Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 31: DUYÊN PHẬN CỦA NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


“Dựa theo thói quen của ngươi, thử xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Nham Hà chần chờ, đưa tay đặt ở trên cổ của Kiều Mặc, tay không ngừng run rẩy.

“Là, như vậy.” Nham Hà nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Không đúng, làm lại!”

Nham Hà lại thay đổi một tư thế, nhưng là khoa tay múa chân tới khoa tay múa chân lui, chỉ có ngón cái đối nhau, mới bóp được cổ của đối phương, hắn tan vỡ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hô: “Chính là như vậy, tư thế khác làm không được.”

“Lúc đó ta, ta nửa ngồi ở trên người Ngọc Đào, chỉ có bóp như vậy.”

“Ngươi không ở hiện trường, lại không nhìn thấy, ngươi dựa vào cái gì nghi vấn ta?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trên cổ của Ngọc Đào, có thi ban vết bóp rất rõ ràng.”

Nham Hà biến sắc, lắc đầu cả giận nói: “Cho dù có thi ban, cũng là như vậy.”

“Không phải như thế.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Nham Hòe, “Làm phiền, nâng Ngọc Đào qua đây.”

Nham Hòe không nghi ngờ hắn, mang theo mấy người bằng hữu đi nâng quan tài của Ngọc Đào qua đây.

Tộc trưởng không muốn để cho quan tài tiến viện tử, nên để cho bọn họ đặt phía bên ngoài viện.

“Xem một chút đi, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào vết tích trên cổ Ngọc Đào, “Ngươi cho rằng, vết bóp này ngươi có thể làm được sao?”

Nham Hà nhìn, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống.

Vết bóp trên cổ Ngọc Đào mặc dù dính cùng một chỗ, nhưng lại như trước có thể phân biệt ra được, bên phải cái cổ hẹp hơn so với bên trái. Bên phải là năm ngón tay, mà bên trái còn lại là tứ ngón tay.

Bị trí ngón trỏ, là trống.

Nói cách khác, hung thủ bóp Ngọc Đào, ngón trỏ tay trái là vô lực.


(Luna: Đó thấy chưa, ta nói là bả mà)

Người này không phải mất một ngón trỏ, chính là ngón trỏ không dùng được lực.

“Đây có thể nói rõ cái gì? !” Nham Hà nói.

“Đây có thể nói rõ, ngươi đang nói dối!” Đỗ Cửu Ngôn buộc hắn, cười lạnh một tiếng nói, “Chu tiên sinh của chúng ta nói rất đúng, ngươi đang gánh tội thay cho người khác.”

Sắc mặt của Nham Hà trắng bệch, lắc đầu nói: “Vì sao ta phải gánh tội thay cho người khác? Ta sống thật tốt, ta làm sao sẽ ngu như vậy.”

“Ngươi không ngốc cũng sẽ không đứng ở chỗ này!”

Cả người Nham Hà run, “Không có, là ta!”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người, nói: “Có người như vậy sao?”

“Có!” Mễ Nham Hòe lắp bắp nói xong, nhìn về phía ba Nam Châu, chỉ vào hắn nói, “Mễ, mễ Nam Châu, ngón trỏ tay trái của nàng từ nhỏ đã không thể dùng sức.”

“Mễ Nam Châu a!” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn Nham Hà, hỏi: “Ngươi, ngươi và mễ Nam Châu có quan hệ rất tốt?”

“Không có!”

“Ta và nàng không quen thuộc.” Nham Hà lắc đầu nói, “Không có quan hệ gì với nàng.”

Ba Nam Châu đi mấy bước, tiến lên quan sát cổ của Ngọc Đào, lại nhìn Nham Hà, hỏi: “Là nàng, hay là ngươi?”

“Là ta!” Nham Hà nói, “Ta không biết những người Hán này có ý gì, chuyện này căn bản không có quan hệ với mễ Nam Châu.”

Ba Nam Châu quay đầu lại mặt không thay đổi nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Chân của nàng, sinh bệnh xong không thể lại đi, ngươi xác định suy tính của ngươi thích hợp sao?”

“Mời nàng tới hỏi một câu sẽ biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mễ Nham Thạch nhảy dựng lên, nói: “Các ngươi rốt cuộc được chưa, từ ba Nam Châu đến Nham Hà hiện tại lại kéo đến trên ngườimễ Nam Châu, nàng tê liệt mấy năm, làm sao có thể ra đi giết người?”

“Còn có, chiều hôm qua các ngươi cũng tới rồi, rõ ràng ở cửa sổ trước mặt thấy được nàng, người bại liệt như nàng, coi như là bò qua đó cũng không kịp.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Vậy cõng người đến đây đi.”

“Ngươi!” Mễ Nham Thạch trừng mắt.


Đỗ Cửu Ngôn nói với ba Nam Châu: “Ngươi đi hay cho Nham Hà đi?”

“Không nên.” Nham Hà hướng về phía ba Nam Châu hô.

Ba Nam Châu lạnh lùng nhìn thoáng qua Nham Hà, đẩy đoàn người ra đi về nhà.

Một lát sau, liền thấy hắn ôm mễ Nam Châu qua đây. Mễ Nam Châu mặc một thân váy xanh đậm, bọc khăn đội đầu, da mịn trắng mặt mày thanh tú, nàng do ba Nam Châu ôm ngang, nhưng lại không bởi vì muốn ổn định thân thể của chính mình, ôm cổ của đối phương.

Ba Nam Châu cũng thế, diện vô biểu tình, sãi bước. Ánh mắt của hai người thủy chung không có đụng nhau.

Bookwaves.com.vn

Mễ Nam Châu được đặt ở trên ghế ngồi xuống, nàng quay Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi xác định Nham Hà gánh tội thay ta, mà ta có thể đi giết Ngọc Đào sao?”

“Đúng vậy, nàng không thể đi a, Ngọc Đào giết nàng còn không sai biệt lắm.”

“Nhất định là sai rồi. Những người Hán này rốt cuộc được chưa a, sao ta cảm giác bọn họ tra án như trò đùa.”

“Còn không bằng nói mễ Nam Châu sai sử Nham Hà giết Ngọc Đào.”

“Từ chiều hôm qua bắt đầu, bọn họ loạn thất bát tao tra xét không ít người, một hồi đến Mạn Lan tra Ngọc Ân Cố, một hồi tra Nham Cáo, quả thực loạn thất bát tao.”

Mễ Nam Châu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cười cười.

“Là ta giết.” Nham Hà nói, “Các ngươi tra nữa chính là oan uổng người khác.”

Đỗ Cửu Ngôn đi tới, đứng ở trước mặt của mễ Nam Châu, nói: “Ở đây phong cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc dân phong thuần phác. Nhưng nếu không phải bởi vì hảo hữu của ta cần tục cốt cao, đời này ta cũng không tới nơi này.”

“Đây đều là duyên phận a.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn về phía ba Nam Châu, “Biết thuốc của ngươi, là bởi vì đã từng có bằng hữu đã tới đây, thấy tận mắt phụ thân ngươi trị liệu cho người khác. Nhưng trên thực tế, thuốc của ngươi rốt cuộc thế nào, có thể chữa cho tốt bằng hữu của ta hay không, ta cũng không biết, thậm chí còn ta không có ôm hy vọng quá lớn.”

Ba Nam Châu mím môi hỏi: “Chân của bằng hữu ngươi, thương tới trình độ nào, thời gian bao lâu?”

“Hai mươi bảy năm, què chân có thể bước đi.”

Ba Nam Châu nói: “Tục cốt cao của ta có thể. Một lần nữa đánh gãy xương, trước dùng thực cốt cao, sau sử dụng tục cốt cao. Trong vòng một năm nhất định có thể một lần nữa bước đi.”

“Nếu tuổi hắn nhỏ một chút, bảy tháng có thể tốt. Nhưng ba mươi tuổi, lại cần một năm.”


Ba Nam Châu rất kiêu ngạo.

“Lợi hại như vậy a, như vậy, mễ Nam Châu chân ngươi vì sao không trị?”

Ba Nam Châu nhìn về phía mễ Nam Châu chân, nói: “Trị không hết.”

“Không, ” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói, “Nàng không muốn để cho trị cho ngươi!”

Sắc mặt của Ba Nam Châu biến thay đổi, lập tức rũ mắt, không nói lời nào.

“Vì sao ta không muốn cho hắn trị?” Mễ Nam Châu nói, “Lời của ngươi rất buồn cười.”

Tộc trưởng cũng theo gật đầu, nói: “Đỗ tiên sinh, bọn họ là phu thê, nếu như chân của mễ Nam Châu có thể trị khỏi, nàng đương nhiên sẽ trị. Ngươi đây là vì để cho nàng trở thành hung thủ, mà cố ý nói đi?”

“Ta cố ý nói sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ba Nam Châu.

Mọi người thoáng cái đều nhìn ba Nam Châu.

Ba Nam Châu thẳng tắp đứng, nói: “Các ngươi lợi hại như vậy, tự suy tính đi.”

Người này, thật là đáng ghét cực kỳ. Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, mắng: “Sửu nhân đa tác quái!”

Ba Nam Châu sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, quay đầu nhìn Quế vương, cười nói: “Vương gia, ta rửa mắt một cái.”

Quế vương hướng về phía nàng nhướng mày, nói: “Cứ rửa!”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, tâm tình sảng khoái không ít.

“Ngươi nói chuyện thế nào, ba Nam Châu đâu xấu, có phải mắt ngươi mù hay không?” Ngọc Ân Cố đứng ở phía sau đoàn người hô.

Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, nói với mễ Nam Châu: “Ngươi rất hạnh phúc a, có nhiều người giúp ngươi chiếu cố phu quân của ngươi như vậy.”

“Đúng vậy.” Mễ Nam Châu nói, “Phúc khí đều là đã tu luyện.”

Sắc mặt của ba Nam Châu đen kịt, không có ngăn cản Ngọc Ân Cố, cũng không có biểu đạt bất mãn với Đỗ Cửu Ngôn.

“Nhắc tới, loại sự tình duyên phận này, ta tuyệt không thể tả. Nếu không phải bởi vì hảo hữu của ta, ta cũng sẽ không tới nơi này, nhưng nếu ta đến sớm vài ngày hay đến trễ vài ngày, ta cũng sẽ không gặp phải loại sự tình này. Không gặp được loại sự tình này, ta cũng không cần quan tâm nhiều.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phúc khí là đã tu luyện, duyên phận đương nhiên cũng thế. Giống như mễ Nam Châu và ba Nam Châu vậy, đúng không.”

“Năm đó, ngươi thanh xuân thiếu ngải, mạo mỹ đa tình, rõ ràng có thể theo phụ mẫu rời khỏi nơi này, thấy càng nhiều thế diện hơn, nhưng bởi vì thích ba Nam Châu, nên ở tại chỗ này, gả cho hắn.”

“Lấy thông minh đẹp mạo tốt của ngươi, chỉ cần đi ra ngoài, ngươi nhất định có thể tìm được như ý lang quân tốt hơn. Nghĩ như thế, ngươi hy sinh cho hôn nhân của các ngươi thật đúng là nhiều a.”

Mễ Nam Châu rũ mắt nhìn chân mình, nhàn nhạt nói: “Nữ nhân, đời này vô luận gả cho người nào đều sẽ hối hận, nam nhân mà thôi, đều là giống nhau.”


“Ngươi nói là như nhau, là bởi vì ngươi không có gặp phải không đồng dạng như vậy. Vương gia nhà của ta không giống, biết nóng biết lạnh, mọi chuyện đều nghĩ đến ta trước. Trên đường đi gặp mỹ nhân hắn rất sợ ta liếc mắt nhìn nhiều, mà che con mắt của ta, gặp phải mỹ thực, hắn nhất định sẽ mang thêm một phần, như hiến vật quý giữ cho ta.”

“Cho nên, nam nhân là không đồng dạng như vậy. Nam nhân trong mắt để ngươi không trị bệnh để ngươi tuyệt vọng, chỉ là ba Nam Châu mà thôi.”

Mễ Nam Châu ngẩng đầu lên đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, đường nhìn lại rơi vào trên người Quế vương.

Nam nhân này nàng đã sớm chú ý tới, dung mạo cực kỳ tuấn tú, vóc dáng lại cao, nhất là thân khí chất, quý giá tiêu sái, ngôn hành cử chỉ đều chiêu kỳ, thân phận của hắn không bình thường. Ở trong người Hán hắn nhất định có địa vị và quyền lợi rất cao.

Thực sự tốt như vậy sao?

Mễ Nam Châu không tin, cười cười nói: “Ba Nam Châu cũng rất tốt.”

Quế vương vuốt ve bào tử, dào dạt đắc ý nghễnh đầu, bỗng nhiên chợt nghe có người sau lưng thấp giọng nói: “Nam tử tốt như vậy, làm sao sẽ thích nam nhân?”

“Đáng tiếc.”

Quế vương quay đầu lại trừng mắt hai người nói chuyện một cái.

“Vậy chúc mừng ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, lại nói, “Ngày đó ở bờ sông, ba Nam Châu thân trần, ta thấy hắn sau lưng có một vết thẹo, vết thẹo này từ đâu tới?”

Mễ Nam Châu nhíu mày.

“Không biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Ngọc Ân Cố, “Ngươi biết không?”

Ngọc Ân Cố trả lời: “Sau lưng hắn không có thẹo!”

Các tộc nhân gương mặt kinh ngạc, Ngọc Ân Cố biết nhưng mễ Nam Châu không biết.

“Ngươi không biết đúng không, bởi vì sau khi ngươi sinh xong thứ tử, liền không thấy thân thể hắn nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.

“Đây. . . Không thể nào, nhi tử nàng đều hơn ba tuổi. Lẽ nào phu thê hai người không. . .” Có người rất kinh ngạc, bật thốt lên mà nói.

Mễ Nham Thạch cũng rất kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Không có khả năng, hai người bọn họ mỗi buổi tối cùng ngủ một chỗ.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn mễ Nam Châu.

“Ta đi đứng bất tiện, đây không có gì ly kỳ.” Mễ Nam Châu nói, “Cũng chính bởi vì vậy, ta mới không ngăn cản hắn ra ngoài tìm người khác.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Ngươi không vĩ đại như vậy, cũng không cần đội cho mình cái mũ cao như vậy.”

—— lời nói ngoài ——

Ngày mai tiểu bằng hữu yếu đi học báo cáo. . . Lý tiểu thư ôm chăn, nói phải thật tốt ngủ tiếp một giấc thẳng, không chịu rời giường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận