Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 3: MỘT CÁI ĐẠI ÁN

Dịch giả: Luna Wong

Người của toàn bộ khách sạn đều bị kinh động đánh thức, đuổi ra chủ viện đứng, cây đuốc chiếu sáng như ban ngày.

Quế vương khoác y phục đứng ở cửa viện, đánh giá bộ khoái hung thần ác sát lại nhất phó giải quyết việc chung, nhướng mày nói: “Tra phòng gì, lý do gì.”

Người Thần châu tự nhiên biết Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn còn có Tam Xích đường, nhưng bọn hắn chưa có tới Thần châu, nên bộ khoái trong nha môn cũng không nhận ra bọn họ.

Bộ khoái dẫn đầu Diêu Diệp đánh giá Quế vương, chẳng qua là cảm thấy người này dung mạo tuấn mỹ, khí chất quý giá, chắc là đại hộ nhân gia, nên ngữ khí chỉ là hơi chút khách khí một chút, giải thích: “Khách quan, đêm qua Lô Khê xảy ra đại sự, chúng ta đang truy tra hung thủ.”

“Mời khách quan phối hợp một chút, vào trong viện chờ một khắc chung trước, chúng ta nhanh thì tra xong.”

Diêu Diệp đã rất kiên nhẫn, vẫn là bởi vì cảm thấy Quế vương không dễ đắc tội mới nói.

Quế vương nhíu mày, đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn khoác y phục đi ra, nói: “Mặc Hề, phối hợp một chút đi, quan phủ tra án làm việc cũng không dễ dàng.”

Lúc nói chuyện, đi tới cửa chắp tay với các vị, nói: “Đi nơi nào?”

“Trong viện tử.” Diêu Diệp quan sát Đỗ Cửu Ngôn, là một nữ tử xinh đẹp, khoác tóc dài vóc người cao gầy, giữa hai lông mày lộ ra anh khí.

Hắn chắp tay đáp lễ.

Mười mấy người bị đưa đến giữa viện tử, mọi người ông ông nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy đông gia khách sạn cũng đứng ở trong đống người.

Bộ khoái tổng cộng tới mười sáu người, chia làm ba đường, hai đường lục soát gian phòng, một đường cầm giấy vẽ chỉ vẽ mỗi con mắt ra so sánh.

“Ngôn Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông nhỏ giọng hỏi, “Bọn họ tra người xấu sao? Là người xấu gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn một xấp bức họa ở trong tay, thấp giọng nói: “Nhìn chiến trận, hẳn là sơn phỉ vào nhà cướp.”

“Vì sao?”

“Có thể để cho quan phủ nửa đêm tra án, nghiêm cẩn nghiêm túc, nhất định là một đại án tử.” Đỗ Cửu Ngôn giải thích, “Đại án như thế là có thời hạn ba tháng, bọn họ phải nắm chặt thời gian điều tra.”

“Thứ nhì, nhiều người như vậy hung thủ xuất động, sơn phỉ kết bạn gây án có khả năng rất lớn.”

“Người như thế xuất động một cái, án tử sẽ không nhỏ, ít nhất phải là vào nhà cướp thảm án diệt môn.”

Lỗ Niệm Tông nghe hai mắt sáng lên, lấy tay che miệng dán tại bên tai của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, chúng ta đi tra án đi, ngươi là đại tụng sư, ngươi xuất mã, chúng ta chắc chắn được.”

“Cữu cữu!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chúng ta một đường du ngoạn đã rất quá phận, nửa đường còn tìm việc mà đi thăm dò án, thì càng quá phận.”

Lỗ Niệm Tông nói: “Đây là trừng ác dương thiện, là chuyện đứng đắn.”

“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta là tụng sư, không phải bộ khoái a.”

Lỗ Niệm Tông ồ một tiếng, dựa vào Đỗ Cửu Ngôn không nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Ngôn Ngôn, ngươi ở bên ngoài có thể không cần gọi ta là cữu cữu hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn không hiểu nhìn hắn.

“Có vẻ già, ta cũng chưa có thành thân.” Lỗ Niệm Tông bỉu môi nhăn nhó nói, “Người khác vừa nghe ngươi gọi ta là cữu cữu, khẳng định đã cho rằng ta thành thân.”

“Như vậy, sẽ làm lỡ đào hoa của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được, cười khúc khích cười ra tiếng, nói: “Lời này, ai dạy ngươi?”

“Củ cải nhỏ.” Lỗ Niệm Tông nói, “Hắn nói vận đào hoa, ngươi thường thường nói.”

Đỗ Cửu Ngôn liếc mắt, đẩy đẩy Quế vương, nói: “Nhi tử ngươi thành tinh rồi.”

Quế vương nói: “Lo lắng tương lai của Đại Chu.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng lo lắng mà gật đầu.

“Nói cái gì đó, trò chuyện vui vẻ như vậy.” Bộ khoái so bức tranh đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Làm sao ngươi biết chúng ta đang tra vụ án gì?”

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, Lỗ Niệm Tông nói: “Nàng rất lợi hại, nàng suy đoán ra.”

“Suy đoán?” Bộ khoái cười lạnh một tiếng, nói, “Ngươi coi ngươi là Đỗ Cửu Ngôn sao? Còn suy đoán, đứng ngay ngắn.”

Đỗ Cửu Ngôn đắc ý ưỡn ngực, ho khan một tiếng, nói: “Ta chính là. . .”

“Lão đại, ” nói chuyện nhãn tình của bộ khoái sáng lên, chỉ vào Tống Cát Nghệ nói, “Đôi mắt của người này giống trong bức tranh như đúc.”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên.

“Ta xem một chút.” Diêu Diệp qua đây, so với bức họa, lại nhìn chằm chằm Tống Cát Nghệ gật đầu, “Là giống!”

Tống Cát Nghệ giơ chân, hô: “Không, không có khả năng!”

Bookwaves.com.vn

“Ta, ta, ta xem một chút.” Tống Cát Nghệ tiến lên đây muốn cướp bức họa, Diêu Diệp loảng xoảng rút đao, bá một chút gác ở trên cổ của Tống Cát Nghệ, hô, “Lá gan không nhỏ, lại còn muốn cướp bức họa.”

“Bắt lại!”

Hô lạp lạp, hai bộ khoái xông lên, mỗi người một bên hai tay bắt chéo cánh tay của Tống Cát Nghệ ra sau lưng.

“Các ngươi là cùng nhau?” Diêu Diệp hỏi Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, nói: “Chúng ta là cùng nhau, vị quan gia này, ánh mắt trên bức họa của ngươi phổ thông như vậy, làm sao xác định chính là của hắn?”

“Nhìn mặt mày, ” Diêu Diệp mấy người đầu, “Chín nam ba nữ!”

Nhãn tình của bộ khoái phía sau hắn thời sáng lên, nói: “Lão đại, nhân số vừa lúc đủ.”

(Luna: Haha, nhọ ghê luôn)

“Ân.” Diêu Diệp gật đầu lại đánh giá bức họa, vốn ngay từ đầu không cảm thấy giống, nhưng là bức họa vẽ vốn là chỉ có mày mắt, hiện tại mang theo tưởng tượng cụ thể, càng nhìn càng giống, hắn ba một tiếng thu bức họa, nhìn chằm chằm mọi người bọn hắn, chất vấn, “Các ngươi từ đâu tới, báo họ tên!”

“Triệu Đỉnh!” Quế vương lạnh lùng thốt, “Kinh thành tới.”

Diêu Diệp đánh giá Quế vương, trên dưới đảo qua, mọi người cho rằng Diêu Diệp cũng bị sợ dập đầu, không nghĩ tới hắn vừa quay đầu nói với người bên cạnh,: “Triệu Đỉnh, ghi lại!”

Quế vương giận dữ, nắm tay siết muốn đánh nhau với hắn, Đỗ Cửu Ngôn run rẩy cười, nhỏ giọng nói: “Vương gia, danh khí của người không đủ lớn a.”

“Một đám bộ khoái không kiến thức mà thôi.” Quế vương nói.

“Ngươi!” Diêu Diệp chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Tên gì, từ đâu tới.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ Cửu Ngôn, kinh thành tới.”

“Đỗ Cửu Ngôn, ” Diêu Diệp nói với người bên cạnh: “Ghi lại!”

Người đứng bên cạnh hắn ghi lại.

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên.

Quế vương cười ha ha, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cho nàng cười giễu cợt.”

“Ta, Đỗ Cửu Ngôn!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào cái mũi của mình, “Ngươi nhìn rõ ràng chưa!”

Diêu Diệp nói: “Ta đương nhiên biết Đỗ Cửu Ngôn. Bây giờ là đại tụng sư, là mẫu thân của thái tử, là Quế vương phi, làm sao có thể nửa đêm chạy tới hoang sơn dã lĩnh tìm nơi ngủ trọ?”

Hắn cảm thấy, hiện tại Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, không nói tám con ngựa to, cũng phải tiền hô hậu ủng, chiêng trống động trời.

“Còn không cho phép ta giản lược ra đi du ngoạn?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Diêu Diệp liếc nàng một cái, nói: “Nếu ngươi mạo danh quý nhân, ta lập tức đánh người ba mươi đại bản, cho ngươi câm miệng.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, có loại cảm giác tú tài gặp phải binh, nói không rõ đạo lý.

“Lão đại, ” bỗng nhiên hai bộ khoái đứng ở cửa viện của Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương hô, “Nơi này có đồ.”

Diêu Diệp chỉ vào thủ hạ để cho bọn họ nhìn kỹ, như bay chạy tới.

Tất cả mọi người nhìn bên kia.

Sau đó, liền thấy Diêu Diệp mang người, từ trong viện dời hai cái rương đi ra, Diêu Diệp gọi thủ hạ, quát dẹp đường: “Mở!”

Lập tức, mở rương ra, đến Đỗ Cửu Ngôn đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nửa cái rương vàng bạc châu báu, loá mắt ở ánh sáng của dưới hỏa quang.

Bookwaves.com.vn

Diêu Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua phía đoàn người Đỗ Cửu Ngôn, trong tầm mắt tràn đầy sát khí, phẫn nộ quát: “Mấy thứ này, là của các ngươi?”

Mọi người cùng nhau lắc đầu.

Lỗ Niệm Tông nói: “Không phải chúng ta.”

“Lão đại, ” hai bộ khoái từ chuồng qua đây, hướng về phía Diêu Diệp hô, “Tìm được những thứ này.”

Hai bộ khoái mỗi người dời một hộp nhỏ, trong hộp đồng dạng đựng bộ vàng bạc châu báu.

“Hậu viện địa phương nào?” Diêu Diệp hỏi.

Bộ khoái trả lời: “Trong chuồng có ba chiếc xe, hai chiếc trong đó nỗi chiếc dấu một hộp.”

“Đông gia đâu?” Diêu Diệp nói.

Đông gia khách sạn đứng ra, chỉ vào đoàn người của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Trong chuồng ở hậu viện chuồng tổng cộng có bốn chiếc xe, một xe lừa tất nhiên khách nhân cửa hiệu, ba chiếc xe bôn con ngựa khác đều là của bọn hắn.”

Diêu Diệp nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn bọn họ, híp mắt nói: “Bắt hết bọn họ về cho ta, chậm rãi thẩm vấn.”

“Vâng!”

Mười mấy bộ khoái tiến lên đây.

Kiều Mặc loảng xoảng rút đao ra , mắng: “Ngươi có biết chúng ta là ai không, quả thực to gan lớn mật!”

“Lão tử con mẹ nó quản ngươi là ai!” Diêu Diệp nói, “Tước vũ khí không giết, bằng không hiện tại lão tử gọi người đến!”

Kiều Mặc giận dữ, nâng đao liền tiến lên.

“Cái kia, có thể để cho chúng ta mặc kiện y phục không?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Quần áo xốc xếch, cũng không thể diện.”

Diêu Diệp nói: “Bớt nói năng ngọt xớt ở chỗ của ta đi, mang đi!”

“Dong dài cái gì với hắn, đánh một trận ném đến nha môn.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn đè thanh âm nói: “Chúng ta không có làm, hiện tại đồ lại xét được ở trong viện và trong xe của chúng ta, không phải đám bộ khoái này có vấn đề, chính là đông gia của khách sạn này có vấn đề.”

“Đổ phân lên trên đầu chúng ta, không đi nha môn, làm sao trả trở lại?”

Quế vương ngẫm lại cảm thấy có đạo lý, lạnh lùng nói: “Ăn gan báo.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía đông gia khách sạn vẫn đứng ở một bên, còn có hai mươi mấy khách nhân khác trong khách điếm, nàng nói với Diêu Diệp: “Người xem, nếu muốn dẫn đi nha môn, vậy liền mang hết người nơi này cùng đi đi.”

“Ý gì?” Diêu Diệp ngẩn ra.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mấy thứ này soát được từ viện tử trong viện chúng ta ở, tuy nói chúng ta thoát không khỏi liên quan, nhưng đồ quả thực không phải của chúng ta.”

“Để phòng chu toàn, vẫn là mang hết mọi người về tương đối thỏa đáng.”

Diêu Diệp trừng mắt quát dẹp đường: “Lão tử làm việc cần ngươi dạy?”

Lúc nói chuyện, chỉ vào mọi người, nói: “Đều theo lão tử quay về nha môn.”

Nhất thời, trong viện một mảnh kêu rên, tất cả mọi người chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nổi giận mắng: “Quan gia, người không thể nghe lời kẻ trộm, nàng phân minh muốn lôi kéo chúng ta làm đệm lưng.”

“Đúng vậy, chúng ta đều là người tốt tuân theo pháp luật a.” Đông gia khách sạn nói.

Diêu Diệp nói: “Mang đi!”

Lúc nói chuyện, như lùi vịt, mang hết tất cả mọi người đi Lô Khê huyện nha.

Huyện lệnh của Lô Khê huyện thành họ Thiệu, tự Văn Lương, năm nay ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, gầy teo nho nhỏ nhìn qua dinh dưỡng không đầy đủ không có tinh thần, sau này mới biết được, phu nhân hắn vừa mua cho hắn hai vị “ngựa ốm”(thiếp) ở hậu viện, bất quá năm ngày, hắn đã sợ không dám về nhà, thấy hai vị mỹ nhân như hoa nũng nịu, bắt đầu chân mềm.

Ngáp, Thiệu Văn Lương nhìn ba mươi mấy người đứng trong hậu nha, “Tìm khắp được cái gì?”

Diêu Diệp mang hai cái rương hai cái hộp lên, bày trong viện tử.

Thiệu Văn Lương nhìn mắt đều sắp rơi ra, hỏi: “Xác nhận qua sao? Là đồ của Chu gia mất sao?”

“Đại nhân, thuộc hạ đã để người thỉnh người của Chu gia qua đây nhận, phỏng chừng rất nhanh thì sẽ đến.”

Diêu Diệp nói xong, tiểu bộ khoái đã đến thông truyền, nói người của Chu gia đến rồi.

Đỗ Cửu Ngôn quan sát hai người đi vào, thật tò mò đây là vụ án gì, cư nhiên mất trộm nhiều tài vật như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui