Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 28: NHẤT PHÚC NHĨ TRỤY


Dịch giả: Luna Wong – một ngọc trụy trên khuyên tai


Ba người đi nhà tộc trưởng, Kiều Mặc vừa đi vừa nói: “Là nữ nhân, ngày hôm qua nàng ở trong rừng, không biết người có chú ý tới không.”

“Mười chín tuổi, tên là Ngọc Ân Cố. Nàng là người của Mạn Lan trại, từ mười sáu tuổi bắt đầu có lui tới với ba Nam Châu.”

“Ở Mạn Lan, tất cả mọi người biết Ngọc Ân Cố ái mộ ba Nam Châu, mà ba Nam Châu cũng thường đi nhà nàng. Vì thế, nàng vẫn xích mích với phụ mẫu trong nhà, hôn sự nguyên bản của bản thân đã định cũng thất bại.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hỏi: “Làm sao biết ngày hôm qua nàng ở trong rừng?”

“Chiều hôm qua, có người thấy nàng ở trong rừng cắt trư thải, cách nơi gặp chuyện không may, bất quá cước trình một chén trà nhỏ.”

“Vừa chúng ta đi hỏi tìm nàng, nàng ấp úng, một mực chắc chắn sáng sớm hôm nay, nàng mới biết được chuyện Ngọc Đào đã chết.” Kiều Mặc nói, “Thuộc hạ hoài nghi nàng, còn có một nguyên nhân.”

“Bởi vì tháng tám năm ngoái, nàng cùng một vị tương hảo khác với ba Nam Châu Bố Nga đánh một trận, đập bể đầu của Bố Nga.”

“Bố Nga, chính là người thấy nàng ở trong rừng.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Rất bưu hãn a.”

“Đúng.” Kiều Mặc nói, “Nên thuộc hạ cảm thấy nếu như nàng thấy được ba Nam Châu và Ngọc Đào ở trong rừng, rất có thể làm ra cử động giết người.”

Loại nữ hài tử này có muốn chiếm làm của riêng nhất định, thấy ba Nam Châu và Ngọc Đào, nàng nộ mà giết người, không phải là không có khả năng.

“Người đang nhà nàng sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Kiều Mặc gật đầu, nói: “Chu tiên sinh và Tiền tiên sinh còn ở bên kia hỏi chuyện nàng, thái độ của nàng và người nhà nàng cũng không tốt, nói chuyện của Lạp Ngõa trại, không có vấn đề gì với bọn họ.”

“Nếu như chúng ta dây dưa nữa, bọn họ sẽ không khách khí.”

Quế vương hỏi: “Đánh chưa?”

Hai trại đánh nhau là thường có, bình thường đều là tranh đấu giữa tộc và tộc, tràng diện rất lớn.

Kiều Mặc gật đầu.

“Ngoại trừ Ngọc Ân Cố ra, buổi sáng các ngươi còn có thu hoạch khác không?”

Kiều Mặc lắc đầu, trả lời: “Rất nhiều nam nhân trong trại hận ba Nam Châu, ba Nam Châu cũng không hợp với rất nhiều người, nhưng trên cảm tình có tranh cãi, tổng cộng có sáu vị nữ tử. Bốn vị là trại khác, hai vị là Lạp Ngõa trại.”

“Lạp Ngõa trại chính là Ngọc Đào, còn có một vị nữ tử ngày hôm qua đã ở bờ sông, sau này cùng mọi người đi, chưa có trở về.”

“Còn lại bốn vị, là Ngọc Ân Cố và Bố Nga hai người, hai vị khác còn lại là cách rất xa.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa nhà của Ngọc Đào, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghĩ biện pháp đưa Ngọc Ân Cố và Bố Nga tới nơi này.”

“Vâng.” Kiều Mặc lại trở về Mạn Lan.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương tổng kết nói: “Hiện tại xem ra người hiềm nghi thật đúng là hơi nhiều a.”

Nàng có loại cảm giác khắp nơi đều là đầu mối, khắp nơi đều là người hiềm nghi, nhưng mỗi một động cơ đều không đầy đủ.

Vụ án này, nhìn giản đơn, nhưng bởi vì cảm tình của ba Nam Châu quá phức tạp, cho nên, để tra được một chút đều không đơn giản.

“Đỗ tiên sinh, ” Bùi Doanh đứng ở cửa, nói, “Người tới nơi này.”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi vào, quan tài của Ngọc Đào đặt trong phòng ở góc viện tử, Bùi Doanh nói: “Người xem cái cổ.”

“Vết bóp này, so với hôm qua sâu không ít.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, so sánh, “Hai cái tay?”

Bùi Doanh gật đầu, nói: “Hai cái tay bóp lên.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm vân tay như có điều suy nghĩ, “Vân tay này, rất kỳ quái a.”

Bùi Doanh gật đầu, nói: “Là có chút kỳ quái.”

Bên ngoài Kiều Mặc mang theo Ngọc Ân Cố và Bố Nga đến. Dung mạo của Ngọc Ân Cố bình thường, Bố Nga trái lại rất đẹp.

Ngọc Ân Cố nhìn chằm chằm các nàng, khai môn kiến sơn nói: “Lúc đó mặc dù ta ở trong rừng, thế nhưng ta không có qua đó, cũng không biết ba Nam Châu và Ngọc Đào ở bên kia.”

“Ta thấy ngươi qua đó.” Bố Nga nói với Ngọc Ân Cố, “Ngươi gạt được người khác, không lừa được ta.”

Ngọc Ân Cố lạnh lùng nhìn chằm chằm Bố Nga, nói: “Ta còn nói Ngọc Đào là ngươi giết.”

“Nếu ngươi thấy ta, vậy ngươi khẳng định cũng ở bên cạnh.”

Bố Nga nói: “Lúc đó ta ở cùng một chỗ với a ma ta, làm sao có thể giết người. Hơn nữa, ta cũng không có bản lãnh giết Ngọc Đào.”

“Chẳng lẽ a ma ngươi là người tốt sao.”

Hai người nói chuyện, rùm beng ngay trước mặt mọi người.

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay một cái, nói, “Nhị vị cô nương bình tĩnh một chút. Từng bước từng bước nói.”

“Bố Nga cô nương, ngươi xác định thấy được Ngọc Ân Cố cô nương đi đến chỗ ba Nam Châu và Ngọc Đào sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ngươi có biết, đây là đại sự giết người không, nếu như ngươi tố cáo chính là giúp đỡ quan phủ tra án, là có công. Nhưng nếu là ngươi vô duyên vô cớ vu hãm người khác, là phạm pháp.”

Bố Nga sợ ánh mắt lóe lên.

“Ngươi nói a, ” Ngọc Ân Cố nói, “Ngươi trái lại nói với bọn họ a, ngươi xác định thấy ta giết Ngọc Đào?”

“Nếu như ngươi nói sạo, ngươi liền đi ngồi tù.”

Bố Nga cắn môi, lớn tiếng nói: “Nhưng lúc đó nàng ở bên đó, hơn nữa, nàng từng nói qua với người khác, nàng rất ghét Ngọc Đào. Bởi vì Ngọc Đào nhỏ tuổi nhất, ba Nam Châu khẳng định thích Ngọc Đào nhất.”

“Ta và ba Nam Châu đã có nhiều năm tình cảm, Ngọc Đào làm sao có thể so được với ta, nàng là một tiểu nha đầu mà thôi.” Ngọc Ân Cố nói.

Bookwaves.com.vn


Hai người lại muốn cãi nhau, Đỗ Cửu Ngôn nghe mục trừng khẩu ngốc, hỏi ra một cái nghi vấn trong lòng, nói: “Ba Nam Châu cũng sẽ không thú các ngươi về nhà, các ngươi tranh giành tình nhân như vậy, có ý nghĩa sao?”

“Đương nhiên là có.” Ngọc Ân Cố nói, “Đời này ta không dự định gả người, ta vẫn sẽ bồi ba Nam Châu.”

Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, nói: “Vậy các ngươi cân nhắc qua mễ Nam Châu chưa?”

Hai người ngẩn ra.

“Nàng nguyện ý các ngươi cả đời không gả người, mỗi ngày pha trộn với phu quân của nàng sao?”

Hai cô nương chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, Ngọc Ân Cố nói: “Chân nàng đều tê liệt rồi, chúng ta giúp nàng cùng nhau chiếu cố ba Nam Châu, nàng nên cảm tạ chúng ta.”

“Đổi chỗ tự hỏi thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Các ngươi là mễ Nam Châu, nguyện ý người khác giúp các ngươi chiếu cố phu quân của mình không?”

Miệng của Ngọc Ân Cố cứng, nói: “Đó là đương nhiên. Ta yêu nam nhân của chính mình, nên tất cả đều lấy hắn làm trung tâm, hắn làm cái gì ta đều cao hứng.”

“Vậy vì sao ngươi cãi nhau đánh nhau với Bố Nga?”

Ngọc Ân Cố sửng sốt, nhìn Bố Nga, nói: “Bởi vì nàng rất đáng ghét.”

“Bởi vì ngươi đố kị.” Đỗ Cửu Ngôn khinh miệt nhìn nàng, nói, “Đồng dạng là tình nhân, ngươi vô pháp chịu được Bố Nga và Ngọc Đào tồn tại, ngươi làm sao có thể yêu cầu mễ Nam Châu nên tiếp thu các ngươi?”

“Đều là người cùng địa phương, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, dù là không ai chỉ trích các ngươi, nhưng phải nghĩ cho người khác.”

Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, phất phất tay, nói: “Nhị vị đi đi, có việc chúng ta sẽ tìm các ngươi nữa.”

Ngọc Ân Cố hừ một tiếng, nói: “Ngươi là nam nhân, ngươi làm sao có thể nói ra những lời này.”

“Cái đó với chuyện ta là nam nhân có quan hệ sao?” Đỗ Cửu Ngôn không nghĩ tới nàng còn có lời, thật sự rất phiền chán.

Ngọc Ân Cố nói: “Ta thích ba Nam Châu, ba Nam Châu cũng thích ta. Ái tình phải không phân quý tiện, cũng không có thứ tự đến trước và sau mà nói đến thê tử tình nhân.”

“Ái tình không có.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nói, “Thế nhưng, người có phân biệt cao thấp giàu nghèo.”

Ngọc Ân Cố tức giận mặt đỏ lên, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi mắng chửi người?”

“Tiểu cô nương tốc tốc cách ta xa một chút, ta còn có chuyện phải làm, đừng chậm trễ ta.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, nói, “Đi đi đi đi.”

Ngọc Ân Cố nói: “Ngươi chờ cho ta, ta tìm ca ta tới thu thập ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn liếc nàng một cái.

Ngọc Ân Cố liền đi.

Bố Nga nhìn có chút hả hê nhìn bóng lưng của Ngọc Ân Cố, thật cao hứng đi.

Đỗ Cửu Ngôn để Kiều Mặc âm thầm theo hai người.

“Đỗ tiên sinh đừng nóng giận, người như vậy cùng nàng nói chuyện không thông đạo lý.” Bùi Doanh nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, nói: “Nàng hủy nhân sinh của bản thân, ta mới lười tức giận.”

“Cho nên, ngoại trừ phong tục có nguyên nhân ra, đọc sách cũng là rất quan trọng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đọc sách làm cho con người biết liêm sỉ.”

Bùi Doanh nở nụ cười.

“Hai nữ nhân này không thành vấn đề?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ân, rõ ràng kết quả tranh giành tình nhân.”

“Sao ta thấy, vụ án này xé ra một đống người, mỗi người đều có hiềm nghi, nhưng đến cuối cùng mỗi người đều không sao?”

“Quang thiên hóa nhật giết người, cư nhiên sẽ là kết quả như vậy.” Quế vương nói.

Ban ngày giết người, luôn sẽ có chứng nhân mục kích đi. Dù là không nhìn thấy giết người, cũng nên có người thấy hung thủ vào trong rừng cây chứ.

Nhưng là, tra đến cuối cùng người hiềm nghi một đống, nhưng một chứng cứ hữu lực cũng không có.

Đến hung khí đều không tìm được.

Để người rất phiền táo.

“Ta cũng thấy thế.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở cửa, nhìn núi xanh trước mặt đờ ra, nói, “Chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm búa.”

Quế vương hỏi: “Còn muốn soát từng nhà sao?”

“Không, chúng ta kiểm tra búa nhà của người hiềm nghi một lần.”

Quế vương nói: “Vụ án này, nàng tra có chút nghiệp dư.”

Bookwaves.com.vn

“Vương gia, người đây là sau khi bản thân tiến bộ, bắt đầu nghi vấn năng lực nghiệp vụ của ta sao?”

Quế vương nói: “Cho nên, nàng phải tiếp tục cố gắng, không nên bị ta đuổi kịp và vượt qua.”

“Ta đây là dạy đồ đệ, chọc mình đói.”

Quế vương vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: “Ta sẽ nuôi nàng, dù sao nàng cũng là tức phụ nhi của ta.”

“Nhắc tới tức phụ, ta chuẩn bị đi gặp mễ Nam Châu.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện đứng dậy, hô Nham Hòe, “Căn phòng của Ngọc Đào là ở bên kia?”

Nham Hòe chỉ vào một gian trong cùng, nói: “Căn này.”

Căn phòng của Ngọc Đào dọn dẹp rất chỉnh tề, trong bình hoa ở cửa sổ cắm mấy đóa đỗ quyên tiên diễm, cả phòng sinh cơ bừng bừng, là căn phòng của một tiểu cô nương.

Mở ngăn tủ, bên trong treo một loạt y phục rất đẹp, Nham Hòe ở một bên giới thiệu: “Đây đều là y phục nàng tự mình làm, tay nàng rất khéo, quần áo của ta cũng là nàng làm.”

Lúc nói chuyện, nghẹn ngào nói không được nữa.

Đỗ Cửu Ngôn lý giải tâm tình của Nham Hòe, nhưng vô pháp an ủi hắn. Nàng đi tới phía trước gương mở ngăn kéo, bên trong có rất nhiều đồ trang sức làm bằng bạc, hình thức rất tốt cũng rất đặc sắc.

“Cái này là ta làm.” Nham Hòe cầm một vòng tay bạc, nói, “Ta từng chút từng chút đánh cho nàng, muốn chờ ngày nào đó nàng gả người, có thể đeo trên tay.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá thủ trạc, nói: “Tay của các ngươi đều rất khéo a.”

“Đây là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy một đôi khuyên tai, bất đồng với những cái khác, phía dưới có trụy hồng bảo thạch, “Cũng là ngươi làm?”


Nham Hòe cũng lấy tới, ngẹo đầu nói: “Cái này không phải ta làm, cũng không giống là đồ của chúng ta.”

“Ta chưa thấy nàng mang qua.”

“Đây giống như khuyên tai của người Hán, ở chỗ chúng ta rất thông thường. Có phải là ai ra ngoài chợ, mua về cho nàng hay không?”

Nham Hòe không biết, hắn nói: “Có muốn ta đi hỏi Nam Nhạc một chút hay không, nàng đến Ngọc Đào lúc nào cùng một chỗ với ba Nam Châu đều biết, khuyên tai này khẳng định cũng biết.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Nham Hòe cầm khuyên tai ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn kiểm tra ở trong phòng, đứng ở trước một tấm tú họa, tú dung mạo của một nam nhân, rất giống ba Nam Châu.

“Tiên sinh, ” Nham Hòe thở hồng hộc chạy về, nâng khuyên tai nói, “Nam Nhạc nói, một đôi khuyên tai này là ba Nam Châu ở Dục Phật tiết tặng cho Ngọc Đào.”

“Ngọc Đào rất quý trọng, từng đeo ra ngoài một lần. Ba Nam Châu rất ít tặng đồ cho nữ nhân, ngay cả Ngọc Ân Cố các nàng đều không có được.”

Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận hoa tai đặt ở trong ví, nói: “Chút nữa đi tìm ba Nam Châu xác nhận.”

Chu Tiếu và Tiền Đạo An cùng nhau trở về, lại qua một khắc, tất cả mọi người đến rồi.

Đứng ở trong sân, Chu Tiếu hỏi: “Buổi sáng Ngọc Ân Cố và Bố Nga đã tới, các ngươi gặp qua cảm thấy thế nào?”

“Hai vị cô nương bởi vì ghen đối phương.” Đỗ Cửu Ngôn nâng cằm nói, “Bất quá Kiều Mặc đi theo, để ngừa các nàng đang diễn trò, trêu chọc chúng ta.”

Chu Tiếu gật đầu, nói: “Ta muốn tổng kết một chút, hiện nay tất cả người hiềm nghi của án kiện.”

Tất cả mọi người bưng cái ghế ngồi vây chung một chỗ, người một nhà Nham Hòe cũng ngồi chồm hổm ở một bên nghe.

“Mễ Nam Trúc nói, lúc đó nàng thấy Nham Cáo ngồi ở bờ sông câu cá. Nham Cáo sáng sớm ta đã thấy hắn, hắn nói hắn một mực câu cá, thẳng đến gặp chuyện không may hắn mới biết được ba Nam Châu và Ngọc Đào ở trong rừng.”

“Thứ nhì Ngọc Ân Cố có hiềm nghi nhất.” Chu Tiếu nói, “Người còn lại, cá nhân ta cho rằng hiềm nghi cũng không lớn.”

“Trừ phi, người thật là ba Nam Châu tự giết.” Chu Tiếu nói, “Đến tận đây, chúng ta cũng chưa có thẩm vấn ba Nam Châu, từ vừa mới bắt đầu đã đặt hắn ở trong người không hiềm nghi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Vậy bây giời, chúng ta nên đi gặp ba Nam Châu chứ?”

“Ta kiến nghị đi gặp một lần.” Chu Tiếu nói, “Xem xem hắn nói như thế nào.”

“Được. Chúng ta đây đi gặp ba Nam Châu một lần nữa.”

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Chu Tiếu suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, nói: “Ngày hôm qua ngươi tra búa, búa ba Nam Châu nhà, ngươi có tra xét không?”

“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta quả nhiên rất nghiệp dư, cư nhiên bỏ quên chuyện này.”

Chu Tiếu nở nụ cười, nói: “Ta ngược lại không phải là cảm thấy ngươi nghiệp dư, mà là ngươi vô tâm.”

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi vừa nói như vậy, có vẻ ta không chỉ nghiệp dư, đạo đức hành nghề cũng có vấn đề.”

Mọi người đều cười lên.

Bọn họ đi ra khỏi nhà Ngọc Đào, đi mấy bước, chính là gian phòng giam giữ ba Nam Châu, mễ Nham Thạch đang cầm chén đi ra, hiển nhiên là đến đưa cơm.

Nhìn thấy bọn họ đến, nàng tức miệng mắng to: “Các ngươi rốt cuộc tra ra chưa? Ở chỗ này làm bộ, ta nói cho các ngươi biết, đêm nay nếu như các ngươi không tra được, thì không cần tra xét nữa.”

“Toán cái thứ gì, làm bộ tra người khác.”

(Luna: Đột nhiên đọc tới giữa chương ta lại hoài nghi mễNC giết người. Bởi vì baNC chưa từng tặng đồ cho tình nhân lại tặng NĐ. Sau lại thêm CT hỏi búa nhà bNC để ta càng thêm khẳng định hoài nghi này)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận