Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 16: MẪU TỬ HAI NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


“Cửu ca!” Vừa tới cửa Trấn Viễn phủ, Đỗ Cửu Ngôn chợt nghe một thanh âm quen thuộc cực kỳ.

Nàng giật mình một cái ngồi dậy, hướng về phía bên ngoài xe ngựa hô: “Là ai đang kêu ta?”

“Cửu ca, ” có người đi lên, cười hì hì nói, “Ngươi đoán ta là ai?”

Đỗ Cửu Ngôn liếc mắt, ra xe ngựa nhìn Đậu Vinh Hưng mặc trường bào mới tinh, mi phi sắc vũ. Nàng sinh không thể yêu nói: “Còn thật thông minh a, biết chúng ta không trở về Bảo Khánh sẽ đi ngang qua Trấn Viễn phủ, nên chờ ở chỗ này?”

“Hắc hắc.” Đậu Vinh Hưng nói, “Các ngươi muốn đi làm việc, không có ta các ngươi buồn chán bao nhiêu.”

“Có ta ở đây, có thể cho các ngươi giải buồn a.”

Đỗ Cửu Ngôn dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, hỏi: “Làm sao giải buồn?”

“Đánh hắn.” Tống Cát Nghệ nói, “Giải buồn!”

“Nhìn ngươi mập.” Đậu Vinh Hưng ghét bỏ nói, “Thành thân xong, ngươi triệt để không quan tâm, một lòng muốn ăn cho bản thân thành người mập mạp.”

Tống Cát Nghệ rung đùi đắc ý, Tô Ngưng Nguyệt che mặt cười nói: “Đậu tiên sinh, người đã tới, Lưu Kiều đâu?”

“Ở khách sạn đó.” Đậu Vinh Hưng nói, “Nói khó có được có cơ hội cùng chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, dù là trời sập xuống cũng không thể vắng họp.”

Mọi người cười đùa tiến Trấn Viễn phủ.

Vừa vào bên trong thành, Đỗ Cửu Ngôn không rõ liền nghĩ đến Thái Trác Như và Bả Tử.

“Lần đầu tiên ta tới Trấn Viễn, tính là kiến thức năng lực trác việt bất phàm của vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đựng Thái Trác Như ở trong da heo, cũng chỉ có ngươi có thể làm được.”

Quế vương nói: “Nếu không phải nàng đánh Cố Thanh Sơn, ta có thể bắt Thái Trác Như sao?”

“Nếu ngươi không tạo phản, ta có thể bắt Cố Thanh Sơn sao?”

“Cửu ca, Thái công tử đi rồi chưa từng trở về?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.

Hiện tại ai cũng không biết hắn ở nơi nào.

“Cũng không biết hài nhi của ta như thế nào, ở kinh thành có tốt hay không, có bị người khi dễ hay không.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài nói.


Nàng nói xong, khóe miệng của Đậu Vinh Hưng run lên, nói: “Cửu ca, củ cải nhỏ hiện tại là thái tử, ai dám khi dễ hắn?”

“Huống chi, dứt bỏ thân phận không nói, cũng không có ai có thể đơn giản khi dễ hắn a.”

“Cũng đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày hôm nay ở trước, tìm mỹ thực tế ngũ tạng, ngày mai chúng ta tiến Quảng Tây!”

Lỗ Niệm Tông vỗ tay, nói: “Mỗi ngày nghe Lưu Hải xạp, nói Quảng Tây thật tốt.”

“Hiện tại, tức phụ xấu rốt cục sắp gặp công bà nga.” Lỗ Niệm Tông nói.

Lưu Hải ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Nhất định sẽ làm cho Lỗ công tử lưu luyến vong phản, không muốn ly khai.”

“Không muốn ly khai?” Nhãn tình của Lỗ Niệm Tông sáng lên, “Là bởi vì có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp sao?”

Lưu Hải tép tép miệng, có tỷ tỷ đẹp hay không hắn không biết, phản chính, hắn còn chưa có thành thân.

“Hắt xì!” Củ cải nhỏ hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nói, “Tổ mẫu, ngươi nói thời gian dài như vậy, nương ta bọn họ tới chỗ nào rồi?”

Thái hậu xiên khối đào mật đút cho củ cải nhỏ, lại cười nói: “Mặc kệ đi như thế nào, hiện tại nhất định sắp tiến Quảng Tây.”

“Vậy cha ta khẳng định rất đắc ý.” Củ cải nhỏ nói, “Liên tục giới thiệu với nương ta sự tích vĩ đại của hắn.”

Thái hậu đầy mặt không tin, nói: “Đừng nghe cha ngươi nói mò. Lúc hắn ở ai gia ngại nói hắn, hắn đi, ai gia nói một câu xuất phát từ nội tâm với ngươi.”

“Ai gia căn bản không tin hắn.”

Thái hậu nói chuyện, còn xác nhận Tiền ma ma có ở hay không.

Nếu như Tiền ma ma nghe được, nhất định muốn sửa lại, thổi phồng Quế vương thông minh thế nào thế nào.

“Ta cũng rất muốn đi xem a.” Củ cải nhỏ ghé vào trên đùi của thái hậu, nói, “Bả Tử thúc khẳng định cũng rất muốn đi.”

Thái hậu đang muốn nói, Triệu Khải từ bên ngoài tiến đến, một thân trường bào huyền sắc, đi nhanh tiến đến, tuy có chút khập khiễng nhưng không chút ảnh hưởng khí thế nào.

“Bả Tử thúc, ngươi tới bồi tổ mẫu dùng cơm trưa sao?” Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên.

Bả Tử thúc tuy rằng làm hoàng đế, nhận thái hậu làm mẫu thân, nhưng lúc mẫu tử bọn họ chung đụng, vẫn là lạ.

Phản chính, không thân thiết.

Không giống hắn và nương hắn, chỉ cần gặp mặt sẽ có chuyện nói không hết.

“Ân.” Triệu Khải ngồi xuống đối diện thái hậu, hỏi, “Đến ngọ thiện, liền tới chỗ mẫu hậu làm tiền.”


Thái hậu thật cao hứng Triệu Khải có thể tới chỗ nàng, nàng cười nói: “Làm món ngươi thích ăn, lập tức xong.”

“Chuyện nội vệ xử lý tốt chưa?”

Lúc đó Tần Thao khởi biến, nội vệ cũng giết giết bắt bắt, nên lúc Phượng Ngô cung bốc cháy, nhân thủ cứu hoả cũng không đủ.

Triệu Khải đăng cơ xong, liền lục tục bù lại nội vệ.

Bookwaves.com.vn

“Vâng.” Triệu Khải gật đầu, “Để trưởng tử của Quách Đình làm thống lĩnh nội vệ.”

Thái hậu biết Quách Đình, lúc đó ở Thiệu Dương, Quách Đình cùng bọn họ lui tới mật thiết, cùng Đỗ Cửu Ngôn quan hệ cũng rất tốt.

“Ngươi làm việc, mẫu hậu yên tâm.”

Triệu Khải mặc dù đăng cơ không lâu, nhưng thái hậu phát hiện, hắn làm việc rất dứt khoát, tấc phân trên triều đình bóp nắn cùng cân đối cũng nắm giữ rất tốt.

Điểm này, làm tốt hơn Triệu Dục.

Triệu Dục cái gì cũng tốt, chính là lúc làm việc không đủ quả đoán.

“Quách Hiểu Ân mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng võ nghệ và thái độ làm người ta đều xác nhận qua, rất tốt.”

“Phu thê Quách Đình cũng tới kinh thành?” Thái hậu hỏi.

Triệu Khải gật đầu.

“Nếu nhi tử hắn làm thống lĩnh nội vệ, vậy sau này cũng phải thường gặp mặt, ai gia cũng muốn gặp phu thê bọn họ mới được.” Thái hậu nói chuyện thở dài, bưng chung trà cúi đầu lầu bầu nói, “Loại sự tình này, hẳn là hoàng hậu làm.”

“Mẫu hậu trà này không tệ.” Triệu Khải nói.

Khóe miệng của thái hậu run lên.

Hai người một thấp giọng lẩm bẩm nhắc nhở, một uống trà ngắt lời, như gà vịt nói chuyện, nói không trúng đề.

Triệu Khải uống trà, thần sắc thanh lãnh, ánh mắt rơi vào trên người vẫn củ cải nhỏ huyên thuyên chuyển tròng mắt quan sát bọn họ, nói: “Nhớ nương ngươi?”

“Ân. Rất ngưỡng mộ bọn họ có thể đi ra ngoài chơi.” Củ cải nhỏ nói, “Hơn nữa, nương ta chưa từng viết thư cho ta.”

Hắn vừa mới nói xong, Vương Bảo Ứng từ bên ngoài cười hì hì tiến đến, nói: “Thái hậu nương nương, thánh thượng, thái tử gia, có thư tới.”

Lúc nói chuyện, đưa ba phong thư.


“Có thư!” Củ cải nhỏ nhảy cỡn lên nói, “Phần nào của ta?”

Vương Bảo Ứng cho hắn một phong, hắn hỉ tư tư mở ra, ngồi ở trên ghế đọc thư.

Thái hậu chần chờ một chút, suy đoán phong thư này là Đỗ Cửu Ngôn viết, hay là Quế vương viết, một lúc lâu mở ra, nhất thời nở nụ cười.

Một phong thư có hai tờ giấy, phu thê hai người mỗi người viết một tờ.

Triệu Khải xếp kín thư, cũng không có trực tiếp mở ra xem.

“Nương ta nói nàng đã đến Lô Khê, chờ chúng ta thu được phong thư này, có thể nàng đã vào Quảng Tây cảnh.” Củ cải nhỏ nói, “Bọn họ muốn ở Quảng Tây dừng mấy ngày, lại khởi hành đi Vân Nam.”

“Từ Quảng Tây đi Vân Nam có phải cũng mất thật lâu hay không?”

Triệu Khải gật đầu: “Cần một tháng.”

“Bả Tử thúc, không phải là người chưa đi qua sao, làm sao mà biết được?” Củ cải nhỏ nháy con mắt hỏi.

Triệu Khải bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Ta đã biết.” Củ cải nhỏ khe khẽ cười, “Bởi vì ngươi bình thường xem lãnh thổ quốc gia đồ, ngươi đánh giá tính ra cước trình đúng không.”

Triệu Khải không nói chuyện.

Bookwaves.com.vn

Trong lòng của thái hậu ngầm thở dài. Bởi vì nhi tử không nuôi lớn ở bên cạnh nàng, có lời nàng không thể nói quá nặng, hơn nữa, tính tình của Triệu Khải, vô luận cùng Quế vương hay Triệu Dục đều không giống.

Hai hài tử kia mặc dù đều là độc lập thông minh, có thể dính nàng, rất nhiều chuyện đều nguyện ý thương lượng cùng người làm nương như nàng.

Nhưng Triệu Khải không phải, hắn có việc dù là đo thương nghị với Trần Lãng, cũng sẽ không tới hỏi nàng.

Cái này không thể trách hắn, chỉ có thể nói, giữa mẫu tử bọn họ cũng cần thời gian lắng, không ngừng ở chung trung, tích lũy cảm tình.

“Khí trời ấm áp, ” củ cải nhỏ nói, “Ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài chơi không?”

Triệu Khải và thái hậu đều nhìn hắn.

“Chúng ta mặc y phục hàng ngày, ra ngoài thành đạp thanh.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói.

Thái hậu ngẩn ra, theo bản năng cự tuyệt nói: “Như vậy sao được, các ngươi đều là thiên kim chi khu, đơn giản ra ngoài nếu như có chuyện làm sao bây giờ?”

“Tổ mẫu.” Củ cải nhỏ nói, “Bả Tử thúc có võ công, dù là có người muốn làm gì hắn, cũng không gây thương tổn được hắn.”

“Quan trọng nhất, chúng ta có người âm thầm bảo hộ a.”

“Người có phải cũng muốn đi ra ngoài một chú hay khôngt? Có muốn đi Pháp Hoa tự, có muốn leo núi không?”

Thái hậu thật đúng là muốn đi, đều bao nhiêu năm không có ra ngoài rồi.

“Vậy đi đi.” Triệu Khải thấy thái hậu không nói lời nào, liền biết nàng cũng rất muốn đi, “Bớt mang theo những người này, khinh xa giản lược không nên lộ ra là được.”


“Củ cải nhỏ nói rất đúng, lấy quyền cước của ta, trên đời này cũng không có ai có thể gây tổn thương cho ta.”

Thái hậu do dự mà hỏi: “Đây, có thể không tốt lắm hay không?”

“Không có việc gì.” Triệu Khải nói, “Người quý vi thái hậu, lẽ nào muốn đi ra ngoài một chút, cũng phải được người khác đồng ý sao. Nếu thật là như vậy, vậy còn có ý gì.”

“Muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”

Thái hậu kinh ngạc nhìn Triệu Khải, bật thốt lên hỏi: “Ai gia muốn đi Giang Nam cũng có thể?”

“Có thể.” Triệu Khải nói, “Mang theo nhân thủ là được.”

Trong lòng của thái hậu rất hưng phấn, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng ở trước mặt Triệu Khải, nàng chìm một hồi, nói: “Ai gia suy nghĩ lại một chút.”

Triệu Khải không có ép buộc bọn họ.

Ngày thứ hai, Triệu Khải kết thúc lâm triều, gặp qua các vị triều thần, trở về hậu cung, thay đổi y phục hàng ngày, ba người ngồi hai chiếc xe ngựa, do Quách Hiểu Ân âm thầm hộ tống, lặng yên không một tiếng động đi Pháp Hoa tự.

Thái hậu và Tiền ma ma chủ tớ bốn người ở trong xe ngựa, len lén đánh giá phố xá phía ngoài.

“Biến hóa ghê gớm thật a, ai gia nhớ kỹ trước kia nơi này là một cửa hàng son phấn đi?” Thái hậu nói.

“Là cửa hàng son phấn, năm đó nô tỳ còn bồi người từng đến mua đồ. Nô tỳ nhớ kỹ, người ở chỗ này mua một hộp khẩu chi, sau này ngại nhan sắc bất chính, vẫn để trên bàn không dùng.” Tiền ma ma nói.

Thái hậu gật đầu, lại chỉ vào một bên khác, nói: “Chỗ bán đường cao kia, lại còn ở.”

“Không phải còn đó sau, năm đó phụ thân hắn gánh một gánh, cũng bất quá hắn mười lăm mười sáu tuổi, hiện tại qua chừng ba mươi năm, hắn cũng liền bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi rồi.”

Chủ tớ mấy người như hài tử, kỷ kỷ tra tra nghị luận tình hình phố xá.

“Thánh thượng thật là tốt, nói bồi người đi ra ngoạn liền đi.” Cung đại cô cô nói, “Nếu nô tỳ nói, thánh thượng mặc dù tính tình thanh lãnh nói ít, nhưng lòng lại là rất tinh tế rất mềm mại.”

“Vậy cũng phải.” Thái hậu cảm thán nói, “Hài tử này từ nhỏ ăn quá nhiều khổ, hôm nay chính là muốn tốt với người khác, sợ rằng cũng không biết nên dùng phương pháp gì.”

“Bất quá không quan hệ, ai gia tốt với hắn là được.”

Củ cải nhỏ nằm ở trong xe ngựa, đang chơi châu chấu bện bằng cỏ Vương Bảo Ứng mua.

“Ngươi dụng tâm lương khổ, ” Triệu Khải sờ sờ đầu của hắn, “Dụng tâm thải y phục ngu thân như thế, để ta và thái hậu nương nương thân cận một ít.”

Củ cải nhỏ cười hì hì, nói: “Đây là nương ta trước khi đi dặn ta, bảo ta nhất định phải nhận vai diễn điều hòa này.”

“Nàng nói, lúc nàng trở lại, hy vọng ngươi và tổ mẫu kinh qua cố gắng của ta, mẫu từ tử hiếu, tương thân tương ái.”

Triệu Khải sờ sờ đầu của hắn, nói: “Chớ bị nương ngươi dạy sai lệch, quan tâm lung tung.”

—— lời nói ngoài ——

Hàn kiều thị nữ nhân như vậy, tương đối cực phẩm, đại đa số nam tính đều cật một bộ này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận