Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 33: PHẢI THẤY RÕ RÀNG


Dịch giả: Luna Wong


Mễ Nam Châu nói: “Ngươi, thực sự không hối hận gả cho phu quân của ngươi?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, Quế vương nghiêm trang nhìn nàng, chờ nàng trả lời.

“Không hối hận.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Bởi vì trước khi ta gả cho hắn đã nhận rõ hắn là ai, ta có thể chịu được khuyết điểm lớn nhất của hắn, những thứ khác, ở trong mắt ta đều là ưu điểm.”

Mễ Nam Châu ngưng mi, tựa hồ không giải thích được.

“Khuyết điểm lớn nhất của vương gia nhà ta, chính là keo kiệt. Lúc ta quyết định cùng với hắn, ta đã biết, xác định ta có thể bao dung.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

“Cho nên, đời này ta đều không hối hận.”

Quế vương yên lặng đi tới, nắm vai của Đỗ Cửu Ngôn, biểu diễn cho mọi người thấy săn sóc ôn nhu, hiền lương thục đức của hắn.

Mễ Nam Châu đại chấn, lui về sau một bước, nói: “Ý của ngươi là, ta bị ái tình làm đầu óc mê muội, cũng không có thấy rõ nam nhân này, cho nên ta mới có ngày hôm nay.”

Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trước khi gả cho hắn, ngươi chỉ thấy ưu điểm của hắn, đối với khuyết điểm của hắn làm như không thấy. Nhưng hôn hậu ngươi lại chỉ có thể nhìn thấy khuyết điểm của hắn, đối với ưu điểm đã từng hấp dẫn ngươi lại làm như không thấy.”

“Hôn nhân như vậy, ngươi đương nhiên không cách nào nhẫn nại. Hắn là bụi bặm chồng chất, mà ngươi, tiền ở trong bụi bặm chồng chất, là có quyền lợi sàng chọn.”

Mễ Nam Châu nở nụ cười, lắc đầu nói: “Đúng vậy, ngươi nói đúng, ta có hôm nay là ta tự tìm.”

“Ta chỉ nhìn ta chằm chằm ái tình, lại không nhìn rõ người này.”

Trận ái tình này nàng chỉ cảm động bản thân, cũng không có cảm động được người khác.

Mễ Nam Châu lung lay lắc lắc đứng không vững, Nham Hà đi nhanh mấy bước đỡ nàng, mễ Nam Châu quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay lên một cái, cho hắn một cái tát.

Nham Hà bị đánh bối rối, giật mình nhìn mễ Nam Châu.

“Ta nói qua với ngươi, bảo ngươi cách ta xa một chút, ta không đáng cho ngươi đợi.” Mễ Nam Châu nói, “Ngươi là có bao nhiêu ngu xuẩn!”

Nham Hà lã chã rơi lệ, thống khổ nói: “Ta không thể thấy ngươi thống khổ, ta nói rồi ta muốn bảo vệ ngươi.”

“Một mình ta thống khổ chịu đựng là được, ngươi hà tất dính vào. Ngươi đi, cách ta xa một chút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Mễ Nam Châu nói.

Nham Hà lắc đầu, cũng không chịu đi.

Mễ Nam Châu đẩy Nham Hà ra, bỗng nhiên đi ra chỗ đoàn người.

Mễ Nham Hòe thống khổ quỳ trên mặt đất, kêu khóc nói: “Chuyện của các ngươi. . . Vì sao dính dáng Ngọc Đào của ta.”

“Ngọc Đào của ta là vô tội a.”

Bước chân hành tẩu của Mễ Nam Châu bỗng nhiên dừng lại, nhìn mễ Nham Hòe nói: “Nàng vô tội sao?”

“Lúc nàng ngủ cùng ba Nam Châu, nàng vô tội sao? Lúc nàng trêu đùa với ba Nam Châu, nàng vô tội sao?”


“Người vô tội nhất, là ta! Ta giả làm người bị liệt không ra khỏi cửa, bởi vì ta không có mặt mũi ra ngoài, ta ném mặt mũi này rồi.”

“Ngọc Đào một đại cô nương, không gả người không làm việc, nhìn chằm chằm phu quân người khác, nàng có bao nhiêu vô sỉ các ngươi không biết sao?”

Mễ Nham Hòe trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mễ Nam Châu.

“Còn có các ngươi.” Mễ Nham Hòe chỉ vào Ngọc Ân Cố, “Các ngươi đều là người vô sỉ, không biết xấu hổ!”

Ngọc Ân Cố đầy mặt đỏ bừng, thì thào nói không ra lời.

“Ngươi đứng lại!” Trước mặt nhiều người như vậy, ba Nam Châu đương nhiên sẽ không để cho mễ Nam Châu đi, bằng không, bộ mặt của hắn để đâu, “Chuyện trong trại, lẽ nào lần đầu tiên ngươi biết? Nam nhân nào ở bên ngoài không có nữ nhân, duy chỉ có ngươi tính toán chi li?”

“Ngươi lại dựa vào cái gì tính toán những thứ này, ta thú ngươi vào cửa, ngươi cũng đã may mắn hơn người khác rồi!”

Mễ Nam Châu nhìn hắn, hướng về phía mặt của hắn phi một cái, nói: “May mắn? Trước đây ta chính là gả cho một con heo, cũng tốt hơn ngươi.”

“Một con heo, chí ít sẽ không cho ta ngột ngạt, sẽ không để cho ta mất mặt.”

Nàng nói chuyện, phất tay áo liền đi, mễ Nham Thạch ngăn ở trước mặt nàng, nói: “Không cho ngươi đi, ngươi giết Ngọc Đào.”

“Ngươi còn có mặt mũi nói hài nhi của ta không tốt, ngươi cũng không nhìn một chút xem bản thân ngươi đức hạnh gì.”

Mễ Nam Châu nói: “Ngày hôm nay hắn tự đại như thế, đều là bởi vì ngươi. Ngươi suốt ngày nâng hắn, nói hắn là nam nhân lợi hại nhất trên đời này.”

“Không biết xấu hổ! Trong thế giới lớn như vậy, có bao nhiêu người xuất sắc, hắn toán cái gì?”

“Hắn cái gì đều không phải.”

Ba Nam Châu không cam lòng, sắc mặt cực kỳ khó coi, tiến lên kéo cánh tay của mễ Nam Châu, mễ Nam Châu bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía bụng đối phương đâm qua, ba Nam Châu phản ứng rất nhanh lui về sau một bước, nhưng vẫn là bị đâm trúng.

Cặp mắt của Mễ Nam Châu đỏ lên, rút chủy thủ ra, lại là một đao.

“Ta muốn đi, ” mễ Nam Châu nói, “Là ngươi tự tìm.”

Hiện trường, mọi người hét rầm lên, ba Nam Châu lại lui hai bước, ngã nhào trên đất, y phục ở bụng trong nháy mắt bị máu thấm ướt.

“Ngươi làm gì, ngươi làm gì!” Mễ Nham Thạch đẩy mễ Nam Châu một cái, nhào tới bên người nhi tử.

Chủy thủ đâm không sâu, ba Nam Châu kinh hãi hơn, cấp tốc tự cứu, mễ Nham Thạch chạy về nhà lấy thuốc cầm máu, cấp tốc băng bó cho hắn.

Đao mặc dù còn đâm vào trên bụng, nhưng máu lại ngừng không ít.

Trong quá trình này , mọi người ngoại trừ ngay từ đầu kinh ngạc một hồi, tất cả mọi người không có tính toán ngăn mễ Nam Châu lại, càng không có ý định giúp ba Nam Châu.

“Ta quên mất còn có một đại lễ muốn tặng cho ngươi.” Mễ Nam Châu nhìn ba Nam Châu, “Y thuật của ngươi, ta và Nham Hà đều đã biết.”

Bookwaves.com.vn

Ba Nam Châu không dám tin tưởng, hỏi ngược lại: “Ngươi học trộm?”

“Chỉ về chút năng lực này của ngươi, ta không cần học trộm, xem vài lần liền biết.” Mễ Nam Châu chỉ vào Nham Hà, nói với mọi người, “Từ hôm nay trở đi, Nham Hà cũng có thể chữa bệnh cho các ngươi.”

“Phương thuốc hắn cũng có.”


“Không chỉ là Lạp Ngõa trại, mọi người sinh bệnh đều có thể đến tìm Nham Hà, hắn tuyệt đối sẽ không như ba Nam Châu, thấy chết mà không cứu!”

Ba Nam Châu đứng lên, đánh tới phía mễ Nam Châu, một tay bóp cổ của nàng, kéo nàng, “Ngươi làm sao dám!”

“Sao ta không dám.” Mễ Nam Châu cười khanh khách, “Ngươi chắt đứt đường của ta, ta liền chặt đứt con đường của ngươi.”

“Ngươi nhìn thử xem, không phải Nam Châu là đại phu độc nhất vô nhị ba, còn ngạo khí thế nào, còn cho mình là người lợi hại nhất trên đời này thế nào.” Mễ Nam Châu nói chuyện, phi hắn một ngụm.

Tộc trưởng hỏi Nham Hà, nói: “Ngươi, thực sự biết?”

“Ta biết.” Nham Hà nói, “Mấy năm này ta một mực học.”

Tộc trưởng lại xác nhận nói: “Thứ hắn biết, ngươi cũng biết?”

“Phải!” Nham Hà nói, “Thứ hắn biết, ta cũng biết.”

Tộc trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Ba Nam Châu rõ ràng cảm giác được, ánh mắt của tộc nhân nhìn hắn có biến hóa, không có kính trọng như trước đây vậy.

Mễ Nam Châu triệt để chặt đứt gốc rễ đặt chân của hắn.

Vành mắt của hắn muốn nứt ra, gắt gao nắm cổ của mễ Nam Châu, thực sự muốn bóp chết nàng.

“Buông tay!” Cố Thanh Sơn đi tới, tiện tay nắm chặt ở cổ tay của ba Nam Châu, ba Nam Châu không dùng được lực, bị Cố Thanh Sơn đẩy xa.

Ba Nam Châu nói: “Các ngươi là một phe?”

“Chúng ta chỉ vì thuốc mà đến.” Cố Thanh Sơn nói, “Nếu không có gia và tiên sinh của chúng ta, ngươi bây giờ chính là phạm nhân giết người.”

Ba Nam Châu nói không ra lời.

“Ngươi cứ chờ xem.” Mễ Nam Châu cười nói, “Nhìn cuộc sống của ngươi sau này tốt bao nhiêu.”

Mễ Nham Thạch tựa như nổi điên, nhào qua đánh Nham Hà.

“Được rồi!” Quế vương nộ nhìn mọi người, nói: “Án tử chính là án tử, xong xuôi rồi, sự tình phía sau các ngươi chậm rãi xử lý.”

“Cố Thanh Sơn, đưa hung thủ đi nha môn, làm việc theo pháp.”

Mọi người sợ không dám nói lời nào lại không dám lộn xộn.

Cố Thanh Sơn trói mễ Nam Châu lại.

“Không nên, không nên!” Nham Hà nói, “Người là ta giết.”

Quế vương lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn nói nhiều thêm một câu nữa, ta liền hỏi tội của ngươi.”

Nham Hà mắt lom lom nhìn mễ Nam Châu.

“Ân của ngươi , kiếp sau trả lại.” Mễ Nam Châu nói, “Ngươi nhớ lời của ta nói, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại phu của Lạp Ngõa trại.”


Nham Hà khóc gật đầu.

Mễ Nam Châu cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài.

Người của Lạp Ngõa trại, nhất thời đều lo lắng, không biết lúc này chuyện tình xử lý như thế nào.

“Ha hả!” Ba Nam Châu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, bỗng nhiên rất hối hận, chiều hôm qua hắn nên trực tiếp đưa thuốc cho bọn hắn. . . Nếu như đưa thuốc cho bọn hắn, bọn họ cũng sẽ không ở tại chỗ này, hắn cũng sẽ không vào trong rừng với Ngọc Đào. . .

(Luna: Ủa, ông đi ngoại tình liên quan gì đến người ta)

Đây hết thảy, đều sẽ không phát sinh.

“Sau này, ngươi có thể cùng hắn trương tương tư thử.” Đi ngang qua Ngọc Ân Cố, mễ Nam Châu châm chọc nói, “Hắn nhất định sẽ cho ngươi hạnh phúc.”

Ngọc Ân Cố sợ lui về sau một bước, nhìn chằm chằm mễ Nam Châu.

“Ngươi sợ?” Mễ Nam Châu nở nụ cười, “Sợ hắn nhiều tình nhân sao?”

Mễ Nam Châu cười ha ha, lớn tiếng nói: “Nếu như một lần nữa, ta chính là cả đời không gả, cũng sẽ không gả cho một người tâm súc sinh.”

Nàng cười lớn đi.

Ba Nam Châu lung lay sắp đổ.

Mọi người chỉ trỏ, chán ghét nhìn ba Nam Châu và Ngọc Ân Cố, Ngọc Ân Cố chịu không nổi, bụm mặt chạy trối chết.

Đỗ Cửu Ngôn không có gì có thể nói, nữ tử như mễ Nam Châu, ở trên đời này còn có rất nhiều, mà nam nhân như ba Nam Châu, càng đến không xuể.

Nên, loại sự tình gả người này không thể gấp, nhìn rõ ràng mới được a.

“Có thuốc không?” Đỗ Cửu Ngôn nói với ba Nam Châu, “Nếu ngươi không có, ta cũng chỉ có thể tìm Nham Hà.”

Nàng chính là vì thuốc mà thôi.

Ba Nam Châu nhìn chằm chằm nàng, không có một chút do dự, nói: “Có!”

“Nương, đưa thuốc cho bọn hắn.” Ba Nam Châu nói.

Mễ Nham Thạch nói: “Tại sao phải cho bọn họ, là bọn hắn biến ngươi thành như vậy, ngươi mau về nhà, thương thế của ngươi rất nặng.”

“Cho bọn hắn!” Ba Nam Châu nói.

Hắn không phải nam nhân lợi hại nhất trên đời này, trên đời này không phải tất cả nữ nhân đều thích hắn.

Mễ Nam Châu nói rất đúng, từ nay về sau, hắn không có bất kỳ chỗ nado đáng để hắn kiêu ngạo nữa.

Mễ Nham Thạch đứng bất động.

Nham Hà đứng lên, thẳng lưng, nói: “Các ngươi không cho nàng thuốc, ta cho!”

“Ngươi biết cái gì, ngươi cái gì đều không phải.” Mễ Nham Thạch nóng nảy, nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi chờ ta, ta đi lấy đến. Ba Nam Châu nhà của ta mới là đại phu.” Lúc nói chuyện chạy về nhà, lấy hai túi thuốc lớn đến.

Ba Nam Châu đưa thuốc cho Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đánh gãy đốt xương, dùng thực cốt cao ba tháng trước, lại dùng tục cốt cao bảy tháng. Sau khi dùng xong có thể bước đi.”

“Mỗi ngày dán một lần, cách ngày buổi trưa thay đổi, không thể chạm nước.”

Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy cầm trong tay, chắp tay, nói: “Đa tạ tặng thuốc.”

Nàng nói chuyện, lại cười nói với tất cả mọi người của Lạp Ngõa trại: “Quấy rầy hai ngày, các vị bảo trọng.”

“Đa tạ.” Tộc trưởng tiến lên đây tiễn bọn họ, nói, “Án này nếu không có các ngươi, sợ là phải oan uổng người tốt.”


“Lúc trước thất lễ.”

Quế vương phất phất tay, không muốn cùng bọn họ nhiều lời, mọi người cùng nhau trở về Bạng Niếp.

“Nham Hà, ngươi thực sự học được sao?”

“Nhà nương ta có ca ca cần thuốc, ngươi có thể cho chúng ta không?”

Mọi người thất chủy bát thiệt vây Nham Hà vào giữa.

Nham Hà gật đầu, rất khẳng định nói: “Ta học xong rồi, thuốc có thể cho các ngươi.”

“Ngươi dám!” Mễ Nham Thạch cả giận nói, “Đây là thuốc của nhà ta, là của ba Nam Châu.”

Nham Hà cười nhạt, thẳng lưng nói: “Vốn có ta không muốn học, cũng không muốn đoạt chuyện của ba Nam Châu. Thế nhưng, vì mễ Nam Châu, từ hôm nay trở đi ta chính là đại phu.”

“Khi ngươi không phải đại phu duy nhất của Lạp Ngõa trại nữa, ta muốn xem, ngươi còn phong lưu khoái hoạt thế nào, còn có thể được tất cả mọi người tôn kính hay không.”

“Không phục, chúng ta lấy cái chết tương hợp, vì mễ Nam Châu, ta nguyện ý đi tìm chết.”

Hắn từ nhỏ cùng mễ Nam Châu lớn lên, tâm nguyện lớn nhất của đời này chính là thú mễ Nam Châu làm vợ. Nhưng, hắn không có dung mạo như ba Nam Châu càng không có bản lĩnh như ba Nam Châu.

Hắn không trách mễ Nam Châu, chỉ cần nàng vui sướng cao hứng là được.

Bọn họ thành thân, ngay từ đầu ba Nam Châu đối xử với mễ Nam Châu còn rất tốt, nhưng là, bất quá qua bốn năm, mễ Nam Châu mang thai xong, ba Nam Châu tựa như một con chó đực động dục, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mễ Nam Châu tìm đối phương nói qua một lần, nhưng đáp án của ba Nam Châu trả lời, hệt như ngày hôm nay.

Nnam nhân nào ở bên ngoài không có nữ nhân, hắn không có sai, sai là mễ Nam Châu quá tính toán.

Từ đó mễ Nam Châu hết hy vọng, nàng không muốn cùng hắn có quan hệ nữa, làm bộ sinh bệnh liệt từ đó về sau không cho hắn chạm cũng không ra khỏi cửa.

Nàng đang đợi một cơ hội, không phải giết ba Nam Châu, chính là đưa ba Nam Châu vào chỗ chết.

Lúc này đây mấy người Hán đến, là cơ hội tốt nhất, tộc trưởng không có khả năng cho qua được. Nếu như mấy người Hán này mặc kệ, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho bọn họ quản.

Mễ Nam Châu biết được ba Nam Châu và Ngọc Đào vào trong rừng cây, nàng lặng lẽ đi theo, lúc đó hắn theo xa xa, nên mễ Nam Châu giết người thế nào, hắn đều thấy được.

Cái búa kia, mễ Nam Châu giấu ở dưới sàng của ba Nam Châu, thời cơ thích hợp, sẽ soát ra.

Nhưng thật không ngờ, mấy người Hán này lợi hại như vậy, không đợi kế hoạch của nàng triển khai toàn bộ, án kiện cũng đã kết thúc.

Đây cũng là thiên ý a, Nham Hà tuyệt vọng cười cười, nhìn ba Nam Châu, không nhường chút nào.

“Theo ta đi.” Nham Hà gọi mọi người, “Thuốc của ta tuyệt đối sẽ không kém hơn ba Nam Châu!”

Mọi người cao hứng theo Nham Hà, vừa đi vừa nói: “Sau này xem bệnh, nếu không dùng tâng bóc dụ dỗ tôn tử của ba Nam Châu nữa.”

“Phải đó, thật xem mình là hoàng đế. Hoàng đế chân chính đều không phải như thế.”

Ba Nam Châu đỡ thương, lung lay sắp đổ về nhà.

“Tộc trưởng, những người đó là ai?” Bỗng nhiên có người hỏi.

Tộc trưởng nhất thời nhớ tới, khẩn trương nói: “Ta, giải dược của ta còn chưa có cho ta, ta đi tìm thuốc giải.”

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm qua bả thời gian đính sai rồi, o(╯□╰)o sau mười hai giờ truyền lên hậu trường, sau đó máy vi tính nhảy đến mười sáu hào, ta cho rằng hôm nay là mười sáu hào, chắc hẳn phải vậy bả truyền lên thời gian định ở mười bảy số, cho ta chỉ số thông minh vỗ tay!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận