Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 22: NGƯỜI LẠP NGÕA TRẠI


Dịch giả: Luna Wong


Lão phụ nhân chỉ chỉ bờ sông, nói: “Ở bên kia, vừa thấy được.”

“Cảm tạ a ma!”

Lưu Cống chỉ vào bờ sông, mang theo bọn họ đi bờ sông, chờ đến gần liền thấy một vị nam tử vóc dáng rất cao to lớn, đang đứng ở trong nước vớt cá. Nam tử mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, nhìn qua rất lãnh tuấn, không dễ chung đụng.

Hắn trần nửa người, ống quần xắn lên tới đùi, da thịt mạch sắc sáng bóng, đường cong cơ thể phi thường lưu sướng, Đỗ Cửu Ngôn nhìn không khỏi trước mắt chiếu sáng, bỗng nhiên liền hiểu, vì sao Lưu Cống nói nam nhân này có nhiều nữ nhân tương hảo như vậy.

Cường tráng, có năng lực còn đẹp nữa.

Nhìn qua. . . Ân. . . năng lực của phương diện kia cũng có thể rất cường hãn.

Nên, hắn đứng trong nước vớt cá, bên bờ có bảy tám vị phụ nhân và tiểu cô nương đứng đang len lén nhìn hắn, từng đôi mắt đều phun lửa.

“Khụ khụ. . .” Lưu Kiều dùng tay áo che mắt, thấp giọng nói, “Bên này nam tử làm sao có thể như vậy, trước mặt người ngoài, làm sao mặc thành như vậy chứ.”

Tô Ngưng Nguyệt cũng dậm chân, đỏ mặt, nói: “Thực sự là không biết xấu hổ.”

Lúc nói chuyện, lôi kéo Tô Ngưng Nguyệt còn có Bùi Doanh muốn tách ra.

“Các ngươi qua bên kia đi, ta không sao.” Bùi Doanh nhìn ba Nam Châu, nhàn nhạt nói, “Dưới túi da có đẹp mắt hơn nữa, cũng là ngũ tạng lục phủ, miệng mồm có đẹp mắt hơn nữa cũng là dùng để ăn cơm, cái mông có đẹp mắt hơn nữa cũng sẽ không có thêm một chút tác dụng hơn người khác.”

Tô Ngưng Nguyệt và Lưu Kiều nói không lại nàng, ngượng ngùng tránh đi.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Bùi Doanh, ôm quyền nói: “Thật hiểu!”

“Đỗ tiên sinh, ” Bùi Doanh ở bên tai Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói, “Người thu liễm một chút, không nên quá thưởng thức, người nhìn nhãn thần của vương gia.”

Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu, liền thấy nhãn thần bất mãn chua chát của Quế vương.

“Vương gia càng đẹp mắt.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt hông của Quế vương, “Mã giáp tuyến nhân ngư tuyến, mọi thứ câu toàn, nhất cấp ca tụng!”

Quế vương hừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tuyến gì?”


“Chính là tuyến đẹp mắt.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt, dắt tay của Quế vương, nói: “Vương gia thú vị khả ái như vậy, người nào cũng không sánh bằng.”

Quế vương hỏi: “Thực sự?”

Đỗ Cửu Ngôn rất thành khẩn gật đầu, nói: “Thật hơn cả vàng.”

“Nam nhân nữ nhân cũng không sánh bằng?”

“Vậy khẳng định.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương hài lòng, quay đầu quan sát ba Nam Châu, khinh thường bĩu môi, ban ngày không mặc quần áo, phân minh chính là dụ tiểu cô nương nhìn.

Thảo nào không sạch sẽ, trái câu phải đáp.

So ra kém hắn thủ thân như ngọc,

“Ba Nam Châu đại ca.” Lưu Cống tiến lên, cười nói, “Ta mang theo bằng hữu tìm đến người có chút việc, bọn họ là từ bên ngoài tới, thân phận đều rất tôn quý.”

Ba Nam Châu giương mắt đảo qua một đám người bọn họ, đường nhìn cuối cùng đánh một vòng ở trên người Quế vương, lại cúi thấp đầu tiếp tục làm việc, lạnh lùng thốt: “Nếu như là xin thuốc, xin mời ngươi câm miệng đi.”

Hắn không nói tiếng phổ thông, Đỗ Cửu Ngôn bọn họ nghe không hiểu.

Sắc mặt của Lưu Cống lúng túng quay đầu lại nhìn bọn họ một mắt, lại không dám buông tha, sợ Quế vương thực sự lĩnh binh đến đánh mấy trại bọn hắn, đến lúc đó nhất định sẽ chết người.

“Ba Nam Châu đại ca, chúng ta. . .”

“Câm miệng đi.” Ba Nam Châu từ trong nước đi lên, bên bờ có vị tiểu cô nương rất đẹp chạy tới, vừa bào động ba đào cuộn trào mãnh liệt đầy mặt xuân sắc, “Ba Nam Châu đại ca, ngươi khát không a, ta đưa nước cho người đây.”

“Bất quá đã lạnh rồi, không bằng đi nhà của ta uống nước đi?”

Ba Nam Châu đánh giá tiểu cô nương, trên dưới quan sát trắng trợn.

Tiểu cô nương đỏ mặt lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, một đôi tay chăm chú vắt cùng một chỗ.

“Được!” Ba Nam Châu nói, “Bất quá không cần đi nhà ngươi, đi ra rừng phía sau là được.”

Hắn nói chuyện, dắt tiểu cô nương, quang minh chính đại đi cánh rừng.


Bên bờ truyền lên đến một trận kêu la của nữ tử, từng người một bụm mặt xấu hổ lại chờ mong.

Loại sự tình này ở chỗ này cũng không hợp quy củ, ai bào người này là ba Nam Châu chứ, mọi người đối với hắn có bao dung không rõ.

Bookwaves.com.vn

“Tượng gỗ a!” Đỗ Cửu Ngôn lắc lắc tay của Quế vương, “Vương gia, đi xem!”

Khóe miệng của Quế vương run lên, xao trán của hắn, nói: “Nghĩ gì thế, không sợ mọc mục lẹo!”

“Bạo a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Cống, nhỏ giọng hỏi, “Hắn lớn lối như vậy a? Hay là phong tục của chỗ các ngươi chính là như vậy?

Lưu Cống lắc đầu nói: “Cũng, cũng không phải toàn bộ như vậy.”

“Thê tử của hắn thì sai?”

“Thê tử của hắn mễ Nam Châu đi đứng không lanh lẹ, cũng không tiếp xúc với người bên ngoài, khẳng định không biết.” Lưu Cống nói, “Khi còn bé ta gặp qua nàng, rất đẹp.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Chúng ta có thể đi vào trại gặp vị mễ Nam Châu này không?”

“Có thể.” Lưu Cống nói, “Vừa lúc ba Nam Châu không ở, chúng ta đi tìm nàng.”

Mọi người đi vào trong trại, Lỗ Niệm Tông vừa đi vừa vừa quan sát cánh rừng bên kia, gương mặt tò mò ghé vào bên tai Quế vương, thấp giọng hỏi: “Mặc Hề Mặc Hề, nam nhân kia đưa nữ nhân đi đâu thế?”

“Làm việc.” Quế vương nói.

“Làm cái gì?” Lỗ Niệm Tông hỏi, “Vừa ta thấy, bọn họ đi đi, nam nhân kia sờ soạng cái mông của nữ nhân kia.”

Lúc nói chuyện, để tỏ lòng bản thân biểu đạt đúng chỗ, tự hắn sờ soạng cái mông của mình.

“Tại sao phải sờ cái mông?” Lỗ Niệm Tông nhận định đây nhất định là có nguyên nhân.

Quế vương ho khan một tiếng, ngoắc gọi Chu Tiếu, Chu Tiếu tới hỏi: “Chuyện gì?”

“Hắn hỏi, vì sao ba Nam Châu muốn sờ cái cái mông của tiểu cô nương kia.” Quế vương nói, “Ngươi giải thích với hắn một chút.”

Lúc nói chuyện đi thật nhanh.


Dáng tươi cười của Chu Tiếu nứt nẻ, nhe răng trợn mắt nhìn vẻ mặt hiếu kỳ đợi có người giải thích nghi hoặc của Lỗ Niệm Tông, hầu phát khô nói: “Cái này. . . có thể. . . cái mông của tiểu cô nương ngứa?”

“Đúng! Gãi ngứa cho nàng.”

Lỗ Niệm Tông trừng mắt, hắn đương nhiên biết nam nữ hữu biệt, nam nhân không thể sờ nữ nhân, đây là chuyện hắn từ nhỏ đã ghi nhớ.

Thế nhưng, hắn mơ hồ cảm thấy, việc này không có đơn giản như vậy, nhưng rốt cuộc không đơn giản thế nào, hắn cũng không biết.

Nhưng khẳng định không phải là bởi vì cái mông của tiểu cô nương ngứa.

“Thực sự?”

Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, ý đồ quạt khô một đầu mồ hôi hột của bản thân, nói: “Đương nhiên là thật! Cữu gia, loại chuyện nhỏ này người cũng phải hỏi sao, ta còn cho rằng cữu gia người đều hiểu nữa, dù sao người cũng có học vấn như thế.”

“Ta là có học vấn, nhưng ta cũng có chỗ không hiểu. Không hiểu thì cứ hỏi, đây là phẩm chất người đọc sách phải cụ bị.” Lỗ Niệm Tông nói.

Chu Tiếu ngoắc gọi Đậu Vinh Hưng.

Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An cùng với Tống Cát Nghệ két lưu đều chạy đi.

“Cho rằng chúng ta không nghe được nga, còn muốn gạt chúng ta qua.” Đậu Vinh Hưng hừ một tiếng, bước nhanh đi.

Chu Tiếu nhức đầu, cảm thấy Quế vương quá không hậu đạo, đào cái hố lớn như vậy hãm hại hắn.

Bookwaves.com.vn

Lỗ Niệm Tông muốn hỏi thử xem cái mông của Trịnh Ngọc Cầm có ngứa không, nhưng lại cảm thấy Trịnh Ngọc Cầm có thể sẽ đánh hắn, hơn nữa cũng không lễ phép.

Hắn nhịn xuống, mấy ngày nữa có cơ hội sẽ tìm Đỗ Cửu Ngôn giải thích nghi hoặc.

Nhà của ba Nam Châu ở bên thôn, làm bằng gỗ, trước sau tổng cộng có sáu gian. Trước cửa phơi thuốc, cùng y sam của cả nhà, dưới mái hiên treo thịt khô huân đen.

“Nam Châu có ở đây không?” Lưu Cống hô.

Dứt lời, từ trong cửa có một vị lão phụ nhân đi ra, ước chừng năm mươi tuổi, thấp mập ục ịch quấn khăn đội đầu, mang theo khuyên tai to, lúc nhìn người đánh giá rất nghiêm túc, có vẻ rất nghiêm lại có chút cao ngạo.

“Tìm Nam Châu có chuyện gì?” Lão phụ nhân hỏi.

“Là mễ Nham Sơn a ma, ” Lưu Cống đi về phía trước hành lễ, nói, “Kỳ thực chung ta muốn đến tìm mễ Nam Châu, có chút việc nói với nàng.”

Mễ Nham Sơn ngưng mi nói: “Nàng không gặp người ngoài.” Lúc nói chuyện liền đi hậu viện.

Nàng mới vừa đi, cửa sổ chính phòng bị người đẩy ra, lộ ra một gương mặt của phụ nhân, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo rất thanh tú, da cũng trắng trắng sạch sạch, nhìn qua rất nhu nhược. Phụ nhân thấy rõ là Lưu Cống, liền nở nụ cười, lộ ra một đôi răng nanh, nói: “Là Bạng Niếp A Cống, có chuyện gì sao?”


Lưu Cống chạy đi vào, đứng ở cửa sổ trước mặt nói với mễ Nam Châu, vừa nói vừa chỉ qua đây.

Mễ Nam Châu nhìn bên này, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Một lát sau Lưu Cống ủ rũ đi về tới, nói: “Nàng nói không được, thuốc của ba Nam Châu nàng không đụng được.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn mễ Nam Châu, nàng như trước ngồi ở phía trước cửa sổ, đụng với đường nhìn của Đỗ Cửu Ngôn, nàng rất rộng lượng nở nụ cười một cái, chào nàng một cái, lúc này mới đóng cửa sổ lại.

“Đi nhà ngươi trước đi, từ từ suy nghĩ biện pháp.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Một đôi phu thê này, nam cao ngạo dầu nước không tiến, nữ còn lại là cười khanh khách lại không làm chủ được.

Xem ra, một chốc sẽ không có biện pháp khác, gấp là không gấp được.

“Ở chỗ này phong cảnh không tệ, chúng ta đơn giản là ở một thời gian ngắn.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ở đây có thể đi săn chứ?”

Lưu Cống không phân biệt được Đỗ Cửu Ngôn là nam hay nữ, nhưng cảm giác giống nam nhân nhiều hơn một chút, hắn gật đầu nói: “Có thể săn thú, nếu như người muốn săn thú, đêm nay chúng ta có thể vào núi.”

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Không thể ở chùa nhà các ngươi, chúng ta săn nhiều thú làm thù lao.”

Đoàn người vào trại sát vách. So sánh với sát vách, ở đây quả nhiên nhỏ rất nhiều, người cũng quả thực ít không ít, bọn họ trực tiếp đi nhà Lưu Cống.

“Nương, khách tới nhà.”

Mễ Cống chỉ có một nhi tử là Lưu Cống, trượng phu của nàng ra ngoài làm việc chưa có trở về, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

“Là vương gia sao?” Mễ Cống hỏi.

Lưu Cống gật đầu.

“Mau vào ngồi.” Mễ Cống nói tiếng phổ thông, mặc dù cắn chữ có chút cứng, nhưng bọn hắn có thể nghe hiểu được, nàng vừa châm tràcho mọi người, vừa nói, “Ba Nam Châu có phải không cho thuốc hay không? Cha hắn ba Nham Sơn cũng là như thế này, hoàn toàn không có dư địa thương lượng, các ngươi muốn lấy được thuốc này, thật đúng là phải nghĩ một chút biện pháp.”

“Tộc trưởng người có biện pháp không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Mễ Cống suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Từ trên người mễ Nam Châu tìm một chút khả năng, nàng nói lấy không được thuốc, đó là nói với bên ngoài thôi. Người một nhà đâu có thể nào không biết thuốc đang ở đâu.”

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, bỗng nhiên viện tử có thiếu niên hướng về phía bên trong hô một tiếng nói, Lưu Cống kinh nhảy dựng lên, chạy ra ngoài, hai người ở cửa viện khoa tay múa chân.

Một hồi lâu Lưu Cống thất hồn lạc phách trở về.

“Làm sao vậy?” Mễ Cống hỏi.

Lưu Cống nhìn mọi người, nói: “Ba Nam Châu giết giết Ngọc Đào.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận