Q3 – CHƯƠNG 1: XUẤT HÀNH KHÔNG THUẬN
Dịch giả: Luna Wong – tuy nói thương tâm cho cái chết của TD và cả nhà ổng nhưng đúng là chỉ có như thế mọi chuyện mới chấm dứt. Đúng là quyền thế mù mắt. Mà ta vẫn tiếc TD, 1 ông vua rất xứng chức, 1 ông anh cực kỳ xứng chức, ghét tác giả quá đi >”<
"Ta để người của long vệđi tìm là được, thật không cần các ngươi cố ý đi một chuyến."
Triệu Khải đứng ở cửa Quế vương phủ, bất đắc dĩ nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương.
"Vương gia nói nhất định phải tìm được tục cốt cao, làm hạ lễ đăng cơ của ngươi. Đã là hạ lễ, nhất định phải thân lực thân vi." Đỗ Cửu Ngôn nói, "Ngươi đừng khách khí, chúng ta không sợ chạy chuyến này."
Quế vương nằm ở trong xe ngựa, không lộ mặt, nhưng gật đầu.
Triệu Khải cảm thấy, hai người này tìm tục cốt cao là thứ yếu, bởi vì nơi đây quá thương tâm, muốn rời kinh thành tiêu dao một đoạn thời gian mới là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
"Nương a, " củ cải nhỏ ôm Đỗ Cửu Ngôn, bỉu môi nói, "Ta cũng muốn đi."
Đỗ Cửu Ngôn chỉ mũi nhỏ của hắn một cái, nói: "Ngươi bây giờ là thái tử, thái tử có thể chạy khắp nơi sao?"
Cả đám đứng ở cửa, đều theo lắc đầu.
Khóe miệng của củ cải nhỏ run lên, quay đầu lại nhìn Triệu Khải.
Lúc đó Bả Tử thúc tới hỏi hắn có muốn làm thái tử không, liền nói cho hắn biết, chỉ có hắn làm thái tử thiên hạ mới sẽ không loạn, chỉ có hắn làm thái tử, nương mới có thể tiếp tục làm tụng sư, vô cùng cao hứng ở tại chỗ này.
Hắn không hiểu, cái gì gọi là nương hắn mới vô cùng cao hứng ở tại chỗ này.
Nơi này là nơi nào?
Nương hắn phải ly khai sao?
Thế nhưng, nương hắn có thể vô cùng cao hứng làm tụng sư, hắn hiểu.
Chỉ có hắn tố thái tử, Bả Tử thúc mới có thể làm hoàng đế, chỉ có Bả Tử thúc làm hoàng đế, nương hắn không cần làm hoàng hậu vây ở trong hậu cung.
Cho nên, hắn không chút do dự đáp ứng.
"Vậy lúc nào các ngươi trở về?" Củ cải nhỏ hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: "Lâu là tám tháng, ngắn thì nửa năm sẽ trở lại."
"Vậy các ngươi không thành thân nữa sao?" Vương Nhụy hỏi, nếu như quá trễ hôn sự của nàng và Chu Tiếu làm sao bây giờ? Đỗ Cửu Ngôn không tham gia, luôn cảm thấy không có náo nhiệt.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: "Thành thân là nhất định phải, thế nhưng bây giờ không phải là càng nóng lòng tìm tục cốt cao sao."
Thực tế, nàng cũng rất muốn rời kinh thành tránh tất cả mọi chuyện hỗn loạn ra, rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, Quế vương cần bình phục đau xót, nàng cũng cần lãnh tĩnh.
"Yên tâm, hôn sự của ngươi và Chu huynh, chúng ta thế tất phải trở về." Đỗ Cửu Ngôn an ủi Vương Nhụy, "Ngươi chừng nào thì về nhà?"
Vương Nhụy trả lời: "Ta và Nhạc tỷ tỷ tháng năm trở về, trong nhà. . . Trong nhà đang trù bị hôn sự."
Nhạc Hiểu Nghiên cũng đỏ mặt đứng ở cửa, dư quang nhìn thoáng qua Tiền Đạo An.
"Cửu ca, " Tống Cát Nghệ ngăn ở trước xe ngựa, "Ta, ta, ta và Ngưng Nguyệt, cũng muốn đi!"
Hắn vừa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy Tô Ngưng Nguyệt mang theo bọc quần áo từ cửa đi ra, thở gấp nói: "Tới rồi, tới rồi, y phục của ta đều thu thập xong."
Hai phu thê bọn họ mùng bảy tháng giêng ra cửa, vừa lúc kịp.
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nhìn phía sau một đám người mắt lom lom nhìn nàng, nói: "Chúng ta không phải du ngoạn a, các ngươi không sợ chịu khổ?"
"Không sợ!" Tống Cát Nghệ lắc đầu.
Đỗ Cửu Ngôn xốc màn xe nhìn Quế vương.
"Ta không ý kiến." Quế vương nói, "Bất quá nói trước, tốn hao trên đường tự gánh vác."
Đường xa như vậy, vừa đi phải ba tháng, không bằng ít vòng vo.
"Ta và tướng công có tiền, " Tô Ngưng Nguyệt cầm ngân phiếu ra, "Tự chúng ta phụ trách thực túc."
Quế vương ân một tiếng, "Được rồi."
Tống Cát Nghệ ngao một tiếng kêu lên, dẫu cái mông bò lên trên xe ngựa, Quế vương một cước thiếu chút nữa đá hắn trên mặt, cả giận nói: "Ngươi không thể chuẩn bị một chiếc xe khác sao?"
"Vương, vương gia, người người, có có, có võ, võ công nên nên, nên ngồi, ngồi ngựa." Tống Cát Nghệ chen đi lên, hướng về phía Tô Ngưng Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, nào!"
Tô Ngưng Nguyệt cũng lên xe.
Quế vương nhìn phu thê hai người, quả thực không nói gì.
Tô Ngưng Nguyệt ngay từ đầu còn là một tiểu cô nương biết xấu hổ, từ sau khi gả cho Tống Cát Nghệ cũng trở nên không mặt mũi không da.
Đây đều cái gì với cái gì.
"Ta chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa đi." Đỗ Cửu Ngôn nói.
Chỉ phải chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, Kiều Mặc và Cố Thanh Sơn lái xe, Hàn Đương và Lưu Hải theo xe.
Bookwaves.com.vn
Lưu Hải nhìn chằm chằm vào Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy nàng nhìn rất quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra.
"Đi, đi." Đỗ Cửu Ngôn thúc giục mọi người đi, nàng rất sợ một hồi tất cả mọi người tới.
Triệu Khải ôm củ cải nhỏ, Trần Lãng, Hoa Tử, Ngân Thủ cùng với Chu Tiếu và Tiền Đạo An còn có các vị tiểu thư, đều không thôi tiễn bọn họ.
"Cuối năm chúng ta sẽ trở lại." Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, "Chờ tin tức tốt của chúng ta."
Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn vào trong xe, Quế vương vốn đang nằm, suy nghĩ một chút xốc mành nhìn thoáng qua phía sau, Đỗ Cửu Ngôn nói: "Vương gia, ngươi luyến tiếc ai?"
"Ta không có luyến tiếc ai." Quế vương lại nằm xuống, hừ một tiếng nói, "Thằng nhóc nhỏ có người nào đó rồi, chút việc cũng không nhớ nữa."
Xe ngựa từ từ ra khỏi thành.
Triệu Khải mang củ cải nhỏ về trong cung, Trần Lãng cùng bọn họ, vừa đi vừa hỏi: "Long vệ của ngươi, hiện tại do người nào chịu trách nhiệm?"
"Nhị công tử của Ninh vương, Triệu Hối An." Triệu Khải nói.
Trần Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Tuổi của hắn là còn rất nhỏ đi, có thể làm được sao?"
"Có Ngọc đạo nhân và Mao đạo sĩ ở, không vấn đề lớn lao gì. Hài tử kia cũng rất ổn trọng." Triệu Khải xuyên nhai đi hạng, như bình thường. Trên đường bách tính thấy hắn đầu tiên là trố mắt một chút, chờ phản ứng kịp, mỗi một người đều kinh quỳ gối bên cạnh dập đầu hành lễ.
Triệu Khải nhìn thoáng qua Vương Bảo Ứng, Vương Bảo Ứng vội nói với bách tính: "Đều đứng lên đi, thánh thượng bất quá đi ra vi hành, không cần trịnh trọng như vậy."
Mọi người khấu tạ thánh ân, từng người một đứng dậy đứng ở ven đường.
"Tiên sinh, ngày hôm nay người muốn dạy ta và Bả Tử thúc cái gì?" Củ cải nhỏ nói, "Ngày hôm qua người dạy ta đều nhớ kỹ."
Trần Lãng quan phục nguyên chức, vẫn ở chỗ cũ là Hàn Lâm viện. Hắn vốn có có thể tấn thăng, nhưng củ cải nhỏ còn nhỏ, Triệu Khải lại mới tiếp thu, hắn ở Hàn Lâm viện mỗi ngày đều có thể tiến cung làm giảng tịch, dạy hai người học.
Triệu Khải rất thông minh vốn kiến thức hiểu biết đã nhiều hơn hắn, mà củ cải nhỏ rất cơ linh, không hiểu hắn liền hỏi, dạy dễ dàng.
"Ta hẹn Phó Thao rồi, chút nữa tiên sinh muốn gặp hắn một lần không?" Triệu Khải hỏi.
Trần Lãng gật đầu, nói: "Cùng với hắn ởThiệu Dương một đoạn thời gian, lại cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua. Hôm nay lại đồng triều làm quan, khó tránh khỏi phải giao tiếp."
Phó Thao vào nội các, hôm nay đã là phụ tá đắc lực của Lỗ Chương Chi.
"Sổ con của Cửu Giang vương, ngươi phê duyệt chưa?"
"Ân. Hiện tại tình huống này, nếu hắn yêu cầu triệt phiên ở lại kinh thành, ta không thể ngăn. Mọi người thoải mái nói, trái lại dễ dàng nhiều. Nếu ta do dự một chút, hắn tất nhiên kinh sợ bất an. Không bằng như hắn nguyện, tất cả mọi người đều tốt." Triệu Khải nói.
Trần Lãng nở nụ cười, gật đầu tán thưởng nói: "Ngươi làm đúng. Ngươi vừa đăng cơ, càng giản đơn trực tiếp càng tốt."
"Đúng!" Củ cải nhỏ gật đầu nói, "Nương ta nói, nếu muốn thật tình làm bằng hữu, cũng không cần che che giấu giấu, làm cho tất cả mọi người xấu hổ."
Bookwaves.com.vn
Trần Lãng ha ha nở nụ cười, nói: "Nói thô lý lại không thô, lập tức quả thực phải như vậy."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện trở về hoàng cung.
Xe cửa Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi không nhanh, buổi tối ngay Thông châu tìm khách sạn nghỉ ngơi, rửa mặt xong, Quế vương đứng ở giường vừa nhìn bên ngoài đờ ra, Đỗ Cửu Ngôn vừa lau tóc vừa nói: "Vương gia, người đây mới ra ngoài, liền nhớ nhà sao?"
"Nàng nói, " Quế vương dắt tay nàng, hai người đều đứng ở cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói, "Người đã chết rồi, sẽ thực sự biến thành sao sao?"
Đỗ Cửu Ngôn nói: "Người hiền lành, nhất định sẽ biến thành sao, trong những sao này, nhất định có người chúng ta quải niệm."
"Vương gia, " Đỗ Cửu Ngôn dắt tay của Quế vương, nói, "Người chết không có thể sống lại, ngươi không thể vẫn đắm chìm trong tâm tình như vậy."
"Nếu hắn biết, cũng sẽ thương tâm khổ sở. Đệ đệ suốt ngày hi hi ha ha của hắn, đột nhiên biến thành ngườiđa sầu đa cảm." Đỗ Cửu Ngôn nói, "Nên ngươi phải tỉnh lại."
Quế vương nói: "Ân." Hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hôn một trán của nàng cái cái, nói, "Đời này, có thể có các ngươi, ta đặc biệt may mắn."
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: "Thật ra thì vẫn là vương gia người tốt, bằng không chúng ta cũng không phải ăn norồi tình cảm không chỗ để."
"Cũng phải." Quế vương khẽ gật đầu, tán đồng nói, "Then chốt vẫn là ta tương đối ưu tú."
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt.
"Vương gia, ta muốn đi ngủ." Đỗ Cửu Ngôn nằm trên giường, Quế vương cũng đi theo nàng nằm phía sau, ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân liên tiếp, nhưng rất kỳ quái chính là, tiếng bước chân đến cửa phòng bọn họ, liền không tự chủ thả chậm, chờ qua rồi, lại tăng nhanh.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.
"Ngủ đi, ở đây không có việc gì." Quế vương nói, "Đồ của khách sạn ra biết."
Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, ngáp lên liền ngủ.
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai hai người ở trong phòng quen thuộc thu thập chỉnh tề mang theo bọc quần áo xuống lầu. Đỗ Cửu Ngôn mặc nam trang, Quế vương mang theo bọc quần áo, vừa xuống lầu vừa thét: "Hỏa kế, cho hai chén mỳ."
"Được!" Hỏa kế xác nhận đi trù phòng.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương quẹo cua, liền thấy trong đại sảnh mở ba cái bàn, ngồi không ít người đang ăn điểm tâm, từng người một dù là nghe được trên lầu có người xuống, cũng không hiếu kỳ ngẩng đầu quan sát, động tác chỉnh tề vùi đầu ăn mì.
Hận không thể nhét đầu vào trong bát mới tốt.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đứng ở trên thang lầu đánh giá người phía dưới, nàng ho khan một tiếng, nói: "Gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như các ngươi vậy a."
"Đến đây lúc nào?"
Chu Tiếu, Tiền Đạo An, Vương Nhụy, Nhạc Hiểu Nghiên, còn có ba người để cho nàng kinh ngạc, nàng bước nhanh đi xuống, nhìn chằm chằm người hướng về phía nàng nhếch miệng sỏa cười kia, nói: "Cữu cữu, sao ngươi lại tới đây?"
Lỗ Niệm Tông và Bùi Doanh còn có Trịnh Ngọc Cầm cư nhiên cũng đi theo.
"Cha ta đồng ý, " Lỗ Niệm Tông giơ thư Lỗ Chương Chi viết cho Đỗ Cửu Ngôn, "Nương ta cũng đồng ý, " lúc nói chuyện, lại cầm một phong thư đi ra.
Gương mặt dào dạt đắc ý.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, mở hai phong thư ra, Lỗ Chương Chi nói hắn tuổi tác đã cao, không thể bồi Lỗ Niệm Tông đi du lịch. Lúc này đây Đỗ Cửu Ngôn đi Điền Nam, thỉnh nàng mang theo Lỗ Niệm Tông, để hắn hoành xuyên Đại Chu một lần, thể hội nhân văn phong tình bất đồng, cảm thụ bầu không khí văn hóa không đồng dạng, cũng không uổng công tới đời này một lần.
Đỗ Cửu Ngôn không lời chống đở.
Thư của Lỗ phu nhân trực tiếp hơn, ở bên trong lấp năm nghìn lượng ngân phiếu, làm chi phí của Lỗ Niệm Tông.
Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, đưa thư cho Quế vương xem.