Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 14: HỒNG NHAN HỌA THỦY


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi không nên nói bậy.” Phong Triệu Bình nói, “Ta sai sử các ngươi giết người bao giờ.”

Đạm nhiên của Phong Triệu Bình duy trì không được nữa, nhảy dựng lên.

Đỗ Cửu Ngôn dường như chế giễu nhìn hắn.

“Phong Triệu Bình, có phải ngươi lại muốn nghi vấn, giữa ngươi và Lý Mâu không có khế ước, nếu Lý Mâu có thể chỉ ra và xác nhận Chu Nguyên trước, sau sửa lại thành ngươi, liền biểu thị hắn nói không thể tin hay không?”

Phong Triệu Bình nói: “Chính là như vậy!”

“Lý Mâu ta phun nước bọt làm đinh, ở trên giang hồ không người chẳng biết.” Lý Mâu nói, “Phong tam gia, nếu ngươi nói như vậy, thì quá không có suy nghĩ.”

Phong Triệu Bình nói: “Đây là chuyện mạng người quan thiên đại, ai có thể đàm đạo nghĩa giang hồ với ngươi. Huống chi, ngươi thay đổi xoành xoạch, cũng không biết xấu hổ nói phun nước bọt làm đinh?”

Lý Mâu tức giận muốn đứng lên đánh hắn, bị Hàn Đương đè lại.

“Ai nha nha, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi một vòng, nói, “Vậy tiếp tục nói.”

“Ngươi rất ngoan cường a.”

Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện dừng một chút, nói: “Thứ nhì, chuyện để ta hủy bỏ Chu Nguyên, mà hoài nghi Phong Triệu Bình, chính là cái chết của Phong Chu thị.”

Tay của Phong Triệu Bình run lên.

“Ngươi lúc đó cũng nhìn thấy.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Trước khi nàng chết từng tranh chấp với người khác. Tay nàng không tấc sắt, Lý Mâu bọn họ muốn giết nàng, dễ như trở bàn tay, không để cho nàng cơ hội tranh chấp.”

“Người có khả năng duy nhất tranh chấp với nàng, chính là phu quân thân nhất của nàng.”

Phong Triệu Bình cường trang trấn định, hừ một tiếng.

“Cỡi quần áo của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn xác nhận, đi tới cởi y phục của Phong Triệu Bình.

“Đây là, làm cái gì?” Tộc trưởng hỏi.

“Khe móng tay của Phong Chu thị có vụn da, móng tay dài như vậy đều gãy, nói vậy tính qua mười ngày, vết tích hẳn là vẫn có thể tìm được.”

“Dựa theo tình huống lúc đó, vết trảo chắc là cổ tay hay trên cổ.”


Cái cổ có thể thấy, cũng không có vết trảo.

Vậy nên nơi cổ tay.

“Vết trảo ở, nơi cổ tay, vi, vì sao cởi hết y phục?” Tộc trưởng thấy Cố Thanh Sơn rất dễ dàng chế phục Phong Triệu Bình, xé ngoại bào của hắn lại kéo trung y, cuối cùng chỉ cho Phong Triệu Bình còn lại một cái khỏa khố che giấu.

“Cởi dứt khoát một cái.” Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhạt nói.

Sắc mặt của Phong Triệu Bình đỏ lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn hận, đầy mắt cừu hận.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Phong Triệu Bình nói, “Ngươi khinh người quá đáng!”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Lúc ngươi diệt cả nhà người ta, thế nào không có nghĩ tới khinh người quá đáng, bị cởi đồ lại tức giận như vậy?”

Nàng đi tới, đứng ở trước mặt Phong Triệu Bình.

Cố Thanh Sơn giơ tay bên phải của Phong Triệu Bình lên cho Đỗ Cửu Ngôn xem.

Quả nhiên, vị trí khuỷu tay của hắn, có ba vết trảo sâu đậm, bởi vì Phong Chu thị ngay lúc đó phẫn nộ, ba vết này, hầu như móc đi ba vết thịt, chớ nói mười ngày, chính là thêm mười ngày nữa cũng khó khỏi hẳn.

“Thật là có.” Có người sang đây xem, sắc mặt đại biến, thấp giọng nghị luận.

“Sao hắn là người như thế, Chu đại lão gia đối với hắn thật là tốt a. Năm đó cô nãi nãi nhìn trúng hắn, hắn vẫn là một tiểu tử nghèo, nếu không có đại lão gia giúp hắn lập nghiệp, cho hắn tiền vốn giúp hắn buôn bán, hắn có thể có ngày hôm nay sao?”

“Thực sự là lang tâm cẩu phế a.”

Mọi người nhìn Phong Triệu Bình, không tự chủ thối lui, cảm giác cho tới bây giờ chưa từng quen biết người này.

Như một ác quỷ khoác da người.

“Đỗ Cửu Ngôn, ” Phong Triệu Bình nói, “Đây chỉ là trùng hợp. Vào lúc ban đêm, ta không ở Lô Khê, ở Tương Dương.”

“Ta có nhân chứng. Vào lúc ban đêm không chỉ ở trong Thiên Hương lâu Tương Dương thành ăn cơm, sau còn cùng chưởng quỹ của bọn họ chơi cờ.”

“Vết trảo này, là ta đêm đó. . . Đêm đó ở kỹ quán vui đùa, bị nữ nhân cào.”

“Ngươi cũng có thể đi thăm dò.”

Tương Dương quay về Lô Khê, mặc kệ bao lâu thời gian, phản chính một ngày một đêm là không có khả năng trở về.

Hắn đã sớm nghĩ xong.

“Phong Triệu Bình, ngươi cũng biết, nếu ta nói là ngươi, thì tất nhiên có đầy đủ chứng cứ!”


Nàng dứt lời, Diêu Diệp từ bên ngoài kéo một nữ nhân tiến đến, ném trên mặt đất một cái, nữ nhân kia a hét thảm một tiếng, hướng về phía Phong Triệu Bình liền hô: “Biểu ca!”

“Lan muội!” Thần sắc của Phong Triệu Bình đại động, ôm nữ nhân, đau lòng nói, “Bọn họ dụng hình nàng?”

Bookwaves.com.vn

Nữ nhân anh anh khóc, bắt Phong Triệu Bình nói: “Biểu ca ta rất sợ hãi, những người này rốt cuộc muốn làm gì.”

“Đừng sợ, đừng sợ.” Phong Triệu Bình ngữ khí ôn nhu, mãn nhãn đều là nhu tình, “Có ta ở đây, bọn họ sẽ không làm như vậy với nàng.”

Nữ tử khóc gật đầu.

Người xung quanh nhìn một màn này, mỗi một người đều rất kinh ngạc, Chu Nguyên quát mắng: “Tiểu quả phụ, tiểu tiện nhân!”

“A, đúng!” Có người tiếp câu chuyện nói, “Chính là biểu thái thái gả đi Nguyên Lăng, sau này tướng công chết quay về Lô Khê đầu nhập vào Phong gia kia đi.”

Tất cả mọi người nghĩ tới.

Đỗ Cửu Ngôn cũng đánh giá Hàn Kiều thị. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mắt nhìn người là hàm chứa lệ, làm cho nam nhân không tự chủ được sẽ sinh ra thương tiếc, hơn nữa vóc người của nàng đẫy đà, phong tình vạn chủng, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy, dù là Quế vương đi ngang qua đều phải nhìn nhiều một mắt.

Ngược lại không phải là thích, là bởi vì rất có vị nữ nhân, như. . . Tô Ngưng Nguyệt.

Nhưng Tô Ngưng Nguyệt chính phái hơn nàng rất nhiều, mắt cũng trong suốt rất nhiều.

“Ta đã nói, nữ nhân này trở lại một cái sẽ xảy ra chuyện, lúc đó cô nãi nãi lại còn để cho nàng ở trong nhà.” Có tộc nhân nói, “Ngươi xem hiện tại, hai người này rõ ràng có gian tình.”

Phong Triệu Bình cả giận nói: “Cái gì gian tình, ta và Lan muội là thanh mai trúc mã, là Chu gia các ngươi chia rẽ.”

“Năm đó, nếu không phải Chu Chấn muốn cho ta làm nữ tế của hắn, buộc Lan muội xa gả cho nam nhân kia, nàng làm sao sẽ sống khổ cực như vậy, làm sao sẽ mỗi ngày bị người kia đánh, ta làm sao sẽ ngày đêm đối mặt với mụ dạ xoa Phong Chu thị kia.”

“Là Chu Chấn, hắn hủy cả đời ta!”

“Hắn chính là một súc sinh!”

Phong Triệu Bình tâm tình kích động, nói xong cũng hối hận, những lời này hắn không nên nói.

Hắn vừa nhìn thấy Hàn Kiều thị thì rối loạn đầu trận tuyến.

Súc sinh? Đỗ Cửu Ngôn xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Chu Nguyên.

Sắc mặt của Chu Nguyên cứng đờ cúi thấp đầu xuống.

“Nói như vậy, động cơ của ngươi cũng là bởi vì Chu Chấn chia rẽ đôi uyên ương số khổ như các ngươi a, thật đúng là người nghe rơi lệ, người nghe thương tâm.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn Hàn Kiều thị hỏi, “Ta có nói mấy câu muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời, ta để ngươi đi.”


Hàn Kiều thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hai mắt đẫm lệ lưng tròng gật đầu, nói: “Được, người nói.”

“Chận cái miệng của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn để Cố Thanh Sơn ngăn chặn miệng của Phong Triệu Bình, chế trụ hắn không cho hắn động.

Nàng hỏi Hàn Kiều thị, nói: “Biểu ca ngươi sắp bắt đầu xử lý Chu gia sản nghiệp, ngươi cũng biết chứ?”

“Nô, nô gia không biết.” Hàn Kiều thị lắc đầu, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, lê hoa đái vũ nói, “Đỗ tiên sinh, ta ngươi đều là nữ nhân, người phải hiểu, nữ nhân chúng ta không dễ.”

“Người cần gì phải làm khó nô gia chứ.”

“Mệng của nô gia, rất khổ. . .” Lúc nói chuyện, cầm một cái khăn ra anh anh khóc lên.

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, Hàn Đương một cước đá vào hàn kiều thị trên vai, cả giận nói: “Thứ quỷ gì, cũng không biết xấu hổ và chúng ta vương phi nói cùng là nữ nhân nói.”

“Nếu nàng như mây trên trời, ngươi chính là phân dưới hầm cầu!”

Hàn Kiều thị đại khái chưa từng bị nam nhân đối xử như thế, nàng nhất thời quên mất đau, rất giật mình nhìn Hàn Đương.

“Nhìn cái gì, nhìn nữa ta đánh tiếp.”

Hàn Kiều thị nhất thời khóc lên.

Bookwaves.com.vn

“Ô ô. . .” Phong Triệu Bình đau lòng hô.

Đỗ Cửu Ngôn cách y phục, vỗ vỗ vai của Hàn Kiều thị, nói: “Ngươi khóc nữa, vương gia nhà của ta cũng muốn tiến đến đánh ngươi.”

“Lúc này hắn ở trên xe ngủ, lập tức sẽ tiến vào.”

“Vương gia đánh người thì không phải là đạp nữa.”

Hàn Kiều thị lăng lăng, không dám nói lời nào, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn vừa không có đẹp như nàng, dường như nam nhân, dựa vào cái gì nam nhân khác thích nàng?

Mệnh thật tốt.

“Buổi tối hai mươi, biểu ca ngươi ở cùng với ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hàn Kiều thị lắc đầu, nói: “Ta không biết, ta cái gì cũng không biết.”

“Ngươi biết, lúc đó nửa đêm, hắn gõ cửa ngươi mở cửa, hàng xóm nhà ngươi nghe được trong viện ngươi có tiếng nam nhân nói chuyện, hắn ghé vào đầu tường, tận mắt nhìn thấy Phong Triệu Bình.”

“Nam nhân này đáng ghét nhất, hắn thích len lén nhìn ta.” Mặt của Hàn Kiều thị đỏ lên.

“Đúng vậy, có nam nhân chính là sắc mị mị. Đêm hôm đó hắn còn nghe góc tường của ngươi và biểu ca ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hàn Kiều thị xoa xoa nước mắt, cúi thấp đầu nói: “Đỗ tiên sinh, người như vậy quả thực thật là quá đáng, có thể cáo hắn hay không?”

“Có thể a, còn có thể đánh hắn nữa!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hàn Kiều thị nở nụ cười, nàng cười rộ lên có lúm đồng tiền rất đẹp, cho nên nàng nhất thời phát hiện, các nam nhân trong gian phòng đó đều nhìn nàng, nàng nhất thời lau khô mặt, nhu nhu nhược nhược lộ nửa mặt.


Đỗ Cửu Ngôn đối với loại loại hình nữ tử này, biểu thị kính nể từ đáy lòng.

Giá trị nhân sinh của các nàng, chỉ có câu dẫn và lấy lòng nam nhân, dùng ánh mắt mê luyến của nam nhân để khẳng định giá trị của mình.

“Phong Triệu Bình, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Phong Triệu Bình, nhướng mày nói, “Lan muội muội thân yêu của ngươi có thể làm chứng đó.”

Phong Triệu Bình trừng Đỗ Cửu Ngôn, thẹn quá thành giận, nói không ra lời.

“Kỳ thực, năm đó Lan muội muội thân yêu của ngươi là tự nguyện gả đi Hàn gia, tuy rằng nam nhân kia không đẹp bằng ngươi, nhưng trong nhà nam nhân kia rất có tiền.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn có, ngươi có biết nam nhân kia là chết như thế nào chứ?”

Phong Triệu Bình không giải thích được.

“Là nàng câu đáp ngoại nam, để nam tử khác dục sinh dục tử muốn độc chiếm nàng, nên thừa dịp bầu trời tối đen giết phu quân nàng.”

“Sau khi nàng quay về Lô Khê, tuy là tìm ngươinương tựa, nam nhân tốt với nàng, vô số kể!”

Phong Triệu Bình không dám tin tưởng Hàn Kiều thị.

“Biểu ca, biểu ca ta không có!” Hàn kiều thị lắc đầu.

Nàng vừa mới nói xong, Chu Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có? Ngươi ngủ với ta một lần, khen năng lực của ta thì sao?”

Phong Triệu Bình nhìn Chu Nguyên, lại nhìn Hàn Kiều thị, nhất thời a một tiếng, quỳ trên mặt đất.

“Phong Chu thị mặc dù không mạo mỹ, nhưng nàng giao dịch bình đẳng với một người dung mạo xinh đẹp như ngươi. Là nàng cho ngươi cuộc sống tiền và giàu có, sau khi ngươi không lo cuộc sống nữa, mà bắt đầu nhớ tới năm đó?”

“Năm đó ngươi có thể bi tình lừng lẫy một chút nữa, tỷ như đi xa tha hương, tỷ như một đao minh chí. Nhưng ngươi không có, ngươi thậm chí không có phản kháng, vô cùng cao hứng thú Phong Chu thị.”

Chu Nguyên nói: “Đúng, hằn từng bảo chứng với cha ta, sẽ tốt với muội muội ta.”

“Ngụy quân tử, cũng không gì hơn cái này.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mơ ước tiền tài của Chu gia, muốn nuốt một mình, sau đó ôm mỹ nhân về.”

“Bàn tính của ngươi đánh thật vang a.”

Phong Triệu Bình đương nhiên không chỉ là vì ái tình, nhưng ái tình là chuyện phát sinh sau.

Bởi vì có Phong Chu thị hắn tài có tiền. Nhưng hắn muốn có nhiều tiền rồi lại không muốn Phong Chu thị.

Kế thừa gia nghiệp, một nữ tế như hắn là không thể nào, chỉ có tiếp nhận quản lý chậm rãi tằm ăn lên biến thành của mình.

“Cảm giác thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Lúc này, có hối hận nào không?”

—— lời nói ngoài ——

Ra cửa ở tửu điếm, khốn đáo bạo tạc còn ngủ không được, thực sự là một lời khó nói hết.

Ngày hôm nay thứ sáu lạp, có phải hay không yếu nghênh tài thần? Ta nhớ kỹ trước đây thứ sáu sáng sớm, tiếng pháo là không ngừng.

Chúc tất cả mọi người năng nghênh đáo thần tài, năm nay vận may vào đầu, tài vận tràn đầy!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận