của hoàng thất.”

“Hắn rất thông minh, bởi vì hại tiểu hoàng tử, sẽ chỉ làm thánh thượng cảnh giác, huống chi, một ngày con nối dòng chưa phong, tiên đế tất nhiên vẫn là sẽ sinh thêm càng nhiều. Biện pháp tốt nhất, chính là không nên gấp gáp, chờ các hoàng tử trưởng thành, từng bước từng bước bỏ là được.”

“Hắn có một cổ mộ, lấy danh nghĩa của Quý thái phi, dùng nhẫn ngón thứ sáu của Cửu Giang vương làm ám hiệu liên lạc, có thể bọn họ còn có một khẩu hiệu hiệp chi đại thành.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Cửu Giang vương.

Cửu Giang vương nói bổ sung: “Đại Thành giáo. Mặc dù người biết không nhiều lắm, nhưng từng người biết, đều có một chiếc nhẫn nhỏ.”

“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ở bố cục, lại dùng danh nghĩa của Cửu Giang vương. Dùng danh nghĩa của Cửu Giang vương còn phải dùng Kinh Nhai Trùng cách núi cách sông chỉ thị.”

Đỗ Cửu Ngôn ngửa đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến xử lý từng loại án kiện của Kinh Nhai Trùng, lại nhìn mọi người, nói: “Lúc đó, ta thẩm và xử lý án kiện của Kinh Nhai Trùng, liền biết còn có một người, thân hình hắn gầy gò bốn năm mươi tuổi, bọn họ thường thường uống rượu ngâm thơ với nhau, đàm tiếu lúc giết người vô hình. Ta đoán không được người này là ai vậy. Nhưng ba ngày trước đệ đệ ta Đỗ Huỳnh bị hại, trước khi hắn rơi xuống vách núi, từng nhìn tận mắt người kia.”

“Nên, trước khi hắn rơi xuống vách núi, bỏ lại cái này.” Ngón tay của nàng cầm khối ngọc bội, “Khối ngọc này, là đầu năm ta dẫn bọn hắn đi quốc công phủ, được trưởng bối ban thưởng.”

“Một khối thanh ngọc. Mà người cho khối ngọc này, chính là Tần Vạn Thắng.”

“Bốn năm mươi tuổi, khí chất nho nhã. Tần Vạn Thắng, người quan hệ mật thiết với Kinh Nhai Trunhf, chính là ngươi đi!” Đỗ Cửu Ngôn quát hỏi.

Nàng nói chuyện, hai hắc y nhân dẫn theo một thiếu niên đi lên, thiếu niên tên A Tiêu, là sư huynh đệ của A Sự, cũng là người được trọng dụng nhất trong tất cả sư huynh đệ bọn hắn.

Bởi vì, hắn trực tiếp nghe lệnh của Tần Vạn Thắng.

A Tiêu bị đánh mặt mũi bầm dập, áp quỳ trên mặt đất.

“A Tiêu, Tần Vạn Thắng ngươi cùng hắn rất quen thuộc đi?” Nàng nhìn hướng Tần Vạn Thắng, “Lai vãng với Kinh Nhai Trùng, đầu độc An Sơn vương làm Trường Sinh đảo, hướng dẫn Hoài vương hút ngũ thạch tán, sau cùng sát hại bọn họ, chính là ngươi đi.”

Thiếu niên nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “A Sự đang đợi ngươi.”

Thiếu niên bỗng nhiên trừng mắt nhìn nàng, “A Sự?”

“Ân, hắn ở nơi này.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ, lập tức sư phụ cao sư phụ thấp cùng năm hài tử cả A Sự đều được đưa lên

Thiếu niên quay đầu lại, nước mắt bá một chút rơi xuống.

“Sư huynh!” A Sự hai ba bước chạy tới, ôm lấy A Tiêu, “Sư huynh, không nghĩ tới trước khi chết ta còn có thể thấy ngươi.”

A Tiêu mím môi, cả người run, hắn tê tê nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nói.”

“Ta ra cổ mộ, trực tiếp nghe lệnh chủ tử, chủ tử bảo ta làm cái gì, ta làm cái đó.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chủ tử là ai?”

“Là Tần đại gia!” Thiếu niên bỗng nhiên nhìn về phía Tần Vạn Thắng, “Là hắn, hắn bảo ta giết An Sơn vương, hạ độc trong nước của hắn, hắn để ta giết Hoài vương, hắn để ta sai sử Bạch Tuyển hạ độc Ninh vương.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi tại sao giết Đỗ Huỳnh?”

“Đỗ Huỳnh thấy ta vài lần, hắn có đến trong hậu viện của nhà Lưu Phù Dư nhìn thấy ta và chủ tử.” Thiếu niên nói, “Chủ tử nói không thể giữ lại hắn, chỉ cần hắn nói cho ngươi biết những thứ này, ngươi nhất định có thể thông hiểu đạo lí, xâu tất cả mọi chuyện, nghĩ đến quốc công phủ.”

“Nên, Đỗ Huỳnh phải chết.”


“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn để hắn đứng lên, A Sự đỡ A Tiêu ra sau, nàng xem hướng Tần Vạn Thắng, “Tần Vạn Thắng, ngươi nhận tội không?”

Sắc mặt của Tần Vạn Thắng tái xanh.

“Còn có.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi sư phụ cao đi ra từ cổ mộ, hỏi, “Năm đó, người cùng các ngươi từng có gặp mặt một lần, còn có thể nhận ra không?”

Sư phụ thấp chỉ vào Tần Vạn Thắng, nói: “Nghe thanh âm và xem thân hình chắc là hắn.”

“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía hai phụ tử An quốc công, nói: “Có lời sao?”

Tần Vạn Thắng cười lạnh cười, nói: “Ta biết nhẫn sáu ngón và Đại Thành giáo, nhưng những thứ này không có quan hệ gì với ta, mà là chuyện của Quý thái phi và Cửu Giang vương làm.”

“Nếu như ta có lỗi, vậy cũng chỉ là biết chuyện không báo mà thôi. Các ngươi muốn đem chuyện này, đều đẩy cho chúng ta, là cảm thấy An quốc công phủ, luôn luôn mềm yếu dễ lấn, để chúng ta chịu tội thay người sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.

“Không nhân? Vậy nói đến ngươi á khẩu không trả lời được.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngoại trừ cổ mộ ra, An quốc công nuôi dưỡng Kinh Nhai Trùng.”

“Nói vậy mọi người đều biết. Kinh Nhai Trùng tạo dựng Tập Hiền thư viện vang danh thiên hạ, hắn học phú ngũ xa ra vẻ đạo mạo, bằng hữu của hắn trải rộng khắp tam giáo cửu lưu, hắn có thể vô hình trung khống chế biệt tư tưởng của người ta, cùng tất cả hành vi của người khác.”

“Hắn âm thầm kết giao An Sơn vương, đầu độc hắn xây dựng Trường Sinh đảo làm khu vực săn bắn. Vô số tính mệnh hoạt bát, táng tại hải vực kia.”

“Kinh Nhai Trùng và An Sơn vương tội ác tày trời. Nhưng người chân chính đáng chết, lại là chủ sử sau màn.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào An quốc công, “Là ngươi!”

An quốc công nắm chặt tay của Tần Vạn Thắng, hắn thấp giọng nói: “Chuyện của Kinh Nhai Trùng, nàng làm sao tra được?”

“Không biết.” Tần Vạn Thắng quá kinh ngạc.

Vốn có cho rằng Đỗ Cửu Ngôn không có khả năng biết đến, lại thật không ngờ, nàng cái gì cũng biết.

Trên đài cầu phúc, lần thứ hai có người lên, hắn lạ mặt, mặc quần áo tù, An quốc công và Tần Vạn Thắng cũng không nhận ra, nhưng Tiền Vũ nhận ra, đây là người bị nhốt tại trong Đại Lý tự, trong án kiện của Trường Sinh đảo, từ An sơn cùng nhau áp tới, bởi vì chức vị quá thấp, cho nên lúc đó không có cùng chém đầu, mà xử mười lăm năm, giam giữ ở trong lao tù của Đại Lý tự.

“Quen không?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Tần Vạn Thắng.

Trung niên nam tử kia gật đầu, nói: “Quen, hắn từng cùng Kinh tiên sinh ởTrường Sinh đảo đón năm mới.”

“Ngươi tận mắt nhìn thấy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Phải, ta tận mắt nhìn thấy.” Nam tử trả lời, “Còn từng đưa rượu cho hai người bọn họ.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu để người này xuống phía dưới, nàng quay đầu lại, phất tay nói: “Đây là các loại liên đến Kinh Nhai Trùng. Đương nhiên, không chỉ những thứ này.”

“Mẫn Nhiên Cử bên người Hoài vương cũng là học sinh của Kinh Nhai Trùng, Thanh Nham tán nhân xui khiến Hoài vương ăn ngũ thạch tán, càng là hảo hữu của An quốc công.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tứ diện, mọi người ong ong nghị luận, theo lời Đỗ Cửu Ngôn nói sửa sang lại ý nghĩ.

“Đi qua Kinh Nhai Trùng, hắn để An Sơn vương chết ở tông nhân phủ, Hoài vương chết ở Đại Lý tự, Ninh vương đến nay hỗn độn không rõ, Cửu Giang vương chết ở trong hỏa hoạn. Quế vương hôn mê bất tỉnh. . .”

“Còn kém một bước hắn liền thành công, như vậy tất cả huyết mạch của Triệu thị Đại Chu, đều triệt để đoạn tuyệt bị thanh lý.”

Mọi người hoảng sợ nhìn hai phụ tử An quốc công, nếu như sự tình là thật, như vậy An quốc công luôn luôn ôn hòa, thật là làm cho bọn họ kinh điệu mắt.

“Sĩ cử.” An quốc công cười lạnh nói, “Lão phu không có bản lãnh lớn như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn An quốc công, An quốc công cũng nhìn nàng, ánh mắt chạm vào nhau, An quốc công càng thêm khẳng định người này không phải tôn nữ của hắ.

Hắn đã từng hoài nghi, nhưng bởi vì tướng mạo tương đồng, Quế vương và Lỗ Chương Chi đều nhận định, hắn không có xác nhận thêm.

Nhưng Tần Cửu Yên là hắn nuôi lớn, nàng là ai hắn làm sao có thể không biết.

Quan trọng nhất, Tần Cửu Yên là không có lá gan phản bội hắn.

“Kinh Nhai Trùng bên người An Sơn vương, Mẫn Nhiên Cử trong Hoài vương phủ, Ninh vương lại là hảo hữu của Thanh Nham tán nhân. . . Ta lúc đó vẫn không giải thích được, vì sao trong phủ của Cửu Giang vương và Quế vương không ai.”

“Thẳng càng về sau, Quế vương nói cho ta biết, buổi tối ta và hắn thành thân, tại sao phải rời xa ta đi, không quay đầu lại.” Đỗ Cửu Ngôn đứng mệt mỏi, ngồi xuống trên bậc thang, thần sắc thất vọng, nói, “Người bên cạnh của Quế vương, chính là vương phi của hắn Tần Cửu Yên!”

Nên, sau khi Tần Cửu Yên tung tích không rõ, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn Quý Ngọc gả cho Quế vương.

Mà Quý Ngọc đã sớm biết những thứ này, nên, tất cả biểu hiện của nàng đều chỉ vì mục đích minh xác trước mắt, cho nên nàng nghĩa vô phản cố lựa chọn gả đi An nam, cho nên nàng lúc nàng ta xuất giá đã yên lặng không tiếng động nói một câu với nàng.

Lúc đó ầm ĩ nàng không có nghe rõ, bây giờ nghĩ lại, nàng nói không phải vương gia, mà là quốc công gia!

Quý Ngọc không dám nói, nên, nhắc nhở nàng.

Phí sau tất cả mọi chuyện, đều có lý do, không biết chỉ là một mình nàng mà thôi.

“Ngươi không phải mất trí nhớ sao? Làm sao có thể nói như thế, nói tới nói lui, bất quá là cưỡng từ đoạt lý muốn thêm tội.” Tần Vạn Thắng nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn nói: “Ta mất trí nhớ, nhưng Quế vương không có.”

Nàng dứt lời, mọi người liền thấy Quế vương chắp tay, từ từ đi ra, thần sắc hắn đạm nhiên khởi sắc thật tốt, chớ nói hôn mê bất tỉnh thân thể suy yếu, hắn bởi vì giả bộ bất tỉnh nghỉ ngơi vài ngày, khí sắc rất tốt.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn bật cười. Hắn từng nói qua, nếu như bọn họ trở thành cừu nhân thì làm sao bây giờ.

Lúc đó nàng chưa từng ngẫm nghĩ, chờ hắn hôn mê nàng lại hồi tưởng các loại, bỗng nhiên hiểu vì sao hắn nói như vậy.

Nên, ở lúc Cửu Giang vương phủ cháy Quế vương hôn mê, nàng càng nghĩ càng cảm thấy Quế vương là giả bộ, lúc này mới có nàng ở trong Khôn Ninh cung dùng ngôn từ chọc hắn.

Hắn tỉnh, còn. . .

Bookwaves.com.vn – Luna: haha ta đã đoán trúng

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Quế vương, chợt nghe hắn nói: “Bổn vương đương nhiên sẽ không mất trí nhớ, tất cả chuyện, đều nhớ thanh thanh sở sở.”

Mọi người kinh hô một tiếng, nguyên lai Quế vương trúng độc hôn mê là giả. Đúng rồi, Cửu Giang vương không có chết, vậy Quế vương khẳng định lông tóc không tổn hao gì.

“Lại là cái tròng, ” An quốc công cười lạnh nhìn hắn, “Bày cuộc chờ ta?”

“Đáng tiếc, nói tới nói lui bất quá là một cố sự mà thôi. Các ngươi cũng biết, giờ khắc này các ngươi đang nói là cái gì?”

Muốn chứng minh hắn có tội có thể được, có thể tưởng tượng nếu đi qua hắn có tội để chứng minh, vua của một nước cũng không phải là người của hoàng gia, nói dễ vậy sao? !

Triệu Dục mặc dù đôn hậu, cũng không ngốc, không phải vỗ luật pháp là hắn có thể nhận thức, dù là Triệu Dục có thể nhận thức, vậy cả triều văn võ thì dao, bách tính thiên hạ thì sao?

Há phải bọn hắn nói một câu, người trong thiên hạ và văn võ bá quan có thể tin tưởng?

“Đêm ta thành thân, thu được một phong thư, trong thư nói, phụ hoàng ta chính là bị gian nhân làm hại, hoàng huynh của ta có thể là giả, mà người làm đây hết thảy, rất có thể là người thân cận nhất của ta.”

Ánh mắt của Quế vương và Triệu Dục đối diện nhau, thanh sắc đau khổ bất đắc dĩ, “Vì vậy, ta rời bến, tạo phản.”

“Chỉ vì có một ngày, dự bị tránh cho không có lực đánh trả nào.”

Hắn làm đây hết thảy đồng thời, hắn cũng đang trốn tránh. Hắn không thể tin được Triệu Dục cũng không phải là người của hoàng gia.

Đó là huynh trưởng hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, huynh trưởng với hắn mà nói muốn gì được đó.

Nhất là hắn ở Quảng Tây tạo phản, Triệu Dục chẳng những không có trị tội của hắn, thuận tay ban Quảng Tây cho hắn, trung gian hắn chỉ là khiển trách hắn vài câu mà thôi, còn lại không có gì cả.

Triệu Dục tin tưởng hắn, giống như hắn cũng tin tưởng Triệu Dục vậy.

Nếu Triệu Dục thật không phải là ca hắn, hắn và thái hậu đều vô pháp thừa thụ.

Nhưng. . . Chuyện sau đó, đã không phải hắn trốn tránh liền có thể làm được, An Sơn vương và Hoài vương liên tiếp gặp chuyện không may. . . Hắn phải tìm ra người này, để tránh khỏi phát sinh càng nhiều bi kịch hơn.

Sáu khi xác nhân đây hết thảy, hắn cũng rốt cục suy nghĩ cẩn thận, những năm này mỗi lần đều chỉ kém mảy may là mạng hắn đi rồi, những nhân mã đuổi giết hắn, đều không phải là trùng hợp.

Là có người thực sự muốn mạng của hắn.

Đơn giản là, hắn là đích tử lại được tiên đế sủng ái, nên, đối phương sớm muốn bỏ hắn.

“Mặc Hề, ” Triệu Dục nghẹn ngào mà hỏi thăm, “Ngươi. . . Vẫn luôn biết?”

Quế vương cũng nhìn Triệu Dục, ánh mắt trầm thống, nói: “Ta không có đi tìm chứng cứ.”

Là bởi vì hắn không dám đi tìm chứng cứ đi, nước mắt của Triệu Dục ngã xuống, đau lòng lại tuyệt vọng.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đứng sóng vai, trong lòng cũng không có quá sung sướng, nàng nhìn hướng An quốc công nói: “Năm đó, là người để ta trốn đi đi tìm Quế vương đi?”

“Nhưng ngươi cũng không biết, ta còn hoài thai. Ngươi bảo ta đi tìm Quế vương, để chúng ta đồng cam cộng khổ, ngươi để ta theo sau lưng hắn, quản chế hết thảy tất cả của hắn. Nhưng là ngươi thật không ngờ, ngươi mất đi khống chế với ta, ta tiêu thất ở chỗ ngươi không coi vào đâu.”

Nhờ có Tần Cửu Yên có thai a, bằng không Bả Tử sẽ không xuất hiện, nàng cũng sẽ không cùng Quế vương có hôm nay, thậm chí còn, nàng có thể cũng sẽ không đi tới nơi này a.

“Nhận tội chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Vô tội để nhận!” An quốc công nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, tiếp tục nói, “Thân tôn tử của ngươi mỗi ngày càng lớn lên, mà ngươi lại mỗi ngày già đi, ngươi sợ ngươi không kịp đợi thấy hắn ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, ngươi sợ chuyện ngươi làm, cuối cùng cũng có một ngày bị vạch trần.”

“Nên ngươi để Thanh Nham tán nhân hạ độc thánh thượng. Ở ngày Thanh Nham tán nhân hạ độc, có phải ngươi còn nhớ rõ hay không, ở thiền điện trong ngự thư phòng, có hài tử thấy được ngươi?”

An quốc công ngẩn ra, hắn đương nhiên nhớ kỹ, hài tử kia là nhi tử của Phan Hữu Lượng.


Lúc đó, hắn để Thanh Nham tán nhân diệt khẩu hài tử kia.

Lẽ nào. . . Hắn bỗng nhiên nhìn về phía trên đài, đã nhìn thấy thiếu niên tên Ngân Thủ đi ra, hắn biết, hài tử này gần đây bái Phan Hữu Lượng vi sư, lại được Phan Hữu Lượng thu làm nghĩa tử!

Quả nhiên, ngày đó ở Long Ân tự hắn đã hoài nghi Ngân Thủ thật là nhi tử của Phan Hữu Lượng.

Nên hắn phái người theo sát giết Ngân Thủ.

Lại thật không ngờ nửa đường bị người bịt mặt chặn lại, một phen ác chiến xong Ngân Thủ cũng không có giết chết.

“Ta không chết.” Ngân Thủ nhìn An quốc công, nói, “Nếu không phải ngày đó ta thấy ngươi, ta có thể vĩnh viễn đều nghĩ không ra, người ngày đó ở trong thiền điện thấy chính là ngươi.”

“Ngày đó ở thiền điện, ngươi và Thanh Nham tán nhân đang nói chuyện lượng thuốc, chính là ngươi sai khiến hạ độc tiên đế, diệt khẩu ta.” Ngân Thủ nói, “Ngươi, thật là thủ đoạn ác độc!”

An quốc công không nói gì, bây giờ cùng bọn họ tranh chấp không có ý gì, hắn nhìn về phía Tần Vạn Thắng, Tần Vạn Thắng hơi gật đầu, nói: “Phụ thân, ta đã biết.”

Nói nữa đã không có ý nghĩa, trên cổ của Triệu Dục còn đao.

Mà hắn, là không có khả năng bảo Triệu Dục lui ra khỏi ngôi vị hoàng đế, càng không thể nào để Triệu Dục chết.

“Chứng cớ đâu?” An quốc công nói, “Nói nhiều như vậy, chứng cớ đâu?”

Hắn hiện tại cần thời gian, nên, để cho bọn họ chỉ nói vậy thôi.

Đỗ Cửu Ngôn cười cười, hô: “Trần tiên sinh, nên người lên đây rồi.”

Trần Lãng xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn mặc trường bào xanh đen, khí chất thư lãng, ánh mắt trong trẻo, mặt không thay đổi nhìn mọi người, chắp tay nói: “Tại hạ Trần Hoài An, các vị, nhiều năm không gặp!”

“Trần Hoài An?” Mọi người kinh hô một tiếng, có người nói, “Hắn, hắn không phải nhiều năm trước liền chết sao?”

“Nhờ phúc của các vị, tại hạ còn ở nhân gian. Chỉ là gương mặt này phá hủy chút.”

Tiền Vũ hỏi: “Trần đại nhân, ngươi năm đó vì sao đột nhiên ly khai? Là nguyên nhân gì?”

Trần Lãng nói: “Đêm đó trước khi tiên đế băng hà, ta xuất cung về nhà, trên đường gặp phải một vị lão nội thị trong cung, hắn hấp hối ngã vào trong vũng máu, đến trước khi chết hắn cầm lấy tay của ta, nói cho ta biết. . .” Hắn nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Dục, nói, “Hắn nói cho ta biết, thánh thượng cũng không phải là con nối dòng của tiên đế, hắn tận mắt nhìn thấy, năm đó thái hậu sinh sản, có người ôm một anh hài mới sinh vào trong cung, mặc dù không biết là ai, nhưng hắn có thể xác định ánh hài mới sinh kia được ôm vào Khôn Ninh cung, lại từ Khôn Ninh cung ôm một anh hài khác ra.”

“Hai người tã lót bất đồng, người ôm anh hài cảnh tượng vội vã, hắn bản muốn theo qua, nhưng không ngờ nửa đường đã mất dấu.”

“Việc này hắn nghi ngờ gần hai mươi năm, cũng đang âm thầm tìm chứng cứ, màn đêm buông xuống từng có người nào ra vào trong cung, đáng tiếc là nhất vô sở hoạch. Hắn không thể xác định hắn thấy có phải thật hay không, thẳng đến một đêm kia hắn bị người diệt khẩu, hắn mới có thể xác định thực giả của việc này.”

“Lão nội thị không có nói cho ngươi biết đối phương là ai?” Tiền Vũ hỏi.

“Chưa từng, hắn không có tra được người giật dây. Việc này nói xong hắn liền tắt thở đi, mà ta. . .” Trần Lãng cười khổ, “Lòng ta thấp thỏm lo âu, muốn về bẩm báo tiên đế, nhưng cửa cung đã đóng, do dự một đêm chưa ngủ, ngày thứ hai ta lại đi, tiên đế đã băng hà.”

“Ta vốn cũng nửa ngờ nửa tin, dù sao tiên đế tự mình truyền ngôi vị hoàng đế cho thánh thượng. Thế nhưng, thẳng đến tiên đế băng hà mấy ngày sau, có người nửa đêm xông vào nhà của ta, diệt hết tất cả bộc nhân trong nhà ta, ta mới vững tin chuyện này là thực sự.”

Lưu Phù Dư cười lạnh hỏi: “Một lão nội thị nói, ngươi làm sao năng tin, thua thiệt cho ngươi thi đậu tam nguyên tài hoa hơn người. Nếu như là thực sự, vì sao nhiều năm như vậy ngươi không trở về kinh nói rõ việc này?”

“Lưu đại nhân, ngươi cho rằng chuyện này có thể nói sao?” Trần lang nói, “Thân thế còn nghi vấn chính là đương kim thánh thượng, đổi thành ngươi, ngươi làm được không?”

Hắn thậm chí đều không xác định, Triệu Dục có biết chuyện này hay không.

Đó là thánh thượng! Cho dù hắn có lá gan đứng ra nói cho người khắp thiên hạ biết Triệu Dục là giả, ai có thể tin?

Hắn nói, ai có thể bảo chứng hắn còn có thể sống bao lâu?

Châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Lưu Phù Dư hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện phản bác.

“Nếu không phải ta gặp Cửu Ngôn, nếu không phải ta theo nàng hồi kinh, ta làm sao có thể có cơ hội, đứng ở chỗ này nói ra chuyện đã nhiều năm.” Trần Lãng nhìn An quốc công, “Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, An quốc công, ngươi làm việc chu toàn hơn nữa, cũng nhất định sẽ có sơ hở, ác nhân, cuối cũng cũng sẽ gặp báo ứng. Trong tay ngươi nhiều vong linh như vậy, cũng nhất định tới lấy tánh mạng của ngươi!”

An quốc công chẳng đáng, nói: “Sau đó thì sao? Còn nữa không?”

“Ngươi!” Trần Lãng nộ chỉ vào hắn, nói: “Ngươi quả thực hành như cẩu trệ, điến nhan nhân thế!”

An quốc công phảng phất nghe được chê cười cực kỳ buồn cười, hắn cười ha ha, thay đổi ôn hòa khiêm tốn ngày xưa, phất tay nói: “Các vị, từng cọc từng cọc lên án này, lập cố sự thật là quá thoải mái để khấu nhân tâm huyền, nghe đến lão phu đều cảm thấy đặc sắc vạn phần, chờ mong tập tiếp theo, không khỏi bật thốt lên hỏi ra suy nghĩ trong lòng.”

“Sau đó thì sao?” An quốc công cười nói, “Cửu Ngôn, hảo tôn nữ của ta, tổ phụ thấy ngươi không những được làm tụng sư, còn có thể đi Ngõa Tứ làm người kể truyện đó.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng cười ha ha, nhìn hắn nói: “Tần Thao, hảo tổ phụ của ta, tôn nữ thấy người không những được làm quốc công, còn có thể đi phố xá biểu diễn ngực đập tảng đá lớn.”

“Hừ!” An quốc công nói, “Ngươi là người phương nào? Tôn nữ của ta Tần Cửu Yên sẽ không phải không giáo dưỡng như ngươi!”

“Tôn nữ của người Tần Cửu Yên bất quá là khôi lỗi trong tay ngươi, tự nhiên là có giáo dưỡng.” Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn, nói: “Còn muốn nói tiếp sao, dù sao cũng còn nhiều người chờ giải thích nghi hoặc.”

An quốc công làm ra thế thỉnh, nói: “Xin mời.”

Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhâm Duyên Huy và Lỗ các lão hai hổ đánh nhau, mà ngươi tọa sơn quan hổ đấu, chờ Nhâm Duyên Huy bại trận xong, ngươi khiển tử sĩ cổ mộ, diệt khẩu hắn. Hắn vừa chết, đảng của hắn như rắn mất đầu, vì vậy Lưu Phù Dư thành công tấn chức thứ phụ, ngươi ngồi mát ăn bát vàng mua chuộc vây cánh.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Phù Dư, hỏi: “Lưu các lão, ngày ấy Đỗ Huỳnh đến phủ ngươi hát biểu diễn tại nhà, có phải thấy thiếu niên kia hay không? Có thể hắn còn nhìn thấy Tần Vạn Thắng đi vào chúc mừng ngươi tấn thăng. Nên hắn trêu chọc họa sát thân, mấy ngày trước bị tử sĩ của cổ mộ sát hại.”

“Không biết ngươi đang nói cái gì, ta tấn chức là được thánh ân, không có bất cứ quan hệ gì với người khác.” Lưu Phù Dư nói.

“Chỉ bằng ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc cười, “Lúc nói lời này, ngươi không chột dạ sao?”

Sắc mặt của Lưu Phù Dư xấu xí, sắc mặt trắng bệch.

“An quốc công, ” vẫn không có mở ra miệng Triệu Dục nhìn về phía An quốc công, thống khổ hỏi, “Bọn họ nói đều là thật, năm đó là ngươi li miêu hoán thái tử, lại là ngươi bố cục hại đám người An Sơn vương, cho ngôi vị hoàng đế của ta vững chắc, thanh lý vụn vặt?”

An quốc công rất muốn nói phải, nhưng giờ này khắc này, hắn không có khả năng thừa nhận, hắn như đinh chém sắt nói: “Thánh thượng, bọn họ muốn tạo phản, tự nhiên là muốn tìm một lý do đường hoàng.”

“Cựu thần nào có năng lực như vậy, đánh tráo thái tử, làm sao làm được giọt nước không lọt bố cục ba mươi năm?” An quốc công nở nụ cười, “Đám tiểu nhi này xiếc mà thôi.”

Triệu Dục nhìn hắn, lại quay đầu nhìn về phía Quế vương.

Hắn hiểu Quế vương, nên hắn biết Quế vương sẽ không vô duyên vô cớ nói lời nói này, nhưng là, hắn không muốn tin tưởng đây hết thảy!

Hắn là Triệu Dục, bằng không, phụ hoàng sẽ không truyền ngôi cho hắn.

Hắn không thể nào là giả, nhất định là Quế vương bị người lừa.

“Thánh thượng, ngươi không cần hoài nghi thân thế của mình, ” An quốc công chỉ vào mọi người trên bình đài, nói, “Là những người này ở đây vì hành vi đại nghịch bất đạo của mình, tìm một cái lý do mà thôi.”

“Một đám nghịch tặc, ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, hắc bạch điên đảo.”

“Quế vương, Đỗ Cửu Ngôn!” An quốc công nói, “Lang lảnh Càn Khôn, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, lỗ tai nghe, không ai sẽ tin tưởng chuyện các ngươi hồ biên loạn tạo!”

“Tại hoàng lăng, nói lời nói này, các ngươi không phụ lòng liệt tổ liệt tông, không phụ lòng tiên đế sao?”

“Trời, cũng sẽ thu các ngươi, các ngươi không được chết tử tế!”

Loảng xoảng một tiếng, bốn phía vòng vây thu nhỏ lại, văn võ quan viên sợ run lên, không khỏi tụ lại chặt hơn.

Có người nhỏ giọng nói: “An quốc công nói cũng không phải không có lý, bọn họ đã muốn tạo phản, tự nhiên phải lập một lý do thích hợp. Từ xưa đoạt cung đoạt quyền đều là như vậy.”

An quốc công nghe, nhìn Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt.

Chờ một chút, chỉ cần một chút, có thể triệt để giải quyết các ngươi.

Lý do tạo phản vừa vặn, hai vị con nối dòng sau cùng của Triệu gia, cũng có thể nhân cơ hội thanh trừ.

Sau này thiên hạ Đại Chu, chính là thiên hạ của Tần thị hắn.

Bất động người nào, có thể thay đổi triều đại. Trăm ngàn năm qua chỉ có mình mình Tần Thao hắn.

Tương lai, hậu thế tử tôn của Tần thị, chỉ biết kính phục hắn bày mưu nghĩ kế, tán dương hắn công tích vĩ đại, ai sẽ nhớ kỹ, những con hề này chứ.

Đỗ Cửu Ngôn đi về phía trước vài bước, thân thể hơi khuynh, nhướng mày nói: “Quốc công gia quả nhiên có một người giỏi tài ăn nói, từng chuyện từng chứng suy lý, đến chỗ ngươi, liền biến xiếc thành tạo phản mà tạo phản.”

“Nhưng là ngươi đã quên. Nếu ta có thể đứng ở chỗ này, trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện năm đó, lại không thể chỉ như vậy.”

An quốc công ngẩn ra, mới nhớ tới nàng vừa mới tìm nhiều người như vậy, nói nhiều chuyệnnhư vậy, lại một chứng cứ cũng không có lấy ra.

Hiện tại muốn lấy chứng cớ sao?

Nàng có thể lấy cái gì ra?

An quốc công dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, nhiều năm như vậy hắn không có lưu lại gì cả. Coi như là Kinh Nhai Trùng tiếp xúc nhiều nhất, cũng lấy không ra bất kỳ một vật nào, có thể chỉ chứng hắn.

Cái gì là thiên y vô phùng, cũng liền như thế.

“Năm đó, ngươi tráo thái tử chân chính ra ngoài, ngươi làm sao làm?” Đỗ Cửu Ngôn ép hỏi.

Đầu tim của An quốc công vừa nhảy.

—— lời nói ngoài ——

Chín giờ, kết cục hạ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận