Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 9: THẨM VẤN BA NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


“Sáng sớm cùng ngày trời vừa sáng, quả thật có hai chiếc xe ngựa ra ngoài, lúc đó bọn họ còn cảm thấy kỳ quái, trong xe ngựa nhìn như không có người ngồi, vì sao bốn người theo xe không ngồi xe ngựa lại phải cưỡi ngựa.”

“Đều ra khỏi thành?” Diêu Diệp hỏi.

Tiểu bộ khoái gật đầu.

Diêu Diệp lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Đã biết. Dựa theo mới vừa nói, ngươi vừa đi tra đoàn thể có quyền cước lại có nhân số đông ở phụ cận Lô Khê, thứ hai, đem điều tra tình huống của Phòng An, Chu Nguyên cùng với Phong Triệu Bình nói cho ta biết, sự vô cự tế ta đều muốn biết.”

Diêu Diệp đầu tiên là gật đầu, sau phản ứng kịp, có chút giật mình hỏi: “Đỗ tiên sinh là cảm thấy, vụ án này là nội ngoại cấu kết?”

“Phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Diêu Diệp không giải thích được.

“Chuyện nhi tử của của Phong Triệu Bình không thông minh, các ngươi biết không?”

Diêu Diệp lắc đầu, nói: “Ngày hôm nay nếu không nghe Phong Triệu Bình nói, tiểu nhân quả thực không biết. Bọn họ vẫn không cho hắn ra ngoài chơi, bảo vệ bí mật.”

Sáng sớm hắn đi, nhìn hài tử kia si ngốc ngây ngốc, còn tưởng rằng là kinh hách quá lớn, nguyên lai hài tử kia vốn chính là một kẻ ngu si, vừa hách chỉ là tăng thêm ngu đần mà thôi.

“Loại sự tình này, đến một mình bộ đầu tai nghe tám đường như ngươi đều không rõ ràng lắm, vậy người bên ngoài khẳng định cũng không nhớ nổi, sẽ không đi thăm dò.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thứ nhì, những người này giết người xong, không hề động đồ trang sức vụn vặt của các vị thái thái, biểu thị bọn họ rõ ràng, những thứ này đồ trang sức không đáng lãng phí thời gian, còn có vật càng đáng tiền chờ bọn họ.”

“Ba, những người này phi thường rõ ràng kết cấu của đại viện Chu phủ, mục đích minh xác, động tác rất nhanh. Chỉ có hai loại khả năng, một là trước đó hiểu qua, nhưng vừa rồi đã hủy bỏ, bọn họ nghĩ không ra chuyện đi thăm dò Phong Hiến là người ngu, cho nên, khả năng có nội gián dẫn đường phi thường lớn.”

“Có đạo lý.” Diêu Diệp gật đầu nói, “Tiểu nhân đã biết.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, hỏi: “Các ngươi còn có bổ sung không.”

“Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay các ngươi từng đi thăm Chu Nguyên, cụ thể hắn bị thương ở vị trí nào?” Bùi Doanh hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn miêu tả bốn vị trí, cuối cùng ấn ở trên bụng, nói: “Có thể trí mạng chỉ có một đao này, nhưng hắn hôn mê bất tỉnh, là bởi vì mất máu quá nhiều.”


“Vậy người này cũng rất khả nghi.” Tiền Đạo An nói, “Hắn và nương hắn đều còn sống.”

Về phần hài tử kia, có lẽ là ngoài ý muốn. Tiền Đạo An suy nghĩ một chút lại nói: “Hay hoặc là, mục đích giữ lại hài tử này, chính là vì làm xáo trộn, để mọi người không lưu ý, chỉ có hai mẫu tử bọn họ còn sống.”

“Có đạo lý.” Quế vương gật đầu, suy tư một chút, nói, “Tiền Đạo An, hôm nay đầu óc của ngươi rốt cục mở một lần rồi.”

Khóe miệng của Tiền Đạo An run lên, nín nói không ra lời.

“Ngươi, các ngươi, các ngươi nói, hắn, hắn, hắn có, có thể, đã, đã tỉnh, tỉnh, không?” Tống Cát Nghệ nói.

“Có thể thử xem.” Lỗ Niệm Tông vẻ mặt thần bí nói, “Nếu như hắn giả hôn mê, ta có biện pháp thử ra được.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Hắc hắc, ” Lỗ Niệm Tông che miệng cười trộm, lôi kéo Trịnh Ngọc Cầm nói, “Cầm tỷ tỷ theo ta, ta bảo chứng mã đáo công thành.”

Kiều Mặc thoáng cái nhảy qua đây, lôi kéo Lỗ Niệm Tông, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Không cần, ta muốn Cầm tỷ tỷ bồi, nàng đi ta không sợ.” Lỗ Niệm Tông nói.

“Võ công của ta tốt hơn nàng.” Kiều Mặc nói, “Một nữ tử như nàng, không bảo vệ được ngươi.”

Lỗ Niệm Tông chu mỏ, hướng về phía hắn liếc mắt, nói: “Cầm tỷ tỷ cũng nguyện ý theo ta.”

Kiều Mặc nhìn Trịnh Ngọc Cầm.

“Được!” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Răng trắng lớn, chúng ta đi.”

Hai người tay nắm tay đi.

“Ngươi, các ngươi!” Kiều Mặc trừng mắt, như uống một lọ giấm, vừa chua xót lại ủy khuất, giậm chân một cái nói, “Ta, ta cũng đi.”

Lúc nói chuyện, cũng chạy theo.

Mọi người có biểu tình muốn chịu đựng, lòng biết rõ.

“Vậy, vậy tiểu nhân đi làm việc?” Diêu Diệp nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Hành sự cẩn thận.”


Diêu Diệp mang người ly khai, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, nâng má nói: “Vương gia, chúng ta đi làm chút chuyện có ý nghĩa a.”

“Được!” Nhãn tình của Quế vương sáng lên, “Hiện tại liền làm?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Vừa lúc nhàn rỗi.”

Bookwaves.com.vn

“Đi, đi!” Quế vương lộ ra nụ cười bỉ ổi, đứng dậy dắt tay của Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, vẫy tay phía sau, nói, “Mọi người tìm một ít chuyện làm.”

Trong phòng, người lưu lại hai mặt nhìn nhau. Tiền Đạo An lắc đầu, nói: “Ở dưới sự hướng dẫn của Cửu Ngôn, thế đạo bây giờ, là càng ngày càng. . .”

“Ý gì?” Tô Ngưng Nguyệt hỏi.

“Trước kia, nữ tử nào dám như thế. . .” Tiền Đạo An nói phân nửa, phát hiện Tô Ngưng Nguyệt và Bùi Doanh đang nhìn hắn, ánh mắt bất hữu thiện.

Hắn ngẩn ra, nuốt câu nói kế tiếp xuống.

“Tiền tiên sinh, người cũng là người sắp thành thân, nhưng ta cảm thấy, thái độ của người đây đối với của nữ tử, ta viết phong thưcho Nhạc Hiểu Nghiên, thỉnh nàng suy nghĩ thêm một chút.” Tô Ngưng Nguyệt nói.

Bùi Doanh đứng dậy, nhìn lướt qua Tiền Đạo An, nói: “Người và người, quả thực bất đồng.”

“Bất đồng thế nào?” Tô Ngưng Nguyệt tiến lên đây hỏi.

“Tính cách bất đồng, ngay cả tạng phủ trong cơ thể cũng bất đồng.” Bùi Doanh nói chuyện đi ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt đi theo phía sau nàng, hỏi, “Tạng phủ cũng có bất đồng?”

Bùi Doanh nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, có người không có tim không có phổi, có người tim đen phổi đen, bất quá, người như vậy ngược lại không phải là kỳ lạ nhất. Kỳ lạ nhất chính là này, rõ ràng là chính hắn bất đồng, lại càng muốn chỉ trích người khác không hợp đàn, rõ ràng là chính hắn đầu óc như gỗ mục, vẫn còn trách người khác hợp thời.”

“Như vậy a, đúng!” Tô Ngưng Nguyệt rất phối hợp quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiền Đạo An, nói tiếp, “Ta cũng cảm thấy người như vậy đáng ghét nhất, tự cho là đúng còn khinh thường nữ nhân. Đỗ tiên sinh nói, nam nhân khinh thường nữ nhân, cũng không tốt.”

Bùi Doanh ừ một tiếng, hai người đi.

Trong phòng, ba nam nhân lưu lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tiền Đạo An vẻ mặt đỏ bừng, cả người mồ hôi!

Gần đây, chẳng những là Đỗ Cửu Ngôn biết khinh thường hắn, mà Tô Ngưng Nguyệt và Bùi Doanh cầm lấy cơ hội cũng sẽ nói hắn.


“Tiền huynh, ” Chu Tiếu đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, nói, “Dữ thì câu tiến a!”

Lúc nói chuyện đi.

“Hừ, hừ!” Tống Cát Nghệ hướng về phía Tiền Đạo An hừ một tiếng.

Tiền Đạo An nói: “Ngươi, ngươi có ý gì?”

“Hừ!” Tống Cát Nghệ cũng đi.

Tiền Đạo An lau mồ hôi, gương mặt bất đắc dĩ và buồn khổ.

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay của Quế vương, cả giận nói: “Ngươi làm gì? Ta không quay về ngủ, không ngủ!”

“Nàng không phải nói muốn làm chuyện có ý nghĩa sao?” Quế vương nói, “Đi đi, ngày đó thứ sáu mươi sáu thức chưa nghiên cứu thấu triệt, ta cảm thấy cảm giác kia rất tốt, chúng ta thử lại lần nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn véo cánh tay của hắn, nói: “Chúng ta đi thẩm Thịnh Đào, ngươi có muốn đánh người không?”

“Ta không muốn đánh người khác, ta muốn đánh nàng.” Quế vương cà cà nàng.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nhìn hai bên một chút, may là không người khác, lại thấp giọng mắng: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Vậy nàng đánh ta.” Quế vương bắt tay nàng, ấn vào trên mông của mình, hướng về phía nàng ném một mị nhãn.

Đỗ Cửu Ngôn nhéo lỗ tai của hắn, dắt đi, Quế vương ôm nàng không chịu động, Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu, nhìn Quế vương ôm giọng kiều tích tích nói: “Vương gia, chờ án tử xong xuôi, nô gia mới đánh người được không?”

Bookwaves.com.vn

Mắt của Quế vương chiếu sáng, chấp nhất mà hỏi thăm: “Mấy thức?”

“Một!”

“Không được, ít nhất phải thử mười thức.” Quế vương nói.

Hai người vừa đi vừa ra giá trả giá, đến nhà giam Lô Khê huyện nha.

Ba người Thịnh Đào vừa nhìn thấy Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, vội cách cửa lan can hô: “Vương gia, Đỗ tiên sinh, van cầu các ngươi thả chúng ta ra ngoài đi, mấy rương đồ kia, thật không có vấn đề gì với chúng ta.”

“Cũng không có vấn đề gì với tiểu nhân.” Khách sạn đông gia khóc nói.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ngồi xuống, nhìn ba người Thịnh Đào, nói: “Biết các ngươi lộ ra chân ngựa ở đâu không?”

“Chỗ nào?” Phùng Đức Nhất bật thốt lên hỏi, vừa nói xong, đã bị Thịnh Đào ngoan vỗ một cái, đè thanh âm mắng, “Cái gì chân ngựa, nàng đây là dẫn ngươi nhận tội.”

Lúc này Phùng Đức Nhất mới suy nghĩ cẩn thận.

“Đỗ tiên sinh, hắn luôn luôn rất sỏa, người khác nói cái gì hắn theo nhận cái đó, căn bản nghe không hiểu người nói cái gì.”


Đỗ Cửu Ngôn đương nhiên sẽ không tiếp lời của hắn, nói tiếp chuyện với người hắn đang giúp biện giải Phùng Đức Nhất, nói tiếp: “Bởi vì người khác thấy vương gia và ta, đa số là quan sát và hiếu kỳ, bởi vì trong lòng không quỷ, tự nhiên là hiếu kỳ nhiều hơn sợ.”

“Chúng ta cũng không phải con mãnh thú, người sợ, chỉ có người phạm tội mới sợ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Thịnh Đào, nói, “Nhưng ba người các ngươi cúi thấp đầu, ánh mắt lóe ra, gương mặt dè dặt sợ hãi.”

“Bất kể là giả bộ sợ, hay là sợ thật, các ngươi đều có vấn đề.”

“Nói đi, nếu vào cái cửa này, không khai hết ra, các ngươi ra không được. Lô Khê quan huyện ta xem như cũng là một chủ đen ăn đen, thuộc hạ bất động thanh sắc giết chết ba năm người, vẫn có thể đè ép được.”

Ba người Thịnh Đào nhìn nhau, không chờ bọn họ nói, chưởng quỹ khách sạn nói trước, nói: “Đỗ tiên sinh, ta nói, ta nói.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

“Lúc ba người bọn họ tiến vào một chút đồ cũng không có mang, ba người đều là tay không, nhưng ta hỏi bọn hắn là người nơi nào, bọn họ lại nói mình là thương nhân vân du bốn phương.”

“Tiểu nhân mở tiệm nhiều người như vậy, vẫn là lầu đầu nhìn thấy thương nhân tay không vân du bốn phương, bọn họ khẳng định có quỷ.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đông gia nói rất có lý.”

“Tiểu nhân là thương gia chính kinh, chưa bao giờ gạt người hại người.” Đông gia nói, “Bất quá, tiểu nhân thực sự không biết vậy mấy cái rương lúc nào ở trong phòng của người.”

Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Thịnh Đào.

Ba người Thịnh Đào không nói lời nào, gương mặt cẩn thận và sợ hãi.

“Ta, ta nói.” Phùng Đức Nhất vừa mở miệng, đã bị Thịnh Đào che miệng, hắn phẫn nộ quát, “Câm miệng!”

Hai người ở ngay trong phòng giam đánh nhau.

Đỗ Cửu Ngôn cũng không ngăn bọn họ, chờ bọn hắn đánh xong, Phùng Đức Nhất đầy mặt máu nằm trên mặt đất, hô: “Đỗ tiên sinh, mấy cái rương kia. . . Là chúng ta đặt ở trong phòng người, nhưng chúng ta không biết người ở trong phòng đó là các ngươi.”

“Là các ngươi cùng người khác diệt cả nhà Chu thị?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Phùng Đức Nhất sợ quỳ xuống, khoác tay nói: “Không, không phải, chúng ta không có giết người. Ba người chúng ta đúng là người Thiểm Tây, nhưng chúng ta là ra ngoài tìm việc làm, buổi sáng ngày hai mươi mốt đó, có nam nhân tìm chúng ta, cho hai chúng ta cái rương và hộp.”

“Bảo chúng ta đến Lô Khê khách sạn chờ, chỉ cần thấy gian phòng người đang ở có người vào ở, liền bỏ cái rương vào.”

“Hắn còn cảnh cáo chúng ta, không cho phép chúng ta mở cái rương. Hắn cho chúng ta mỗi người mười lượng bạc, liền đi.”

“Chúng ta làm theo ý của hắn, đặt hai cái rương trong phòng các ngươi, lại đặt hộp gỗ lên trên xe ngựa.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nam nhân hình dạng thế nào?”

“Đoạn mi, lông mi bên trái của nam nhân kia có một vết sẹo, chia lông mày của hắn làm hai đoạn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận