Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 37: HUNG PHẠM SÁU THƯỚC


Dịch giả: Luna Wong


Chung quanh, bị bao vây, thô thô trong ngoài tính ra chí ít hơn mười hai mươi mấy người.

Mỗi người đều nhìn chằm chằm Quế vương.

“Sáu thước.”

“Mắt to.”

“Sóng mũi cao.”

“Tay chân thô to, bước đi mang gió bước tiến mạnh mẽ.”

“Chính là hắn!”

Mọi người nghị luận, ánh mắt sáng quắc.

“Các ngươi làm gì?” Cố Thanh Sơn loảng xoảng đương rút đao ra, trợn mắt nhìn mọi người, nói, “Lăn xa một chút.”

Những người đó sợ hết hồn, có người lui về phía sau vài bước, có người biết công phu liền tiến lên đây, hướng về phía Cố Thanh Sơn nói: “Nói vậy các ngươi cũng lĩnh việc của Lưu gia, tất cả mọi người hành tẩu trong giang hồ, kiếm chính là chén cơm này. Không bằng các ngươi giao người này ra đây, chúng ta cùng nhau đưa đi nha môn, được tiền thưởng các ngươi bốn chúng ta sáu.”

“Bằng không, đoạn đường đi quan nha này, chỉ sợ các ngươi là đi không qua.”

Hắn nói chuyện, liền thấy trên con đường này, người càng ngày càng nhiều.

Giờ này khắc này Quế vương không phải Quế vương, mà là một vạn lượng lấp lánh ánh bạc.

“Ha ha, ” Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được, cười ha hả, nói với Quế vương mặt đen lạ, “Người thành hương bột bột.”

Quế vương tốn hơi thừa lời, nhìn tất cả người vây bắt hắn, nói, “Cút!”

“Hiểu lầm, hiểu lầm!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói với mọi người, “Chúng ta mặc dù cũng nhận việc của nhà Lưu viên ngoại, nhưng vị gia này lại không phải hung thủ chúng ta tìm. Hắn là bằng hữu của chúng ta, ngày hôm nay vừa đến nơi đây.”

“Hung thủ mọi người muốn tìm, tuyệt đối không phải hắn.”

“Các vị, tản đi.”

Mọi người chưa từ bỏ ý định, một vịtrung niên nam nhân vóc dáng không cao, giống con chuột trong đó nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, mượn một bước nói.”

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt hiếu kỳ, cùng người kia mượn vài bước đến hai bên trái phải nói.


“Tại hạ Quách Ao. Huynh đệ, tên hung thủ này không dễ bắt, không bằng ngươi để huynh đệ của ngươi giả làm hung thủ thế nào?” Lại nói, “Đợi chúng ta lấy được tiền, cùng nhau cướp ngục, cứu hắn ra.”

“Đây chính là buôn bán một vốn bốn lời.”

Lúc nói chuyện, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn tễ mi lộng nhãn, biểu tình vì tốt cho nàng.

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Quế vương, lại quay đầu lại nhìn vị tiểu nhân tặc mi thử nhãn này, nói: “Không bằng, ngươi cắt đứt giữa chân lại nối chân giả làm sáu thước, sau đó đi nhận tội lĩnh thưởng, chờ lấy được tiền ta đi cứu ngươi ra, thế nào?”

Quách ao sửng sốt, lập tức nghe được Đỗ Cửu Ngôn mắng hắn, nhất thời biến sắc, cả giận nói: “Ngươi con mẹ nó không đồng ý thì thì thôi, saocòn mắng chửi người?”

“Tiểu gia không chỉ chửi, còn muốn đánh ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đè đầu của người này, bùm bùm đánh một trận.

Mọi người xem vẻ mặt kinh ngạc.

“Thế nào còn đánh nhau.” Đồng bọn của Quách Ao đi lên hỗ trợ, không chờ bọn họ đụng tới Đỗ Cửu Ngôn, Quế vương và Cố Thanh Sơn cùng với Trịnh Ngọc Cầm Kiều Mặc đã lên rồi.

Bên này năm người biết đánh, lại thêm loạn quyền của sáu người Tống Cát Nghệ, bên Quách Ao tám người.

Một trận hỗn chiến, tám người bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, kêu cha gọi mẹ.

“Thống, thống khoái!” Tống Cát Nghệ cười hắc hắc, ngồi ở trên lưng của “Địch nhân”, “Đè, đè chết ngươi.”

Quách Ao cầu xin tha thứ, nói: “Gia, các vị gia, chúng ta sai rồi.”

“Chúng ta cũng không ý gì khác, chính là đi lên thương lượng, thương lượng xong chúng ta liền giải tán, nhưng nghìn vạn lần đừng động nộ a.”

Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng nói: “Làm tốt chuyện của ngươi đi, còn dám có nghĩ cách loạn, giết chết các ngươi.”

Nàng đánh nhau liền vì giết gà dọa khỉ.

Cho nên chỉ vào một đám ‘khỉ’ dược dược dục thí bị sợ không nhẹ phía sau, cười lạnh nói: “Quế gia của chúng ta, chính là Quế gia, hắn cũng không phải là hung phạm sáu thước các ngươi muốn tìm, ai muốn dám có cách nghĩ sai lệch, khiêu khích nữa, hạ tràng chỉ càng thê thảm hơn bọn hắ.”

Ngời nghe được ngượng ngùng, chung quanh tản.

Quách Ao sờ soạng một mũi máu, ngồi dưới đất thở dốc, nhìn bóng lưng của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, phun một ngụm máu, nói: “Xuất sư bất lợi, đi lên đã đụng ngạnh tra.”

“Lão đại, bọn họ cũng là tìm người, hướng về phía tiền thưởng, vị Quế gia sáu thước kia không giống như là hạng người trộm đạo.”

Quách Ao gật đầu, nói: “Nếu như hắn không phải hung thủ, vậy cũng sẽ thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta.”

“Đi!” Hắn đứng lên thét, “Động tác phải nhanh, nhanh chóng tìm đầu mối.”

Một đám người như con chuột chạy vào ngõ nhỏ.

Quế vương thật cao hứng, Đỗ Cửu Ngôn vì hắn đánh nhau, một đường đi một đường toét miệng cười.


“Ta đã nói ngươi đừng ra đi. Ngươi xem ánh mắt của người trên phố này thử xem, hận không thể lập tức đưa ngươi đi nha môn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bookwaves.com.vn

Quế vương nhích lên, đầu tựa ở trên đầu nàng, cười híp mắt nói: “Ta có tức phụ che chở, không sợ.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn.

“Ngôn Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào một ngõ nhỏ hẹp trước mặt, “Lưu tiểu thư có phải ở một trong ngõ hẻm này bị người. . . Cái kia cái kia hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn tên của ngõ nhỏ: Trường An hạng.

“Phải!” Đỗ Cửu Ngôn trả lời xong, mới hiểu được vì sao Lỗ Niệm Tông dùng ngữ khí run rẩy nói chuyện.

Bởi vì ngõ nhỏ này chật hẹp, liên tiếp trong ngõ hẻm của hông của Lưu phủ, lúc này số người nhốn nháo, tiếng người ồn ào chen vai thích cánh.

Chớ nói bọn họ đi vào, hiện tại chính là một con ruồi bay vào, cũng có thể bị chen chết.

“Vậy làm thế nào?” Lỗ Niệm Tông hỏi, “Vào không được a.”

Đỗ Cửu Ngôn gãi đầu một cái, nói: “Muốn đi vào vẫn là có biện pháp.” Nàng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Quế vương.

Không rõ, mí mắt của Quế vương nhảy một cái, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, nếu nàng dám bán đứng ta, nàng nhất định phải chết.”

“Vương gia, một vạn lượng, thêm ba thức!”

Quế vương tốn hơi thừa lời, nói: “Ta là phu quân của nàng.”

“Bốn thức!”

“Năm!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Qua số này ta có thể rút củi dưới đáy nồi, triệt để trở mặt.”

Quế vương ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua đoàn người, dùng tay áo che khuất mặt, tráng sĩ vậy mà gật đầu.

“Tránh ra.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người phất tay, “Tìm nơi giấu kỹ.”

Mọi người rất nghe lời cũng rất cơ linh, cấp tốc tìm mái hiên góc tường bên cửa ẩn núp.

“Này!” Đỗ Cửu Ngôn hô, “Hung phạm sáu thước a!”

Ba một cái, mọi người trong ngõ hẻm nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, liền thấy nam nhân cả người rất cao, đang gấp rút vội từ ngõ hẻm đi qua bên này, nghe được tiếng la của Đỗ Cửu Ngôn, nam tử bỏ chạy.

“Truy, truy a!” Đỗ Cửu Ngôn hô.


“Truy!”

Dường như vạn mã bôn đằng, khẩu cống tiết hồng, trong ngõ hẻm hẹp hẹp, một chút trào động, tất cả đầu bắt đầu di động ra phía ngoài, nghe chỉ huy của Đỗ Cửu Ngôn, nhằm phía thành tây.

Tràng diện đồ sộ, chưa từng thấy qua.

Công phu đảo mắt, trong ngõ hẻm trống không.

Ngoại trừ mấy chiếc giày, không có gì cả.

Mấy người Chu Tiếu mục trừng khẩu ngốc, một lúc lâu Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, người lợi hại, bội phục bội phục!”

“Khách khí!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Các huynh đệ, thỉnh!”

Mọi người nối đuôi nhau vào ngõ nhỏ.

“Mệt chết ta, ” Quế vương đã từ một bên khác trở về, nói, “Động tác nhanh lên một chút, một hồi truy không được ta bọn họ sẽ trở về.”

Đỗ Cửu Ngôn săn sóc lau mồ hôi cho hắn, nói: “Phu quân cực khổ.”

“Nên mà.” Quế vương nhìn nàng, nói, “Vì nương tử ta nguyện ý làm lão hán cày ruộng kéo mài lương câu.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Làm phiền nhường một chút đứng sát tường, người làm bích hoạ trước.”

Quế vương đứng sát tường, cười híp mắt nhìn trời, chờ trời tối.

Ngõ nhỏ quả thực rất hẹp, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở chính giữa dang hai cánh tay có thể chạm được hai bên tường.

“Đây là cửa hông của nhà Lưu viên ngoại đi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một cái cửa gỗ đang đóng, “Đi ra đi phía trái vài bước, mèo ngồi chồm hổm ở chỗ này, sau đó có nam nhân ở sau lưng nàng đánh ngất xỉu nàng.”

Bookwaves.com.vn

“Sau đó ấn nàng lên trên tường.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Đậu Vinh Hưng vẫy vẫy tay, “Ngươi giả làm Lưu tiểu thư.”

Khóe miệng của Đậu Vinh Hưng run lên.

“Tống Cát Nghệ sắm vai tên lưu manh.”

Tống Cát Nghệ lắc đầu, dường như trống bỏi, nói: “Vương, vương gia, càng, càng, thích hợp hơn.”

“Làm người phải có lương tâm, ta vừa rồi đã ở trong thành chạy qua một vòng. Nếu không ta hi sinh bản thân, các ngươi có thể chui vào sao.” Quế vương nói.

Tống Cát Nghệ khóc không ra nước mắt.

“Ta sắm vai mèo!” Lỗ Niệm Tông chạy bước nhỏ đi qua, ngồi chồm hổm tựa tường, nháy con mắt, hướng về phía Đậu Vinh Hưng, “Meo meo ô. . .”

Đậu Vinh Hưng nôn một tiếng, cố nén da đầu tê dại, diễn tập.

“Trong hồ sơ nói như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Chu Tiếu.

Chu Tiếu nói: “Hẳn không có kéo xa, dù sao đi thêm mấy bước đã lên chủ nhai.” Chu Tiếu nói, “Hẳn là ở nơi này.”


“Sau, sau đó, thì sao?” Tống Cát Nghệ hỏi, “Ta, ta, ta xong việc, đi, đi?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Tống Cát Nghệ kéo quần, sải bước đi.

Đậu Vinh Hưng trừng Tống Cát Nghệ, cả giận nói: “Ngươi, ngươi kéo quần cái gì, không phải giả bộ sao, ngươi có cần làm buồn nôn như vậy không.”

“Phải, phải, phải chân thực.” Tống Cát Nghệ lại lôi kéo quần.

Đậu Vinh Hưng chỉ vào Tống Cát Nghệ, muốn đánh nhau với hắn.

“Sau đó, Lưu tiểu thư rất sợ, chạy về nhà, người nọ cũng không xuất hiện nữa.” Chu Tiếu nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Người đã trở lại.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn gọi mọi người, “Đi.”

Mọi người lưu loát ra ngõ nhỏ, chợt nghe người trở về vừa đi vừa mắng: “Người kia đi đứng thật đúng là nhanh, như quỷ, còn chưa thấy qua người nhanh như vậy.”

“Nếu không nhanh, hắn làm sao có thể làm loại chuyện trộm đạo hạ tam lạm này.”

“Cũng phải.” Cứ nói cứ nói liền lạc đề, “Các ngươi gặp qua Lưu tiểu thư chưa? Có phải mạo đẹp như thiên tiên hay không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Đỗ Cửu Ngôn cũng rất muốn gặp Lưu tiểu thư, muốn hiểu hơn càng nhiều hơn chi tiết của đêm hôm đó.

Chu Tiếu đi gõ cửa, sai vặt mở cửa trực tiếp cự tuyệt bọn họ, nói: “Lão gia chúng ta ra tiền thưởng nhiều như vậy, chính là xem ai có bản lĩnh nhất. Nếu là chuyện gì đều tới hỏi chúng ta, vậy tự chúng ta đi tìm là được.”

“Hơn nữa, tiểu thư của chúng ta biết cũng chỉ có thế, hỏi nữa cũng không có nội dung khác.”

“Các ngươi tự phí tâm đi.” Lúc nói chuyện, đóng cửa lại.

Chu Tiếu bất đắc dĩ nói: “Một vạn lượng này, quả thực không dễ kiếm.”

“Lúc đó là nửa đêm, người này từ nơi này đi ra, là không có khả năng ra khỏi thành, hắn có thể đi nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đầu phố, nhai này là phương hướng thông đông tây.

“Đều đi xem một lần.”

—— lời nói ngoài ——

Đã đoán đúng sao? Đáp án là B)qiangjian

Trấn An phủ là thuộc về Quảng Tây, nếu như ở Điền Nam có thể còn có quần ẩu đàn giết người bên đường, ở Quảng Tây không có loại này.

Bất quá vụ án này, ân. . . Từ từ xem.

Quần ẩu đàn cái bên đường giết người chờ án kiện tiến nhập An nam cảnh nội tựu lũ kiến bất tiên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận