Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 13: NỘI TÌNH ÁN TỬ


Dịch giả: Luna Wong


Nàng vừa nói xong, tràng diện nhất tĩnh.

Mọi người mục trừng khẩu ngốc, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, muốn xem thử có phải nàng đang nói đùa hay không.

Nhưng phát hiện, Đỗ Cửu Ngôn là một điểm ý vui đùa cũng không có, không chỉ nghiêm túc, ngữ khí còn rất trịnh trọng.

“Đỗ, Đỗ tiên sinh.” Tộc trưởng bất khả tư nghị nói, “Người, người không có nói đùa?”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ta không nói đùa với người xa lạ.”

“Nhưng Chu Nguyên hắn là hung thủ a, chính là hắn sai sử người giết người một nhà của mình a.” Tộc trưởng nói.

Đỗ Cửu Ngôn cũng bất khả tư nghị nhìn hắn, hỏi: “Người làm sao mà biết được?”

“A?” Tộc trưởng cứng họng, “Không, không phải người tra án tử sao? Người hạ định luận a.”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Thiệu Văn Lương, hỏi: “Án tử qua thẩm kết án rồi?”

Thiệu Văn Lương cũng phát mộng, bởi vì hắn cũng là nhận định. Nhưng án tử quả thực chưa có thẩm càng chưa có kết án, Chu Nguyên cũng chưa có tìm được. Hắn dừng một chút lắc đầu nói: “Tất cả án phát chưa có đường về, nên còn chưa có qua thẩm kết án.”

“Đây là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu chưa có kết án, mọi người khẳng định hắn là hung thủ như thế?”

Người trong tộc nói: “Đỗ tiên sinh, thứ cho chúng ta ngu dốt, vụ án này đến nước này, lẽ nào hung thủ còn có người khác sao? Nếu không phải Chu Nguyên, hắn chạy cái gì?”

“Làm sao ngươi biết hắn trốn?” Đỗ Cửu Ngôn phản vấn người nói chuyện.

Người nọ nuốt nước bọt, nói: “Chẳng, chẳng lẽ không phải trốn sao, hắn chẳng biết tung tích a.”

“Vậy chỉ có thể là tung tích không rõ. Thế nào định thành trốn vậy?” Đỗ Cửu Ngôn hăng hái rất cao giảo văn tước tự với tộc nhân Chu thị.

Vừa nói, đường nhìn lại rơi vào trên người của Phòng An và Phong Triệu Bình.

Phòng An cũng tiến lên đây, hỏi: “Đỗ tiên sinh, người. . . Ý của người là, nhị gia không phải hung thủ?”

Phong Triệu Bình không nói gì, cúi thấp đầu tính tình rất tốt.


“Không bằng, chúng ta tự mình hỏi hắn một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người cả kinh.

“Tìm được Chu Nguyên rồi?” Tộc trưởng hỏi.

Thiệu Văn Lương cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Tất cả mọi người nhìn cửa trước, liền thấy Chu Nguyên do một người trẻ tuổi đỡ đi đến, mặc dù sắc mặt hắn trắng bệch, cường chống đi đường, nhưng người xác xác thật thật xuất hiện, hơn nữa, cũng chưa chết sợ rằng nhất thời cũng không chết được.

“Chu Nguyên!”

Trong phòng khách đại viện nhất thời tiếng động lớn ồn ào, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ngươi một câu ta một câu, ông ông nghị luận.

Phòng An kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, bật thốt lên hô: “Nhị gia, thật là người?”

Chu Nguyên nhìn lướt qua Phòng An, không nói gì, ngồi xuống ở chỗ trống bên người Đỗ Cửu Ngôn.

“Chu Nguyên, ngươi còn có mặt mũi trở về?”

“Chu Nguyên, phụ thân ngươi và đại ca ngươi đối xử với ngươi tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn, ngươi nơi nào cũng không kém đại ca ngươi. Ngươi làm sao có thể làm ra loại chuyện mất đi nhân tính này.”

“Như ngươi vậy, là sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”

Chu Nguyên ngồimặt không thay đổi.

“Đỗ tiên sinh, ” Phòng An tiến lên đây, hỏi, “Người. . . đây là ý gì?”

Đường nhìn củaĐỗ Cửu Ngôn vừa chuyển, rơi vào trên người Phong Triệu Bình, hỏi: “Phong Triệu Bình, ngươi cảm thấy là có ý gì?”

“Đỗ tiên sinh nếu tìm được nhị ca rồi, chắc là có phát hiện mới.” Phong Triệu Bình chắp tay nói, “Tiểu nhân nghe Đỗ tiên sinh nói tiếp, vô luận kết quả gì, tiểu nhân đều tiếp thu.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với Chu Nguyên: “Muội tế này của ngươi không tệ a.”

“Hừ!” Đường nhìn của Chu Nguyên vừa nhấc, nhìn chằm chằm Phong Triệu Bình, cắn răng nghiến lợi nói, “Đỗ tiên sinh không nên bị hắn lừa gạt, trên đời này sẽ không có người biết giả bộ hơn hắn.”

Một mảnh ồ lên.

Bookwaves.com.vn

Tất cả mọi người nhìn Phong Triệu Bình.


“Nhị ca, người đây là ý gì?” Phong Triệu Bình hỏi, “Người không phải có gì hiểu lầm với ta chứ?”

Chu Nguyên gắt một cái, nói: “Có phải hiểu lầm hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.”

“Tộc trưởng, các vị thúc bá huynh đệ.” Chu Nguyên chỉ vào Phong Triệu Bình, nói, “Ta căn bản không có sai sử những người của tiêu cục giết cha nương và đại ca ta, người chân chính sai khiếnn người diệt môn cả nhà của ta, là hắn, Phong Triệu Bình!”

Mọi người không dám tin tưởng, tộc trưởng nói: “Lão nhị, là nam nhân, một người làm việc một người gánh. Ngươi làm sao có thể tùy tiện loạn nói đến ai khác.”

“Huống chi, đây chính là án tử, Đỗ tiên sinh và huyện nha Thiệu đại nhân đều ở, ngươi đẩy nước bẩn cũng vô ích, đây là phải xuất ra chứng cớ.”

Phong Triệu Bình nói: “Ngươi nói ta sai sử, ngươi phải có chứng cứ mới được. Vu khống, cũng bất quá là ngươi muốn giải tội vu oan cho ta mà thôi.”

“Đỗ tiên sinh, đây là có chuyện gì?” Thiệu Văn Lương hỏi, “Người ở nơi nào tìm được Chu Nguyên, lại vì sao án tình biến thành Phong Triệu Bình.”

Tất cả mọi người không hiểu chờ Đỗ Cửu Ngôn giải đáp.

“Nói một câu trước, vì sao ta cảm thấy Chu Nguyên không phải chủ sử.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đêm đó, ở trên người nha đầu đã chết Thúy nhi, tìm được vết tích trước khi nàng chết từng hành phòng với người ta. Kinh qua thuyết pháp của Phòng An, Chi nhị thái thái chuẩn bị để Chu Nguyên nâng Thúy nhi thủ làm di nương trong phòng.”

“Trùng hợp, Chu Nguyên nửa đêm cũng là quần áo chỉnh tề, ngã trên đường mòn, thấy được, phải là từ trong phòng Thúy nhi đi ra.”

Nàng nói xong, Chu Nguyên trả lời: “Phải, đêm đó ta là ở trong phòng Thúy nhi đến nửa đêm mới ra ngoài.”

“Giết gia diệt môn, đây không phải là việc nhỏ như giết một con gà. Đổi thành bất luận kẻ nào, cũng không thể trước đó, còn đo phòng của di nương thâu hoan tầm nhạc.”

Mọi người nghe, liền lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

Đúng vậy, đổi lại là ai cũng không có khả năng ở trước chuyện như thế, làm loại chuyện đó với nữ nhân. Coi như là giang dương đại đạo giết người như ngóe cũng làm không được đi.

Dù sao, đó cũng đều là thân nhân của mình, trong này còn bao quát hài tử của mình.

“Làm sao có thể chứng minh, người cùngThúy nhi thâu hoan tầm, chính là Chu Nguyên?” Phía dưới, có người chất vấn.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Không cần chứng minh, bởi vì đây chỉ là làm chứng.”

Sắc mặt của người kia cứng đờ, ngượng ngùng ngồi xuống.

“Bất quá, lúc đó ta cũng không có hoàn toàn bài trừ Chu Nguyên, dù sao, ta đã biết hắn giả bộ bất tỉnh. Nếu như không có quỷ, vì sao hắn phải giả bộ bất tỉnh?”

“Đây rất khó nói thông.”


Chu Nguyên khom người trả lời: “Là, là bởi vì ta tỉnh lại vào đêm hai mươi mốt, ta biết trong nhà xảy ra chuyện. Ta vốn là muốn ra mặt, nhưng ta và nương ta thương lượng một lần, cảm thấy ta không thể lập tức tỉnh.”

“Một khi ta tỉnh, rất có thể nha môn sẽ hoài nghi là ta giết, dù sao, ta cũng đã từng nói lời đại nghịch bất đạo.”

Phong Triệu Bình nói: “Đây, cũng là bằng chứng?”

“Suy đoán thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Làm theo ý nghĩ và quá trình trước, nhất nhất bài trừ, cuối cùng lấy được dĩ nhiên chính là chân tướng.”

“Như vậy, hắn chột dạ đào tẩu, cũng là bởi vì sợ bị hoài nghi?”

“Những người của tiêu cục chỉ ra và xác nhận hắn, là bọn hắn hãm hại hắn?” Phong Triệu Bình chất vấn.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Phong Triệu Bình, cười, nói: “Phong cô gia ngôn từ vẫn là rất sắc bén, so với hình dạng ôn nhuận vừa rồi của ngươi đòi hỉ tốt hơn nhiều.”

Khóe miệng của Phong Triệu Bình không nhịn được, run lên.

“Mới vừa rồi cũng đã nói, hắn không phải đào tẩu. Mà là bị người bắt đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta ở trong mộ cũ ở bãi tha ma ngoài thành tìm được hắn.”

“Bị người buộc, đặt ở trong quan tài. Chỗ kia rất khó tìm, nói vậy bình thường không có người đi, dù là Chu Nguyên hô bể cổ họng, cũng sẽ không có người đến cứu hắn.”

Phong Triệu Bình hỏi: “Nếu như thế khó tìm, Đỗ tiên sinh lại là làm sao tìm được?”

“Nếu ta nói trùng hợp, liền có chút phu diễn. Kỳ thực, ta là để người theo ba vị thường tùy được dùng dao bên cạnh ngươi. Ngươi không thể để cho Chu Nguyên chết, cũng sẽ phải đưa cơm đưa nước.”

“Lâu thì ba ngày, chậm thì một ngày thì mau chân đến xem.”

“Ngươi đoán thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không phải một ngày cũng không phải ba ngày, hai ngày đã tìm được Chu Nguyên.”

Phong Triệu Bình mím môi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khó lộ ra thần thái vân đạm phong khinh nữa.

“Đỗ tiên sinh nói đùa, ta không có buộc hắn, càng không có giết người. Tiểu nhân không biết người theo dõi là người nào.”

“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không phải người của ngươi sao? Cố Thanh Sơn, dẫn người tới đi.”

Cố Thanh Sơn nhéo một sai vặt dẫn tới.

Phong Triệu Bình biến sắc, hắn không biết sai vặt của hắn bị bắt.

Thảo nào từ hôm qua đã không nhìn thấy hắn, còn tưởng rằng hắn đang bảo vệ Chu Nguyên, không có tiện trở về.

“Tam gia!” Sai vặt phù phù quỳ xuống, dập đầu nói, “Tiểu nhân vô năng, tiểu nhân vô năng a!”

Bookwaves.com.vn

Phong Triệu Bình ở nhà đứng thứ thứ ba, cho nên người của Phong gia gọi hắn là tam gia.

“Ngươi làm cái gì.” Phong Triệu Bình chìm khẩu khí, mặt lạnh hỏi.

Sai vặt dập đầu trứ đầu nói: “Tiểu nhân bắt cóc nhị gia, tiểu nhân một lòng muốn báo thù cho tam nãi nãi. Tam gia, tiểu nhân làm sai!”


“Hồ đồ.” Phong Triệu Bình nói, “Ngươi sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy.”

Sai vặt liên tục dập đầu.

“Đỗ tiên sinh, ” Phong Triệu Bình nói, “Hạ nhân ngu muội vô tri, thêm phiền toái cho người và Thiệu đại nhân. Hắn tuy là một người lớn, nhưng là tùy tùng của tiểu nhân, hắn phạm sai lầm tiểu nhân nan từ kỳ cữu, còn thỉnh Đỗ tiên sinh và đại nhân trách phạt.”

“Không vội phạt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Sai vặt của ngươi gánh hết trách nhiệm, ngươi thì phủi sạch sẽ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Điều này làm cho ta nhớ tới vài người của tiêu cục, coi như là đạo diệc hữu câu, mặc dù giết người, lại giúp đỡ ngươi cùng nhau nói sạo, chỉ ra và xác nhận Chu Nguyên.”

“Không biết, vì sao bọn họ trung tâm tín nhiệm với ngươi như thế?”

Phong Triệu Bình nói: “Đỗ tiên sinh, lời của người ta không rõ. Ta cùng bọn họ căn bản không quen biết.”

“Ta đoán, nguyên nhân ngươi để cho bọn họ cam nguyện sau khi bị bắt, còn giúp ngươi chỉ ra và xác nhận Chu Nguyên, là bởi vì, các ngươi đã sớm kế hoạch xong rồi, dù là hết thảy đều bại lộ, ngươi cũng giúp bọn hắn đào tẩu ra khỏi đại lao của huyện nha đi?”

Phong Triệu Bình sửng sốt.

“Thế nhưng, bọn họ không biết là, ngươi căn bản cũng không có dự định cứu bọn họ ra ngoài.”

Nàng nói chuyện, vỗ tay một cái, Kiều Mặc dẫn đoàn người của tiêu cục qua đây, để cho bọn họ cùng nhau quỳ ở chỗ này, Đỗ Cửu Ngôn nói với Lý Mâu : “Hắn cứu không nỗi ngươi, ngươi biết vì sao không?”

Lý Mâu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không nói gì.

“Bởi vì hắn căn bản không khả năng cứu các ngươi. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như cứu ngươi ra ngoài, hắn phải cho các ngươi bao nhiêu tiền?”

“Mà, cả đời này hắn đều có nhược điểm ở các ngươi trong tay. Hắn thông minh như vậy, làm sao có thể lưu lại hậu hoạn cho mình được chứ?”

Thiệu Văn Lương cả giận nói: “Ai cũng không có khả năng từ từ trong phòng giảm của bổn quan, cướp đi bất luận kẻ nào!”

“Xem!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thiệu đại nhân cũng nói, không ai có thể từ huyện nha cướp người đi.”

“Lý Mâu, ngươi giảng đạo nghĩa giang hồ với một tiểu nhân, ngươi rất ngu a.”

Lý Mâu hơi biến sắc nhìn Phong Triệu Bình.

Cái trán của Phong Triệu Bình ra một tầng mồ hôi rịn.

“Đỗ tiên sinh, lời này của người có bất công. . .” Phong Triệu Bình nói phân nửa, Lý Mâu bỗng nhiên nói, “Ta nói!”

Hắn chỉ vào Phong Triệu Bình, nói: “Là Phong tam gia sai sử chúng ta diệt cả nhà Chu thị.”

“Chúng ta cùng Chu nhị gia, căn bản không quen biết.”

(Luna: Hehe đoán trúng rồi, từ ngày đào hố này tới giờ, đây là lần đầu tiên đoán 9xác, cảm động quá đi)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận