Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 30: NGƯỜI GÁNH TỘI THAY


Dịch giả: Luna Wong


“Là ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn đối phương, nhận ra là nam nhân tối hôm qua nàng ở nhà tộc trưởng gia xem búa, nói chuyện với nàng, “Ngươi tên gì?”

Nam nhân trả lời: “Nham Hà.”

Nham sông năm nay hai mươi tám, phụ mẫu chết sớm, trong nhà chỉ có một mình hắn, liền ở cách nhà ba Nam Châu gia không xa.

“Ngươi nói ngươi giết Ngọc Đào?”

Nham Hà gật đầu, nói: “Phải!”

Tất cả mọi người nhìn hắn, thần sắc khác nhau. Chu Tiếu không tin, chất vấn: “Ngươi giết nàng? Vì sao giết nàng?”

“Bởi vì ta thích nàng, muốn thú nàng làm thê tử của ta, nhưng là nàng không muốn.” Nham Hà nói, “Ngày đó ta thấy nàng và ba Nam Châu đi vào trong rừng, nhất thời tức giận, liền theo qua.”

Chu Tiếu tiếp tục chất vấn: “Ngươi giết thế nào?”

“Sau khi Ba Nam Châu rời đi, Ngọc Đào ở trên mặt đất nằm một hồi mới đứng lên chỉnh lý y phục, ta thừa dịp nàng cúi đầu chỉnh lý của y phục, từ phía sau của nàng dùng búa đập cái ót của nàng.” Nham Hà cúi thấp đầu, lông mi của hắn rất dài, ở trên mặt thô ráp ngăm đen, hạ xuống một đạo ám ảnh. Để cho cảm giác đây là cái loại nam nhân thành thật lại khéo léo.

“Nàng bị gõ đầu xong, ngã trên mặt đất, ta ngồi ở trên người của nàng, bóp cổ của nàng.” Nham Hà nói, “Ta bóp nàng chết xong, liền chạy ra từ phía sau cánh rừng, chờ tất cả mọi người đi hết, ta mới từ phía sau cánh rừng leo lên trên núi, lại từ lộ khẩu về đến nhà.”

Hắn là đi vòng qua con đường Đỗ Cửu Ngôn bọn họ vào, phải không xa.

“Ngươi dùng búa đánh nàng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Búa đâu?”

Nham Hà trả lời: “Chính là cái này.” Hắn nói chuyện, lấy cánh tay giấu ở sau người ra, trong tay siết một bả búa.

Cây búa này, tối hôm qua Đỗ Cửu Ngôn từng thấy, chuôi gỗ bôi sơn đỏ, đầu gỗ dùng nở hoa, hắn nói: “Ta dùng vải bao búa, bởi vì sợ dính máu.”

Kiều Mặc tiến lên, nhận lấy búa quan sát trái phải, bên trên quả thực không có vết máu.

“Ta nhận tội.” Nham Hà nói.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Chu Tiếu lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi mấy bước, thấp giọng hỏi: “Ngươi tin hắn không?”

“Tin a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chúng ta tra xét một vòng nhất vô sở hoạch, hiện tại có người nhảy ra nhận hung thủ, vì sao không tin?”

Chu Tiếu nhìn nàng, nói: “Nhưng là, hắn nói hắn thích Ngọc Đào, ta thế nào cũng không tin.”

“Kiều Mặc, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Kiều Mặc, “Mời Nam Nhạc tới hỏi chuyện.”


Kiều Mặc ứng, đi thỉnh hảo bằng hữu của Ngọc Đào Nam Nhạc.

Qua một khắc, Nam Nhạc bị mang tới, biết Nham Hà nhận hung thủ, nhất thời sắc mặt đại biến, nói: “Nham Hà ca, người. . . Người giết Ngọc Đào? Làm sao có thể, ngươi vì sao làm như vậy?”

“Ta thấy nàng dính vào ba Nam Châu, nhất thời tức giận không nhịn được, cho nên giết nàng.”

Nam Nhạc cũng thật không ngờ, không khỏi nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Ngươi biết chuyện hắn thích Ngọc Đào không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Nam Nhạc gật đầu, nói: “Ngày thứ ba Dục Phật tiết, trên đường chúng ta chơi lễ trở về, hắn hỏi Ngọc Đào có thể gả cho hắn hay không.”

“Ngọc Đào cũng sợ hết hồn, lúc đó cự tuyệt hắn. Bởi vì tuổi kém nhiều lắm.”

Nam Nhạc nói chuyện, lại đánh giá Nham Hà.

“Ba Nam Châu cùng tuổi với ta!” Nham Hà nói, “Vì sao nàng không có cảm thấy ba Nam Châu lớn tuổi?”

Nam Nhạc á khẩu không trả lời được.

“Vậy ngươi vì sao đi ra nhận tội?” Quế vương hỏi.

Nham Hà trả lời: “Ta đã giết người bị điều tra ra là chuyện sớm hay muộn, ra sớm ra trễ cũng không khác nhau là bao.”

“Các ngươi đưa đi Hán quan nha định tội đi.” Nham Hà nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chỉ chỉ phương hướng nhà tộc trưởng, nói: “Đi nhà tộc trưởng các ngươi, đây là đại sự, phải được hắn đồng ý.”

Nham Hà cả kinh, vội vã nói: “Các ngươi không phải quan phủ sao, trực tiếp mang ta đi.”

Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, nói: “Nam Nhạc, làm phiền ngươi cùng Lưu Cống, thông tri người trong Lạp Ngõa trại.”

“Kiều Mặc, ngươi đi mang ba Nam Châu tới.”

Đỗ Cửu Ngôn thỉnh Nham Hà đi ở phía trước, mọi người cùng nhau đến nhà tộc trưởng.

“Làm, làm sao vậy?” Tộc trưởng từ trong nhà đi ra, “Đã điều tra xong?”

Quế vương nói: “Không vội, chờ người trong trại của các ngươi đều đến đông đủ, lại nói.”

Tộc trưởng sợ Quế vương, dù sao bên trong thân thể của hắn còn có độc dượcQuế vương buộc hắn ăn, hắn lui về sau một bước, thấy được Nham Hà, kỳ quái nói: “Nham Hà, ngươi ở nơi này làm gì?”

Nham Hà cúi thấp đầu không nói gì.


Bookwaves.com.vn

Một khắc đồng hồ, tất cả mọi người trong Lạp Ngõa trại đến đông đủ, so với đêm qua đưa búa đến kiểm tra thực hư thì chỉnh tề không ít.

Trong viện của tộc trưởng, trong trong ngoài ngoài đều là người.

Ba Nam Châu nhìn chằm chằm Nham Hà, thần sắc khó phân biệt, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nham Hà vẫn cúi thấp đầu, nhìn mũi chân của mình.

“Ba Nham Hòe, các ngươi đã tới. Là Nham Hà, Nham Hà nhận tội rồi.” Ngoài đoàn người, có người thấy được cả nhà ba Nham Hòe, lập tức thông tri bọn họ.

Ba Nham Hòe kinh ngạc vừa nhảy, không dám tin hỏi: “Nham Hà nhận tội rồi? Hắn giết Ngọc Đào của ta?”

“Phải.”

Nham Hòe hai ba bước tiến lên, nhéo cổ áo của Nham Hà, chất vấn: “Là ngươi giết Ngọc Đào?”

“Ngươi nói chuyện, là ngươi giết Ngọc Đào? Tại sao ngươi phải giết nàng?”

Nham Hà nói: “Nàng không chịu gả cho ta, ta, ta liền giết nàng.”

“Không chịu gả cho ngươi, ngươi liền giết nàng?” Nham Hòe đánh mặt của Nham Hà một quyền, đợi hắn lảo đảo một bước ngã nhào trên đất, Nham Hòe cưỡi lên, binh lách cách bàng lại là năm sáu quyền, mặt của Nham Hà trong nháy mắt sưng lên.

“Được rồi.” Tộc trưởng nói, “Đây không phải là vẫn đang tra sao, người của quan phủ còn chưa có tra rõ, các ngươi nháo cái gì.”

“Nghe người của quan phủ nói.”

Nham Hòe bị hai người trẻ tuổi kéo lên.

Nham Hà đứng lên trong tầm mắt mọi người, lau lau máu trên mặt, như trước cúi thấp đầu.

“Ngươi giết Ngọc Đào?” Ba Nam Châu hỏi Nham Hà, “Ngươi giết nàng thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo mấy người Quế vương ngồi xuống, lúc này, không cần bọn họ nói, người của Lạp Ngõa trại, tự nhiên sẽ truy hỏi.

“Ta dùng búa đánh cái ót của nàng.” Nham Hà nói một lần quá trình giết người của hắn.

Ba Nam Châu gật đầu, không nói gì thêm.

“Nham Hà, Ngọc Đào thật là ngươi giết?” Tộc trưởng hỏi.

Nham Hà gật đầu, trả lời: “Là ta giết.”


“Ngươi súc sinh này!” Mễ Nham Hòe nhào lên cào mặt của Nham Hà, “Tại sao ngươi phải giết Ngọc Đào của ta, ngươi tên súc sinh này.”

“Ngươi từ nhỏ không có cha nương, đến nhà của ta ăn bao nhiêu lần cơm, Ngọc Đào coi ngươi là thân ca ca, ngươi thế nào nỡ giết muội muội của mình?” Mễ Nham Hòe nói, “Sao ngươi hạ thủ được? !”

Nham Hà nói: “Ta thích nàng, chỉ muốn nàng làm thê tử của ta. Nhưng nàng thích ba Nam Châu.”

“Ba Nam Châu không có khả năng thú của nàng.”

Ba Nam Châu lạnh lùng thốt: “Cho nên, ngươi giết Ngọc Đào? Ngươi nên tới giết ta.”

Ánh mắt của Nham Hà lóe ra, nói: “Tại sao ta phải giết ngươi, là Ngọc Đào khăng khăng một mực, ta giết nàng là được.”

Ba Nam Châu cười lạnh một tiếng.

“Đồ hỗn trướng! Lạp Ngõa trại trên dưới một trăm năm, chưa từng có xảy ra chuyện như vậy!” Tộc trưởng đi tới, dùng quải trượng trong tay phanh một cái, đánh vào bả vai Nham Hà nói, “Ngươi ác quỷ này, ngươi tên súc sinh này.”

“Ác quỷ!”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nham Hà, cùng kêu lên mắng.

Bookwaves.com.vn

“Quỳ xuống!” Tộc trưởng nói.

Nham Hà quỳ xuống giống trước trại.

“Mọi người nói, nên xử trí hắn như thế nào?” Tộc trưởng hỏi ý kiến của tất cả mọi người, “Dựa theo tộc quy, hắn nhất định phải bị đưa đi tế hà bá.”

“Tế hà bá.” Tộc nhân trong trại hô, “Tế hà bá.”

Ba Nham Hòe giận dữ hét: “Chỉ là tế hà bá lợi cho hắn quá. Ta phải thiên đao vạn quả hắn trước.”

“Ngọc Đào của ta a!” Mễ Nham Hòe khóc.

Nham Hà quỳ mặt hướng về phía sông, biểu tình liều chết.

“Nguyên lai là ngươi!” Mễ Nham Thạch đẩy đoàn người ra tiến đến, chỉ vào hắn chính là một cái tát, “Ngươi giết Ngọc Đào, có phải hay giá họa cho ba Nam Châu chúng ta không phải.”

“Ngươi từ nhỏ đã đố kị ba Nam Châu chúng ta. Ngươi tiện nhân này!”

Mễ Nham Thạch chỉ vào hắn chửi ầm lên.

Nham Hà không nói lời nào, tùy ý đối phương đánh chửi.

“Ta phải báo thù cho Ngọc Đào.” Ba Nham Hòe nhặt búa trên đất lên, nói với tộc trưởng, “Hắn làm gì Ngọc Đào, ta trả lại cho hắn cái đó.”

Tộc trưởng không ngăn cản ba Nham Hòe.

Ba Nham Hòe cầm búa, hướng về phía cái ót của Nham Hà đập tới.

Nham Hà nhắm mắt lại, thần sắc vô ba.


“Chờ một chút.” Chu Tiếu bỗng nhiên bắt được tay của ba Nham Hòe, nói: “Sự tình còn chưa sáng tỏ toàn bộ, ngươi hiện tại không thể giết hắn.”

Ba Nham Hòe giận dữ hỏi nói: “Bản thân hắn đều thừa nhận rồi, còn có chỗ nào chưa tra rõ sao?”

“Bản thân thừa nhận thì thế nào, trên đời này còn có một loại người, bọn họ sẽ gánh tội thay cho người khác.”

Chu Tiếu thủy chung không tin, Nham Hà giết Ngọc Đào.

Không có nguyên nhân khác, chỉ là đơn giản trực giác.

“Hắn gánh tội thay người khác, thay ai?” Ba Nham Hòe hỏi.

Chu Tiếu nói: “Cho nên, còn phải tra tiếp.”

“Tra cái gì, không cần tra xét. Trên đời này ai sẽ ngu như vậy, gánh tội thay người khác.” Ba Nham Hòe đẩy Chu Tiếu ra, Chu Tiếu sốt ruột hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn hô, “Cửu Ngôn, ngươi nói chuyện a!”

Hắn ôm lấy ba Nham Hòe, nói: “Ngươi cũng tin tưởng Nham Hà giết Ngọc Đào sao?”

Đỗ Cửu Ngôn rốt cục từ trên ghế đứng lên, không nhanh không chậm đi tới, tất cả mọi người nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì.

Mặc dù nàng không phải đẹp mắt nhất, cũng không phải cường tráng uy vũ khí chất cao quý nhất, nhưng trong nhóm người Hán này, nàng rõ ràng chính là đầu lĩnh.

Tất cả mọi người bọn đều nghe mệnh lệnh của nàng.

“Ba Nham Hòe đại thúc, ” Đỗ Cửu Ngôn lấy búa trong tay ba Nham Hòe xuống, nói, “Trời còn chưa tối, giết người thì một chén trà nhỏ đều không cần, chúng ta không nóng nảy.”

Ba Nham Hòe hỏi: “Đỗ tiên sinh, ý gì?”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt Nham Hà, nhìn hắn.

Nham Hà cũng nhìn nàng, ánh mắt lóe lóe, lại nhắm mắt lại, lặp lại: “Là ta giết.”

“Ngươi bóp cổ Ngọc Đào thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.

Nham Hà ngẩn ra mở mắt ra nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn ngoắc, “Kiều Mặc, đến!”

Kiều Mặc qua đây ngồi xổm trước mặt.

“Ngươi bóp hắn thử xem.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào cổ của Kiều Mặc, “Ta muốn nhìn một chút.”

Khóe miệng của Kiều Mặc run lên, quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Tại. . . Tại sao là ta?”

“Không thôi thì dao, gọi chủ tử của ngươi tới?”

Kiều Mặc nuốt nước miếng một cái, kéo kéo áo, rướn cổ lên, nói: “Nào, bóp!”

“Vì sao?” Nham Hà nói, “Ta, ta cứ bóp như vậy, ta, ta không nhớ rõ bóp thế nào.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận