Q3 – CHƯƠNG 21: DỊ VỰC THẦN BÍ
Dịch giả: Luna Wong
“Mỗi người một lọ, vẽ loạn trên ngoại y và trên da.” Bùi Doanh từ trong bao lấy thuốc mỡ ra, “Mua lúc đi ngang qua Nguyên Giang mua, phòng độc xà mũi trùng rất hữu dụng.”
Lưu Kiều ôm bình nhỏ, vội cùng Tô Ngưng Nguyệt bôi trên người.
“Hy vọng hữu dụng, ta vừa mới nhìn thấy một con muỗi, lớn như móng ta của ta.” Tô Ngưng Nguyệt nói.
Cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn cũng bị cắn một cái, loại muỗi này cắn người rất đau, còn sưng lên lớn như cái chén, lỗ đốt màu tím đen, có thể tưởng tượng độc tính nặng bao nhiêu.
“Đỗ tiên sinh, phần da này của người bôi nhiều chút, không thôi vừa ngứa vừa đau rất khó nhịn.” Bùi Doanh bôi dược cao cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Cũng là ngươi cẩn thận tỉ mỉ, nếu không đêm nay chúng ta sẽ nuôi độc trùng muỗi rồi.”
Bùi Doanh khẽ cười nói: “Các ngươi nghĩ là đại sự, ta chỉ có thể nhìn chằm chằm những chuyện nhỏ nhặt này làm một lần.”
“Đây cũng không phải là việc nhỏ, bị cắn một buổi tối, ngày mai chúng ta sẽ phơi thây hoang dã.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Bùi Doanh cười khẽ.
Mọi người kiếm củi nhóm lửa, bôi thuốc mỡ xong muỗi bốn phía quả nhiên ít rất nhiều, Cố Thanh Sơn lại đốt bốn năm cây ngải thảo hương huân.
Cơm tối là nướng màn thầu và một loại bánh có nhân của bên này, hong gió, nướng trên lửa xong ăn rất giòn, có chút giống với bánh nướng.
“Dựa theo phương hướng viện chính chỉ, qua thêm hai núi, qua một con sông chính là Lạp Ngõa trại, cũng không biết qua mấy chục năm, bên kia có biến hóa không.” Đỗ Cửu Ngôn khép lại địa đồ, cắn bánh trong tay một cái, còn không chờ nói tiếp, chợt nghe trong rừng truyền đến một tiếng mãnh hổ tru lên.
“A!” Tô Ngưng Nguyệt và Lưu Kiều sợ run lên, hai người ôm cùng một chỗ, len lén nhìn nơi bóng tối cây đuốc chiếu không tới, luôn cảm thấy bên trong có vô số ánh mắt, đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Kiều Mặc bóp chặt cung tiễn trong tay, Trịnh Ngọc Cầm nắm chặt chủy thủ, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cũng cảnh giác đánh giá bốn phía.
“Không sao.” Quế vương nói, “Mãnh thú sợ lửa, dù là bọn nó có ý kiến gì, cũng phải quan vọng một trận.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhai bánh nói: “Hơn nữa, chúng ta nhiều người, không sợ.”
“Nhưng người chân chính có thể chống cự, chỉ mấy người các ngươi.” Lưu Kiều nhỏ giọng nói.
Chu Tiếu di một tiếng, phe phẩy cây quạt nói: “Đậu thái thái là cảm thấy, chúng ta cùng phu quân ngươi không dùng được?”
“Không có ý này, ” Lưu Kiều nói, “Chu tiên sinh hiểu lầm.”
Trên thực tế, chính là như vậy.
“Ta, ta có thể ngăn ở phía trước ngươi, ta hữu dụng.” Lỗ Niệm Tông nói với Lưu Kiều, “Để nó ăn no nê xong, ngươi có thể thoát hiểm.”
Lưu Kiều che mặt nở nụ cười, nói: “Cữu gia thật biết nói chuyện.”
Tất cả nam nhân đều liếc mắt về phía Lỗ Niệm Tông.
Tống Cát Nghệ lầu bầu nói: “Cữu, cữu gia, ngươi, ngươi, ngươi càng, càng ngày, càng quá, quá, quá phận, lời, đẹp, ý hay, đều, đều, đều bị bị ngươi, ngươi nói, hết.”
“Ân.” Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Đối lập với ngươi, có vẻ chúng ta một chút cũng đều không biết thương hương tiếc ngọc.”
Lỗ Niệm Tông gật đầu, ồ một tiếng, nói: “Vậy một hồi, ngươi lấy thân tự hổ đi, ta nhường cơ hội cho ngươi.”
Đậu Vinh Hưng bị Lỗ Niệm Tông ngăn chặn câu chuyện, lại gần cáo trạng với Đỗ Cửu Ngôn, “Cữu gia nhà ngươi, ngươi muốn xen vào.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng hiểu được, từ khi ly khai kinh thành, trình độ nịnh bợ tiểu cô nương của Lỗ Niệm Tông đột nhiên tăng mạnh, tử triền lạn đả còn không ganh tỵ, miệng lưỡi trơn tru cũng không đầy mỡ, đối lập với hắn xong, tất cả nam nhân ở đây, đều thay đổi diện mục đáng ghét.
“Học hắn nhiều mọt chút, phải lấy thừa bù thiếu. Ngươi không thể bởi vì không sánh bằng người khác, thì trách người khác quá ưu tú.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi phải ưu tú hơn vượt lên trước hắn mới được.”
Đậu Vinh Hưng trề môi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lưu Kiều gật đầu, “Phu quân, ngươi phải học tập cữu gia.”
Lỗ Niệm Tông nhe răng trắng, rất đắc ý.
“Thầm thì. . .” Trong rừng truyền đến vài tiếng tiếng huýt gió, Cố Thanh Sơn vội vàng đứng lên, nói, “Gia, là hướng đạo tới.”
Lúc nói chuyện, hắn cũng hướng về phương hướng thanh âm truyền tới phát sinh thanh âm lẩm bẩm.
Lập tức, một trận huyên náo, có thiếu niên từ trong bóng tối xông ra. Mười sáu mười bảy tuổi, bên trong mặc cổ tròn lam sắc vải bố ống tay áo dài, bên ngoài bộ mã giáp đế thủy thêu hoa trắng và ám văn, phía dưới là quần dài rộng lộ mắt cá chân, vóc dáng rất cao, đen đen gầy teo nhìn qua rất cơ linh.
Hắn thấy được Quế vương, tiến lên đây hành qua lễ, nói: “Vương gia, người đến Mạnh Cấn là có chuyện gì không?”
Nói tiếng Hán.
“Chúng ta tới tìm tục cốt cao. Ngươi có nghe nói qua?” Quế vương nói.
Bookwaves.com.vn
Bọn họ mặc dù chưa từng tới ở đây, thế nhưng có một hồi đi ngang qua Nguyên Giang, ở Nguyên Giang biết không ít người Hán, phụ thân của thiếu niên này, chính là lúc đó bọn họ ở Nguyên Giang biết.
Thiếu niên tên là lưu cống, mẫu thân là người Kim Xỉ.
“Đó là thánh dược của Lạp Ngoã trại, ” Lưu Cống nói, “Coi như là tộc trưởng trái của chúng ta đi cũng không cầu được.”
Mọi người sửng sốt một chút, Quế vương để Lưu Cống ngồi xuống, hỏi: “Không bán ra ngoài sao? Vậy thì có phương pháp gì có thể cầu được?”
“Không cầu được, trừ phi các ngươi làm người của Lạp Ngõa trại.” Lưu cống nói.
“Vương gia, ta cảm thấy người vẫn là đừng đi cho tốt, người của bọn họ, đạo lý gì đều giảng không thông.” Lưu Cống nói, “Có một lần Mạn Lan bên kia có người từ lưng bò ngã xuống, bị móng bò đạp gãy chân, a cha của hắn ở bên kia quỳ ba ngày, cũng không có cầu được thuốc, hiện tại người kia bước đi vẫn là khập khễnh.”
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, hắn ngưng mi nói: “Nếu như mang binh đánh thì sao?”
Lưu Cống hách biến sắc, nói: “Vương gia, người. . . Người muốn đánh Mạnh Cấn sao?”
“Tất cả kiêu ngạo, đánh một trận liền có thể giải quyết.” Quế vương nói.
Thịt trên mặt của Lưu Cống thẳng run, sợ nuốt nước miếng một cái, nói: “Nếu như. . . Nếu quả như đánh thật, vậy khẳng định là có thể, chính là, chính là phí khí lực rất lớn, vì một lọ thuốc có đáng hay không.”
“Không, không bằng đi thử một chút trước?”
Đỗ Cửu Ngôn âm thầm bấm Quế vương một cái, dọa đến thiếu niên người ta sợ đến nói cũng không rõ ràng, nàng hỏi: “Ngươi có biện pháp nào?”
Lưu Cống thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không mang binh đến đánh là tốt rồi.
“Ta cũng không biết, chỉ có thể đi rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh. Bất quá có chuyện này, các ngươi đi rồi, không thể tự báo thân phận, nói là Quế vương Quảng Tây.”
“Chúng ta nơi này có người không biết bên kia, chỉ cảm thấy phàm là quan triều đình đều không phải là người tốt.”
Quế vương run run môi không nói gì.
“Ngươi nói một chút với chúng ta, tình huống của trại bên kia đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lưu Cống xác nhận, đem tình huống bên kia đại khái nói một lần, nói: “Ba Nam Châu tiếp công việc của a cha hắn, hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, đã thành thân, dưới trướng có hai hài tử, trưởng nữ Nam Châu năm nay chín tuổi, nhi tử Nham Kim năm nay sáu tuổi.”
“Hắn mặc dù không phải tộc trưởng, nhưng người trong trại rất kính trọng mọi người nhà bọn họ. Bởi vì trong trại hắn là một đại phu.”
“Tay nghề của hắn từ tổ tiên vẫn truyền tới giờ, truyền hơn mười thế hệ. Nổi danh nhất chính là tục cốt cao và thuốc trị đau bụng, có người nói chỉ cần đau bụng, ăn một viện có thể lập tức không đau.”
Thật đúng là thần kỳ a, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn không có phu nhân sao?”
“Có, mễ Nam Châu kỳ thực rất tốt, nhưng là chân của nàng không thể đi, nên thật lâu không ra khỏi trại. Nghe nói ba Nam Châu ở trong trại còn có hai nữ tử tương hảo, hai nữ tử kia cũng nói muốn gả cho hắn, Mạn Lan bên sông cũng có một nữ tử có quan hệ với Ba Nam Châu, phản chính ba Nam Châu chẳng những có bản lĩnh được người tôn kính, còn rất được nữ tử thích.”
“Không thôi, cũng sẽ không chúng ta thú không được tức phụ, mà hắn lại có thể có mấy cô nương.”
Không công bằng a.
“Hắn có bản lãnh gì sao?” Chu Tiếu hỏi.
Lưu Cống trả lời: “Hắn biết quyền cước, còn có thể dùng độc dược. Có người nói trong gói thuốc của hắn mỗi ngày đều mang theo độc phấn, hất lên mặt người một cái, đối phương sẽ chết.”
“Những thứ khác, hình như không có gì.”
Bookwaves.com.vn
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chuyến tiến trại này, rất có thể sẽ không thuận lợi.
“Chúng ta có thể ở nhờ trong trại của các ngươi không?” Tiền Đạo An hỏi, “Tộc trưởng của các ngươi đồng ý không?”
Lưu cống nói: “Tộc trưởng của chúng ta chính là nương ta a, nương ta người rất tốt. Trại chúng ta người ít hơn, bởi vì nương ta không nhốt mọi người, ủng hộ mọi người ra ngoài tìm việc làm, sống cuộc sống của mình thích.”
“Trại khác lại không được. Nương ta là tộc trường tốt nhất.”
Một mảnh này có rất nhiều trại, từng hàtrạing rào chính là một đoàn thể, có trái đoàn kết bài xích ngoại giới, có trại nhiệt tình mở ra.
Đều có quy củ riếng, đều có đặc điểm riêng.
Chỗ ở của Lưu Cống tương đối cởi mở rất nhiều, bằng không, tộc trưởng của bọn họ cũng sẽ không gả cho phụ thân của Lưu Cống, một tộc nhân Hán.
“Vậy đi tới nhà ngươi cần bao lâu thời gian?” Lỗ Niệm Tông tò mò hỏi.
Lưu Cống trả lời: “Sáng sớm ngày mai khởi hành, buổi chiều có thể đến.”
“Đã biết, chúng ta đây sớm nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn có sơn đạo phải trèo.”
Bọn họ lên núi để ngựa và xe ngựa ở chân núi, đồ cũng là giảm bớt đeo nhu yếu phẩm phía sau lưng.
“Các ngươi ngủ, ta gác đêm.” Lưu Cống nói, “Có ta ở đây, không có độc trùng cắn các ngươi.”
Hắn nói chuyện, từ trong lòng ngực móc hai cây dược thảo khỏa thành trụ, đốt hai bên mỗi bên cắm một cây.
Dược thảo này so với ngải thái có hiệu quả tốt hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau cũng chỉ có thể nghe được tiếng muỗi kêu, lại không có muỗi bay đến trước mắt quấy rầy.
Lưu Cống nói gác đêm, nhưng buổi tối Cố Thanh Sơn bọn họ vẫn là thay phiên trực đêm, Đỗ Cửu Ngôn nửa đêm ngủ gật, trời sắp mau sáng mọi người thu thập một phen, đứng dậy đi Bạng Niếp.
Đi một đoạn sơn đạo, quá một ngọn núi đã là buổi trưa, nghỉ dưỡng sức một hồi, tiếp tục leo núi.
“Ngôn Ngôn, ” Trên chân Lỗ Niệm Tông mai ra hai vết máu, khấp khễnh chống gậy gộc đi, nhưng cũng không có kêu đau, thần bí hề a chỉ vào trong rừng, nói, “Ta vừa hình như thấy con cọp nhảy lên.”
Đêm qua nghe được tiếng cọp kêu xong, hắn cũng rất chờ mong thực sự gặp được con cọp.
“Bên này thật sự có. Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, nó cũng không dám đi ra ngoài.” Lưu Cống nói, “Kỳ thực, sợ nhất là độc xà và độc trùng, đại mãnh thú khác, không cần sợ hãi.”
Khi đến ngọ tầm giờ Mùi, bọn họ xuống dưới chân núi, đến giữa sườn núi, liền thấy một dòng song, dọc theo đường có thể thấy rõ ràng ba trại, nhà làm bằng gỗ tụ tập cùng một chỗ, giữa các trại có cự ly phân cách rõ ràng.
“Trung gian chính là Lạp Ngõa trại!” Lưu cống nói.
“Đi một chuyến xem trước.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đoàn người xuống núi, đi thẳng tới nên Lạp Ngõa trại, ngẩng đầu nhìn chữ phía trên, Đỗ Cửu Ngôn không biết chữ nào.
“A ma, chúng ta tìm ba Nam Châu đại ca.” Lưu Cống hỏi một vị lão phụ nhân làm việc về nhà, “Hắn có nhà không?”
—— lời nói ngoài ——
Bởi vì ngày hôm nay có tinh phẩm đề cử, sở dĩ tăng thêm chương một!
Kim Xỉ tính là tiền thân của dân tộc Thái, ở nguyên, thời Minh có thuyết pháp Kim Xỉ. Bọn họ không có “Họ”, trước khi thành thân có nhũ danh, nam tử có chữ “Nham” gọi là (khả năng còn có chữ khác, ta không có tra kỹ), nữ tử lấy chữ “Ngọc, hãn, nam”. Tỷ như Nham Hòe, Ngọc Châu. Đợi sau khi kết hôn, lấy tên của trưởng tử hay trưởng nữ làm tên tự. Tỷ như trưởng nữ tên Nam Châu, phụ thân của nàng gọi là ba Nam Châu, biểu thị phụ thân của Nam Châu, mẫu thân của nàng gọi là mễ Nam Châu, biểu thị mẫu thân của Nam Châu.
To tra xét một chút, không đúng hoan nghênh chỉ ra chỗ sai. Tộc nhân quy củ tựu tinh khiết bịa đặt!