Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 5: NHỮNG NGƯỜI KHẢ NGHI

Dịch giả: Luna Wong

“Như Cửu Ngôn đoán.” Lỗ Niệm Tông nói, “Cửu Ngôn ngươi thật là lợi hại.”

Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, hai mươi sáu cái nhân mạng, thảo nào Thiệu Văn Lương nóng lòng muốn kết án.

Vụ án lớn như vậy, không nói phủ thành, hình bộ đều phải kinh động và chú ý.

Nàng quay đầu nhìn Chu Trung cũng quỳ ở một bên run lẩy bẩy, hỏi: “Ngươi xác định thấy được giặc cướp? Giờ nào?”

“Vâng.” Chu Trung cẩn thận đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, hắn là nghe nói qua Đỗ Cửu Ngôn, thế nhưng vẫn chưa từng thấy qua, thật không ngờ là người như vậy, “Tầm chính giờ dần, bọn họ từ cửa hông đi ra, khuân đồ lên xe ngựa, động tác rất nhanh, lập tức lái xe người cưỡi ngựa đi.”

“Những bức họa này, đều là ngươi hồi ức?”

Chu Trung gật đầu, “Tiểu nhân lúc đó ghé vào trong khe cửa, thấy được mỗi người, tiểu nhân không dám đi ra ngoài, liền nhớ kỹ mày mắt của bọn họ.”

“Bức họa vẽ giống không?”

Chu Trung lắc đầu, nói: “Không, không giống. Thế nhưng nếu như lại nhìn thấy những người đó, ta nhất định có thể nhận ra.”

Đỗ Cửu Ngôn không tin hắn, vừa rồi hắn còn xác định đoàn người bọn họ là giặc cướp.

“Vậy sáng sớm nhận được báo quan, các ngươi đi cửa thành hỏi qua chưa, người ra khỏi thành chưa, lại là đi bên nào?”

Diêu Diệp trả lời: “Người đi ra từ cửa tây.”

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, chỉ vào tài bảo này, hỏi: “Mấy thứ này, không phải là các ngươi vì kết án, mà giá họa cho chúng ta chứ?”

“Không phải.” Diêu Diệp dập đầu nói, “Vương phi, chúng ta nào có gan này, tuyệt đối không phải chúng ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, đường nhìn vừa chuyển rơi vào trên người đông gia khách sạn.

Đông gia hách sắc mặt trắng bệch, khoác tay nói: “Tiểu, tiểu nhân không biết, tiểu nhân cái gì cũng không biết.”

Các khách của hắn cũng rất theo lắc đầu phủ nhận.

“Vậy kỳ quái, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng lên nói, “Chúng ta mới đến, đã bị người hãm hại?”

Diêu Diệp nhỏ giọng nói: “Có thể hay không, có phải là nhân số của các ngươi vừa lúc giống như bọn họ hay không?”

“Có thể a.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi đông gia khách sạn, “Viện tử chúng ta ở, trước khi chúng ta tới là người nào ở? Chuồng là ai có thể đi vào sao? Không ai trong coi?”

Theo đạo lý trong chuồng có ngựa, khách sạn nhất định sẽ an bài người trông coi và khóa cửa.

“Có, có người coi chừng. Trong chuồng có một lão đầu tử vừa câm vừa điếc, chỉ cần chuồng có ngựa vào, buổi tối hắn sẽ ở bên trong nhìn.” Đông gia khách sạn nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại đánh giá những khác nhân khác, hơn hai mươi người, đa số nhìn đều là mặc keo kiệt, các đốt ngón tay thô to, da thô ráp, lúc nhìn nàng ánh mắt hiếu kỳ nhiều sợ ít, nhưng có ba nam nhân rất kỳ quái, vẫn cúi thấp đầu rất sợ.

“Các ngươi vào ở lúc nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ba nam nhân này.

Ba nam nhân cao lớn vạm vỡ, xem trang phục và thân hình, như là người làm việc nặng và thể lực để sống.

“Chúng ta là trước khi các ngươi đến, vừa xếp xong đồ ngồi xuống ăn cơm, các ngươi đã đến.” Một nam nhân thân cao trong đó trả lời.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Ta họ Thịnh, chỉ một chữ Đào.” Nam nhân trả lời.

Hai người khác cũng báo tính danh, một người tên là Đổng Vĩ một người khác trẻ tuổi chút ước chừng ba mươi hơn, tên Phùng Đức Nhất.

Ba người là người Thiểm Tây, là thương nhân vân du bốn phương, chuyên môn thu một ít dược liệu quý báu và bì thảo.

“Thu được chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thịnh Đào trả lời: “Qua hết năm từ trong nhà đi ra thu một ít, mới vừa ở Kinh Châu tuột tay bán mất.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi mấy bước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thịnh Đào, hỏi: “Thu cái gì, bán bao nhiêu tiền?”

“Thu. . .” Thịnh Đào dừng một chút, thủy chung cúi thấp đầu, trả lời, “Thu một gốc cây nhân sâm trăm năm, còn có một tấm da cáo.”

“Thu bao nhiêu tiền, bán bao nhiêu tiền?”

Đầu lông mày của Thịnh Đào khẩn túc, trầm giọng trả lời: “Nhân sâm tương đối khá, thu lên chính là năm mươi lượng, bán sáu mươi bảy lượng, da cáo thu ba lượng bạc, bán sáu lượng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu như có điều suy nghĩ.

Tất cả mọi người nhìn nàng, không biết vì sao nàng hỏi ba người này nhiều vấn đề như vậy, còn hỏi cẩn thận như thế.

“Phòng An đúng không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ngươi là quản sự của Chu gia, quản cái gì?”

Bookwaves.com.vn

Ba người Thịnh Đào thở phào nhẹ nhõm, kinh giác bản thân ra một thân mồ hôi lạnh.

“Hồi lời của Đỗ tiên sinh, tiểu nhân ở Chu gia làm tổng quản sự, chuyên môn quản lý mỏ trong nhà, khoản trong cửa hàng.” Phòng An cúi thấp đầu nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, không có hỏi lại.

Diêu Diệp phảng phất có người đáng tin, chờ đợi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Đỗ. . . Đỗ tiên sinh, người, người muốn điều tra vụ án này sao?”

Thử hỏi hiện tại bộ khoái trong nha môn nào không muốn cùng Đỗ Cửu Ngôn điều tra án tử một lần chứ.

Đây chính là cơ hội tốt mấy đời đều không có được.

“Ta tra án lấy tiền.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thu lệ phí còn rất cao.”

Diêu Diệp ngẩn ra, nhìn Thiệu Văn Lương, Thiệu Văn Lương đang muốn nói, đột nhiên đầu gối của Phòng An đi vài bước, kích động nói: “Đỗ tiên sinh, tiểu nhân nguyện ý bỏ tiền.”

“Chỉ cần người nguyện ý giúp chủ nhà ta tìm được hung thủ diệt môn, số tiền này tiểu nhân nguyện ý ra.”

Có người bỏ tiền, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Ta liền mệt nhọc một chút.”

Phòng An liên tiếp cảm tạ dập đầu. Nhờ mấy bộ khoái nha môn làm việc, còn không biết làm tới ngày tháng năm nào, nói không chừng cuối cùng bọn họ lại kéo vài đầu người cho đủ số giao nộp kết quả công tác.

Hiện tại có Đỗ Cửu Ngôn đứng ra, vụ án này nhất định phá được.

“Hay a!” Lỗ Niệm Tông vỗ tay nói, “Ngôn Ngôn, ta giúp ngươi cùng nhau tra án.”

Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Được, vậy làm phiền. . . Làm phiền răng trắng lớn ngươi.”

Lỗ Niệm Tông cười hì hì gật đầu.

“Tra thật?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nhỏ giọng nói: “Ta rất hiếu kỳ, chúng ta mới đến nơi đây, thì có người tìm tới cửa, là không biết thân phận của chúng ta, hay là biết thân phận của chúng ta, có ý định hãm hại.”

“Cái trước có khả năng lớn một chút.” Quế vương nói, “Ta thấy nàng chính là ngứa tay.”

Ai sẽ dùng loại phương pháp này để hãm hại bọn họ, hơn nữa thủ đoạn thô ráp vụng về như thế. Quan như Thiệu Văn Lương vậy, nhìn thấy bọn họ thì chân mềm nhũn, không chỉ nói thẩm vấn hoài nghi, coi như là bọn họ diệt cả nhà Chu gia, Thiệu Văn Lương cũng không dám khai đường thẩm vấn.

“Chúng ta đây gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ được chưa?” Đỗ Cửu Ngôn cách tay áo, ôm lấy tay của Quế vương, hướng về phía hắn nháy mắt một cái, “Vương gia?”

Quế vương cảm thấy rất có mặt mũi, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Được rồi. Ai bảo chúng ta thật có chính nghĩa chứ.”

“Thì đó.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói với Diêu Diệp, “Lưu đông gia khách sạn và ba người Thịnh Đào lại, người khác cho về.”

“Ngươi bây giờ có thể đi hay không?”

Diêu Diệp gật đầu bất điệt, nói: “Có, có thể đi.”

Lúc nói chuyện, lập tức đứng lên, chịu đựng đau nhức tê tâm liệt phế rạo rực, nói: “Người xem, ta có thể đi.”

“Chúng ta đây về khách sạn trước, sau đó sẽ đi Chu phủ. Tất cả người chết, hôm nay ở nơi nào?”

“Người chết cũng còn để ở Chu gia, người, quá nhiều người, không chỗ để. Chuẩn bị để bảy ngày, sau đó cũng chỉ có thể. . . Chỉ có thể hạ táng.” Diêu Diệp nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, gọi người một nhà, “Đi, quay về ngủ.”

“Hừ.” Tống Cát Nghệ đi tới, trừng Diêu Diệp, nói, “Ngươi, ngươi, ngươi, chờ, chờ, cho, cho ta.”

Lúc nói chuyện, thở phì phò đi.

Bookwaves.com.vn

Nói lắp, tụng sư, vậy khẳng định chính là Tống Cát Nghệ của Tam Xích đường rồi, Diêu Diệp tát bản thân một cái, hắn vừa rồi thế nào cũng không có nghĩ tới, thực sự là mắt chó đui mù, đáng đời bị đánh.

“Vương gia, vương phi, ” Thiệu Văn Lương muốn theo lên, “Hạ quan cũng theo đi hầu hạ.”

Quế vương liếc hắn, cười lạnh một tiếng, nói: “Không chịu nổi ân của Thiệu đại nhân!”

“Một huyện lệnh, còn tự xưng pháp Lô Khê của Lô Khê, cùng ngày Cầu Chương đều không dám nói hắn là trời của Tân Hóa.” Quế vương lầu bầu, đi.

Thiệu Văn Lương sợ đứng không được, ngã vào trên người thường tùy của mình, sợ nói năng lộn xộn, “Ta xong, xong rồi!”

Diêu Diệp gọi thủ hạ, bắt ba người Thịnh Đào, lại bắt luôn đông gia khách sạn, bốn người hô oan uổng, bị giam đi lao phòng.

Những người khác theo cùng nhau trở về khách sạn.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi thủ hạ của Diêu Diệp, “Ngày hôm qua cái rương đựng tài bảo, tìm được ở nơi nào?”

“Ở chỗ này.” Tiểu bộ khoái nói chuyện, chạy đến góc tường vị trí ngọa thất, Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, “Ngươi vừa nói như vậy, ta còn thực sự nhớ tới, tối hôm qua lúc ta và vương gia tiến vào, hai cái cái rương đã xếp ở chỗ này.”

“Gọi một hỏa kế tới hỏi thử.” Đỗ Cửu Ngôn và bộ khoái nói.

Tiểu bộ khoái chạy rất nhanh, lập tức gọi hỏa kế còn chưa tỉnh hồn của khách điếm tới, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trước khi chúng ta đến, khách nhân của căn phòng này, khi nào thì đi?”

“Khuya ngày hôm trước viện này không có khách nhân lai vãng.” Hỏa kế nói.

“Vậy lần cuối các ngươi cùng quét tước là lúc nào?”

“Trước khi trời xế chiều, ta vào quét dọn. Trống một buổi tối, chiều hôm qua các ngươi đã vào ở.” Hỏa kế nói.

“Vậy cái rương nơi này, lúc đó không có thấy?”

Hỏa kế lắc đầu.

Hôm nay là hai mươi ba tháng tư, ban đêm ngày hai mươi Chu gia phát sinh án mạng, Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút hỏi Diêu Diệp, nói: “Cửa thành bên kia nói, buổi sáng hai mươi mốt có người lái xe ra cửa tây?”

Khách sạn bọn họ ở , ở bên cạnh đông thành môn, bởi vì bọn họ là từ đông thành môn bên này vào thành.

Hai phương hướng bất đồng.

“Vâng, có muốn gọi mấy huynh đệ thủ cửa thành lúc đó tới, để người hỏi thử hay không?” Diêu Diệp nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi Chu phủ xem qua trước lại nói.”

“Nếu như người từ tây thành ra ngoài, đi đường vòng vào đông thành môn, phải mất bao lâu?” Quế vương hỏi.

Diêu Diệp suy nghĩ một chút, tiểu bộ khoái bên cạnh hắn trả lời: “Cưỡi ngựa mất nửa canh giờ, nếu như là xe ngựa, lại dẫn theo nhiều vàng bạc như vậy, nhất định phải hai canh giờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui