Q3 – CHƯƠNG 25: QUAN HỆ NHÂN VẬT
Dịch giả: Luna Wong
“Đã hết.” Bùi Doanh nói, “Kết luận tương đồng với vừa rồi.”
“Trước khi chết từng có đôn luân với nam nhân, bị người từ sau đầu dùng vật nặng đập ngã sấp xuống, lập tức bị đối phương bóp cổ chí tử.”
“Y phục người chết thắt ba cái nút áo, quần chỉnh tề, váy mặc dù loạn nhưng đã chỉnh lý qua.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nhìn Quế vương.
Mỗi người bọn họ phân công nhau kiểm chứng hành động.
“Phụ cận ngoại trừ dấu chân của ba Nam Châu ra, còn có rất nhiều vết chân khổ bất đồng, rắc rối khó phân biệt.” Quế vương nói.
“Trong phạm vi bốn phía hai trăm bược đều soát rồi.” Chu Tiếu nói, “Không có tìm được hung khí.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống đẩy cái ót của Ngọc Đào ra, bên trên có vết nứt tầm nửa ngón tay út, bốn phía không có vết lõm khác, nàng nói: “Như là một thứ rất bằng phẳng đập vào.”
“Vật gì?” Nham Hòe hỏi.
“Tỷ như búa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu như là tiện tay nhặt tảng đá, vậy hẳn là có góc cạnh và hình dạng, sau đầu người chết bị đập xong, cũng sẽ không chỉ để lại một vết thương, dù là không có, cũng có thể sẽ có những vết lõm khác.”
“Nhưng sờ lên như vậy, toàn bộ xương của cái ót chỉnh thể lõm xuống phía dưới, nứt ra lỗ hổng.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi Nham Hòe, nói: “Trong trại nhà nhà đều có búa sao?”
Nham Hòe và phụ mẫu liếc nhau, lập tức gật đầu nói: “Nếu như là búa, cũng rất thông thường, mỗi nhà đều có.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn dự định sau đó để mọi người, lấy búa ra kiểm tra.
Tiền Đạo An ngưng mi nói: “Cửu Ngôn, nếu như là búa, như vậy lúc đó ba Nam Châu trần thân trên cái gì cũng không có cầm, có phải sẽ không có hiềm nghi hay không?”
“Vậy cũng không nhất định.” Quế vương nói, “Nếu như trùng hợp hắn nhặt được một khối đá có một mặt rất bằng phẳng thì sao?”
Nham Hòe rất tán thành lời của Quế vương, gật đầu nói: “Đúng, đúng! Khẳng định không phải búa mà là tảng đá.”
“Vị tiên sinh này, ” Nham Hòe nói, “Người hại chết Ngọc Đào không có khả năng còn người khác, khẳng định chính là ba Nam Châu.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ba Nam Châu có hiềm nghi lớn nhất, nên vương gia nhốt hắn lại. Thế nhưng, vì chu toàn không có sơ hở, chúng ta vẫn là phải bài tra từng thứ. Dù là cuối cùng định tội ba Nam Châu, cũng phải có chứng cứ vô cùng xác thực.”
Nham Hòe suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Người nói có đạo lý.”
“Tiên sinh, ” Mễ Nham Hòe lau nước mắt hỏi, “Phải mấy ngày thời gian, Ngọc Đào của chúng ta không thể. . . Cứ để như vậy chứ? Lúc nào có thể nhập thổ?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ba ngày đi. Các ngươi tìm một chỗ râm mát để đó.”
Mễ Nham Hòe đáp lời vâng.
“Ta muốn biết, Ngọc Đào bình thường cùng ai lui tới tương đối nhiều, nàng có bạn tốt hay không, ngoại trừ ba Nam Châu ra nàng có còn nam tử tương hảo, hay, có nam tử ái mộ nàng hay không?”
“Nhìn độ tuổi này của nàng, cũng nên đàm hôn luận giá, đính hôn chưa?”
Nàng hỏi một chuỗi vấn đề, Nham Hòe từng bước từng bước trả lời: “Ngọc Đào tính cách rất tốt, không chỉ chơi thân với các nữ hài tử trong trại chúng ta, chính là chơi với các nữ hài tử của hai trại Mạn Lan còn có Bạng Niếp cũng tốt.”
“Nàng không có nam tử tương hảo, dù là cùng ba Nam Châu cũng không phải tương hảo. Nhất định là ba Nam Châu câu dẫn nàng, không thôi nàng không có khả năng làm ra loại sự tình này.”
“Vậy đính hôn thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Nham Tùng vẫn đứng ở ven rừng không có đi, vừa rồi hắn còn tức giận đánh nhau với ba Nam Châu.
Mễ Nham Hòe trả lời: “Một mực tìm người, cũng chưa có tìm được người thích hợp. Mắt của Ngọc Đào rất cao.”
“Coi như là Nham Tùng nàng cũng không thích.” Mễ Nham Hòe chỉ chỉ thiếu niên ven rừng.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía thiếu niên vẫy vẫy tay, thiếu niên đi tới. Hắn mới vừa rồi cùng ba Nam Châu đánh nhau, lỗ mũi và hai gò má đều sưng lên, khóe mắt còn có một khối da tét, nhưng môi mím thật chặt, đầy mặt bi phẫn và nhục nhã, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, nói: “Ta thích Ngọc Đào, vẫn muốn để nàng làm thê tử của ta.”
“Thế nhưng nàng không chịu, hỏi nàng vì sao nàng cũng không nói. Sau này, có người nói cho ta biết, Ngọc Đào thích ba Nam Châu.”
Hắn nói chuyện, cúi thấp đầu không nói lời nào, đầy người thất bại chán chường.
“Nam nhân trại các ngươi, có thể lấy thiếp thất sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bookwaves.com.vn
Tất cả mọi người cùng nhau lắc đầu, Nham Hòe trả lời: “Chúng ta kết thành phu thê xong, ngoại trừ chết, vô luận nguyên nhân gì cũng không thể xa nhau.”
Nên, ba Nam Châu mới cấu kết với nhiều nữ tử như vậy. Bởi vì không thể thú nhiều, cũng chỉ có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Vậy, quan hệ giữa nam nữ của tộc nhân các ngươi, có tùy tiện không?”
Mọi người nghe mặt đỏ lên, nhưng vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn hỏi rất nghiêm túc, mọi người lập tức chính sắc, Nham Hòe trả lời: “Chỉ cần mình nguyện ý, kỳ thực vẫn là có thể.”
“Đó chính là nói, Ngọc Đào và ba Nam Châu như vậy, ở trong quy củ của các ngươi, cũng không hiếm thấy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Phu thê hai người Ba Nham Hòe và mễ Nham Hòe ngượng vẻ mặt đỏ bừng, ba Nham Hòe nói: “Không thấy nhiều. Ngọc Đào không nên làm như vậy.”
Ý là, có thể nói có chút quan hệ, nhưng loại xằng bậy lộ thiên đất hoang không che không giấu diếm này, tương đối không thể tiếp thu.
“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Nham Hòe, “Ngươi tìm hai cô nương quan hệ rất tốt với Ngọc Đào đến.”
Nham Hòe xác nhận, rất nhanh hô một vị tiểu cô nương qua đây.
Hình dạng mười lăm mười sáu tuổi, nhất trong hai mắt đều là sợ, không dám nhìn về phía Ngọc Đào, cúi thấp đầu rúc vai đứng ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn.
“Ngươi tên gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ta là Nam Nhạc.” Nàng trả lời.
“Ngươi và Ngọc Đào quan hệ rất tốt, chuyện gì nàng đều nói với ngươi sao?”
Nam Nhạc trả lời: “Phải. Lúc chúng ta ở chung với nhau, nàng cái gì đều nói cho ta biết.”
“Vậy khi nào nàng bắt đầu thích ba Nam Châu, là thời gian nào có có quan hệ với ba Nam Châu? Ngoại trừ ba Nam Châu ra, nàng còn có nam nhân khác không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Nam Nhạc trả lời: “Nàng thích ba Nam Châu, từ lúc nàng chín tuổi đã bắt đầu thích. Về phần quan hệ, đây, đây là lần thứ ba. Liền đi qua tuổi mười lăm tuổi đến nay.”
“Ba Nam Châu nói qua, nàng quá nhỏ sẽ không chạm nàng, trừ phi chờ nàng qua mười lăm tuổi.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nhắc tới ba Nam Châu còn rất có nguyên tắc a, lừa tiểu cô nương còn sợ vị thành niên.
phụ mẫu ca ca của Ngọc Đào đều rất kinh ngạc, bởi vì chút chuyện này bọn họ cũng không biết.
“Vậy trừ Nham Tùng ra, còn có người khác theo đuổi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Nam Nhạc gật đầu, nói ba thiếu niên tên, Đỗ Cửu Ngôn nghe nhìn về phía Nham Hòe, hỏi: “Ngươi quen không?”
Nham Hòe nói: “Quen.”
“Chút nữa, ngươi mang theo bằng hữu ta đi gặp ba người này một lần.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nói với Chu Tiếu cùng Tiền Đạo An một chút, hai người ứng.
Nham Hòe đại khái hiểu ý của Đỗ Cửu Ngôn, ứng vâng.
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn tại hơn Nam Nhạc, lại cùng hai phu thê ba Nham Hòe nói, “Trước mang người về nhà, tạm thời không nên động nàng, sáng mai chúng ta còn có thể kiểm tra nữa.”
Phu thê hai người xác nhận, hô người trong thôn đến hỗ trợ, dùng tấm ván gỗ nâng Ngọc Đào trở về.
Bookwaves.com.vn
Chu Tiếu và Tiền Đạo An theo Nham Hòe đi thăm dò hỏi ba người ái mộ Ngọc Đào, Cố Thanh Sơn trông giữ ba Nam Châu, Kiều Mặc và Hàn Đương tiếp tục ở phụ cận tìm hung khí.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đứng ở trong rừng, Lưu Cống ngồi chồm hổm ở một bên chờ, Lỗ Niệm Tông đi tới đi lui, lại nhảy đến trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, kỳ quái nói: “Ngôn Ngôn, ta có một vấn đề.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
“Ta cảm thấy, nếu ba Nam Châu thật muốn giết nàng, không cần dùng tảng đá.” Lỗ Niệm Tông nói.
Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, nhìn hắn, nói: “Vì sao nói như vậy.”
“Ta, ta cũng không dễ nói.” Lỗ Niệm Tông gãi đầu, “Chính là, ta cảm thấy hắn không cần đập đầu nàng cũng có thể giết nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nhìn Quế vương, hỏi: “Vương gia bổ sung!”
“Nếu hắn có tâm giết nàng, có rất nhiều cơ hội, sẽ không minh mục trương đảm như thế. Huống chi, nếu như hắn muốn giết Ngọc Đào, một tay có thể bóp chết nàng, bẻ gảy cái cổ cũng dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải đánh lén từ phía sau lưng.”
“Thông thường loại tình huống này, phải là vì xuất kỳ bất ý. Mà mục đích xuất kỳ bất ý, là bởi vì xung đột chính diệ, không có nắm chắc trước khi đối phương kêu to xuất khẩu, một kích bị mất mạng.”
Quế vương phân tích một lần.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, nói: “Vương gia và cữu cữu phối hợp ăn ý, thiên y vô phùng.”
Lỗ Niệm Tông thật cao hứng mình được khích lệ, cao hứng xích lên, nhìn hai bên một chút hỏi: “Ngôn Ngôn, đôn luân. . . đôn luân thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt.
“Bùi tỷ tỷ nói chưa khô cạn, vật gì chưa có khô cạn?” Lỗ Niệm Tông cảm thấy, hắn lập tức sắp hiểu, còn kém một tầng cửa sổ giấy, đâm phá hắn sẽ rộng mở trong sáng.
Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc hắn lại còn không hiểu, không khỏi xoa xoa trán, nói với Quế vương: “Vương gia, đưa bảy mươi hai thức của người cho hắn mượn xem.”
“Nàng xác định?”
“Ta xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn lớn như vậy, có thể.”
Lỗ Niệm Tông gật đầu, nói: “Ân, đúng! Ta trưởng thành rồi, có thể xem.”
Khóe miệng của Quế vương run lên, từ trong lòng ngực móc bảy mươi hai thức ra ném cho Lỗ Niệm Tông, thấp giọng cảnh cáo nói: “Đây là bảo bối, ngày mai trả lại cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn bội phục Quế vương, cư nhiên tùy thân mang theo bảy mươi hai thức.
“Nga, đã biết.” Lỗ Niệm Tông nhận lấy không kịp chờ đợi mở ra, chờ thấy rõ hình ảnh trong nháy mắt, hắn như là bị dừng hình ảnh như cây cỏ sinh trưởng trong núi đá, vẫn không nhúc nhích, sau đó một khắc rừng bị lửa đốt, đằng một cái hồng thấu đến tai.
“Ta. . . Ta. . . Ta chưa nghĩ qua.” Lỗ Niệm Tông che miệng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta, ta thế nào đần như vậy.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Ngươi có muốn thu hay không, buổi tối lại xem.”
“Ta trở về.” Lỗ Niệm Tông nói, “Mặc Hề bảo ngày mai phải trả lại cho hắn.”
Lúc nói chuyện cũng không quản chuyện phá án, ôm bảy mươi hai thức như một trận gió mà chạy.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện nhau, hắn nói: “Nàng xác định, không thành vấn đề?”
“Hiện tại ta không xác định.” Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói, “Ngoại tổ phụ của ta giáo dưỡng cũng quá nghiêm khắc, người lớn như vậy cũng không tiến hành giáo dục một chút.”
Quế vương liếc nàng một cái, nói: “Cho nên nàng đưa vỡ lòng cho thân cữu cữu của nàng.”
“Khụ khụ. . . Vốn không có gì, bị vương gia nói như vậy, sao ta cảm giác bản thân có chút hèn mọn nhỉ.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài.
“Hậu tri hậu giác.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn phủi hắn một mắt.