Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 15: KHÔNG CÓ VÔ TỘI


Dịch giả: Luna Wong


“Đều tại ngươi, đều tại ngươi tiện nhân này!” Phong Triệu Bình bỗng nhiên tránh thoát Cố Thanh Sơn, kéo vải trong miệng, xông lại mạnh tát Hàn Kiều thị một tát tai.

“Nếu không phải vì ngươi, ta làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế.”

“Đều là yêu nghiệt như ngươi, mê hoặc ta!”

Hai bên trái phải thật có nam nhân phụ họa, thấp giọng nói: “Từ xưa hồng nhan họa thủy, nữ nhân, ngoại trừ minh môi chính thú, đường về khác, chỉ có thể vui đùa một chút.”

Vành mắt của Phong Triệu Bình muốn nứt ra, bóp cổ của Hàn Kiều thị, tư thế muốn chính tay đâm cừu nhân.

Hàn Kiều thị trừng con mắt nhìn Phong Triệu Bình, trong ánh mắt uông nước mắt lưng tròng.

Đỗ Cửu Ngôn một cước đá văng Phong Triệu Bình, cả giận nói: “Chuyện của mình làm tự gánh chịu, nàng bảo ngươi làm sao? Nàng vảo ngươi đi ăn phân, ngươi có ăn hay không?”

“Lúc giết người kế hoạch chu toàn, nói động cơ bắt đầu ra sức khước từ phẫn vô tội.”

“Vô tội nhất là nương ngươi, sinh ra một nghiệp chướng!”

Phong Triệu Bình quay đầu té trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, hận không thể bắn ra mấy cây độc châm.

“Đỗ tiên sinh, ” Phong Triệu Bình nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Động cơ của ta thì sao? Phong mỗ ta làm việc luôn luôn lãnh tĩnh, không có khả năng vì nữ nhân, giết cả nhà người khác.”

“Hơn nữa, Hàn Kiều thị là nữ nhân, nàng không thể lên công đường làm chứng. Nhưng ngoại trừ nàng ngươi còn có những chứng nhân và chứng cứ khác sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Ngươi cảm thấy ta có bao nhiêu rảnh rỗi, ở chỗ này không ngừng cãi cọ với ngươi.”

Nàng nói chuyện, nói với Thiệu Văn Lương: “Án tử ta tra tới đây, chứng nhân và chứng cứ ngươi lại tiếp tục lục soát.”

“Là hắn giết Phong Chu thị, như vậy hung khí của hắn nhất định có thể tìm được, trừ thứ này ra, hắn nhắc tới chưởng quỹ của Thiên Hương lâu, phái người đi hỏi một câu, nếu đối phương giúp đỡ cùng nhau nói sạo, ngươi bắt trở lại thẩm.”

“Vâng, vâng!” Thiệu Văn Lương nói, “Đa tạ Đỗ tiên sinh, hạ quan nhớ kỹ.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Hết thảy mang về nha môn.” Thiệu Văn Lương hướng về phía Diêu Diệp phất tay.

Diêu Diệp liền mang theo thủ hạ chính là bộ khoái, mang mọi người đi, Phong Triệu Bình hô: “Ngươi không phải tụng sư đại danh đỉnh đỉnh sao, sao ngươi đoán không được động cơ của ta?”


“Ngươi chính là có tiếng không có miếng.”

“Ngươi chính là có tiếng không có miếng!”

Hắn nói chuyện, bị bắt ra ngoài.

Hàn Kiều thị cũng cùng nhau bị ngăn chặn mồm, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấy Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng nàng, lại chuyển nhìn chằm chằm Diêu Diệp.

Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười xoa xoa trán.

Hàn Kiều thị. . . Cũng là một nhân tài a.

Người của bộ tộc Chu thị đều hình dạng không về được thần, tất cả mọi người nhìn nàng, hơn nửa ngày tộc trưởng hỏi: “Đỗ tiên sinh. . . Vụ án này nhất định là Phong cô gia làm?”

“Sẽ không có giả nữa?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn mọi người hỏi: “Ngày hôm nay các ngươi đề cử hắn, là không phải là bởi vì hắn hoạt động trước mặt các ngươi sao?”

“Đồng ý cho các ngươi chỗ tốt?”

Nàng hỏi, lúc này tất cả mọi người không dám trả lời.

“Vậy ngày mai đi nha môn, nói một tiếng với Thiệu Văn Lương.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tộc trưởng đáp: “Chuyện này lão phu nhất định đốc xúc.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, không chuẩn bị nhiều lời nữa, xoay người muốn đi.

“Đỗ tiên sinh, ” tộc trưởng hỏi, “Vậy. . . Vậy tài sản của Chu gia đại viện, đều giao cho Chu Nguyên sao?”

Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, nhướng mày nhìn Chu Nguyên.

“Ta, ta có lời nói với Đỗ tiên sinh.” Chu Nguyên đứng lên, cúi thấp đầu theo Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài.

Ở ngoài cửa dừng lại, Chu Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Đỗ tiên sinh, ta, có thể tiếp nhận sản nghiệp trong nhà sao?”

“Có thể a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ở trên luật pháp, ngươi không có bất cứ vấn đề gì, mà ngươi lại may mắn trở thành người cuối cùng của Chu gia.”

“Chúc mừng ngươi, ngươi được như nguyện.”

Chu Nguyên đột nhiên quỳ lại, khóc nói: “Đỗ tiên sinh, ta, ta không phải người, ta là súc sinh.”


Đường nhìn của Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Phòng An đứng ở cửa.

Bookwaves.com.vn

Phong Triệu Bình mua người giết người diệt khẩu, nhưng người thôi động hắn đi tới bước này, lại là Chu Nguyên.

Lúc đó, Chu Nguyên nói dọa, muốn giết Chu Chấn cầm lại tất cả thuộc về mình, lời kia hắn không chỉ là nói một chút, hắn còn làm.

Nhưng, hắn không có đánh toán tự mình động thủ.

Hắn làm cái gì?

Hắn làm một chuyện, chuyện có tội ác giống như giết người, hắn kê đơn Phong Triệu Bình có dung mạo tuấn tú luôn luôn rất được nữ tử thích, để một nam nhân đưa hắn. . . Sau đó, lưu đái hông của Chu Chấn ở trong phòng.

Từ đó về sau, Phong Triệu Bình âm thầm trù tính, muốn giết Chu Chấn.

Nếu như Phong Triệu Bình là sói đói, như vậy Chu Nguyên chính bạch nhãn lang nuôi không quen.

Hai con soi, ai là đường lang ai là hoàng tước?

Không dễ nói.

Nếu như không phải nàng tới, Chu Nguyên ở trong vụ án này giải không thoát được hiềm nghi, Phong Triệu Bình coi là rất tinh chuẩn.

Nhưng là, Phong Triệu Bình lại không biết, năm đó người nhục nhã hắn, để hắn hạ quyết định giết Chu Chấn, chính là người hắn muốn hãm hại vu oan.

Cục trong cục, ai cũng không phải người vô tội.

“Ta, ta đi tìm Thiệu đại nhân.” Chu Nguyên dập đầu nói, “Ta đi chuộc tội.”

“Ta cũng thật không ngờ, hắn không phải chỉ giết cha ta và đại ca của ta, hắn. . . Hắn cư nhiên giết cả nhà.”

“Quá độc ác, quá độc ác!”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

Trong《 Chu Luật 》, không có tiến hành định tội đối với nam tử bị cưỡng gian, hành vi phạm tội của Chu Nguyên, coi như là xử nặng cũng bất quá ngồi hai ba năm tù.

Nhưng người một nhà của hắn chết, lại sẽ trở thành ác mộng cả đời của hắn.

“Đỗ tiên sinh, ” Phòng An xoa xoa tay nhìn bóng lưng Chu Nguyên rời đi, thấp giọng nói, “Ngày đó tiểu nhân thỉnh người biện tụng, chủ trì công đạo, là. . . Là xuất phát từ thật tình.”


“Tiểu nhân, tiểu nhân thật không có tư tâm.”

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, nói: “Chuyện của Chu gia qua rồi, ta cũng không muốn chủ trì. Chỉ hy vọng ngươi có thể không phụ lòng tín nhiệm và tài bồi của chủ tử ngươi đối với ngươi.”

“Vâng!”

Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương đi theo phía sau nàng.

Phòng An cũng không phải người tốt, hắn ở sau khi Chu gia gặp chuyện không may, cấp tốc bắt đầu dự định cho mình, muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, nuốt trọn tài sản của Chu gia.

Cho nên, hắn đề nghị muốn chia đều tài sản cho mọi người Chu gia, nhưng mỏ và những sản nghiệp khác, do quản sự như hắn thay xử lý.

Sản nghiệp ở trong tay của hắn, lâu là mười năm ngắn là ba năm rưỡi, tất nhiên sẽ đổi họ Phòng.

Nàng không có gì có thể nói, dù sao, số tiền này phân tới phân lui, cũng không có khả năng phân cho nàng.

“Cửu ca, ” Tống Cát Nghệ ngồi ở trên ngựa hướng về phía nàng phất tay, “Ngươi đi đủ hơn nửa canh giờ, chúng ta đều muốn đi tìm chỗ ngồi vừa ăn cơm vừa đợi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi đi, chúng ta làm trễ nãi bảy tám ngày, nhanh chóng chạy đi.”

“Dù sao ta cũng nói với Bả gia ta rồi, tìm tục cốt cao cho hắn.”

Quế vương tỉnh ngủ, từ trong xe ngựa dò một đầu đi ra, nhìn nàng, nói: “Đều làm thành rồi?”

“Án tử là thành.” Đỗ Cửu Ngôn lên xe ngựa, “Thế nhưng việc nhà không thành.”

Quế vương lôi kéo nàng đi lên, nói: “Tiền không sợ không ai phân, huống chi, ngoại trừ người bị chết, không tồn tại không công bằng.”

Bookwaves.com.vn

“Vương gia, lời nói này của người rất sâu sắc a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Bất quá cũng có không công bằng, hài tử kia đáng thương.”

Quế vương nói: “Phong gia cũng không phải đa tử đa tôn, hài tử kia mặc dù không thông minh, lại gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường, người của Phong gia sẽ chiếu cố thật tốt hắn.”

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cũng xốc mành nói với mọi người, “Đi, đến chỗ tiếp theo, dùng phí dịch vụ của ta, thỉnh các vị có một bữa cơm no đủ.”

Bùi Doanh ở trong xe ngựa phía sau hỏi: “Đỗ tiên sinh, chúng ta muốn đi Thiệu Dương sao?”

“Đi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quế vương.

“Không biết.” Quế vương nói, “Ta lúc nào có thể làm chủ? Nàng cho ta quyền lợi này sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vương gia cứ to gan làm chủ.”

“Thực sự?”

“Thực sự.”

“Vậy chờ trở về lại đi.” Quế vương nhướng mày nói, “Ta dẫn nàng đi Quảng Tây kiến thức một chút?”


Ăn nhịp với nhau! Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy tiểu gia ta, cố mà làm đi dò xét phiên địa của ngươi, dù sao, sau này còn phải hay không, thì khó mà nói.”

“Thừa dịp trước khi giải tán, ta phải đi kiến thức một chút.”

Quế vương dào dạt đắc ý, nhướng đầu lông mày nói: “Thỉnh phu nhân theo bổn vương.”

“Tốt, phu quân!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Nàng vừa nói xong, liền nghe phía sau có người gọi nàng, “Đỗ tiên sinh!”

“Ân?”

Xe ngựa dừng lại, Đỗ Cửu Ngôn vén rèm xe, liền thấy Diêu Diệp mang theo các huynh đệ của mình đuổi theo, hắn la lớn: “Tiễn đưa Đỗ tiên sinh.”

Lúc nói chuyện, nhóm hơn hai mươi một bộ khoái, đứng ở trên đường cái, đồng loạt hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn.

“Làm cái gì vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không biết, còn tưởng rằng vương gia nhà của ta phù linh hồi hương cho ta nữa đó.”

Diêu Diệp lắc đầu, nói: “Đỗ tiên sinh, tiểu nhân mang theo các huynh đệ, là tới cám ơn người. Nếu như không phải người, vụ án này chúng ta có thể không phá hết.”

“Đến lúc đó Thiệu đại nhân. . .” Diêu Diệp nói phân nửa, không đề cập tới Thiệu Văn Lương, nói tiếp, “Nói chung, đa tạ Đỗ tiên sinh.”

“Thỉnh Đỗ tiên sinh nhận cúi đầu của chúng ta.”

Mọi người lại hành lễ, Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Không phải công lao của một mình ta.”

“Vâng!” Diêu Diệp minh bạch, mang theo các huynh đệ hành lễ trí tạ cho đám người Tiền Đạo An và Lỗ Niệm Tông.

Lỗ Niệm Tông hỉ tư tư, chờ ra khỏi thành lúc nghỉ ngơi nửa đường, hắn lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, ta cũng được người cảm tạ.”

“Ta sau này, cũng muốn làm bộ khoái!”

Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Nếu như ngươi muốn tra án phá án, vậy còn không bằng đi thi công danh, cần gì làm bộ khoái, chẳng phải là mai một nhân tài như ngươi sao.”

“Cũng đúng nga.” Lỗ Niệm Tông ngẹo đầu nghĩ, vừa quay đầu lại hướng về phía Trịnh Ngọc Cầm nói, “Cầm tỷ tỷ, ta có một quyết định mới.”

Kiều Mặc hét lớn một tiếng, nói: “Lỗ công tử, ngươi có quyết định gì thì xông về phía ta!”

“Không muốn.” Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Tự ngươi cưỡi ngựa chơi đi, ta muốn nói với Cầm tỷ tỷ.”

Kiều Mặc tức giận, dùng ánh mắt đi tìm cầu Đỗ Cửu Ngôn giúp đỡ, thỉnh nàng chủ trì công đạo.

Đỗ Cửu Ngôn làm bộ không phát hiện, ngủ ở trong xe.

Đi sau ngày, bọn họ vòng qua Bảo Khánh phủ, trực tiếp đi Trấn Viễn phủ, chuẩn bị qua Trấn Viễn phủ nhập cảnh nội Quảng Tâ.

Ở Quảng Tây dừng lại mấy ngày, lại đi Vân Nam.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận