Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 23: HIỆN TRƯỜNG PHÁT ÁN

Dịch giả: Luna Wong

“Ngọc Đào, chính là thiếu nữ mới vừa rồi cùng ba Nam Châu, đi cánh rừng cắm trại hả?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu Cống gật đầu, “Chính là nàng.”

Lỗ Niệm Tông che miệng, gương mặt khiếp sợ. Hắn còn nhớ rõ hình dạng vừa rồi ba Nam Châu sờ cái mông của Ngọc Đào.

Thế nào chỉ chớp mắt liền giết người.

“Đi, đi xem!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương, “Nếu như hắn giết người, vậy tục cốt cao của chúng ta thực sự không lấy được.”

Chạy không một chuyến thì không sao, nhưng nàng rất muốn chữa cho tốt chân của Bả Tử, chí ít không thể buông tha bất luận một chút hy vọng gì.

“Lưu Kiều, các ngươi ở tại chỗ này, không nên chạy loạn.” Đỗ Cửu Ngôn dặn dò Lưu Kiều và Tô Ngưng Nguyệt, lại nhìn Lỗ Niệm Tông, không đợi nàng nói, Lỗ Niệm Tông như một trận gió chạy ra ngoài, thúc giục bọn họ, nói, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đây chính là đại sự.”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.

Lỗ Niệm Tông thật là càng ngày càng tinh, bây giờ nàng hoài nghi, trước kia hắn đơn thuần có phải là bởi vì chỉ đọc sách, ít đi ra ngoài từng trải hay không.

Hiện tại đi ra một chuyến, rõ ràng lớn rất nhanh, chẳng những có tâm cơ, còn biết tính toán người khác dụ nữ tử nữa.

“Vâng.” Lưu Kiều và Tô Ngưng Nguyệt cũng thực sự không muốn đi, Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng cũng lưu lại bồi phu nhân của bản thân.

Mễ Cống không có tiện đi qua, ở nhà bồi bọn họ.

Những người khác lại đi Lạp Ngõa trại sát vách. Bởi vì xảy ra nhân mạng, trong trại bây giờ là tiếng người ồn ào, tranh cãi ầm ĩ vào trong rừng.

Cánh rừng vẫn kéo dài rất xa, bên trong còn có một cây cầu treo đi thông bên kia bờ sông, bờ bên kia còn lại là dư mạch của núi, rừng cây và sườn núi vẫn kéo dài tới chỗ rất xa, nhìn không thấy đầu cùng.

Người ở cánh rừng bờ bên kia, lúc Đỗ Cửu Ngôn đến, ba Nam Châu đang mặt đen lại đứng ở trong đoàn người, biểu tình trên mặt biện không rõ tâm tình, Ngọc Đào lại nằm ở giữa hai cây, trên người đắp một thảm lam sắc thêu hoa, lộ ra tóc xốc xếch và chân nhỏ trần truồng.

Giày vải chân phải của nàng là kéo, chân trái còn lại là không mang hài, lòng bàn chân dán trên đất cây cỏ vụn và một ít bùn, trên đùi rất sạch sẽ, cũng không có thấy vết thương.

Nương của nàng mễ Nham Hòe đang quỳ ghé vào bên người nàng khóc, phụ thân của nàng và ca ca Nham Hòe cũng đứng ở trong đám người, đường nhìn chăm chú nhìn ba Nam Châu, khắc chế lửa giận muốn tiến lên giết người.

“Cũng không cần ồn, sự tình rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tộc trưởng Lạp Ngõa trại là một lão giả năm mươi tuổi, quấn khăn đội đầu, trên mặt tối đen có nếp nhăn thật sâu, hắn xuyên qua đám người tiến đến, tra xét chung quanh một phen, nói, “Ai tới nói?”

“Tộc trưởng!” Nham Hòe quỳ xuống, nghễnh đầu nói, “Là ba Nam Châu, là hắn giết Ngọc Đào.”

“Vừa rồi ở bờ sông, tất cả mọi người thấy hắn và Ngọc Đào của ta vào trong rừng. Chờ hắn về nhà, Ngọc Đào liền chết ở chỗ này.”

“Không phải hắn giết còn có thể là ai? !”

Ba Nham Hòe cũng tiến lên đây, hành lễ nói: “Tộc trưởng, nhất định phải báo quan trừng phạt ba Nam Châu nghiêm khắc, không thôi Ngọc Đào của ta chết vô ích.”

Lưu Cống thấp giọng phiên dịch cho Đỗ Cửu Ngôn bọn họ.

Đỗ Cửu Ngôn vừa nghe vừa quan sát ba Nam Châu, hắn tự thủy chí chung thần sắc chắc chắc, phảng phất bọn họ đang chỉ trích và thảo luận, không có quan hệ gì với hắn.

“Rốt cuộc là ai giết, còn không rõ ràng lắm. Trong rừng này vẫn có người đi lại, tình huống gì hiện tại các ngươi không nên vọng tự kết luận.” Tộc trưởng nói, “Tra rõ xong lại nói.”

Ba Nham Hòe hỏi: “Ai tới tra? Người không báo quan ai tới tra?”

“Làm sao có thể báo quan?” Tộc trưởng nói, “Tự chúng ta tra!”

Hắn nói chuyện, nhìn ba Nam Châu, trong mắt cũng lộ ra phiền táo và không nhịn được, nhưng là ba Nam Châu là bảo trong tộc, so với Ngọc Đào, đương nhiên là ba Nam Châu càng trọng yếu hơn.

Bookwaves.com.vn

Hắn chuẩn bị một hồi riêng tử hỏi ba Nam Châu một chút, rốt cuộc có giết Ngọc Đào hay không.

Nếu như là hắn giết, vậy mọi người ngồi xuống, hiệp thương ra một kết quả.

Nếu như không phải ba Nam Châu giết, vậy tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, tra rõ rốt cuộc là ai giết Ngọc Đào.

“Không báo quan, có phải người muốn dàn xếp ổn thỏa hay không, hỏi ba Nam Châu có giết Ngọc Đào không, nếu như hắn nói giết, có phải người sẽ để hắn bồi ít tiền cho chúng ta xong việc hay không?” Ba Nham Hòe chất vấn.

Nhiều người ở chỗ này như vậy, tộc trưởng bị người chận câu chuyện còn chất vấn, hắn rất khó nhìn, không khỏi cả giận nói: “Ngươi là tộc trưởng hay là ta tộc trưởng?”

“Việc này ta quyết định.”

“Không được!”

Cha và ca ca của Ngọc Đào rùm beng với tộc trưởng.

“Ngươi nói chuyện a!” Mẫu thân của ba Nam Châu mễ Nham Thạch kéo hắn hỏi, “Bọn họ nói ngươi giết Ngọc Đào, ngươi rốt cuộc giết không?”

Tất cả mọi người nhìn ba Nam Châu, nói: “Ta không có giết người.”

(Luna: Lúc nãy nói mẹ của BNC là mễ Nham Sơn lúc này lại gọi mễ Nham Thạch ta cũng không biết ý tác giả thế nào nên giữ nguyên nha)

“Có nghe hay không!” Mễ Nham Thạch chỉ vào người một nhà của Ngọc Đào, lớn tiếng nói: “Hắn nói không có giết người. Ngọc Đào nhà ngươi thủy tính dương hoa, ra ngoài ngủ với nam nhân, ai biết nàng là bị nam nhân nào hay nữ nhân nào giết.”

“Các ngươi không nên nhìn hài nhi của ta thành thật thì khi dễ hắn.” Mễ Nham Thạch chống nạnh mắng, “Lúc sinh bệnh đi cầu hắn xem bệnh, từng người một như chó, hiện tại không ngã bệnh, thì đối xử với hắn như vậy sao?”

“Ta nói cho các ngươi biết, vu hãm người khác ta không xen vào, nhưng không thể vu hãm hắn.”

Thanh âm của của mễ Nham Thạch bỉ còn lớn hơn thanh âm người một nhà của Ngọc Đào.

“Ôi, thanh âm của ngươi mắng người lớn như vậy, còn tưởng rằng không phải Ngọc Đào chết, là ba Nam Châu nhà ngươi nữa.” Hai bên trái phải có vị phụ nhân phi một cái, nói, “Có giết người hay không, là hắn nói không phải thì không phải là sao?”

“Nếu như đều hỏi như vậy, vậy trong nha môn người Hán còn có người mang tội giết người sao?”

Mễ Nham Thạch vừa quay đầu nhìn chằm chằm phụ nhân nói chuyện, mắng: “Ngươi toán cái thứ gì, tộc trưởng đều chưa nói chuyện, có phần nói chuyện của ngươi sao?”

“Một quả phụ, không biết xấu hổ.”

Phụ nhân kia nở nụ cười, nói: “Ta quả phụ, nói như vậy ngươi không phải quả phụ sao? Nam nhân ngươi sống lúc nào, hay là ngươi lại gả người?”

“Ngươi nữ nhân không biết xấu hổ này.” Mễ Nham Thạch nhào tới muốn tìm phụ nhân đánh nhau, tộc trưởng mắng, “Tất cả câm miệng, ồn ào cái gì.”

Phụ nhân chỉ vào ba Nam Châu nói: “Tộc trưởng, hắn giết người chính là giết người, không phải người muốn che giấu thì có thể che giấu.”

“Chuyện này, phải thỉnh bộ khoái trong quan nha người Hán tới điều tra.” Phụ nhân hướng về phía mọi người hỏi, “Các ngươi nói có đúng hay không?”

Không ít người đáp lại nàng, nói: “Đúng! Giết người không phải việc nhỏ, Ngọc Đào là cô nương thật tốt, cứ chết như vậy, thương cảm biết bao.”

“Bắt ba Nam Châu nhốt trước, lại thỉnh người trong nha môn đến.”

Sắc mặt của tộc trưởng nặng nề.

“Ta không có giết người.” Ba Nam Châu nhìn mọi người, nói, “Ta không có lý do gì giết nàng, giết nàng nhất định là người khác, nêncác ngươi không thể nhốt ta.”

Hắn nói chuyện muốn đi.

“Kiêu ngạo biết bao, người mang tội giết người còn lớn lối như vậy!”

Ba Nam Châu luôn luôn như vậy, trong thôn rất nhiều người nhìn hắn không thuận mắt, nên, ngày hôm nay hắn rơi vào giếng, lập tức liền có người ném mạnh đá xuống giếng.

“Không cho phép đi!” Có thiếu niên ngăn cản hắn, ánh mắt đỏ như máu trừng ba Nam Châu, nói, “Ngươi là người mang tội giết người, không cho phép đi!”

Ba Nam Châu nhìn chằm chằm thiếu niên, nói: “Nham Tùng, ngươi toán cái thứ gì, cút ngay.”

“Ta không phải thứ đồ gì, nhưng ta cũng sẽ không giết người. Ngươi giỏi hơn nữa, cũng không thể giết người!” Nham Tùng nói.

Ba Nam Châu huơi quyền đánh vào trên mặt của Nham Tùng, đánh cho đối phương té trên mặt đất, gương mặt trong nháy mắt sưng đỏ đứng lên.

Nham Tùng nhảy dựng lên, thoáng cái nhào tới, đánh nhau với ba Nam Châu.

Nhưng hắn không phải đối thủ của ba Nam Châu, sau ba năm chiêu đã bị ba Nam Châu chế phục, đè trên mặt đất đánh.

Ca ca Ngọc Đào Nham Hòe cũng thêm vào, giúp đỡ thiếu niên Nham Tùng cùng nhau đánh ba Nam Châu.

Mọi người qua đây can ngăn, thừa cơ hạ độc thủ thường thường ra quyền.

Trong lúc nhất thời trong rừng loạn thành hỗn loạn.

Bookwaves.com.vn

Tộc trưởng cực tức giận, nhưng lại không biết xử lý chuyện này thế nào. Bảo hắn đưa ba Nam Châu đến quan phủ người Hán xử trí, vậy rất có thể bởi vì tội giết người bị chém đầu. Nhưng nhi tử của ba Nam Châu còn nhỏ, y thuật nhà hắn sẽ không có người thừa kế, đến lúc đó trong thôn sẽ không có đại phu.

Đại phu nhà hắn, là đại phu tốt nhất trong những người Kim Xỉ Mạnh Cấn.

Nên, suy nghĩ từ đại cục, ba Nam Châu là nhất định không thể đưa đi quan phủ.

Trong lòng hắn suy nghĩ, vừa quay đầu liền thấy trước thi thể Ngọc Đào có một nam một nữ ngồi chồm hổm, hai người đều là trang phục người Hân.

Hai người lấy thảm che đậy Ngọc Đào xuống đắp nửa người, nhìn chằm chằm.

“Đang làm gì, các ngươi đang làm gì?” Tộc trưởng tiến lên một bước, mắng.

Bên kia đang đánh nhau, người không có tham dự cũng lập tức phát hiện hai người ngồi chồm hổm trước thi thể của Ngọc Đào.

“Khám nghiệm tử thi.” Đỗ Cửu Ngôn lung lay tụng sư bài trong tay, “Quan sai nha môn phá án, đều đàng hoàng một chút lui ra phía sau.”

Tộc trưởng sợ hết hồn, “Cái gì, các ngươi là quan sai của quan phủ?”

“Người của quan phủ, người của quan phủ đã tới rồi?”

“Sao người của quan phủ tới nhanh như vậy?”

Người đánh nhau cũng dừng lại, mọi người đánh giá Đỗ Cửu Ngôn và Bùi Doanh, cùng với Quế vương và vài người Lỗ Niệm Tông đứng ở bên cạnh.

“Đây không phải là khách nhân Bạng Niếp A Cống mang vào sao, lúc xế chiều chúng ta thấy được.”

Tộc trưởng đi tìm Lưu Cống.

Đỗ Cửu Ngôn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ nói với Lưu Cống: “Ngươi giải thích với bọn họ.”

Lưu Cống xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá thi thể của Ngọc Đào, y phục của nàng là quái tử đối khâm lập lĩnh, từ trên dưới khi đến tổng cộng có sáu cái nút, nhưng bây giờ quái tử chỉ có bốn nút là thắt lại, hai nút ở cổ áo không thtắ, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng và xương quai xanh tú khí.

Nhưng bây giờ, thấy trên cổ của nàng rất rõ ràng có vết hồng bị người bóp qua lưu lại, phỏng chừng một hồi hoặc qua sáng sớm ngày mai, thi ban rõ ràng hơn, hồng vết cũng sẽ càng rõ ràng hơn. Ngoại trừ vết tích trên cổ, trên cánh tay người chết, có vết máu ma sát, cái ót có bị vật nặng đập nứt ra.

Hung khí hiện trường tạm thời không có phát hiện.

“Váy không có cột chắc, bắp đùi có vết hồng.” Đỗ Cửu Ngôn vừa nói vừa báo, giúp Bùi Doanh dựng tấm thảm, Bùi Doanh nương che đậy, kiểm tra hạ thân của Ngọc Đào, nói, “Khỏa khố và chỗ âm có vết tích đôn luân rõ ràng, chưa toàn bộ khô cạn, hẳn là phát sinh ở trong vòng một canh giờ.”

“Ngươi xem gót chân của nàng, ” Bùi Doanh nói, “Còn có trên mặt đất.”

Đỗ Cửu Ngôn thấy được, trên mặt đất có vết tích đá đạp rõ ràng.

Từ vết tích trước mắt đến xem, hung thủ là từ phía sau lưng, dùng hung khí đập sau đầu người chết, khiến nàng bị thương nặng ngã xuống đất, lập tức bóp ở cổ của nàng, bóp chết nàng. Đỗ Cửu Ngôn nói với Bùi Doanh, “Ngươi nhìn kỹ một chút trên người nàng còn có vết tích gì nữa không.”

Bùi Doanh xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn ngoắc hô hai vị phụ nhân, nói: “Hỗ trợ dựng thảm.”

Người nơi này nghe hiểu được tiếng phổ thông, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn lại, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm các nàng.

“Các ngươi muốn làm gì?” mẫu thân của ba Nam Châu mễ Nham Thạch giận dữ hỏi nói.

—— lời nói ngoài ——

Còn có một canh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui