Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 19: MỸ NHÂN NHƯ MÂY


Dịch giả: Luna Wong


“Không phải đều là hữu danh vô thực sao? Ngươi có gì phải sợ?” Đỗ Cửu Ngôn rất hưng phấn, Quế vương phủ cũng là có hậu trạch. Nàng nghiêng người qua đây hỏi Tô Ngưng Nguyệt, “Thiếp, có phải mỗi ngày phải vấn an kính trà cho chủ mẫu hay không?”

Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, nói: “Phải!”

“Thú vị, ” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Mỗi ngày thấy nhiều mỹ nhân như vậy, cũng là cảnh đẹp ý vui a.”

Quế vương trừng nàng, cả giận nói: “Nàng có ý gì, còn muốn thu hậu trạch?”

“Ta cho nàng biết, không được xằng bậy.”

Đỗ Cửu Ngôn như thật gật đầu, nói: “Chưa trải qua những thứ này, hiếu kỳ.”

“Nhiều người như vậy, một ngày phải phí bao nhiêu lương thực, còn phải tốn tiền mua quần áo!” Hắn phất tay áo nói, “Nuôi không nổi nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Vương gia không nuôi, ta nuôi!”

“Vậy cũng không được.” Quế vương nói, “Líu ríu rất ồn, ta không thích.”

“Vương gia!”

“Vương gia a!”

Từng tiếng kiều tích tích la lên, mười sáu vị thiếp thất đến gần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quế vương.

“Vương gia, người rốt cục đã trở về, nô gia chờ thật khổ cực a.”

“Vương gia, lần này người trở về sẽ không đi nữa chứ, đón chúng ta quay về vương phủ chứ? Chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau hầu hạ người, người nhất định sẽ hài lòng.”

“Đúng vậy đúng vậy, ” một vị nữ tử mặc quần lụa mỏng tử sắc dính sát, nâng mặt mày kiều mị động lòng người lên, “Vương gia, đón chúng ta trở về đi, chúng ta ở bên kia rất tịch mịch a.”

Cả khuôn mặt của Quế vương đều đang run, lui về phía sau, như lâm đại địch: “Xa một chút, đều tránh xa một chút cho bổn vương.”

Tất cả mọi người không dám tiến lên.

Đỗ Cửu Ngôn hăng hái dạt dào đánh giá một đám mỹ nhân, hoàn mập yến ốm, mỗi người mỗi vẻ. Hậu viện nho nhỏ này, cơ hồ có hết các màu mỹ nhân.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn hâm mộ nói, “Phung phí của trời a!”

Quế vương trừng nàng một mắt, cắn răng cấm nói: “Bổn vương là phu quân của nàng, nàng xem hí tâm không đau sao?”


“Đau lòng thanh xuân tốt đẹp của những mỹ nhân này, lãng phí cho cục gỗ như vương gia a.”

Quế vương hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nàng chờ, đêm nay mười tám thức!”

“Ha hả!” Đỗ Cửu Ngôn cười.

“Cố Thanh Sơn!” Quế vương quát.

Cố Thanh Sơn từ phía sau đuổi theo, thở hồng hộc nói: “Gia, ta nói vừa nói phân nửa, các nàng đã như một trận gió mà chạy.”

“Không, không ngăn cản.”

Quế vương trừng hắn một mắt, lại chỉ vào một đám mỹ nhân trước mặt, nói: “Bổn vương đã có vương phi, mệnh các ngươi lập tức tiêu thất!”

Một vị nữ tử vóc người cao gầy, bộ ngực cao vót tìm trái phải, hỏi: “Vương phi, ở nơi nào?”

“Là Đỗ tiên sinh sao?” Một vị kiều tiểu nữ tử hỏi.

“Nhất định phải, vương gia chỉ có một vương phi, không có người khác.”

“Thật là Đỗ tiên sinh a.”

“Vương phi!” Quế vương đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, vừa tra xét cư nhiên không thấy nàng, hắn hô, “Đỗ Cửu Ngôn!”

Đỗ Cửu Ngôn từ phía sau Lỗ Niệm Tông dò xét một cái đầu đầu, cười híp mắt nói: “Vương gia, nỗ lực a!”

Trò hay khó được, vẫn là phải xem.

Đỗ Cửu Ngôn vui tươi hớn hở tiếp tục xem.

“Không nghĩa khí!” Quế vương chỉa về phía nàng, vừa quay đầu đang muốn nói với nữ tử tử y cản ở trước mặt hắn, đã thấy nữ tử kia nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Ngươi chính là Đỗ Cửu Ngôn!”

“Quế vương phi, Đỗ Cửu Ngôn!”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Đúng vậy!”

“Thật là Đỗ Cửu Ngôn a.” Nữ tử y phục tử sắc dường như hồ điệp bay đi, “A! Ta rốt cục nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn rồi.”

“Đỗ tiên sinh ta rất thích người a.” Nữ tử tử y ôm cổ Đỗ Cửu Ngôn, hôn một cái ở trên mặt nàng, “Đỗ tiên sinh, sau này nô gia ăn vạ không đi, chính là chờ người theo vương gia đến Quảng Tây, nô gia thật rất muốn nhìn thấy người.”

“Không nghĩ tới thực sự nhìn thấy người, thật tốt quá.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ hai gò má bị cặp môi thơm lâm hạnh qua, ha hả nở nụ cười.


Quế vương giận tím mặt, nói: “Nàng là vương phi của ta, ngươi buông ra cho ta, có nghe hay không!”

“Đỗ tiên sinh, ta cũng thích người.”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”

“Đỗ tiên sinh, người thu chúng ta đi. Tuy rằng vương gia đẹp, nhưng là thái độ làm người thái không thú vị, vẫn là người tốt.”

“Vừa anh tuấn lại hài hước.”

Cục diện này không nghĩ tới a, không nghĩ tới nàng được hoan nghênh như thế, Đỗ Cửu Ngôn sửa sang lại y phục, ho khan một tiếng chắp tay nghiêm mặt nói: “Cái kia, ta là nữ tử a, không quá tiện.”

“Đỗ tiên sinh, chúng ta không ngại.”

“Hơn nữa, chúng ta cũng không muốn về nhà, trở về vẫn là phải bị tặng người. Nữ nhân chúng ta chính là mệnh khổ a. . . Người thương cảm thương cảm chúng ta, đều thu đi. Chúng ta nhất định sẽ chiếu cố người thật tốt.”

Lúc nói chuyện, vài người cư nhiên lê hoa đái vũ vây bắt Đỗ Cửu Ngôn khóc lên.

Nhất thời da đầu của Đỗ Cửu Ngôn tê dại, an ủi: “Có chuyện từ từ nói, chúng ta không khóc, không khóc!”

“Đỗ tiên sinh, người thu chúng ta đi. Chúng ta không cùng người đoạt vương gia, thực sự. Theo người tốt hơn, người đẹp mắt như vậy, là nữ tử còn oai hùng anh tuấn như thế, còn tốt hơn cả vương gia.”

“Nữ nhân hiểu nữ nhân nhất.”

Tất cả mọi người theo gật đầu.

Thực sự là đủ rồi, không giành được hắn cư nhiên đoạt vương phi của hắn! Quế vương chỉa về phía các nàng nói: “Có đi hay không, không đi bổn vương lập tức đi diệt toàn tộc của các ngươi.”

“Lật trời rồi, chạy tới đoạt vương phi với bổn vương!”

Mọi người ai oán nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Như vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Để vương gia phái người tiễn các ngươi trở về, dặn rõ ràng các nhà của các ngươi, nhất định không thể xem các ngươi như món quà tặng cho người khác.”

“Hiện tại luật pháp đều định rồi, bọn họ còn xem bọn ngươi như quà tặng, chính là trái pháp luật, đây là tuyệt đối không thể.”

Đỗ Cửu Ngôn nói xong, vị nữ tử tử y kia kinh hô một tiếng, nói: “Đỗ tiên sinh, người thật là quá tri kỷ.”

“Thảo nào lúc đó kinh thành nhiều nữ tử đều thích người như vậy.” Nữ tử cao gầy nói.

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, lâng lâng, “Đương nhiên, ta tài hoa hơn người tư thế oai hùng hiên ngang anh tuấn cao ngất, nữ tử thích ta. . .”


Nàng chưa nói xong, Quế vương kéo nàng ra sau lưng, trừng đám nữ tử trước mắt, nói: “Đây là vương phi của bổn vương, nữ tử gì có thích hay không thích!”

“Vương gia, chúng ta không theo người, theo vương phi thì không phải chuyện của người nữa.” Nữ tử tử y nói.

Quế vương nói: “Sao không phải chuyện của ta, hiện tại chính là chuyện của ta.”

“Đỗ tiên sinh.” Bọn nữ tử làm nũng với Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn như xuân phong quất vào mặt, tương đương hưởng thụ, đang muốn gật đầu, Quế vương nắm lấy tay nàng, cả giận nói: “Nàng thanh tỉnh một điểm, nàng là nữ tử!”

“Khụ khụ. . .” Đỗ Cửu Ngôn từ phía sau Quế vương tham một cái đầu ra, cười ha hả nói, “Nghe vương gia, tất cả về nhà đi, chớ để cho vương gia làm trễ nãi thanh xuân của các ngươi.”

Quế vương không hài lòng, nói: “Cái gì gọi là ta làm trễ nãi, là bản thân các nàng không chịu đi.”

“Phải, phải, không chịu đi.” Đỗ Cửu Ngôn có lệ trả lời một câu, lại nói, “Đi đi, đi đi, chớ thực sự chọc giận vương gia, cái được không bù đắp đủ cái mất.”

Bọn nữ tử nhìn nàng, không nỡ.

“Vậy. . . Vậy Đỗ tiên sinh, chúng ta ngày mai đi được không? Đêm nay người đi chỗ chúng ta, ta đánh đàn cho người nghe.”

“Chúng ta biết khiêu vũ.”

“Ta biết ca hát.”

“Ta cũng biết!”

“Chúng ta còn có biết đánh mã điếu.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nhất thời tâm hoa nộ phóng, gật đầu bất điệt, nói: “Được, vậy đi biệt viện, xem các ngươi hát khiêu vũ đánh mã điếu!”

Quế vương trừng nàng, tốn hơi thừa lời.

“Diễm phúc a!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, gợimọi người, “Đi, chúng ta đi biệt viện.”

Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, bọn nữ tử cao hứng vây bắt nàng, hỏi nàng chuyện trong kinh thành, hỏi nàng quyền lợi của nữ tử trong《 Chu Luật 》.

Líu ríu vô cùng náo nhiệt.

“Cửu ca nàng. . . Sắc mị mị.” Đậu Vinh Hưng nói.

“Trước, trước, trước đây là thế.” Tống Cát Nghệ nói, “Thích, thích nhìn, nhìn, nhìn mỹ, mỹ nhân.”

Bùi Doanh che mặt mà cười, cùng Tô Ngưng Nguyệt các nàng không khỏi nhỡ lại, lúc các nàng mới vừa vào vương phủ, cũng là Đỗ Cửu Ngôn nhiệt tình nhất, làm cho vài vị tỷ muội các nàng, trong lòng đều âm thầm thích nàng.

“Ngôn Ngôn thu cũng có thể.” Lỗ Niệm Tông nói, “Phản chính nhiều người, náo nhiệt!”

“Các tỷ tỷ cũng đẹp.”

Quế vương trừng Lỗ Niệm Tông, nói: “Ngươi biết thu còn phải làm gì không?”

“Chơi chung a.” Lỗ Niệm Tông đầy mặt không giải thích được, “Còn phải làm gì nữa?”


Quế vương đầy mặt cười xấu xa, thấp giọng nói: “Còn phải sinh tiểu hài tử, bảy mươi hai thức xem qua chưa?”

“Sinh tiểu hài tử?” Lỗ Niệm Tông gãi đầu một cái, nhìn Trịnh Ngọc Cầm, “Cầm tỷ tỷ, làm sao sinh tiểu hài tử.”

Còn không chờ Trịnh Ngọc Cầm nói, Kiều Mặc hét lớn một tiếng, cản ở phía trước nói với Lỗ Niệm Tông: “Không cho phép loạn hỏi vấn đề, chờ buổi tối ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Có cái gì không thể nói.” Lỗ Niệm Tông nói, “Không phải chỉ là ngủ thôi sao.”

“Ngày đó ta thấy Mặc Hề ngủ với Ngôn Ngôn rồi.”

Quế vương bất khả tư nghị nhìn Lỗ Niệm Tông, “Ngươi còn bò cửa sổ?”

“Sinh tiểu hài tử thì sinh a, phản chính bụng nhiều.” Lỗ Niệm Tông nói chuyện, nở nụ cười, chạy đi theo Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn, mau giúp răng trắng lớn ta giới thiệu một chút đi.”

“Các vị tỷ tỷ mọi người khỏe, ta là răng trắng lớn.”

Lúc nói chuyện, gõ răng cửa của mình, “Ta là răng đặc biệt trắng.”

“Ai nha, vị đệ đệ này thật là đáng yêu a.” Một vị nữ tử lôi kéo Lỗ Niệm Tông, “Ngươi bao lớn, thế nào đẹp mắt như vậy, thành thân chưa?”

Lỗ Niệm Tông lắc đầu, nói: “Tỷ tỷ, ta chưa có thành thân, đặc biệt muốn thành thân.”

“Ha ha, ” nữ tử che mặt cười, “Vì sao muốn thành thân?”

Lỗ Niệm Tông suy nghĩ một chút, như thực chất nói: “Buổi tối ngủ một mình, tịch mịch.”

“Không phải tiểu hài tử sao.” Mọi người cười khanh khách, ra đi hai nhóm người, một nhóm vây bắt Đỗ Cửu Ngôn, lại là lôi kéo tay lại là kéo cánh tay, nhóm khác đùa với Lỗ Niệm Tông nói, phi thường náo nhiệt.

Hai người được mỹ nhân vây quanh, đi biệt viện của Quế vương.

Dọc theo đường đi, các màu ánh mắt bay qua, đánh giá bọn họ.

Quế vương bị bỏ rơi ở phía sau, sờ sờ mũi, lầu bầu nói: “Quả thực mạc danh kỳ diệu!”

“Không phải thiếp của vương gia sao?” Lưu Kiều nhỏ giọng hỏi, “Sao ta thấy, như là thiếp của Đỗ tiên sinh nhỉ?”

Đậu Vinh Hưng buồn buồn cười, nói: “Phản chính không khác nhau. Suỵt, đừng để cho vương gia nghe thấy, nơi này là địa bàn của hắn, quay đầu lại diệt khẩu hai người chúng ta.”

“Ân.” Lưu Kiều thấp giọng nói, “Một hồi không cho ngươi loạn nhìn mỹ nhân.”

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, mê luyến nói với Lưu Kiều: “Thiên hạ mỹ nhân cũng không bằng nàng nửa phần.”

Lưu Kiều che mặt cười, rất hài lòng.

“Hiện làm gì, cùng đánh mã điếu sao?” Tiền Đạo An hỏi Quế vương.

Quế vương rất căm tức, phân phó Cố Thanh Sơn nói: “Đi điều binh mã đến, một hồi trói những nữ nhân này đều đưa đi hết.”

“Nhớ kỹ, kết toán rõ ràng tiền phòng với người nhà bọn họ.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận